Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh

Ta Gia Tiên Tử Nhiều Có Bệnh - Chương 800: Không may Thái Kiệt ( 1 ) (length: 7915)

Cố Thành Xu vẫn luôn đuổi theo chúng nó sao?
Thái Kiệt đang rất u ám lập tức tỉnh táo lại, "Bản vương hôn mê mấy ngày rồi?"
"Tính cả hôm nay là bốn ngày."
Bốn ngày?
Nếu Cố Thành Xu không ngừng nghỉ đuổi theo, vậy thì...
"Cố Thành Xu sắp tới rồi."
Cái gì?
Tất cả Nguyệt Quỷ nghe được tin đều tăng tốc độ thêm một phần.
Thật sự là muốn nhanh cũng không được.
Liên tục chạy trốn bốn ngày, không chỉ bị uy h·i·ế·p phía sau lưng, mà nội bộ cũng uy h·i·ế·p lẫn nhau, thật sự quá mệt mỏi.
Chỉ có tốc độ của đám đội trưởng lớn nhỏ là nhanh hơn một chút.
Trong đó còn có một bộ ph·ậ·n đội trưởng chưa tấn giai Tiên, kỳ thật cũng không khác chúng nó là bao.
Chắc cũng đang sợ chính mình là vật hi sinh tiếp theo bị giải phong tu vi.
"Chạy trốn như vậy là vô dụng, ai trong các ngươi có thể giải phong tu vi?"
Vừa hỏi xong, Thái Kiệt cố gắng ngẩng đầu liền thấy rõ, Chúc Quyền đang tu tập c·ấ·m p·h·áp ở phần đuôi thảm bay của nó.
Lúc này trên người Chúc Quyền có mười đạo u quang, đã đến trình độ cuối cùng sắp thu lại.
Nhưng bước này, yêu cầu sáu đến mười hai canh giờ.
Nếu nửa đường bị đ·á·n·h gãy, thì dù còn có thể giải phong tu vi, cũng không được như mong muốn.
"Thì ra là Chúc Quyền!" Thái Kiệt trong lòng nóng nảy, nhìn mọi người, "Không muốn c·h·ế·t thì tăng tốc độ, tranh thủ thêm thời gian cho Chúc Quyền, chỉ cần nó thành công c·ấ·m t·h·u·ậ·t, Cố Thành Xu sẽ là huyết thực nhân đan của chúng ta, trái lại..."
Một đám ngu ngốc này có biểu tình gì vậy?
Thái Kiệt kỳ thật hối h·ậ·n vì chúng nó, hết lần này đến lần khác giải phong tu vi.
Nếu lúc đó không quản chúng nó, nó cũng không rơi xuống hoàn cảnh hiện tại.
Tính ra thì lần này là nó lỗ, tộc bên trong cũng lỗ.
Ma vương như nó có thể p·h·át huy bảy thành chiến lực, còn hơn mười tiểu ma vương ngọc tiên cảnh.
"Trái lại, các ngươi đều phải c·h·ế·t."
Thập diện mai phục quả nhiên là vô đ·ị·c·h trong cùng giai.
Cũng may Cố Thành Xu từ ba mươi ba giới tới, đỉnh t·h·i·ê·n cũng chỉ là tu sĩ hóa thần, nếu không...
"Tế Cửu!" Vừa nằm xuống, Thái Kiệt lại truyền âm cho Tế Cửu, "Cố Thành Xu tới, ngươi phải chuẩn bị tốt cho việc từ bỏ một bộ ph·ậ·n tinh nhuệ để p·há vây."
"... Dạ!"
Bỏ ai đây?
Đương nhiên là tộc nhân tầng lớp thấp nhất.
"Đại nhân!" Nó suy nghĩ một chút, "Cố Thành Xu làm sao khiến ngài bị thương thành ra thế này? Nàng... cũng có biện p·h·áp giải phong tu vi sao?"
Nó đã xem qua v·ế·t t·h·ư·ơ·n·g trên người ma vương đại nhân, mấy vết thương nhỏ do tạc cầu thường dùng của nhân tu gây ra chẳng đáng gì.
Tế Cửu muốn biết người biết ta, "Nếu như nàng có, chúng ta có phải nên nhằm vào..."
"Nàng không có."
Thái Kiệt nhớ tới cái bóng mờ trấn áp nó ngày đó, "Nàng không có biện p·h·áp giải phong tu vi, nhưng trừ lôi tinh linh, hẳn là còn một mộc linh vô cùng lợi h·ạ·i mà thế gian không ai biết."
Cái gì?
Tế Cửu kinh ngạc ngây người.
Còn có mộc linh?
Nó thấy thì lôi linh lợi h·ạ·i nhất ấy chứ!
"Đại nhân, trên người ngài không có v·ế·t t·h·ư·ơ·n·g do mộc linh gây ra."
"... Có tổn thương trấn hồn."
Thái Kiệt ấm ức vô cùng, "Bản vương sở dĩ bị t·h·ư·ơ·n·g, hoàn toàn do mộc linh kia ban tặng, nàng đánh bất ngờ, một phát trấn áp hồn p·h·ách của ta, sau đó Cố Thành Xu cùng lôi linh thừa cơ ra tay ngay khoảnh khắc ta không thể động đậy."
Nếu không, nó làm sao bị t·h·ư·ơ·n·g đến mức này chứ!
Thái Kiệt cảm giác v·ế·t t·h·ư·ơ·n·g của nó phải mất hơn mấy ngàn vạn năm tu dưỡng.
Đáng h·ậ·n, chỉ sợ nó không có thời gian dưỡng thương trong ngàn năm tới.
"Bất quá mộc linh kia... thực sự có chút kỳ quái."
Tựa hồ không hoàn toàn là mộc linh.
Nếu thật là mộc linh...
Đầu Thái Kiệt đau nhói, đau đớn dày đặc tinh tế tựa như lan rộng trên từng tấc da đầu, nó há to miệng muốn kêu thành tiếng, có điều nỗi đau từ sâu trong thức hải quá mạnh mẽ, đến mức toàn thân co rút, kêu đau cũng không thành lời.
Tế Cửu vội đổ xuống một viên dưỡng hồn đan quý giá.
Có điều, cổ họng Thái Kiệt cũng đang co rút nên không nuốt xuống được, mắc kẹt ở đó, suýt chút nữa là không thở nổi.
May là viên đan dính nước bọt, hóa thành nước rất nhanh, nếu không nó có thể bị nghẹn c·h·ế·t tươi.
"Đại nhân..."
Thái Kiệt nghe tiếng Tế Cửu gọi, một lúc lâu sau mới yếu ớt đáp lại, "Đi mau."
Một khi Cố Thành Xu đuổi theo, nó... có lẽ không thoát được nữa.
Lúc này Thái Kiệt mới hối h·ậ·n đã cho nàng biết nó là ai.
Nếu nàng không biết nó là ma vương Thái Kiệt, chắc chắn sẽ không truy đuổi nó dai dẳng như vậy.
"Nhanh nhanh nhanh!"
Tế Cửu hô lớn, "Ai chậm chân tự lo phía sau."
Vừa hay cho chúng nó cản Cố Thành Xu.
Nó nhảy xuống thảm bay, cố gắng cùng mọi người kéo, điên cuồng chạy trốn.
Ầm ầm ~ Một tia sáng lóe lên trong mây đen, ngay sau đó mưa to kéo đến đúng hẹn.
Tế Cửu không dám dừng lại.
Nó dùng linh khí che phủ thảm bay, cùng mấy tiểu đội trưởng giỏi chạy nhanh bay lên trước.
Đội ngũ phía sau đang cố gắng đuổi kịp.
Ai cũng biết kết cục của việc chậm chân ở phía sau là gì.
Răng rắc ~ "A..."
Tiếng kêu t·h·ả·m t·h·iế·t từ phía sau truyền đến, Tế Cửu vội quay đầu lại, thấy một tộc nhân không may bị sét đ·á·n·h trúng.
Nó nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng chưa kịp nghĩ gì thì trong mây đen ngân xà loạn vũ, lại một tiếng "Răng rắc ~" một đạo lôi quang giáng xuống.
Không ổn!
Ý nghĩ vừa lóe lên thì thêm một tộc nhân nữa ngã xuống.
"Ta nhớ ra rồi, hình như vào ngày mưa dông phải đi sát đất, nếu không sẽ bị ông trời coi là mạo phạm."
Tế Cửu kéo thảm bay hạ thấp xuống nhanh chóng, "Mọi người theo ta, đi sát đất mà chạy."
Hiện tại chúng nó có linh lực, rót vào hai chân, chạy cũng rất nhanh.
Chỉ cần Cố Thành Xu cũng sợ sấm...
Tế Cửu vừa định nghĩ nếu Cố Thành Xu sợ sấm, chúng nó có thể nới rộng thêm khoảng cách thì lại nhớ ra nàng có lôi tinh linh.
Vương bát đản, vậy chẳng phải là Cố Thành Xu càng đến gần hơn sao?
"Nhanh nhanh nhanh, Cố Thành Xu có lôi tinh linh, mưa dông chỉ là trợ lực cho nàng ta thôi."
Thân thể Thái Kiệt nhấp nhô liên tục trong thảm bay đang di chuyển nhanh chóng.
Lúc này, nó chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác nguy cơ trong lòng càng tăng lên.
Có khi nào p·há lôi tinh kia sẽ lợi dụng sấm sét ở đây để chạy tới trước Cố Thành Xu một bước không?
Nếu vậy thì...
Thái Kiệt không nhịn được lại liếc nhìn Chúc Quyền, "Chúc Quyền ~" nó gọi, "Giải phong tu vi ngay lập tức, Cố Thành Xu sắp đến rồi."
Chúc Quyền: "..."
Nó nghe thấy.
Nhưng bây giờ mà giải phong tu vi thì...
"Không cần chiến, giải phong tu vi xong, mang chúng ta chạy nhanh hơn."
Dù chỉ giải phong tu vi đến hóa thần, cũng đủ để bỏ lại Cố Thành Xu phía sau.
Nói tóm lại là tuyệt đối không thể để Cố Thành Xu ra tay trước.
Một khi nàng ra tay thì có lẽ chúng nó không còn cơ hội.
"Nếu không thì đ·ộ·c Phương và mấy vạn nhân mã của nó sẽ đi vào vết xe đổ của chúng ta."
Chúc Quyền trong lòng run lên.
Đại nhân đ·ộ·c Phương có mấy vạn nhân mã...
Nó không dám chần chừ, học theo bộ dáng Thái Kiệt khi trước, phun ra một ngụm tinh huyết bản m·ệ·n·h, đầu hướng về phía trước lao tới, toàn bộ còn lại sau, vuốt duỗi ra, cào mười đường v·ế·t m·á·u trên đầu.
Trong nháy mắt, khí thế trên người Chúc Quyền liên tục tăng lên, và nhanh chóng dừng lại ở hóa thần hậu kỳ.
A!
Vậy có nghĩa là, về sau chỉ có thể giải phong tu vi ở hóa thần cảnh.
Chúc Quyền tiếc nuối vô cùng, đang định nói gì thì đột nhiên cảm thấy cảnh giác.
Bành ~ Bành bành bành ~~~ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận