Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh

Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh - Chương 636: Đúng đúng đúng ( 1 ) (length: 7563)

Quen thuộc t·h·i·ê·n Dực đầm lầy đột nhiên thay đổi bộ dạng, đám tu sĩ đang chờ bên ngoài, định chi viện một tay cho Cố Thành Xu thấy rất kỳ lạ, dù có b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g cũng không nhịn được đi ra xem sao.
Trong tin tức mà Tiên giới báo cho họ, có đâu nói về loại tình huống này!
Hiện tại...
"Xem một chút đi, linh khí ở đây hình như tốt hơn."
t·h·i·ê·n địa linh khí biến hóa đều có thể nhìn ra được.
Một số bí địa bí cảnh của giới tu tiên khi xuất thế, đều có biến hóa thế này.
Dù nguyệt quỷ vẫn còn uy h·i·ế·p, nhưng cơ duyên tr·ê·n đời này, đâu có chuyện cho không ai, dù thế nào, xem đã rồi tính.
Nếu thật sự không xong, thì lui.
Một đám người rất nhanh đạt thành nhất trí, nương theo bóng đêm, cẩn t·h·ậ·n tiếp cận t·h·i·ê·n Dực đầm lầy đã biến dạng.
Mà lúc này Cố Thành Xu, đã đứng ở tầng thứ nhất của đ·ả·o sương mù.
Bên ngoài nhìn vào là ngàn tầng đ·ả·o sương mù, tiên khí bồng bềnh, nhưng tiếp cận mới biết, nó là một tòa tháp, một tòa tháp xoay tròn như lấy tầng làm bậc thang, chất liệu tựa gỗ như ngọc, ẩn hiện tiên vụ lượn lờ.
Nhìn thôi đã thấy đáng tiền rồi!
Cố Thành Xu khẽ nhếch miệng, mãi đến khi Đoàn Đoàn thấy không đành lòng, đưa cái móng vuốt nhỏ chụp lên mặt nàng một cái nàng mới hồi thần.
"Đoàn Đoàn, ngươi biết cái tháp này xây bằng gì không?"
"Vụ ẩn tiên mộc." Đoàn Đoàn thở dài khe khẽ trong lòng, "Cực phẩm tiên mộc."
Không ngờ, lại thấy ở đây một cái trùng t·h·i·ê·n chi tháp toàn từ vụ ẩn tiên mộc xây thành.
Thật là siêu cấp siêu cấp có tiền nha!
"Mau vào xem đi!"
Cái tháp như vậy kiểu gì cũng có chút bảo bối.
Cố Thành Xu đâu cần nó nói, bước nhanh lên bậc thang làm toàn từ vụ ẩn tiên mộc, định đẩy cánh cửa tiên khí lượn lờ ra.
"Hả? Đẩy không ra?"
Cố Thành Xu đầy mong đợi chỉ có thể dùng sức hơn.
Có lẽ là người ta vẫn không nhúc nhích.
Cố Thành Xu không nhịn được gia tăng linh lực lên tay, rồi ấn mạnh một cái.
Ầm ~ Một tiếng trầm đục truyền đến, nàng chỉ nghe được chút âm thanh t·r·ố·ng rỗng, cửa vẫn là cái cửa ấy, người ta không mở.
Là sao?
Làm cho nàng thấy, lại không cho nàng vào?
Là coi thường nàng sao?
Cố Thành Xu và Đoàn Đoàn đều có chút nóng nảy, các nàng chờ mong lắm mà.
Đây không phải là đùa người (mèo) sao?
Đuôi Đoàn Đoàn cũng dựng lên rồi.
Ầm ~~ Tiếng trầm đục lớn hơn truyền đến, nhưng một cỗ kình lực gần như tương đồng, cũng theo cửa tháp bắn về phía Cố Thành Xu và Đoàn Đoàn.
Hai bên quá gần, chủ yếu là Cố Thành Xu và Đoàn Đoàn đều không ngờ, đẩy cửa còn có thể bị cửa đ·á·n·h, bất ngờ không kịp đề phòng, một người một mèo lập tức ngã ra hơn mười trượng.
Thế mà như vậy, vẫn là Cố Thành Xu theo bản năng vớt được Đoàn Đoàn, nếu không, Đoàn Đoàn khẳng định ngã còn t·h·ả·m hơn, vì cái đuôi của nó đ·á·n·h cửa đến giờ vẫn còn lôi quang lập lòe kìa.
"Tê ~"
Cố Thành Xu xoa xoa m·ô·n·g đau nhức, càng thêm không phục.
Không cho nàng vào, cứ đợi ở đây sinh bụi sao?
Tiên giới đưa tư liệu cho nàng không có cái này, t·h·i·ê·n Du cũng không nói qua, hiển nhiên, cái tháp này luôn ở trong dị không gian, hôm nay là cơ duyên xảo hợp cho nàng gặp được, bỏ lỡ nàng, nó chẳng biết lại chìm bao nhiêu vạn năm.
"Ta còn không tin."
Đi không được cửa, nàng đi cửa sổ chắc được chứ?
"Đoàn Đoàn ngươi đừng động nữa, ta tự làm."
Đoàn Đoàn lôi là đả thương đ·ị·c·h thủ một ngàn, tự tổn thương tám trăm.
Cũng may nàng cơ duyên xảo hợp, ban đầu ở lôi trạch đã lôi rèn thân thể, sau này mỗi lần tấn giai cũng tiện thể lôi rèn, nếu không đã sớm bị đ·á·n·h ngã rồi.
"Meo ~"
Đầu Đoàn Đoàn còn hơi choáng, đâu còn sức hỗ trợ.
Vừa rồi lôi lực của nó phần lớn bị đ·á·n·h lên người Thành Xu, còn kình lực Thành Xu đẩy cửa, lại bị cái cửa nện khá nhiều lên đầu nó.
Hỗ trợ là không thể nào giúp được.
Thấy nàng khí thế hung hăng muốn đi đập cửa sổ, Đoàn Đoàn thật không có tình đồng bọn mà nhảy xuống.
Vai Cố Thành Xu chợt nhẹ, không nhịn được quay đầu liếc nó một cái.
"Meo ~"
Mèo con "meo" một tiếng nhuyễn nhuyễn nhu nhu khiến Cố Thành Xu mềm lòng trong nháy mắt, "Ngoan, ở đây chờ ta."
Nàng khí thế đầy đủ đi đến trước cửa sổ, cửa sổ điêu khắc tứ thần thú trông nặng nề lại cổ p·h·ác, tựa hồ...cũng rất khó động vào.
Cố Thành Xu rất cẩn t·h·ậ·n đưa tay, trước chỉ dùng một phần mười lực, "Ầm" một tiếng trầm đục, giống như lúc đẩy cửa, n·g·ư·ợ·c lại là không có kình lực bắn trở về.
Nhưng cứ không cho nàng vào thế này, cũng không xong.
Cố Thành Xu m·ã·n·h liệt dốc hết toàn lực.
Ầm ~ Kình lực bắn n·g·ư·ợ·c lại ngay khi vừa xuất hiện, nàng nghiêng người tránh đi, rồi lại cấp tốc xuất chưởng, rồi lại cấp tốc tránh đi...
Ầm ầm ~~ Ầm ầm ầm ~~~ Trong nháy mắt, tiếng trầm đục giống như p·h·áo đốt liên tiếp vang lên không ngừng trước cửa và cửa sổ.
Đoàn Đoàn đứng bên cạnh nhìn trợn mắt há mồm, cái cửa sổ này cũng không cho vào à!
Nó không khỏi ngẩng đầu nhìn lên tầng trên.
Lúc nhảy lên, Cố Thành Xu cũng rốt cuộc chịu không nổi, từ bỏ tầng dưới, nhảy lên tầng thứ hai xoay tròn hướng lên.
Cửa sổ y như vậy, nhưng không thử, thì tuyệt không thể nào.
Ầm ầm ~~ Ầm ầm ầm ~~~~ Đ·á·n·h một mạch bảy tầng, dù là cửa sổ hay cửa, đều không hề sứt mẻ.
Cố Thành Xu vô cùng thất vọng.
Nàng muốn vào bảo sơn mà tay không trở về sao?
Tuyệt đối không!
Chộp lấy Đoàn Đoàn, nàng lấy tốc độ cực nhanh hướng lên lại hướng lên.
Rất nhanh đã lên đỉnh tháp.
Chỗ này rốt cuộc có một chút khác biệt, dù vẫn là cửa và cửa sổ không sai biệt lắm, nhưng trước cửa còn có hai con sư t·ử uy phong lẫm l·i·ệ·t nhưng lại không m·ấ·t tiên khí, chất liệu tương đồng.
Mắt Cố Thành Xu sáng lên, "Lấy nó."
Cái gì?
Đoàn Đoàn không hiểu rõ.
"Có thể động."
Cố Thành Xu thử một chút, cảm giác sư t·ử này có thể di động, rốt cuộc vui vẻ hơn chút, "Mở cửa không ra, chúng ta mang chúng nó đi."
"Meo ~"
Đoàn Đoàn đồng ý.
Uổng phí thời gian dài như vậy, các nàng tuyệt không thể tay không mà về.
Bất quá mấy lần Cố Thành Xu thu sư đều không thành c·ô·ng, sư t·ử tựa như là có thể động, nhưng nó lại hình như bị dính vào cái tháp này.
Keng ~ Một thanh như ý k·i·ế·m bay ra, trực tiếp bổ xuống sàn nhà.
"Đừng đừng đừng, ngươi c·h·é·m ta làm gì?"
Điều khiến người không ngờ là, sư t·ử lại mở miệng nói chuyện, khiến Cố Thành Xu và Đoàn Đoàn giật mình lùi lại mấy bước, "Ngươi là ai?" Hỏi câu này, như ý k·i·ế·m của nàng một phân thành hai, đem con sư t·ử kia cũng tiếp cận, duỗi duỗi co co gian, còn như đang tìm điểm "c·h·é·m" vào tốt nhất.
"Chúng ta gọi là Trấn Tháp sư."
Con sư t·ử bên cạnh nói: "Ngươi bổ chúng ta cũng vô dụng, chưa đến thời gian, cái tháp này sẽ không mở cửa."
"Đây là tháp gì?"
"Triều t·h·i·ê·n tháp!"
Triều t·h·i·ê·n?
"Nó từng thuộc về Triều t·h·i·ê·n tông."
Hùng sư có vẻ hơi ảm đạm, "Nhưng Triều t·h·i·ê·n tông không còn nữa."
"Triều t·h·i·ê·n tháp là nơi thí luyện đệ t·ử của Triều t·h·i·ê·n tông."
Sư t·ử cái nói: "Vượt qua chín tầng có thưởng, cũng tức là, người vào tháp bình thường, phải liên tiếp đ·á·n·h qua tám tầng trước mặt, tiến vào tầng thứ chín, mới có thể nhận được khen thưởng."
"Bên trong chúng ta, còn có rất nhiều khen thưởng!"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận