Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh

Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh - Chương 372: Thiên kiếp viên (length: 13230)

Ba tháng thời gian trôi nhanh như chớp mắt, linh nhãn của Cố Thành Xu cũng rốt cuộc có chút thành tựu nhỏ.
Bất quá...
"Tiết Viên, ngươi xem ta xem ta."
Mao Xảo Lâm nháy mắt mấy cái với mọi người, rồi nói với Cố Thành Xu: "Ngươi dùng linh nhãn xem ta có gì khác biệt không?"
Cố Thành Xu: "..."
Nàng cũng đang muốn thử nghiệm đây.
Thấy Mao Xảo Lâm cố làm cho mặt béo ra một chút, lại bôi thêm một điểm ở trán, lúc linh nhãn chớp lên, nàng đã liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bản tướng của Mao Xảo Lâm.
Hả?
Tốt thật!
Nhưng Cố Thành Xu chưa kịp vui mừng thì đã nghĩ đến điều gì, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên một đám người x·ấ·u xa cười hì hì vây quanh nàng.
"Làm... Làm gì?"
Cố Thành Xu hoài nghi bọn họ dùng linh nhãn p·h·át hiện ra cái gì, nhưng Hoán Hình Quyết của nàng, sư tổ nói có thể ngăn cản chín thành linh nhãn trên đời, Huyền Nguyên Linh Nhãn lợi h·ạ·i đến vậy sao?
"Tiết Viên, sao ta cảm giác ngươi trông không được đúng lắm thế?"
"Ừ! Cốt tướng không đúng."
"Thì ra ngươi cũng cảm giác cốt tướng của nàng không đúng à?"
"Một người có thể nhìn lầm, nhiều người thế này thì không thể đều nhìn lầm được."
"Các ngươi nhất định nhìn lầm rồi."
Cố Thành Xu sao có thể nh·ậ·n chứ, "Ta nếu là giả, Khương tiền bối có thể thả ta vào đây sao?"
"Nếu không phải biết sư phụ bọn ta lợi h·ạ·i, ngươi tưởng ngươi còn có thể đứng đây ngon lành à?"
Bọn họ những người có thể được chọn vào tu tập Thập Diện Mai Phục này, đều đã bị trưởng bối xem xét lại tra xét, theo lý là tuyệt đối không ai có thể giả mạo được.
Mao Xảo Lâm tin sư phụ, cũng tin những người cùng nhau vung mạnh đại chùy, cùng nhau giao đấu, còn động cả qủa đ·ấ·m nữa chứ, "Nhưng ta vẫn cứ cảm giác cốt tướng của ngươi có chút không đúng."
Đáng tiếc là, linh nhãn hiện tại của bọn họ chỉ tính là tiểu thành, muốn đại thành thì phải hai ba mươi năm không ngừng tu tập mới được.
"Tiết Viên," Mao Xảo Lâm bước lên một bước, nhào tới xoa mặt nàng, "Nói thật đi, ngươi còn có bí m·ậ·t gì giấu bọn ta không?"
"Không có không có, tuyệt đối không có, nếu có... thì chắc chắn là hồi nhỏ ta ngã p·h·á đầu rồi, nên các ngươi mới thấy cốt tướng không được đúng."
Thật á?
Đám người nghi hoặc.
Cố Thành Xu ra sức gật đầu, "Tô Nguyên, ngươi nói xem ta có thể l·ừ·a được các ngươi không?"
Tô Nguyên: "..."
Hắn vốn định chế giễu.
Giờ thì...
Hừ!
Hắn s·ờ s·ờ cằm, "Sau này mà p·h·át hiện ngươi l·ừ·a bọn ta, thì khao cả đám bữa Xuân Phong Lâu, mỗi người một bộ."
"Một bộ thì được cái gì? Ít nhất phải ba bộ!"
"Đúng đúng đúng, ba bộ!"
Cố Thành Xu: "..."
Tính ra thì, nàng phải tiêu bao nhiêu tiền đây!
Nhưng lúc này có thể t·r·ả giá sao?
Một khi t·r·ả giá thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Cố Thành Xu nghiến răng nghiến lợi với Tô Nguyên, "Được!"
Người khác đều có, không thể thiếu ca ca Tô Nguyên được.
Dám đòi thì nàng liều m·ạ·n·g với hắn.
Tô Nguyên đọc được ý tứ trong mắt nàng, thật muốn vạch trần thân ph·ậ·n của nàng ngay tại chỗ.
Con nha đầu này ức h·i·ế·p người nhà, chỉ biết k·h·i· ·d·ễ hắn.
"Tiết Viên," Mao Xảo Lâm khoác vai nàng, "Có phải ngươi quên chuyện gì rồi không?"
"Chuyện gì?"
Nàng đều đã đồng ý rồi, còn có chuyện gì nữa?
Cố Thành Xu không hiểu.
"Đồ ngốc!" Tô Nguyên tức giận, "Ngươi quên à, nếu bọn họ không p·h·át hiện ra gì, thì ngươi phải đền bù thế nào."
Không nói thêm vào câu này thì bọn họ chắc chắn vẫn sẽ nghi ngờ.
Tô Nguyên giờ trăm phần trăm khẳng định, hết thảy thông minh tài trí của con nhỏ này đều dùng để đối phó hắn.
"... Ừ nhỉ, nếu là, nếu là!" Cố Thành Xu vội vàng gật đầu, "Ta bị các ngươi dọa quên mất, mười năm sau mà ta vẫn là ta thì các ngươi phải đền bù cho ta ba phần toàn bữa ở Xuân Phong Lâu. Ta đòi hỏi không cao đâu, các ngươi góp chung ba phần thôi, không phải mỗi người ba phần đâu đấy."
Điểm nhấn của câu này kỳ thực là "mười năm".
Nàng cầu nguyện mấy tên yêu nghiệt này đừng nghe ra.
Nhưng nàng thông minh thì người ta cũng chẳng ngốc.
Quân T·ử K·i·ế·m Quách Lân dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, "Gì mà mười năm sau ngươi vẫn là ngươi? Sao ta cứ thấy ngươi đào hố cho bọn ta vậy?"
"Đúng đúng, ta cũng cảm thấy câu này của nàng có vấn đề."
"Tiết Viên, hồi chơi trò, ngươi hay đào hố cho bọn ta lắm, câu này có khi cũng là hố đấy."
"Chắc chắn, làm Ảnh T·ử thì ai chả thích chơi trò xuất kỳ bất ý."
"Tiết Viên, ngươi đúng là kẻ l·ừ·a gạt."
"Dừng!" Cố Thành Xu bị bọn họ làm cho không biện minh được nữa, h·é·t lớn một tiếng, "Vậy các ngươi bảo ta nói thế nào? Chuyện đ·á·n·h cược bữa ăn này, bọn ta cũng phải có thời hạn chứ? Chứ không thể kéo dài tới cả ngàn năm sau được, tới lúc đấy thì ai thèm để ý mấy đồng linh thạch mua bữa ăn kia nữa?"
Hả?
Mọi người đều im lặng.
Hóa Thần thì tạm không nói, nhưng sống được tám trăm tuổi thì thế nào cũng phải là Nguyên Anh, làm tu sĩ Nguyên Anh thì chắc chắn sẽ không để ý mấy đồng linh thạch cho một bữa ăn như bây giờ.
"Ta nói mười năm thì có vấn đề gì?"
Cố Thành Xu đắc ý.
Mười năm, Huyền Nguyên Linh Nhãn cũng không thể đại thành được.
Hắc hắc, vừa hay nàng có thể đ·á·n·h thời gian sai lệch.
Tô Nguyên liếc mắt là thấy ngay vẻ mặt ranh mãnh của nàng, nghiến răng, hậ·n không thể hô lên ba mươi năm.
Nhưng hắn không dám!
Con nhãi ranh này vô dụng với người khác thì thôi, chứ đối phó hắn thì tinh lắm.
"... Hai mươi năm đi!"
Thanh Vũ bên cạnh lên tiếng, "Mười năm ngắn quá," mười năm này có khi nàng còn học ở đây, chưa có t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n k·i·ế·m tiền, nhỡ thua thì không có tiền bù linh thạch, "Hai mươi năm vừa đẹp, Huyền Nguyên Linh Nhãn của bọn ta dù không tu tới đại thành thì cũng xấp xỉ nhìn rõ được cả hư ảo."
Nếu vẫn không nhìn thấu được thì chỉ có thể nói Hoán Hình Quyết của Tiết Viên lợi h·ạ·i, nàng có bản lĩnh.
"Được, vậy thì hai mươi năm."
Cố Thành Xu bị mọi người nhìn chằm chằm, ứng luôn tại chỗ.
Từ xa, Tiêu Ngự thấy nàng đối chưởng với từng người thì cũng chịu thua.
"Có thể sắp xếp cho đám trẻ này tấn giai Kết Đan rồi."
Cửu Phương Cơ Xu Trận Y đã sớm luyện thành, mọi người bây giờ đang chuẩn bị bản m·ệ·n·h p·h·áp bảo cho đám trẻ này.
đ·a·o phôi, k·i·ế·m phôi, vũ phôi, tuyến phôi, vân vân, đều đang chế tạo.
"Khương trưởng lão, bọn chúng nhờ cả vào ngươi."
"Đây là việc ta nên làm."
Được anh tài để dạy dỗ thì còn gì vui hơn.
Khương Viễn Anh thích tất cả bọn chúng, "Bọn họ đã oanh nhau với Nhất Tự Trận gần xong rồi, dạo này ta thấy Tiết Viên dùng Nhị Tự Trận nghiền ép bọn chúng."
"Ha ha, thảo nào bọn chúng lại nhao với nàng như thế."
Tiêu Ngự cười, "Con bé đó có tiền, hai mươi năm sau lúc bọn chúng trả tiền đ·á·n·h cược thì ngươi nhớ nhắc đồ đệ của ngươi đấy."
Chứ không thể để Cố Thành Xu chiếm t·i·ệ·n nghi mãi được.
"Ha ha, ta cũng định thế."
Khương Viễn Anh cười lớn, "Nhưng ta có thể làm vậy được, ai bảo ta là sư phụ của Xảo Lâm chứ, Minh chủ ngươi làm vậy thì hơi m·ấ·t phúc hậu đấy."
"Ngươi không nói, ta không nói, ai biết ta không phúc hậu?"
Tiêu Ngự cười uy h·i·ế·p, "Mà truyền ra gì đó, để con bé kia nghe được, hoặc là Vô Thương nghe được thì ta cũng sẽ không phúc hậu với ngươi đâu đấy."
"Được được được, trời biết đất biết ngươi biết ta biết."
Khương Viễn Anh cười chuyển chủ đề, "Minh chủ từ Tiểu Cốc bên kia tới à? Thương thế do Thái Tuế... không có biện p·h·áp nào tốt hơn sao?"
Tiên đan đã ăn hết mấy viên rồi.
"Không có!"
Tiêu Ngự thở dài một hơi, "Hồi đó hắn bị t·h·ư·ơ·n·g nặng quá."
Gân cốt gần như đ·ứ·t hết.
"Đến bước của bọn ta rồi thì b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g càng nặng thì càng khó hồi phục."
Tiêu Ngự vẫn nhìn Cố Thành Xu đang chơi đùa với bạn ở đằng xa, "Có thời gian thì ngươi nhắc nhiều với hắn về Cố Thành Xu, hai cha con gặp nhau sớm một chút có khi tốt hơn cho cả hai."
Cố Văn Thành cứ tưởng an bài tốt cho con gái thì có thể liều m·ạ·n·g được.
Nhưng đường mà hắn an bài...
"M·ấ·t cơ hội lần này thì ta sợ cả đời này hắn cũng không nhận được t·h·a· ·t·h·ứ đâu."
Cố Thành Xu không phải trẻ con.
Nàng p·h·án đoán về nhiều việc càng thêm sắc bén.
Xử lý một số việc thì lại càng vô tình.
Tiên Đ·á·n·h mà nghiên cứu ra được thì sẽ mang lại điều gì cho thế giới này, đôi khi Tiêu Ngự cũng không dám nghĩ tới.
Dù mục đích nghiên cứu nó bây giờ là để khôi phục Tây Truyền Giới, để bắt U Minh Cốt Thành và ma thần tốt hơn, nhưng đầu óc của con bé đó...
Tiêu Ngự thở dài, "Hồi đó hắn an bài đường cho Cố Thành Xu, xem bộ dạng thì là con đường tốt nhất, nhưng trên thực tế, con bé đó đúng là vì chuyện hắn an bài mà nếm nhiều đau khổ, đến nỗi bây giờ rất nhiều ý nghĩ có khi không giống người thường bọn ta."
"..."
Khương Viễn Anh nhíu mày, nàng thấy Cố Thành Xu đang tiến bộ, thấy mọi người đều cố gắng.
Nàng không thấy tâm tính con bé đó có vấn đề gì.
Nhưng Minh chủ nói vậy thì...
Chắc chắn là có vấn đề gì rồi.
Khương Viễn Anh tin Tiêu Ngự không nói nhảm, "Có thể nói cụ thể hơn không?"
Tiêu Ngự: "..."
Hắn có thể nói sao?
Đương nhiên là không thể.
Tiên Đ·á·n·h liên quan quá lớn.
Nhưng hắn không hối h·ậ·n khi quyết định ủng hộ Vô Thương nghiên cứu chuyện này!
Bọn họ cầ·n phải có Tiên Đ·á·n·h uy lực cực lớn.
Sau khi khôi phục Tây Truyền Giới thì còn có Tiên Giới nữa.
Không có giới vực bảo hộ, lúc Tiên Giới lại hiện thế thì phải đối mặt với...
Tiêu Ngự thở dài, "Ta chỉ là cảm khái thôi! Đổi lại ta là Cố Thành Xu mà có người cha như hắn thì nhất thời cũng không thể t·h·a· ·t·h·ứ được."
Khương Viễn Anh: "..."
Không t·h·a· ·t·h·ứ thì làm thế nào?
Khi Cố Văn Thành quyết định thành tựu danh hiệu Thái Tuế của hắn thì đã từ bỏ hết thảy thân ph·ậ·n ở Lăng Vân Tông rồi.
Chắc hẳn hắn cũng không nghĩ tới việc Cố Thành Xu sẽ lý giải hắn.
Nghĩ tới đây, nàng cũng không kìm được mà thở dài.
*** Mấy ngày sau, trong thạch thất nhỏ ở Thiên Kiếp Viên của Liên Minh, Cố Thành Xu đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Trong Càn Khôn Ngọc Rương ở góc tường còn phong ấn một đoàn linh khí tinh thuần từ Đại Nguyệt Quỷ.
Đây là nàng chuẩn bị để xông quan.
"Meo ~"
Đoàn Đoàn nhảy ra từ túi linh thú, hiếu kỳ đánh giá thạch thất, nhỏ giọng nói: "Thành Xu, ta muốn đi xem chút."
"Ừ, được thôi!"
Mang Đoàn Đoàn tới đây là muốn cho tiểu gia hỏa có thể thu được chút sức mạnh thiên lôi.
"Đừng chạy xa, nếu có ai tấn giai thì con cũng đừng can thiệp."
Lần này, có tổng cộng bảy người vào Thiên Kiếp Viên.
Cố Thành Xu vuốt ve bộ lông mượt mà của Đoàn Đoàn, "Bọn ta cuối cùng vẫn cần phải nhờ chính mình thôi, t·h·i·ê·n kiếp của ta dù lợi h·ạ·i thế nào thì con cũng đừng quản."
"Con không quản!"
t·h·i·ê·n kiếp càng lợi h·ạ·i thì thu hoạch càng lớn.
Đoàn Đoàn chỉ nghĩ đến việc tùy tình hình mà làm t·h·i·ê·n kiếp của nàng lớn hơn chút chứ không nghĩ đến làm nhỏ hơn.
Chỉ là chuyện này vẫn không nói cho nàng biết.
Để nàng khỏi lo.
"Ta không lo về t·h·i·ê·n kiếp của con, ta chỉ lo tâm ma kiếp của con thôi."
Tâm ma kiếp?
Mọi người đều có hình dung về tâm ma kiếp có thể xảy ra với mình.
Chỉ có nàng...
Cố Thành Xu x·á·c thực không biết tâm ma kiếp của mình sẽ là gì.
Nàng có quá nhiều bí m·ậ·t mà!
"... Yên tâm đi, tâm ma kiếp nào với ta cũng vô dụng thôi, mục tiêu của ta là sống, sống thật tốt."
Ai mà làm nàng c·h·ế·t thì nàng c·ắ·n c·h·ế·t người đó.
Hai kiếp, nàng đều muốn sống trọn.
Để hai bản thân mình đều không hối tiếc.
"Đi đi, không cần lo cho ta."
Cửa đá khẽ mở một khe nhỏ, Đoàn Đoàn nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Lúc này Cố Thành Xu mới tự rót một ngụm rượu, chậm rãi hồi tưởng, rồi pha một chén trà nhìn xa, tĩnh tâm lại, lúc này mới bước vào tu luyện mà nàng hằng mong ước.
Trên không Thiên Kiếp Viên đã bắt đầu tụ tập mây giông, Đoàn Đoàn nhìn sang phía đó một cái, biết là đ·a·o Đại Đảm, rất tự nhiên nằm lên bệ đá cao nhất.
Ầm ầm~~ Mao Xảo Lâm cảm nhận được uy áp trời đất ập xuống, thản nhiên uống một ngụm rượu.
Nàng đã đợi ngày này lâu lắm rồi.
"Đi!"
Nhân lúc t·h·i·ê·n kiếp chưa giáng xuống, Mao Xảo Lâm dùng bảy vị sao, vung ra một loạt bảy đ·a·o phôi, đây là bản m·ệ·n·h p·h·áp bảo của nàng, dù chưa luyện xong, hiện tại chưa giúp được gì nhiều, nhưng cho chúng cùng nghênh đón t·h·i·ê·n kiếp trước với nàng thì sau này sẽ tốt hơn.
Nàng làm vậy, những người vào ứng kiếp cũng đều làm tương tự.
Răng rắc ~ Khương Viễn Anh đang đứng nhìn từ xa không tự chủ nhíu mày.
Tuy Thiên Kiếp Viên vì lôi lực dồi dào mà t·h·i·ê·n kiếp sẽ giáng nhanh hơn bình thường, nhưng hôm nay nhanh quá.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận