Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 835: Đi Một Bước Tính Một Bước

Chương 835: Đi Một Bước Tính Một BướcChương 835: Đi Một Bước Tính Một Bước
Trương Cuồng lần này coi như không còn mặt mũi, dĩ vãng lớn lối không ai bì nổi, khi dễ người khắp nơi, hiện tại bị người hung ác như Tần Thiên dẫm ở dưới lòng bàn chân, bị buộc kêu tiếng heo, không biết hắn sau này làm sao gặp người.
- Tân Thiên, mày chờ, lão tử không rút da của mày, lão tử cũng không họ Trương.
Trong lòng Trương Cuồng oán hận mà nói.
- Nhanh lên một chút!
Tần Thiên nhìn Trương Cuồng trên mặt đất khó chịu nói, vừa nhấc chân, đáy giày trực tiếp dậm ở trên mặt Trương Cuồng.
- Nếu không nhanh chút tao sẽ cắt mày!
Tần Thiên buông chân ra, để cho Trương Cuồng bò.
Trương Cuồng chịu đựng nhục nhã, chịu đựng đau nhức, tứ chi chấm trên mặt đất mà bò, dần dần bò ra phía ngoài, trong miệng còn bất chợt có một hai tiếng chó sủa, cực kỳ tức cười, rất nhiêu người bị Trương Cuồng khi dễ qua giờ phút này nhìn bộ dạng Trương Cuồng kinh ngạc trong lòng rối rít cao hứng, lấy điện thoại di động ra ghi hình.
Trương Cuồng bò trên mặt đất một hồi, đã bị lão sư đi vào lớp phát hiện, vội vàng gọi bác sĩ tới đây cứu Trương Cuồng.
- Ha ha ha... Đây không phải là Trương Cuồng sao, lại học chó sủa bò trên đất rồi, ha ha ha... Chết cười mất!
- Đi thôi, chúng ta đi trở về lớp, không có gì đẹp mắt rồi!
Trương Cuồng cũng không dám ngẩng đầu lên, tiếp tục học chó bò sát đất, phía sau lưu lại một vết máu thật dài, máu tươi từ chân hắn không ngừng chảy ra, mất máu quá nhiều để cho sắc mặt Trương Cuồng trắng bệch.
Người đi ngang qua thấy bộ dạng Trương Cuồng, không khỏi cười to nghị luận.
Tần Thiên vỗ vỗ bả vai Phạm Kiên nói, sau đó xoay người hướng bên trong đi, Phạm Kiến vội vàng theo Sau.
Tần Thiên ở phía sau nhìn bộ dạng Trương Cuồng, thần sắc trên mặt từ từ buông lỏng xuống, khôi phục bộ dáng lúc trước, Tần Thiên chính là như vậy, không chọc đến hắn hắn sẽ không chọc người, nói không chừng có thể là bạn tốt, nhưng nếu dám đụng đến hắn, vậy phải chịu gấp mười gấp trăm lần trả thù, để cho người kia biết kết quả chọc hắn là thế nào.
Trương Cuồng nhìn lão sư lạnh lùng nói, không hề để ý tới lão sư, hắn không có ý định đem chuyện này đưa cho trường học, mà chuẩn bị ra mặt trả thù, giết Tần Thiên, nếu không khó giải cơn giận trong đầu của hắn.
Lão sư nhìn Trương Cuồng hỏi.
- Không có chuyện gì, lão sư, thây không cần phải để ý đến!
- Bạn học Trương, chuyện gì xảy ra, là ai đánh trò bị thương thành như vậy.
Bên trong phòng học Phạm Kiến nhìn Tần Thiên gấp gáp nói, mới vừa nhục nhã Trương Cuồng ác như vậy, dựa theo tính cách Trương Cuồng, nói không chừng có thể giết chết mình, vội vàng tìm đường chạy mới là vương đạo. Lão sư tiếp tục nói, Trương Cuồng rất không nhịn được, trực tiếp không để ý tới, lão sư không thể làm gì khác hơn là đi hỏi đồng học bên cạnh, cả đám đều rối rít lắc đầu, tỏ vẻ không biết, Trương Cuồng đều như thế, ai nguyện ý giúp hắn.
- Tân Thiên, chúng ta chạy mau đi thôi, nếu ở chỗ này, Trương Cuồng nhất định sẽ tìm người trả thù chúng 1a.
- Trương đồng học, trò không cần sợ, nói ra, trường học sẽ làm chủ cho eml
- Phạm Kiến, cậu sợ cái gì, cậu đã quên lần trước tôi làm sao đem cậu từ đồn công an về sao, một trăm tên Trương Cuồng cũng không phải là đối thủ của tôi, cậu an tâm lên lớp đi, nghĩ xem muốn đi ra ngoài vẽ vật gì!
Trong lòng Phạm Kiến thâm nghĩ, Tần Thiên rốt cuộc có mị lực gì, lại dẫn tới nhiêu mỹ nữ mê đắm như vậy, chịu được tính trăng hoa của Tần Thiên, nếu mình có thể có nhiều như vậy thì tốt.
- Tiểu mập mạp, cậu hãy yên tâm, có chồng tôi ở đây, không ai dám đả thương cậu!
Phạm Kiến nhìn Tần Thiên không biết lấy cái gì để thuyết phục.
- Nhưng... I
Linh Nguyệt nhìn Phạm Kiến, cánh tay ôm Tần Thiên bộ dạng rất là ngọt ngào, ba năm nữ bên cạnh cũng không có ý kiến gì.
Tần Thiên nhìn Phạm Kiến nói, để cho hắn yên tâm, người khác có thể thấy Thiên bang sợ hãi, nhưng Tần Thiên là lão đại của Thiên bang, ai dám động đến, cho dù không phải là lão đại Thiên bang, thực lực bây giờ của hắn cũng không phải là ai cũng có thể bắt nạt, các đại gia tộc cũng chịu thiệt trong tay hắn.
Nhìn Tần Thiên không có kết quả, Phạm Kiến đành phải thôi, đi một bước coi một bước. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận