Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 590: . Cảnh Sát Tới

Chương 590: . Cảnh Sát TớiChương 590: . Cảnh Sát Tới
- Thi Vũ, em bỏ được sao, đây là hạnh phúc cả đời của em đói
Tần Thiên đáng thương nói.
- Hừi Có cái gì không nỡ, cùng lắm thì mua dưa leo chơi!
Hàn Thi Vũ cười lạnh đáp, để nói được câu này thì nàng phải lên internet học mấy ngày liền, Tân Thiên nghe thế thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, mồ hôi lạnh ứa ra, tiểu nha đầu này ngày càng tệ rồi.
- Thi Vũ, tại sao em học những kiến thức hư hỏng này, rất không khoa học nha, dưa leo đâu có tốt bằng thương thịt của anh được. A... ui ui, em trước buông tay, có chút đaul
Tần Thiên đau khổ nói.
- Hừ! Vậy anh còn cày cấy gì đó hay không!
Hàn Thi Vũ hừ lạnh hỏi tiếp.
- Má ơi, sao cô nàng ngày càng to gan rồi, trước kia không phải như vậy mà, xem ra phải hảo hảo quản dạy lại mới được, nếu như cứ mặc kệ, sao này làm sao quản lý được các cô ấy đây, hừ tối nay phải hảo hảo dạy dỗ nàng mới được!
Tần Thiên vội vàng nói, nha đầu này thật xuống tay được.
- Hắchắc, hạ hỏa nào, hạ hỏa nàol
Hàn Thi Vũ vừa nói vừa lấy ra một thanh chủy thủ trong túi trữ vật, túi trữ vật và thanh chủy thủ này bảy ngày trước Tần Thiên đưa cho nàng, bây giờ nàng lại dùng để uy hiếp Tần Thiên.
- Hừ! Dám quấy rầy em lên lớp, em liền cắt nơi đó của anhI
Tần Thiên vội vàng cười nói, Hàn Thi Vũ nhìn hắn một lúc mới thu tay vê.
- Không, không, em không cần cày cũng đã rất phì nhiêu rồi, em mau buông tay!
Thanh âm Triệu Chỉ Vân nũng nịu vang lên bên tai Tân Thiên, một cổ hơi thở ấm áp thổi tới trên mặt hắn, làm hắn giật mình một trận, tí xíu thoải mái lập tức biến mất.
Lúc này, một bàn tay nhỏ bé ấm áp từ bên cạnh đưa qua, bắt được tiểu đệ của Tần Thiên, vuốt lên vuốt xuống vài cái, khiến Tần Thiên thoải mái thiếu chút nữa kêu lên.
- Anh rễ, anh rất đau hả, em giúp anh xoa bóp nhé!
Tần Thiên thâm nghĩ.
- Hừ! Tần Thiên, em cho anh biết, Chỉ Vân là em vợ anh, anh dám hốt cô bé em sẽ cùng với Chỉ Nhược thiến anh, nhớ kỹ, hai người không thể loạn luân!
- Chỉ Vân, em làm cái gì vậy, không được hồ nháo!
Tần Thiên vội đẩy tay Triệu Chỉ Vân ra.
Nhưng lập tức, Tần Thiên cảm giác được một cổ sát khí mãnh liệt từ bên cạnh truyền đến, Hàn Thi Vũ kế bên đang cầm dao găm căm tức nhìn mình.
Hàn Thi Vũ cả giận nói.
- Anh rễ, em lặng lẽ giúp anh giải tỏa tâm sự nhé, chị Thi Vũ không phát hiện được đâu!
- Hừ! Chó má tố chất, Lâm lão sư là chuyện gì?!
Tần Thiên thề thốt. - Làm sao có thể, em ấy tự câu dẫn anh mà, yên tâm đi Thi Vũ, anh là người có tố chất, tuyệt đối sẽ không làm loạn!
Hàn Thi Vũ khinh bỉ nhìn hắn, Tân Thiên nhất thời không biết nói gì, rất lúng túng, miệng lưỡi nha đầu này lúc nào trở nên lanh lợi như vậy, mình không nên trêu chọc nàng tốt hơn.
Hàn Thi Vũ cường điệu quan hệ của Tần Thiên và Triệu Chỉ Vân, nhưng trong giọng nói nông đậm ghen tức, hoàn toàn ghen ty, nữ nhân nào chịu được thấy người trong lòng mình bị người con gái khác vuốt trụ chứ. Tính tình dù tốt cách mấy cũng sẽ chịu không nổi.
Triệu Chỉ Vân chưa từ bỏ ý định, gục trên bàn, lặng lẽ nhìn Tần Thiên, cô nàng này không biết lúc nào lại tháo một nút áo trên áo mình xuống, hai vú trắng như tuyết vừa tròn vừa mềm như ẩn như hiện lại bị áo ngực đè nén tạo ra một khe hở dài miên man sâu không thấy đáy, liếc mắt nhìn sẽ làm cho người ta say đắm.
Tần Thiên nhìn mà nuốt nước miếng, trong lòng nghĩ đáp ứng, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói, vội vàng khắc chế, bởi vì Hàn Thi Vũ bên cạnh cứ nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng không dám làm loạn, hơn nữa, cô nàng này lại còn là em vợ của mình.
- Khụ khu! Tiểu nha đầu lo học đi, nếu không anh đánh đít eml
Tần Thiên làm bộ giận nói.
- Tốt, anh rễ, vậy anh mau đánh em đi!
Triệu Chỉ Vân rất vui mừng nói, vừa nói vừa đưa bờ mông qua chỗ Tần Thiên, Tần Thiên vội vàng đè cô bé xuống, cô nàng này thật lớn mật, đang giờ lên lớp mà.
Hàn Thi Vũ kế bên lại càng đổ mồ hôi, Tần Thiên rốt cuộc cho Triệu Chỉ Vân uống thuốc gì mà lại chết sống muốn trao thân cho hắn chứ. Hừ, Tần Thiên chết bâm, nữ nhân đã nhiều như vậy rồi mà còn không chịu thu tay, dám hạ thủ luôn cả em vợ, Hàn Thi Vũ bất mãn trong lòng, mặt đầy ghen tức.
Một tiết rất nhanh đã qua, Tần Thiên vô cùng buồn bực, Hàn Thi Vũ không để cho hắn đùa giỡn, Triệu Chỉ Vân lại không thể đùa giỡn, ngược lại bị Triệu Chỉ Vân hồ nháo một hồi, buồn bực chết mất.
Suy nghĩ một chút, hắn chuẩn bị đi tìm Lâm Hiểu Di vui vẻ nói chuyện nhân sinh lý tưởng. Cũng thật lâu rồi không vui vẻ cùng nàng, mặc dù nói Lâm Hiểu Di cũng thích ở cùng mình, nhưng mình luôn có một đống việc cần làm, không có thời gian ở cùng nàng, thừa dịp hôm nay không có chuyện gì, phải đi tìm Lâm Hiểu mới được, nghĩ tới đây Tần Thiên lộ ra một nụ cười mê đắm, nhìn qua cực kỳ hèn mọn.
Đang lúc Tần Thiên chuẩn bị ra ngoài, thì nghe phía ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một xe cảnh sát dừng trước cửa trường, cửa xe mở ra, bốn cảnh sát đi xuống, đi vào trong trường, rất nhanh đã tới phòng học, điều này khiến rất nhiều học sinh nhìn sang, không biết cảnh sát tới đây làm gì?
- Ai là Phạm Kiến, đi ra ngoài một chút!
Nam cảnh hô to, Tần Thiên vừa nhìn đã cảm thấy tên này rất quen mặt, cẩn thận nghĩ lại thì nhớ ra anh ta là thủ hạ đi theo Lý Phỉ Nhi.
Phạm Kiến đang tám cùng đám bạn về người yêu, thấy cảnh sát đến tìm, nhất thời sợ hết hồn, lập tức liên tưởng đến chuyện tối qua, trong lòng lạnh ngắt, mặc dù sớm có dự liệu, nhưng vẫn không nhịn được sợ hãi.
- Là tôi đây.
Phạm Kiến đi ra, mấy tên cảnh sát lập tức đi tới trước mặt hắn, lấy ra còng tay bắt hắn.
- Cậu là kẻ khả nghi ẩu đả đánh người bị thương, hiện tại xin theo chúng tôi về cảnh cục điều tra một chuyến! Cảnh sát cầm đầu phân phó người mang đi.
Tần Thiên vừa nhìn đã biết chuyện này không tốt, đây tuyệt đối là bắt rồi đi xử luôn, Phạm Kiến đi sẽ dữ nhiều lành ít, Tân Thiên nhanh chóng đi ra ngăn cản.
- Đợi một chút!
Tần Thiên cản đường làm rất nhiều học sinh chú ý, Tần Thiên trong suy nghĩ của bọn họ là người chuyên gây chuyện, hắn từng giết người, bị cảnh sát bắt lại không có chuyện gì, tất cả đều tin Tân Thiên không phải người thường, nhất định có bối cảnh, cho nên cả đám hăng hái bừng bừng nhìn Tần Thiên đối phó mấy viên cảnh sát này.
Cảnh sát cầm đầu thấy có người ngăn chặn, nhất thời khó chịu, ngẩng đầu vừa nhìn đã phát hiện là Tần Thiên, không khỏi sợ hết hồn, tên Tân Thiên này hắn biết rất rõ, hắn và Lý đội phó ra ngoài thi hành nhiệm vụ hai lần, cũng gặp Tân Thiên hai lần, hắn thấy Tân Thiên không quan tâm gì tới luật pháp, vậy mà Lý đội phó cũng không bắt Tần Thiên, hắn thầm đoán Tần Thiên và Lý đội phó có một chân, sau này hắn mới biết, Tân Thiên là người Long Tổ, bọn họ không có quyền bắt những người này. Hơn nữa, người Long Tổ có quyền sinh sát mà không bị pháp luật trừng trị.
Cho nên Tần Thiên giết người cũng không có chuyện gì, huống chi lúc này hắn còn không giết người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận