Nói Xong Trường Sinh Tu Tiên, Không Phải Bức Ta Nhục Thân Bạo Loại

Chương 397: Trong Thác Nha sơn huyền cơ

**Chương 397: Huyền Cơ Trong Thác Nha Sơn**
"Ân? Quả nhiên! Lại bắt đầu… Biến mất…"
Rất nhanh, Trần Dương lại về tới Bán Sơn Yêu.
Sau đó, khi tiếp tục tiến lên, tất cả lại thay đổi.
Hai chân như bị rót chì, nhục thân lần nữa trở nên nặng nề.
Đồng thời, cảm giác đối với sự vật xung quanh cũng bắt đầu giảm sút nhanh chóng.
Linh lực và lực lượng thần thức, như bị thứ gì đó không thể kháng cự áp chế.
Không thể ức chế, có xu hướng dập tắt!
Vậy điều này đã nói lên… Núi này quả nhiên có vấn đề!
Bảo sao trước đó mình không cách nào khôi phục linh lực và thần thức.
Thì ra, trong Thác Nha Sơn này có huyền cơ!
Chỉ là cụ thể mà nói, rốt cuộc là…
Trần Dương suy nghĩ rất nhanh, nhưng chân không hề dừng bước.
Chẳng mấy chốc đã trở về đỉnh núi.
Đẩy cửa, vào sân.
Lần nữa trở lại trước căn nhà gỗ quen thuộc.
"A? Trần đại ca, ngươi… Ngươi trở về rồi?"
Lúc này, Bảo Hoa đang vo gạo, nghe thấy động tĩnh.
Sau khi đi ra, đầu tiên là ngây người.
Lập tức vừa mừng vừa sợ nói.
Cả người nhìn vẫn bình thường, thậm chí có phần xấu xí.
Chỉ là loại khí tức an tâm, thư thái, bình tĩnh trên người vẫn như cũ.
Ngoài ra, hai mắt rất đỏ.
Giống như vừa mới khóc.
"Không yên lòng ngươi, trở lại thăm một chút."
Đứng tại chỗ yên lặng hồi lâu.
Trần Dương mới đè nén được cơn kinh đào hải lãng trong lòng.
Chợt thở phào một cái, chậm rãi nói.
Cố gắng để cho mình bình tĩnh.
Chỉ là, trong mắt vẫn không ép được vẻ than thở vô tận.
Khiến Bảo Hoa thấy rất kỳ quái.
"A… Cái kia, ta rất tốt… Trần đại ca, ngươi làm sao vậy, sao nhìn có chút… Kỳ quái nha?"
"Ta không có việc gì, rất tốt. Chỉ là có mấy câu muốn nói với ngươi, thuận tiện đi dạo một chút, được không?"
Trần Dương nói, liếc nhìn gian phòng phía bắc đóng cửa.
Âm thầm nắm chặt tay.
"Có thể nha, nấu cơm không vội, cái kia, chúng ta…"
"Ân, chỉ là tùy tiện đi dạo, sẽ không chậm trễ ngươi quá lâu."
"Tốt, vậy… Chúng ta đi thôi."
Hai người vừa nói vừa ra khỏi sân.
Một đường đi qua con đường nhỏ gập ghềnh.
Lần nữa đi tới thửa ruộng quen thuộc.
"Trần đại ca, có lời gì muốn nói nha?"
"Kỳ thật cũng không có gì, ta chỉ muốn biết, ngươi là do lão bá nhặt được?"
"Đúng thế."
"Những năm này, vẫn luôn sống trên núi, chưa hề xuống núi?"
"Là như thế này."
"Vậy trong thời gian này, lão bá có cử chỉ kỳ quái nào không?"
"Cử chỉ kỳ quái…? Thế nào gọi là cử chỉ kỳ quái nha."
"Chính là khiến ngươi cảm thấy kỳ quái."
"A?"
"Có, hay là không có?"
"Không có chứ… Cha đối xử với ta rất tốt, khi còn bé thường xuyên dẫn ta lên núi chơi, bắt bướm, tìm chuồn chuồn, khi đó rất vui."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Về sau cha ta bệnh cũ tái phát, lại bị phong hàn, nên không đi lại được nữa, chỉ có thể nằm trên giường. Mấy năm nay, lão nhân gia ông ta nhất định rất khó chịu…"
"Tốt, ta đã biết."
"Trần đại ca?"
"Chúng ta trở về, ta muốn từ biệt lão bá."
Trần Dương mím môi, im lặng thở dài.
Sau đó, lại cùng Bảo Hoa về tới căn nhà tranh đơn sơ.
"Cha ta lúc này vẫn còn ngủ, để ta đi xem trước… A…"
Sau khi trở về phòng, Bảo Hoa muốn vào gian phòng phía bắc xem.
Kết quả vừa đi đến cửa, bỗng cảm thấy cổ hơi căng.
Liền mềm nhũn ngã xuống.
Nhưng giữa chừng, lại được một cánh tay hữu lực đỡ lấy.
Nhẹ nhàng đặt lên giường phía sau.
"Thật không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, thật không nghĩ tới."
"Thế gian này lại thật sự tồn tại loại thể chất này."
"Nguyên bản, ta chỉ cho là những lời đồn nhảm nhí của kẻ nhàn rỗi."
Đặt Bảo Hoa xong, Trần Dương nhìn nữ tử hai mắt khép hờ trước mặt, trong lòng không khỏi ngũ vị tạp trần.
—— Tuyệt Linh Chi Thể!
Đại thiên thế giới, mênh mông khói sóng.
Trời sinh vạn vật, không thể đếm xuể.
Trong chúng sinh, có đủ loại người khác nhau.
Tồn tại rất nhiều thể chất đặc biệt.
Tỉ như trời sinh thích hợp tu luyện: Vô Trần Chi Thể, Nạp Nguyên Chi Thể, Hợp Đạo Chi Thể, v.v.
Sinh ra đã có thể nhìn thấy những thứ ô uế: Thông U Chi Thể, Hữu Chướng Chi Thể, Thiên Âm Chi Thể, v.v.
Lại hoặc là Mị Hoặc Chi Thể, Chiếu Tinh Chi Thể, Lưu Ly Tịnh Thể.
Vân vân, nhiều vô số kể.
Những loại này, thiên kì bách quái.
Không thể tưởng tượng nổi.
Bất quá, nói chung đều nằm trong phạm trù bình thường.
Nhưng trong số đó, lại có chín loại thể chất cực kỳ đặc thù.
Vượt xa lẽ thường.
Trong đó có một loại, gọi là Tĩnh Vực Chi Thể.
Lại được gọi là Tuyệt Linh Chi Thể.
Đúng như tên gọi.
Một khi tu sĩ đến gần người có loại thể chất này, bất luận là linh lực hay lực lượng thần thức, đều sẽ biến mất hết.
Tạm thời biến mất không còn một mảnh.
Dù có bản lĩnh lớn bằng trời, cũng không cách nào điều động.
Cảnh giới cao không biết rõ, tối thiểu bao gồm tu sĩ Hóa Thần cảnh ở bên trong.
Trước mặt người này, sẽ trở nên giống như người bình thường.
Hơn nữa sau một thời gian, cơ thể trải qua nhiều năm tôi luyện bởi linh lực, cũng sẽ trở nên suy yếu dị thường.
Thậm chí có thể khiến tu sĩ trước đó còn đằng vân giá vũ, biến thành một kẻ tàn phế!
Trừ phi rời khỏi người có loại thể chất này.
Tất cả mới có thể khôi phục như ban đầu.
Liên quan tới những tin tức này, Trần Dương là trước kia vô tình đọc được trong một cuốn cổ tịch không ai hỏi thăm.
Quyển sách này, ghi chép rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thiên mã hành không, kỳ dị đến cực điểm.
Nhìn chung, quả thực như chuyện bịa đặt.
Có lẽ là do một tu sĩ thất ý nào đó, trong lúc say rượu viết bừa.
Trần Dương chỉ là xem qua cho vui một lần.
Sau đó liền ném ra sau đầu.
Nhưng hôm nay mới phát hiện, thì ra Tuyệt Linh Chi Thể lại là thật!
Vừa rồi leo núi, Trần Dương càng lên cao, linh lực và thần thức càng bị áp chế.
Cuối cùng khi đến trước mặt Bảo Hoa, đã hoàn toàn biến thành người bình thường.
Trước đó không chú ý, không nghĩ tới phương diện kia thì thôi.
Nhưng khi có lòng quan sát, lại không khó phát hiện vấn đề!

"Lần nữa đến thăm, có nhiều quấy rầy. Chỉ là, nếu ta là ngươi, lúc này hẳn là không ngủ được."
Thất thần nhìn Bảo Hoa một hồi.
Trần Dương mới quay người xuyên qua hành lang, đẩy cửa tiến vào gian phòng phía bắc.
Giờ phút này, lão giả kia dường như đang ngủ say.
Mặt hướng vào trong, dưới chăn chỉ lộ ra một cái đầu tóc hoa râm thưa thớt.
"Người trẻ tuổi, ta nếu là ngươi, sẽ không trở lại."
"A? Vì sao?"
"Không can dự vào nhân quả của người khác, đây là đạo lý tối thiểu phải biết."
Sau một khắc, tất cả quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Dương.
Lão giả kia nhẹ nhàng nhấc chăn bông, cứ như vậy dựa vào tủ gỗ, ngồi dậy.
Bắt đầu cười, lại như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Trần Dương.
Biểu lộ không còn vẻ già nua, chất phác như ban đầu.
Trong con ngươi đục ngầu, lóe ra vẻ cao ngạo khó tả.
"Phàm nhân còn biết tôn lão, huống chi là đối với lão tiền bối ẩn sĩ cao nhân, càng nên cung kính khiêm nhường. Trần mỗ bình sinh ghét nhất người khác nói đạo lý với ta. Nhân quả hay không, Trần mỗ không hiểu. Chỉ biết Bảo Hoa có ơn cứu mạng, tình chăm sóc ta. Cho nên, tiền bối không có ý định giải thích cho vãn bối sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận