Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 1861: Tiêu Diệt Đoàn Tụ Cốc (Phân Giữa)

Chương 1861: Tiêu Diệt Đoàn Tụ Cốc (Phân Giữa)Chương 1861: Tiêu Diệt Đoàn Tụ Cốc (Phân Giữa)
Lão giả kia vừa nghe Tần Thiên nói, lần nữa sắc mặt trở nên biến đổi, Tân Thiên quá kiêu ngạo, lại dám bắt lấy con trai của cốc chủ Đoàn Tụ Cốc, hai người đến Đoàn Tụ Cốc đòi nợ, quả thực chính là muốn chết.
- Hừi Tiểu tử, lại dám sát hại người của Đoàn Tụ Cốc ta đây, còn dám bắt giữ thiếu chủ của Đoàn Tụ Cốc ta, đến đây uy hiếp Đoàn Tụ Cốc chúng ta, đơn giản là không biết sống chết. Hạn cho ngươi lập tức mang thiếu chủ giao cho ta, nếu không ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này!
Lão giả nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.
Tần Thiên nhìn lão giả này, rất là bình tĩnh nói:
- Bớt mẹ nó ở nơi nào phô trương thanh thế, có bản lĩnh thì tới giết ta, ta nhìn xem ngươi có dám hay không. Lão già ngu muội, đến, giết ta đi, ta cũng muốn nhìn xem ngươi giết ta thế nào, là ta chết trước hay là thiếu chủ của các ngươi chết trước, hay giả là ngươi chết trước đây!
Tần Thiên vừa nói, một bên cầm lấy thiếu chủ Đoàn Tụ Cốc bay về phía lão giả bên kia.
Sắc mặt của lão giả nhất thời càng thêm khó coi, vội vàng lui về phía sau, hướng về phía Tần Thiên quát lớn:
- Đứng lại, ngươi đi lên trước một bước nữa, ta sẽ động thủ!
- Ngươi không phải muốn động thủ sao, vậy thì động thủ đi, nếu như ngươi lại không động thủ, có thể ta phải động thủi
- Lão già ngu muội, đến đây, động thủ đi, động thủ đi, ta nhìn xem ngươi có dám hay không?!
Lão giả tiếp tục hướng về phía Tần Thiên uy hiếp nói, thế nhưng giọng nói đã không có lớn lối như vậy, có chút dè chừng, hiển nhiên là cũng có chút kiêng ky Tân Thiên sẽ giết chết tên thiếu chủ ẻo lả kia.
- Tiểu tử, ngươi không nên quá lớn lối, đắc tội Đoàn Tụ Cốc chúng ta, đối với ngươi không có điểm gì tốt, tốt nhất là ngươi thả thiếu chủ của chúng ta ra, như vậy chúng ta có thể không so đo gì, thả ngươi đi, nếu ngươi không thức thời, chúng ta đây cũng tuyệt đối sẽ không nương tay!
Lão giả nghe được mấy lời Tần Thiên nói, thấy thái độ phách lối của cậu ấy, thiếu chút nữa tức chết. Không nghĩ tới Tần Thiên hoàn toàn không sợ sự uy hiếp của hắn, còn lên tiếng trực tiếp bức bách hắn, không có biện pháp, lão giả không thể làm gì khác hơn là lui về phía sau. Bởi vì hắn làm sao dám động thủ, nếu như thiếu chủ đã chết, hắn liên gặp thảm.
Tần Thiên hoàn toàn không để ý tới lão gia hỏa này, tiếp tục bay về phía hắn:
Tần Thiên căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục bay đến trước mặt lão giả kia, một bên bay vừa nói:
Tần Thiên nhìn lão giả uy hiếp nói, một cái tát khiến tên thiếu chủ ẻo lả kia tỉnh lại.
Lão giả kia nhìn Tần Thiên, tức giận đã nói không ra lời.
- Ta... Ngươi con khỉ khô gì, lập tức gọi cốc chủ của ngươi ra đây, nếu không, ta sẽ giết hắn!
- Ngươi... !
Tên thiếu chủ ẻo lả hướng về phía lão giả đối diện kia hô.
Tên thanh niên ẻo lả vội vàng hướng nhìn về phía sau, thấy vẻ mặt Tần Thiên cười híp mắt nhìn hắn, trong nháy mắt, tên thanh niên ẻo lả trực tiếp sợ tè ra quần, trong đầu nhanh chóng nổi lên chuyện đã xảy ra mới vừa rồi.
- Nhanh cứu ta, Chu trưởng lão, người này đã giết hai tên hộ vệ của ta, còn muốn giết ta, ngươi mau gọi cha ta tới cứu tai
Tên thanh niên ẻo lả dằng dặc tỉnh lại, còn không biết mình ở địa phương nào, hướng phía trước nhìn một chút, thấy trưởng lão môn phái quen thuộc ở nơi nào, nhất thời vui mừng, liền bay qua. Thế nhưng lúc này hắn phát hiện mình bay không được, quần áo dường như bị người khác bắt lấy.
- Thiếu chủ đừng nóng vội, ta đây đi ngay gọi cốc chủ đến!
- Đúng là đẹp, ta đây sẽ đem bọn chúng vào bên trong tiểu thế giới, sau này nàng có thể vào bên trong sinh sống có được hay không?
- Chỗ này thật xinh đẹp!
Sơn cốc ngay chính giữa, một khu trang viên tọa ở bên trong, đó chính là tông môn Đoàn Tụ Cốc, phía dưới rất nhiều đệ tử Đoàn Tụ Cốc đang ở nơi đó rục rịch. Mà lão giả kia nhanh chóng bay vào bên trong một cái nhà lớn nhất ở giữa những kiến trúc kia.
Chỉ chốc lát, Tân Thiên đã thấy được một sơn cốc bách hoa nở rộ, bên trong rậm rạp chằng chịt đều là hoa, đủ loại màu sắc hình dạng, nhìn qua giống như biển hoa.
Tây đảo hợp nhìn tông môn Đoàn Tụ Cốc, mặt lộ vẻ thích thú.
Lão giả thấy thiếu chủ của hắn nói chuyện, lập tức khẩn trương quay ra phía sau bay đi. Hai người Tần Thiên cầm lấy tên thanh niên ẻo lả đi sát theo phía sau lão giả kia.
Tần Thiên nhìn Tây Đảo Hợp nói.
Tây Đảo Hợp lắc đầu, cự tuyệt:
- Ngắm thì tốt rồi, ở thì nhất định không được rồi, hơn nữa đây không phải là tự ta trông, ta sẽ cảm thấy là lạ, còn chưa rất cần, sau này tự ta sẽ trồng!
- Vậy được rồi, sau này ta đi mua một ít hạt giống hoa, kêu Thiên Hà bọn họ cùng nhau trồng!
Tần Thiên cười nói.
Tên thanh niên ẻo lả bị Tân Thiên cầm lấy nghe hai người bọn họ đối thoại, trong lòng âm thầm cười nhạt, thâm nghĩ:
- Hai người các người thực sự là không biết sống chết, lại dám giết người trong tông môn của chúng ta, còn dám ở chỗ này liếc mắt đưa tình, để cho cha ta đi ra, hai người các ngươi nhất định sẽ chết.
- Vũ Nhi!
Lúc này, phía dưới trong căn nhà lớn nhất, một người đàn ông trung niên hô to bay ra, phía sau đi theo hai lão giả, một là Tân Thiên vừa mới gặp, còn người khác chưa từng thấy qua. Ba người bọn hắn nhanh chóng bay tới chỗ Tần Thiên bên này, dừng ở trước mặt Tần Thiên hơn mười mét.
Tần Thiên nhìn lướt qua ba người bọn hắn, thực lực mạnh nhất chính là người đàn ông trung niên dẫn đầu kia, cảnh giới đạt tới bảy sao cấp bảy. Hai người khác lần lượt là cảnh giới bảy sao cấp bốn và bảy sao cấp sáu đỉnh phong, đối với Tân Thiên mà nói, hoàn toàn không có chút áp lực nào.
- Ngươi chính là cốc chủ Đoàn Tụ Cốc đúng không?!
Tần Thiên nhìn người đàn ông trung niên cầm đầu hỏi, nhìn lướt qua ông ta, bộ dạng cương dương đại khí, một bộ dáng dấp thô cuồng hán tử, nhìn lại tên thanh niên ẻo lả trong tay cậu ấy, một bộ dáng dấp thái giám. Tên này rốt cuộc có phải là con ruột hay không, thế nào khác biệt lớn như vậy, không biết là có tên hàng xóm sát vách nào giúp một tay hay không.
Người đàn ông trung niên kia nhìn Tần Thiên, trên mặt lộ ra thân sắc không vui: - Hừ! Không sai, chính là ta, ngươi là ai, từ đâu tới, vì sao bắt lấy con ta. Ta nghe nói ngươi còn giết hai tên hộ vệ của Đoàn Tụ Cốc chúng ta, lá gan của ngươi cũng không nhỏ. Có dũng khí giết người của Đoàn Tụ Cốc chúng ta, còn dám bắt giữ con của ta đến tận đây uy hiếp ta, ta thấy là ngươi chán sống rồi!
Cốc chủ Đoàn Tụ Cốc cùng với gã trưởng lão Đoàn Tụ Cốc có cùng một kiểu ăn nói, vô cùng kiêu ngạo, Tần Thiên đối với lần này rất là không thích.
- Ta sai, chính là ta chán sống, ngươi có thể làm gì ta đây!
Tần Thiên càng thêm phách lối đáp lại nói.
- Ngươi... Hừ! Tiểu tử, ngươi muốn thế nào?
Cốc chủ Đoàn Tụ Cốc không nghĩ tới Tân Thiên hoàn toàn không bị uy hiếp, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là trước tiên lùi một bước, miễn cho Tần Thiên dưới cơn nóng giận giết chết con trai duy nhất của hắn, vậy thì tuyệt hậu.
- Ta muốn như thế nào sao, ta đây, rất đơn giản, con trai của ngươi giết rất nhiều người trong nhà của bọn ta, còn thiếu chút nữa giết lão bà của ta. Cho nên ta quyết định đem linh mạch của Đoàn Tụ Cốc các ngươi câm lấy để làm bồi thường, không biết ngươi cảm thấy thế nào?!
Tần Thiên nhìn cốc chủ Đoàn Tụ Cốc cười híp mắt nói.
- Làm càn! Ngươi đừng hòng mơ tưởng!
Cốc chủ Đoàn Tụ Cốc lập tức nổi giận, không nghĩ tới Tân Thiên lại giống như sư tử há ra miệng lớn, trực tiếp muốn nuốt trọn linh mạch của bọn hắn, điều này không phải là muốn tiêu diệt Đoàn Tụ Cốc bọn hắn sao. Trên thực tế, Tân Thiên vốn chính là có tâm tư này, Đoàn Tụ Cốc là môn phái tà ác như vậy, nên bị tiêu diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận