Nói Xong Trường Sinh Tu Tiên, Không Phải Bức Ta Nhục Thân Bạo Loại

Chương 47: Vạn Hồn Phiên? Nhân Hoàng cờ!

**Chương 47: Vạn Hồn Phiên? Nhân Hoàng Cờ!**
Dưới sự liều mạng dốc toàn lực của hắn, không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả vật phẩm lấy ra đều hóa thành tro bụi.
Pháp bảo và đan dược không còn, mặt đất vốn được đúc bằng thanh đồng cũng biến thành màu xám đen.
Cùng biến thành màu xám đen còn có vẻ mặt của Trần Dương.
Rắc!
Âm thanh khớp xương nhỏ bé vỡ vụn vang lên trong đại điện thanh đồng tĩnh mịch có chút chói tai.
Trần Dương nắm chặt hai tay, nhìn đống tro tàn trước mắt, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Thay đổi quá nhanh, cho dù là ai cũng khó có thể tiếp nhận.
Bất quá, chỉ một thoáng sau, hắn rất nhanh liền buông lỏng tay ra.
Cũng không phải nghĩ thông suốt, chủ yếu là túi trữ vật vẫn còn trong tay.
Đây rất có thể là thu hoạch duy nhất của hắn ở chỗ này, bóp hỏng thì không đáng.
Đem một dãy túi trữ vật bên hông dịch ra, đưa ra một vị trí rồi đeo cái túi này lên, ánh mắt hắn lại nhìn về phía đống tro tàn đầy đất.
Tạo hóa trêu ngươi, không gì hơn cái này.
Giờ phút này, hắn càng hy vọng túi đựng đồ này vốn trống không, dù sao cũng tốt hơn việc trước cho hắn hy vọng rồi lại làm hắn tuyệt vọng.
"Đạo hữu, ngươi lựa chọn tọa hóa ở chỗ này, chắc hẳn cũng có nguyên do của ngươi."
"Tại hạ sẽ không quấy nhiễu sự thanh tịnh của ngươi."
Trần Dương thở dài.
Cái gì? Nhập thổ vi an?
Pháp tắc sinh tồn thứ nhất: Không cần lo chuyện bao đồng.
Hắn yên lặng quay người, chuẩn bị rời xa pho tượng khiến hắn không quá thoải mái này.
Nhưng một cước còn chưa bước ra, ánh mắt chuyển động giữa chừng lại đột nhiên rơi xuống một chỗ nào đó trong tro tàn.
"Ân?"
Hắn nhíu mày, dường như có cảm giác, bèn tiến lên, thử dùng chân gẩy gẩy trong tro tàn.
Có gì đó!
Mắt Trần Dương sáng lên, lập tức cúi người xuống, cầm vật trong tro tàn lên.
Đó là một lá cờ.
Chính xác mà nói, hẳn là cán cờ.
Bởi vì toàn thân một màu đen kịt, mặc dù cán cờ dùng để nắm dài chừng hơn hai mét, nhưng che dấu trong tro tàn cũng rất khó phát hiện.
Nếu không phải mặt cờ có một góc nhỏ lộ ra, chỉ sợ thật sự đã bỏ lỡ cơ hội.
Trần Dương đem lá cờ đen cầm trong tay, cẩn thận quan sát.
Lá cờ này bản thân cũng không có gì đặc thù.
Không có đường vân kỳ quái nào, cũng không tản mát ra khí tức gì làm cho người ta khó chịu.
Nhìn qua không khác gì lá cờ bình thường.
Chỉ có điều đáng chú ý, chính là trên cán cờ có khắc ba chữ nhỏ.
"Vạn Hồn Phiên?"
Trần Dương sửng sốt một chút.
Tên này, sao nghe tà khí đến thế?
Ánh mắt hắn nhìn về phía cỗ khô thi trên mặt đất.
Huynh đệ này sẽ không phải thật sự là một tà tu chứ?
Bất quá, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, chính hắn cũng cảm thấy có mấy phần buồn cười.
Xuất hiện ở loại địa phương này, còn quỳ lạy pho tượng.
Nếu không phải tà tu dường như mới có vấn đề.
Trần Dương nhìn Vạn Hồn Phiên trong tay, không khỏi hơi lúng túng.
Tuy nói thứ này tám chín phần mười hẳn là pháp bảo, nhưng bản thân đường đường là nhân sĩ chính đạo, trong lòng mang thiên hạ, làm sao có thể dùng những đồ vật của tà tu.
Bất luận uy lực như thế nào, có trân quý hay không.
Đây là vấn đề lập trường!
Cây Vạn Hồn Phiên này nếu hỏng thì không nói làm gì, nhưng nếu còn có thể sử dụng, thân là tiên tu đường đường, chính mình nên thay xã tắc bách tính mà xóa bỏ nó mới phải.
Trong lòng mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Trần Dương vẫn rất nhanh đưa ra quyết định.
Ánh mắt cũng theo đó mà trở nên kiên định.
Cho đến khi hắn thử rót mấy sợi linh lực vào trong đó.
Một cỗ khí tức kinh khủng bỗng nhiên từ trong Vạn Hồn Phiên bộc phát...
Cảm thụ được uy thế bàng bạc tràn ngập toàn bộ đại điện, tựa như đại dương mênh mông, hắn bỗng nhiên nhớ tới một câu.
Lực lượng không có thiện ác, chỉ khác nhau ở người sử dụng.
Ân... Nói thật, quá có đạo lý.
Giờ phút này Trần Dương cực kỳ đồng ý với điều này.
Tuyệt đối không phải là bởi vì thèm muốn uy lực của Vạn Hồn Phiên, mặc dù thứ này quả thật rất mạnh.
Hắn thậm chí còn có ảo giác, cho dù đem con cự mãng ngoài đại điện kia bỏ vào, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Vạn Hồn Phiên này.
Mặc dù bản thân hắn sử dụng thế nào còn chưa rõ ràng lắm.
Bất quá không quan trọng, thứ này còn kèm theo cả sách hướng dẫn.
Trần Dương cảm thụ được trong đầu xuất hiện thêm một đoạn tin tức.
Đây là tin tức xuất hiện khi Vạn Hồn Phiên được kích hoạt, trong đó không chỉ có phương pháp điều khiển và ôn dưỡng Vạn Hồn Phiên, thậm chí còn có một bộ thần thông pháp quyết.
Thị Hồn chân ma công.
Nghe tên liền thấy rất lợi hại.
Giới thiệu bên trên cũng nói như thế.
Theo như thuật pháp trong đầu, đem phương pháp này tu luyện tới mức chí cao, có thể thành tựu Bất Diệt Ma Thân, sánh ngang Chân Tiên, tuyên cổ trường tồn.
Bất quá Trần Dương đối với cái này không mấy hứng thú.
Tu luyện đại thành xong, công pháp này dường như thiên về nhục thân.
Thấp kém.
So với đao thương bất nhập, trường tồn cùng thế gian, hắn vẫn thích ngự kiếm phi hành hơn.
Tu tiên không phải là vì tiêu khiển ư?
Chẳng lẽ là vì trường sinh?
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu hơn là, môn công pháp này không phải dựa vào thu nạp thiên địa linh lực để tu hành, mà là dựa vào tru sát tu sĩ khác, hút lấy tinh huyết và thần hồn.
Không nói trước việc mình không phải người hiếu sát, chỉ riêng phần phong hiểm này, Trần Dương liền trực tiếp bỏ qua nó.
Đối với hắn, an ổn vĩnh viễn là việc hàng đầu cần giải quyết.
Cũng may, mặc dù công pháp vô dụng, nhưng Vạn Hồn Phiên này chính mình dường như có thể dùng một chút.
Cũng giống như công pháp, Vạn Hồn Phiên không phụ cái tên tà khí của mình.
Tuy nói khi sử dụng, chỉ cần quán chú linh lực liền có thể, thao tác cũng không phức tạp, nhưng quá trình ôn dưỡng lại cực kỳ đáng sợ.
Không giống với pháp bảo bình thường, bản thân Vạn Hồn Phiên không có uy lực gì, lực lượng đều đến từ những ác quỷ bị giam giữ bên trong.
Người nắm giữ Vạn Hồn Phiên, cách mỗi mười ngày cần phải tàn sát một lượng lớn người sống, lấy thần hồn nuôi dưỡng ác quỷ trong lá cờ.
Nếu không, sẽ phải gánh chịu lệ quỷ phản phệ.
Giảm thọ ba năm!
Đây đã là trừng phạt cực kỳ nghiêm trọng.
Đừng thấy thời gian ba năm đối với tu sĩ bình thường mà nói không đáng là bao, nhưng phải biết, việc ôn dưỡng cách mỗi mười ngày cần tiến hành một lần.
Nếu một năm tròn không ôn dưỡng, thọ nguyên bị hao tổn do phản phệ sẽ đạt tới hơn trăm năm.
Nhìn mà Trần Dương cũng không khỏi nheo mắt lại.
Đương nhiên, chỉ là căng thẳng mà thôi.
Dù sao hắn không thiếu ba năm tuổi thọ này.
Mười ngày lấy ba năm thọ nguyên.
Cái này cùng cho không khác nhau ở chỗ nào?
Lấy, cứ lấy mạnh vào.
Không phải chỉ là nuôi mấy con ác quỷ sao?
Chỉ cần bọn chúng chịu xuất lực khi giao chiến, đừng nói mười ngày phản phệ ba năm, cho dù một ngày lấy ba năm cũng được!
Không phải truyền đi, tà tu khác lại tưởng rằng hắn nuôi không nổi.
Dù sao bản thân thứ khác không có, chính là mạng dài!
Trần Dương hiện tại thật cao hứng.
Từ khi bắt đầu tu tiên, vốn dĩ không có gì cả, giờ lại lấy được loại bảo bối này, rất có cảm giác "Liễu Ám hoa minh hựu nhất thôn". (Hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai) Muốn nói khuyết điểm, thì chính là thứ này có chút không tiện mang ra ngoài.
Trần Dương nhìn mặt cờ đen nhánh, lại nhìn ba chữ "Vạn Hồn Phiên" khắc trên cán cờ.
Bất kể nói thế nào, hắn dù sao cũng là tu sĩ đứng đắn.
Dùng đồ vật của tà tu, mất mặt không nói, nhỡ đâu lại bị người ta truy sát?
Trong ấn tượng của hắn, người của chính đạo cũng mặc kệ ngươi làm có làm chuyện thương thiên hại lý hay không, chỉ cần ngươi cầm, vậy ngươi chính là có tội.
"Không được, phải sửa đổi một chút."
Sắc mặt hắn nghiêm lại, lập tức đưa tay chụp về phía hông, lấy ra một thanh đoản kiếm pháp bảo không biết cướp được từ đệ tử Hạo Nguyệt tông nào đó, rồi thao tác trên Vạn Hồn Phiên.
Kết quả, điều Trần Dương không ngờ tới chính là, mình nghĩ cả nửa ngày mà một vết cắt cũng không lưu lại được, càng đừng nói đến việc thay đổi chữ viết phía trên.
"Hắc, ta còn không tin!"
Trần Dương xắn tay áo, lập tức sử xuất mười hai phần lực đạo, toàn lực khắc họa lên cán cờ.
Một lát sau.
Hai chữ "Vạn Hồn" trên cán gỗ nguyên bản rốt cục bị hắn gạch hai đường chéo lớn.
Bên cạnh hai đường gạch chéo, lại xuất hiện hai chữ mới —— "Nhân Hoàng".
"Nhân Hoàng Cờ... Tên này mới giống với thứ mà tu sĩ chính đạo như ta sử dụng."
Trần Dương hài lòng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận