Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh

Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh - Chương 08: Tính tiền (length: 7873)

Lăng Vân tông là một trong bốn đại tiên môn của Phù Nguyên giới, nên phường thị vô cùng náo nhiệt.
Xuyên qua con phố Chu Tước rộn rã, Cố Thành Xu vừa rẽ sang Chính Nguyên nhai vắng người hơn một chút thì thấy một đạo phi k·i·ế·m truyền thư bay thẳng vào Bảo Xương lâu.
Nàng khẽ nheo mắt, nhấc chân bước vào cửa hàng tu chân nhỏ của nhà mình.
"Kh·á·c·h nhân muốn xem gì ạ?"
"Lão Vu thúc, là ta."
"Thành Xu?"
Tr·ê·n đời này chỉ có Thành Xu gọi hắn là lão Vu thúc.
Đôi mắt già nua của Vu Tam Trọng lập tức s·á·n·g lên, giọng nói hơi run run, "Về rồi là tốt, về rồi là tốt."
Nghe nói nàng bị phạt ở Tư Quá nhai, Vu Tam Trọng đã đến Bảo Xương lâu nhà bên cầu kiến vị Doãn nhị gia kia mười mấy lần, muốn nhờ đối phương giúp đỡ nói giúp một câu, để Doãn trưởng lão biết sớm hơn.
Đáng h·ậ·n, đối phương cứ luôn miệng nói được, lễ cũng nhận, nhưng cứ trì hoãn hết ngày này qua ngày khác, cuối cùng lại phán cho hắn một câu, ba tháng trôi nhanh thôi, Thành Xu có lẽ cũng không muốn bọn họ đi cầu Cảnh Thử đâu.
"Tiết Tráng trông cửa hàng." Vu Tam Trọng phân phó xong tiểu nhị rồi cùng Cố Thành Xu vào bên trong, "Phượng Lan chân quân đã về rồi, ngươi gặp nàng chưa?"
Bọn họ hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Phượng Lan chân quân mà thôi.
Trước kia Phượng Lan chân quân không có ở đây, hắn không có một biện p·h·áp nào, nhưng bây giờ thì khác. . .
"Ta từ Minh Phượng cốc đến đây."
Cố Thành Xu kéo vành nón xuống, "Không cần lo lắng," vết thương trên trán là chuyện không tránh khỏi, nàng không có bản lĩnh biến nó mất ngay được, "Chút vết thương nhỏ, đổi lấy việc hủy bỏ hôn ước, rất đáng giá!"
Cái gì?
Vu Tam Trọng càng thêm lo lắng, "Sao Doãn trưởng lão lại đồng ý?"
Bao nhiêu năm nay, hắn sớm đã nhìn thấu vài chuyện.
Chỉ là người có thể che chở cho bọn họ đều không có ở nhà, nếu thật sự sụp đổ, cửa hàng hay không không quan trọng, hắn tuổi cao cũng chẳng sao, nhưng Thành Xu thì khác. . .
"Chưởng môn sư bá đích thân giúp ta giải trừ hôn ước."
Không phải Phượng Lan chân quân sao?
"Ngươi. . . Ngươi kể lại mọi chuyện cho ta nghe xem."
"Không kịp nữa rồi, lát nữa Doãn Chính Giang chắc chắn sẽ đến mượn cớ gây sự thôi, lão Vu thúc, thúc lấy sổ sách ghi lại việc qua lại với Doãn gia ra đây, bắt bọn họ t·r·ả nợ!"
Hả?
Vu Tam Trọng kinh ngạc đến ngây người, "Ngươi. . ."
"Vị sư phụ kia của ta rất coi trọng thể diện."
Cố Thành Xu cười nói, "Vậy thì khiến Doãn gia giữ thể diện cho ông ấy thật tốt đi."
"Nhưng mà ngươi. . ."
"Lão Vu thúc, ta đã c·h·ế·t một lần ở Tư Quá nhai rồi."
Cố Thành Xu nhìn thẳng vào ông, "Sư bá Phượng Lan hứa với ta sẽ tạm thời không đi đâu, ng·ư·ợ·c lại là sư phụ tốt của ta lại muốn đi đ·ộ·c Long than."
". . . Lão Vu thúc nghe theo con."
Nghe nàng nói đã c·h·ế·t một lần ở Tư Quá nhai, tim Vu Tam Trọng như bị đ·â·m một nhát.
Bọn họ không còn đường lui nữa rồi.
"Ta đi lấy sổ sách đây, trước khi bọn họ tìm đến chúng ta thì mình tìm bọn họ trước."
Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, ông sớm đã nhịn đủ rồi.
"Ừ!"
Cố Thành Xu thấy ông cầm sổ sách lên thì trong lòng vui vẻ, "Nếu bọn họ lại vin vào chuyện của sư phụ ta thì thúc cứ nói là ý của sư bá Phượng Lan."
Sư bá chắc là sẽ ngầm thừa nh·ậ·n thôi, đúng không?
Chắc chắn sẽ ngầm thừa nh·ậ·n thôi.
Hơn nữa, Doãn gia cũng không có lá gan đi hỏi sư bá đâu.
Nghĩ đến đây, Cố Thành Xu hoàn toàn yên tâm, "Lão Vu thúc, bọn họ sắp bị tông môn đòi nợ rồi, chắc chắn là không có tiền đâu."
Mười ba năm "Giả" hào phóng, cộng thêm những gì ta ném vào nữa, đủ để Doãn gia tốn hao không ít đó, "Thúc cứ nói thẳng là không có tiền thì lấy vật để trừ nợ, cái gì cũng được, rồi sau đó thúc đưa sổ sách sang chỗ sư bá Phượng Lan."
"Được!"
Đẩy mọi chuyện lên người Phượng Lan chân quân hết, vậy thì còn gì bằng.
Doãn Chính Hải còn không có gan khiêu chiến với Phượng Lan chân quân, huống chi là cả Doãn gia.
Vu Tam Trọng vừa mừng vừa chua xót.
Lúc đầu bọn họ thật lòng coi t·h·i·ê·n Tường phong và Doãn gia là người nhà.
Đến khi p·h·át hiện ra mọi chuyện không đúng thì Thành Xu còn khổ sở hơn ông nhiều.
Hiện tại. . .
Vu Tam Trọng vội vàng đi sang nhà bên, nhưng Cố Thành Xu vẫn không thể xả giận được.
Nàng trực tiếp m·ở cơ quan ở bàn lên, lấy nhẫn trữ vật đựng linh thạch chuyên dùng của cửa hàng ra, khoác thêm chiếc áo choàng lớn mà lão Vu thúc thỉnh thoảng mang về từ những buổi đấu giá bí mật rồi đi "tảo hóa".
Doãn gia không thể nào có nhiều linh mễ bình thường như vậy được.
Nhưng món nợ của tông môn. . . , vị chưởng môn sư bá kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ dễ dàng đâu.
Tiếp thu ký ức và tình cảm của nguyên thân, Cố Thành Xu biết, không chỉ có cha nàng từng nói mà đến cả sư bá Phượng Lan và vị sư phụ tốt kia cũng từng lén lút chê bai rồi.
Nàng mua hết chỗ gạo đó trước, để bọn họ đem đi trả nợ!
Cố Thành Xu vừa đi ra bằng cửa sau thì Uyển Linh Lung đã cầm thư tay của Doãn Chính Hải tự mình chạy đến Bảo Xương lâu.
"Hóa ra là Uyển tiên t·ử, Uyển tiên t·ử đợi một chút, ta bảo tiểu nhị đi lấy hàng cho ngài!"
Doãn Chính Giang tức giận đến sôi máu vì Vu Tam Trọng.
Hắn còn chưa tìm đến đâu, mà ông ta đã dám. . .
Nhưng Uyển Linh Lung đến, người này không phải hạng tầm thường, hắn chỉ có thể tươi cười đón tiếp, "Tiểu Tam t·ử, mau lấy thân ph·ậ·n bài của ta rồi đi các cửa hàng điều hàng một chút, nói với các chưởng quỹ là chờ ta xong việc trong thời gian này thì mời họ đến Khánh Phong Lâu u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u!"
"Vâng!"
Tiểu nhị Tiểu Tam t·ử lớn tiếng đáp rồi liếc nhìn Vu Tam Trọng.
Nghe nói vị chưởng quỹ này từng cũng tên là Tiểu Tam t·ử.
Chính vì ông mà chưởng quỹ mới đổi tên cho hắn.
Vu Tam Trọng dường như không thấy ánh mắt của Tiểu Tam t·ử, chỉ ôm sổ sách, "Doãn chưởng quỹ, mấy cuốn sổ sách này không thể chậm trễ thêm được nữa đâu, Phượng Lan chân quân cố ý đưa tin lại đây, hôm nay nếu ngài không giải quyết rõ ràng mọi việc thì quay đầu nàng sẽ mang sổ sách đến tận t·h·i·ê·n Tường phong đó."
Cái gì?
Doãn Chính Giang hận đến c·ắ·n răng!
Con vịt sắp chín đến nơi của nhà bọn họ thế mà lại bay mất.
Huynh trưởng bây giờ chắc chỉ muốn ăn t·h·ị·t người thôi.
Hắn. . .
Những năm qua, hắn cũng bỏ túi riêng không ít tiền, nếu thật sự để Phượng Lan chân quân ném sổ sách lên mặt huynh trưởng thì hậu quả thật khó lường.
"Uyển tiên t·ử mời ngài uống trà!"
Hắn rót trà cho Uyển Linh Lung rồi mới tươi cười trở lại, "Vu chưởng quỹ, hai nhà chúng ta giao tình bao nhiêu năm nay, dù Thành Xu và Doãn Trình không thành phu thê thì cũng là sư huynh muội, ông làm như vậy. . . , có nghĩ đến sau này của nó không. . ."
"Bây giờ ta không có thời gian nghĩ!"
Vu Tam Trọng thở dài, "Tính tình của tiền bối Phượng Lan ông cũng biết đấy, chuyện nàng quyết định đâu phải chuyện chúng ta có thể cứu vãn được?"
Doãn Chính Giang: ". . ."
Tim hắn đau quá!
Vì sao Phượng Lan lại trở về chứ?
Vì sao lại trở về vào thời điểm quan trọng như vậy chứ?
Sớm biết vậy. . .
"Nhưng ta hiện tại không có nhiều tiền mặt như vậy."
"Không sao, tiền bối Phượng Lan nói, hai nhà chúng ta đều mở tiệm, không có tiền thì lấy vật trừ nợ cũng được."
"Khục ~ "
Uyển Linh Lung suýt chút nữa bị sặc trà.
Thảo nào sư phụ lại nói sư thúc Phượng Lan là người khó đối phó nhất.
Doãn sư thúc vội vàng đến Độc Long Than như vậy, chắc cũng là sợ bị nàng chặn lại rồi!
"Đừng nhìn ta, mọi người cứ tiếp tục đi!"
Uyển Linh Lung cười với hai người, "Tính tình của sư thúc Phượng Lan ta cũng biết, Doãn chưởng quỹ giải quyết xong mọi chuyện sớm một chút đi, ta nghĩ sẽ tốt cho mọi người thôi."
Nếu thật sự đ·á·n·h nhau thì sư phụ nàng chỉ sợ cũng không chiếm được lợi lộc gì đâu.
"Về phần Cố sư muội. . . , nhất thời nó sẽ không về t·h·i·ê·n Tường phong đâu, trả hết nợ đi, ta nghĩ Doãn sư thúc cũng sẽ dễ chịu hơn một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận