Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh

Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh - Chương 509: Thọ cổ yêu đan ( 2 ) (length: 7638)

Trong mười quẻ của hắn, có đến tám quẻ là trật lất.
"Ngươi giờ còn thời gian học cái thứ đó à?"
Kiều Nhạn chỉ sợ sư muội không làm việc chính đáng, khiến các sư trưởng nghi ngờ nàng làm hư sư muội, "Nếu ngươi mà học bói toán, ta là người đầu tiên gặp xui."
"Yên tâm, sẽ không để ngươi gặp xui đâu."
Cố Thành Xu bị sư tỷ nhà mình chọc cười, "Ngọc huyền mai rùa tuy dùng để đoán m·ệ·n·h, nhưng không phải ta dùng cho mình."
"Ngươi muốn tặng ai à?"
"Đúng vậy!"
Kiều Nhạn yên tâm, "Ngươi nói sớm đi, ta cứ lo đề phòng nãy giờ."
"Sư tỷ, lớn chừng này, ta hố ngươi mấy lần đâu?"
"Ha ha, hình như không hố lần nào thì phải, nhưng hình như ta luôn bị ngươi hố." Kiều Nhạn cười, "Đương nhiên, chắc ngươi cũng luôn bị ta hố."
Khó lắm hai người mới hố nhau đến giờ mà không thành kẻ thù.
"Nói thật đi, ngươi vội tìm ngọc huyền mai rùa vậy, có phải cũng muốn nhờ người ta tính giúp bí giới cát hung không?"
"Phải!"
"Có thể nói cho ta biết, ngươi định tặng cho ai không?"
"Tạm thời không thể."
"... "
Kiều Nhạn sững sờ một chút, "Chuyện này còn là bí m·ậ·t nữa?"
"Bí m·ậ·t!"
"Vậy thôi!"
Sư muội đã quyết, nàng có cạy cũng không ra.
Kiều Nhạn chuyển chủ đề, "Chuyện ngươi bồi dưỡng ra dưỡng hồn mộc, chúng ta có nên nói với Uyển Linh Lung một tiếng không?"
Càng để vị chưởng môn sư muội kia tin tưởng, thì càng nhiều sự vụ của Phù Nguyên giới, thậm chí một số việc đến tổng minh, nàng càng có tiếng nói.
"Ngươi nên tin tưởng Uyển Linh Lung trong nhiều việc xử lý, vẫn rất ổn."
"Ta tin mà! Ta cũng không định giấu Uyển sư tỷ."
Dù không có nhiều cảm giác thuộc về tông môn, nhưng vẫn có chút vướng bận ở đó.
Lão vu thúc ở trong đó mà.
Nàng tốt, lão vu thúc mới có thể tốt hơn.
"Ngươi muốn báo thì cứ báo thôi!"
"Vậy chúng ta đi nhanh lên."
Sóng trước bị chặn lại, còn vương chút dư vị p·h·áp thuật, Kiều Nhạn nghi là tu sĩ gần đây ra tay, "Chắc không có chuyện gì đâu, liên minh báo trước c·ấ·m kỵ các loại của bí giới cho các tông rồi, hồi trước sợ bí giới buông xuống Phù Nguyên giới, Lăng Vân tông ta đã p·h·ái đi bao nhiêu đệ t·ử giỏi rồi đó."
"Vậy đi nhanh đi!"
Cố Thành Xu còn gấp hơn nàng.
Liễu tiên t·ử cần một nơi yên ổn mới có thể tính cho nàng được.
Hai người nhanh như chớp, bay vút lên không trung.
Nửa ngày sau, tới một phường thị gần nhất, rồi chuyển truyền tống trận về phường thị liên minh.
"Sư tỷ, ta về lại tiểu viện trước kia."
Cố Thành Xu đeo m·ạ·n·g che mặt, chỉ lộ đôi mắt nhìn sư tỷ, truyền âm nói, "Không cần ngươi đưa đâu."
"... Hay là ta đưa đi!"
Tại ngay chỗ ở của mình mà sư muội còn bị người ta cướp đi được, Kiều Nhạn nào dám đ·á·n·h cược, "Có mấy bước thôi mà."
"Thật không cần đâu."
Cố Thành Xu đẩy nàng về phía truyền tống trận giới vực Phù Nguyên giới, "Ta là kim đan lão tổ rồi."
"Kim đan lão tổ?"
Kiều Nhạn chẳng thèm, tóm lấy tay, b·ạ·o· ·l·ự·c kéo nàng về tiểu viện, "Ngươi tưởng kết đan là xưng lão tổ được chắc? Đừng giỡn, ngoan ngoãn nghe lời, ta báo cho Tiêu minh chủ một tiếng, rồi đi liền, nếu không..."
Báo cho Tiêu minh chủ, sư muội mới an toàn, nhưng còn chưa dứt lời, nàng đã ngừng lại.
Trên đường lớn, một nữ tu đang đi về phía này, dù đã x·u·y·ê·n qua áo bào đen đấu giá ở bí thị, nhưng dáng đi kia, rõ ràng là sư phụ.
Kiều Nhạn nh·ậ·n ra sư phụ, Phượng Lan đương nhiên cũng nh·ậ·n ra đồ đệ.
Ối dồi ôi, hóa ra lớn lại b·ắ·t n·ạ·t nhỏ.
Mấy trò t·i·ể·u x·ả·o định qua mắt đại niết hồng.
Ánh mắt nàng đầy căm phẫn.
Kiều Nhạn chợt nhận ra, vội buông tay, "Ta không có."
Quả nhiên sư muội đúng là hố nàng mà.
Đây là lần đầu nàng b·ạ·o· ·l·ự·c ép sư muội đấy.
Có cần khéo vậy không?
"Sư tỷ..."
Cố Thành Xu thấy không ổn, nhìn theo mắt sư tỷ, "Sư phụ?!"
"Lại đây!"
Phượng Lan đã diệt s·á·t thọ cổ của Thọ vương giùm đồ đệ rồi, tâm tình đang tốt, "Có phải sư tỷ ngươi hay bắ·t n·ạ·t ngươi vậy không?"
Ách ~ "Dạ!"
Cố Thành Xu gật đầu mạnh bạo.
Nhưng vì gật đầu nhanh quá, Phượng Lan lại không tin lắm, "Nói thật xem."
"Sư phụ!" Kiều Nhạn kêu oan, "Chỉ có con là thành thật thôi."
Ai mà tin!
Dù đại đồ đệ tấn giai hóa thần, nhưng xem ra cũng không tiến bộ mấy, "Đi theo ta hết đi."
Sư đồ ba người nhanh chóng chuyển qua trà lâu, vào phòng riêng, lau lau mũ, bỏ mũ bỏ nón.
"Thành Xu, coi xem đây là cái gì?"
Phượng Lan rất hài lòng với tu vi hiện tại của tiểu đồ đệ, lấy ra một yêu đan như hạt đậu nành, "Đoán được, thưởng cho con."
"... Yêu đan thọ cổ của Thọ vương?"
Cố Thành Xu cầm viên tiểu yêu đan lên, trước mắt xem xé·t tỉ mỉ, "Sư phụ, đó là yêu đan thọ cổ phải không?"
Trên mặt ẩn vài đường vân, xem như trời sinh.
Nhưng không biết vì sao, muốn nhìn kỹ đường vân thì chúng lại cho nàng cảm giác xoáy hư ảo.
Ơ?
Cố Thành Xu nhìn lại kĩ càng hơn, "Sư phụ, thọ cổ là giai vị gì? Sao con không nhìn ra yêu đan này mấy cấp vậy?"
"Đúng là yêu đan thọ cổ."
Phượng Lan cười mỉm nhận chén trà đại đồ đệ dâng, "Con nhìn không ra giai vị của nó, càng chứng tỏ nó trân quý."
"Sư phụ, đừng khảo con, nói luôn đi!"
Cố Thành Xu đưa yêu đan cho sư tỷ, "Cũng đừng khảo sư tỷ, nhìn bộ dạng chị ấy là biết không biết rồi."
Kiều Nhạn: "..."
Sao cảm giác sư muội trước mặt sư phụ gan lớn hơn vậy?
"Kiều Nhạn con biết không?"
"... Không ạ."
Kiều Nhạn cầm tiểu yêu đan xem lại, đúng là không nhìn ra.
Người ta chỉ biết Thọ vương thọ cổ tăng thọ được, hình như không ai nói cụ thể là giai vị gì.
Kiều Nhạn cũng rất bất đắc dĩ, "Sư phụ, cứ nói thẳng đi!"
Tuy mất mặt thật, nhưng ai bảo con không nhìn ra đâu?
"Con đó!"
Phượng Lan bất đắc dĩ, "Cũng đừng suốt ngày, cứ lo k·i·ế·m tiền."
K·i·ế·m tu từ từ mà k·i·ế·m, chứ bận gì chứ?
Kiều Nhạn thật ra muốn phản bác sư phụ.
Sư tổ thì cái gì cũng bận túi bụi, nhưng sư tổ hồi xưa làm đồ đệ khác sư phụ, nàng nói chỉ cần có k·i·ế·m là được, một k·i·ế·m trong tay, t·h·i·ê·n hạ ta có. Đâu cần như người phiền phức, cái này muốn học, cái kia cũng muốn học.
"Hai con nhìn kỹ đây."
Phượng Lan khẽ động linh lực trên tay, một cổ thanh quang mộc linh hiện ra.
Thanh quang nhàn nhạt trùm lên yêu đan thọ cổ thì nó chợt khẽ động, mộc linh quang kia nhanh chóng p·h·ồ·n·g to ra.
"Ta thử rồi, yêu đan này phản ứng nhất với mộc sinh chi khí."
Phượng Lan hiện giờ rất vui, "Đan văn của nó chắc là liên quan đến thọ mệnh, sinh cơ, khi tu luyện hoặc nghiên cứu mộc linh, bồi dưỡng mộc linh mà mang theo, có lẽ sẽ làm ít c·ô·ng to."
Tiểu đồ đệ đúng là có tài bồi dưỡng mộc linh.
Phượng Lan biết, cây ăn quả bích tâm nàng bồi dưỡng rất tốt, "Nhưng hiệu dụng thế nào thì con và sư tổ con tự nghiên cứu từ từ đi."
Sư phụ cũng thích nghiên cứu mấy thứ cổ quái kì lạ.
Có được yêu đan kì quái này, Phượng Lan đặc biệt cao hứng, muốn họ hiến bảo.
(hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận