Nói Xong Trường Sinh Tu Tiên, Không Phải Bức Ta Nhục Thân Bạo Loại

Chương 83: Sớm chạy sáng sớm tốt lành tâm

**Chương 83: Sớm rời đi, sớm thanh thản**
Sau khi dùng bữa xong, Trần Dương quay về sân nhỏ tiếp tục tu luyện.
Thời tiết âm u không gây ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của bách tính.
Hãn Hải thành hồi sinh, ngày càng trở nên náo nhiệt.
Các cửa thành bị phong tỏa trước kia, nay được mở lại, thương khách qua lại tấp nập. Điều này không chỉ làm tăng thêm nhân khí cho Hãn Hải thành, mà còn mang đến rất nhiều vật tư cho người dân trong thành.
Giá cả hàng hóa vốn tăng nhanh do chiến tranh đều dần khôi phục như bình thường, duy chỉ có số lượng dưa hấu vẫn còn khan hiếm.
Nghe nói, nguyên nhân là do quân đội của Hàn Phong quốc trước kia tiến công, dẫn đến ruộng dưa phụ cận đều gặp tai ương.
Dưa hấu hiện tại đều phải vận chuyển từ các thành huyện lân cận, chỉ riêng phí vận chuyển đã là một khoản tiền lớn.
Không phải nhà giàu sang, căn bản không có khả năng thưởng thức.
May mắn thay, Trần Dương lại thuộc vào hàng ngũ này.
Hắn không có gì nhiều, chỉ có tiền mệnh là nhiều.
Cho dù tiền tài trong Túi Trữ Vật đã hao hụt thấy rõ sau những ngày tiêu xài vừa qua.
Nhưng tu tiên đã vất vả, không thể để bản thân phải chịu khổ sở trong sinh hoạt.
Trần Dương rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Mặc dù phần lớn thời gian hắn đều tu luyện trong viện, nhưng mỗi ngày đều ra ngoài dạo quanh hai vòng.
Thích ăn gì thì ăn, coi trọng thứ gì liền mua.
Chủ trương một cái tùy tâm sở dục.
Những lúc tâm trạng tốt, hắn còn đến những nơi như Nghênh Xuân Lâu, câu lan viện để nghe hát, hưởng thụ chút phong lưu.
Đương nhiên, thật sự chỉ là nghe hát mà thôi.
Hắn tất nhiên là khinh thường làm những chuyện hạ lưu, xấu xa đó, có thể đôi khi do bạc khen thưởng nhiều, mấy cô nương kia sẽ cùng nhau tiến tới, biểu hiện được nhiệt tình thái quá.
Nhưng hắn cũng đều là bị ép buộc.
Dù sao, bản thân hắn, một văn nhân tuấn tú đến con gà còn chưa từng g·iết, đối phương lại người đông thế mạnh, muốn phản kháng cũng không được.
Thời gian là sẽ trôi.
Nhưng có tiền thì thời gian sẽ không.
Từ khi Hãn Hải thành khôi phục sinh khí, Trần Dương một lần nữa cảm nhận được sự tốt đẹp của chốn phàm tục.
Đương nhiên, cũng có những điều không tốt đẹp.
Lúc ăn đậu hũ, mây nương đôi khi có đề cập với hắn, Thành Chủ Phủ đã bắt đầu triển khai việc xây miếu.
Trước kia hắn còn tưởng rằng chỉ là nói suông, không ngờ lại xây thật.
Nghe nói là do bách tính thành nam mạnh mẽ yêu cầu, miếu thờ cũng được xây ở thành nam.
Mặc dù chắc chắn rằng không bách tính nào gặp qua chính mình ngày đó, đồng thời hắn còn đặc biệt thay đổi dung mạo. Nhưng để an tâm, vào ngày miếu thờ xây xong, Trần Dương vẫn đặc biệt đến xem một chuyến.
Không xem thì không biết, vừa xem đã giật mình.
Miếu thờ không lớn lắm, nhưng nằm ngay cửa lớn thành nam, ở rìa đường.
Thuộc loại vừa tiến vào thành liền có thể nhìn thấy, khá dễ thấy.
Vì là ngày đầu tiên xây xong, bách tính đến tế bái rất đông, dù Trần Dương có tám múi cơ bụng cũng phải chen lấn một hồi lâu.
Như hắn dự đoán, pho tượng quả nhiên không có khuôn mặt, chỉ có một bóng lưng.
Cho người ta cảm giác cô độc đưa lưng về phía chúng sinh, còn mang theo vài phần thần bí.
Nếu chỉ như vậy, hắn vẫn rất hài lòng, dù sao người điêu khắc công tượng rõ ràng tay nghề rất tốt, tạo ra ý cảnh rất sâu sắc.
Nhưng điều khiến hắn đau đầu là, dưới chân thân ảnh cô tịch kia, còn có một cái hồ lô.
Tay nghề tốt thì tốt thật.
Nhưng đừng có điêu khắc cả cái hồ lô này ra.
Còn điêu khắc giống y như đúc.
Trong nháy mắt nhìn thấy hồ lô này, sắc mặt Trần Dương liền trầm xuống.
Chủ quan.
Chỉ mới nghĩ đến việc không để lộ mặt đẹp trai là không có vấn đề gì lớn, nhưng ngày đó để chuyển sang nơi khác an tâm giải quyết tà ma, hắn đã cố ý dùng hồ lô pháp bảo này bay ra khỏi Hãn Hải thành.
Hiển nhiên là bị một số bách tính nhìn thấy.
Pho tượng này hẳn là mô phỏng theo bộ dáng lúc đó, thậm chí cả tà ma bị hắn mang theo cũng được tạo hình lại, bất quá chỉ là một khối đen sì.
Quay người rời khỏi miếu, trên đường trở về thành bắc, trong lòng Trần Dương đã nảy sinh ý định rời đi.
Phàm là có người của Hạo Nguyệt Tông đến đây, tất nhiên có thể liếc mắt nhận ra hồ lô kia.
Dù sao, đó cũng là pháp bảo phi hành đặc biệt của tông môn bọn hắn.
Tùy tiện liên tưởng một phen, có lẽ liền có thể đoán được việc này là do mình làm.
Đến lúc đó, tung tích của mình chẳng phải sẽ bị bại lộ sao?
Mặc dù khả năng này không cao, bây giờ tà ma cũng đã mất, những tu sĩ cao cao tại thượng kia cũng không đến mức tới loại phàm tục thành trì này. Thế nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Nghĩ đến đây, Trần Dương lập tức tăng nhanh bước chân.
Mặc dù đã quen thuộc với nơi này, nhưng dù sao khoảng cách tới các tông môn kia quá gần, hệ số nguy hiểm quá cao.
Cái gọi là cần quyết đoán mà không quyết đoán, ắt sẽ gặp rắc rối.
Sớm rời đi, sớm thanh thản.
Đương nhiên, ngoài nguyên nhân này, còn có một lý do rất quan trọng khác khiến hắn muốn rời khỏi Hãn Hải thành.
Mấy ngày nay, cảm giác bất an trong lòng hắn ngày càng mãnh liệt.
Mây đen trên bầu trời ngày càng nặng nề, tựa như Thái Sơn áp đỉnh, thường xuyên khiến hắn có cảm giác không thở nổi.
Mặc dù không thấy bất kỳ điềm báo nào, loại cảm giác này cũng không tìm được lý do, nhưng hắn luôn cảm thấy có chuyện không tốt đang xảy ra.
Dự cảm này có thật hay không thì không nói, nhưng hắn thật sự đã chịu đủ cảm giác bị đè nén này.
Cứ vậy rời khỏi nơi này, cũng được coi là nhất cử lưỡng tiện.
Còn về việc sau khi rời đi loại cảm giác này có biến mất hay không, đó lại là chuyện của sau này.
Trở lại sân nhỏ, Trần Dương lập tức bắt đầu thu dọn hành lý.
Dù sao, đây cũng không phải lần đầu tiên chạy trốn, toàn bộ quá trình có chút thuần thục.
Chỉ một lát sau, hắn đã xách hành lý ra khỏi cửa sân.
Sân nhỏ tự nhiên sẽ không bán, giống như tiệm rèn trước kia, dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền, giữ lại ở đây, ngày sau còn có thể làm chỗ dừng chân.
Chỉ là đáng tiếc, sau này khó có thể ăn được đậu hũ của mây nương.
Ân... Đậu hũ não.
“Lý công tử, ngươi đây là... ...”
Là một người nổi tiếng trên Trường Hà Nhai, Trần Dương xách hành lý tự nhiên nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều hàng xóm.
Ánh mắt của mây nương đang đứng ở quầy hàng cũng yếu ớt liếc qua, không để ý tới hai khách nhân đang thúc giục trước bàn, đôi mắt sáng ngời dừng lại trên hành lý của Trần Dương.
“Trong nhà có chút việc, ta phải trở về xử lý một phen.”
“Qua một thời gian sẽ quay lại.”
Trần Dương thuận miệng đáp lại một câu.
Mặc dù trong thời gian ngắn, hẳn là mình sẽ không quay về Hãn Hải thành, nhưng tự nhiên không thể nói thật.
Trường Hà Nhai này có thể có được sự bình yên như hiện tại, hoàn toàn là nhờ thanh danh của hắn.
Nếu hắn nói không trở lại, tin tức truyền ra ngoài, những môn phái giang hồ kia tất nhiên sẽ không bỏ qua địa bàn này.
Đến lúc đó, cuộc sống của hàng xóm láng giềng sẽ khó khăn hơn.
Mình tuy không quen biết bọn họ, nhưng mấy tháng qua cũng được bọn hắn chiếu cố không ít.
Coi như đây là báo đáp tạm thời.
Sau khi từ biệt đám người Trường Hà Nhai, Trần Dương lại đi tìm Trương Đắc Thắng một chuyến.
Sau khi chuyện tà ma qua đi, gã kia đã trở lại vị trí cũ, sống những ngày như đại gia.
Là đầu lĩnh sai dịch thành bắc, cơ bản không có ai dám trêu chọc hắn, ngày thường đều được nịnh bợ, xu nịnh.
Thậm chí, gia hỏa này còn sống sung sướng hơn cả Trần Dương.
Tìm hắn, một mặt là để cáo biệt, dù sao gia hỏa này cũng được coi là bạn rượu thịt của mình, hai người không ít lần cùng nhau ăn uống thả cửa.
Mặt khác, là nhờ đối phương rảnh rỗi thì chiếu cố đám láng giềng ở Trường Hà Nhai.
Tuy hắn nói với bên ngoài là mình sẽ quay lại, nhưng khó đảm bảo sẽ có kẻ không sợ chết đến gây phiền toái.
Coi như là có thêm một tầng bảo vệ.
Huống chi, sân viện của mình còn ở trên Trường Hà Nhai.
“Ý của ngươi là, trước khi ngươi quay lại, sân viện kia thuộc về ta?”
“Ân.”
“Vậy thì ngươi đừng quay lại nữa.”
Trần Dương:???
Bạn cần đăng nhập để bình luận