Nói Xong Trường Sinh Tu Tiên, Không Phải Bức Ta Nhục Thân Bạo Loại

Chương 518: Vô tâm cắm liễu liễu xanh um

**Chương 518: Vô Tâm Cắm Liễu, Liễu Lại Xanh**
"Ca ca, sau này chúng ta gọi nó là Tiểu Noãn nhé? Dáng vẻ nó xinh đẹp như vậy, lại ấm áp, ta thấy cái tên này vô cùng phù hợp!"
Từ khi Hỏa Dương Nhện này được ấp ra, sơn động liền lập tức trở nên ấm áp lạ thường.
Phảng phất như đang đứng dưới ánh mặt trời, tắm mình trong nắng xuân buổi chiều vậy.
Khiến người ta có một loại dễ chịu khó tả.
"Tiểu Noãn? Thôi, An An thích là được, vậy thì gọi là Tiểu Noãn."
Nghe được cái tên này, Trần Dương đầu tiên là hơi sững sờ.
Lập tức cười, vuốt vuốt đầu tiểu cô nương.
Tên này, nghe vào xác thực thiếu một chút cảm giác khí phái.
Bất quá, không quan tâm gọi là gì, nó cũng chung quy là thiên địa dị chủng Hỏa Dương Nhện.
Muội muội mình vui vẻ là được rồi.
"Tốt quá rồi, cứ như vậy định đi. Tiểu Noãn, Tiểu Noãn? Đến ta này."
Mắt thấy Trần Dương gật đầu đồng ý, An An không khỏi vui mừng.
Lập tức vội vàng ngoắc tay về phía con nhện có vẻ ngoài như ngọc thạch kia.
Mà con nhện kia thấy vậy, đầu tiên là lộ ra vẻ cảnh giác.
Nhưng khi đối diện với cặp mắt trong trẻo của An An, ánh mắt cũng theo đó trở nên hữu hảo.
Thật giống như hai đứa trẻ đối mắt với nhau vậy.
Nếu không phải lưu luyến vòng ôm ấp của Trần Dương, rất có thể nó đã chạy đến tìm An An chơi rồi.
"Nha, ca ca, nó thích ta đâu!"
"Đúng vậy, không hổ là muội muội của ta. Nghe nói Hỏa Dương Nhện cơ bản chỉ có thể thân cận cha mẹ cùng đồng loại của mình. Nếu nó thích ngươi, vậy thì giúp ca ca mang theo nó a -- Tiểu Noãn, đây là An An, cũng là người mà ngươi nên thân cận, đi thôi."
Thấy tình hình này, Trần Dương mỉm cười.
Sau đó ra hiệu cho Hỏa Dương Nhện đi qua.
Tiểu Noãn đã có thể hợp với An An, dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
"Chi chi!"
Được Trần Dương cho phép, Tiểu Noãn không do dự nữa.
Vèo một tiếng, liền nhảy vào trong ngực An An.
Khiến cho tiểu nha đầu cười khanh khách không ngừng.
Vẫn là câu nói kia, Tiểu Noãn tuy là nhện, nhưng trên bản chất chính là thú.
Hơn nữa hoàn toàn không có vẻ dữ tợn và kinh khủng của loài nhện.
Giống như một món đồ chạm ngọc tinh xảo, xinh đẹp, sống động, làm cho người ta yêu thích.
"Quả nhiên là vô tâm cắm liễu, liễu lại xanh, nhện trứng ấp ra chung quy là chuyện tốt, chỉ tiếc không có Hỏa Vận Đan."
Giờ phút này, nhìn Hỏa Dương Nhện đang chơi đùa thật vui vẻ với An An, trong mắt Trần Dương vừa có vui mừng, vừa có phiền muộn.
Trải qua hung hiểm ở Kính Viên Hoa bí cảnh, bình cảnh tiến giai Hóa Thần xác thực đã buông lỏng.
Trận sinh tử lịch luyện này, mang đến cho mình lợi ích cực lớn.
Vậy nên tiếp theo, nếu như không có gì thay đổi, mượn nhờ Hạo Dương Chi Đăng cùng Hỏa Vận Đan, xác suất tiến giai Hóa Thần có thể đạt tới chín thành.
Xác suất như vậy, ở trong giao diện cấp thấp này là rất khó tưởng tượng.
Coi như trước không phải là chưa từng có ai, sau này không còn ai, nhưng trong dòng chảy của tuế nguyệt cũng cực kì hiếm thấy.
Dùng "phượng mao lân giác" cũng khó mà hình dung.
Trần Dương vốn mang đầy mong đợi đối với chuyện này.
Nhưng, thế sự khó đoán trước.
Bây giờ không có Hỏa Vận Đan, xác suất tiến giai Hóa Thần nhiều nhất cũng chỉ có sáu thành.
Nghe vào thì có vẻ cũng không thấp.
Có thể tiến giai Hóa Thần lại không phải là chuyện có thể tùy ý thử nghiệm.
Một khi thất bại, muốn thử tiến giai lại thì ít nhất phải chờ ba đến năm năm.
Cho nên, việc này dù sao cũng cần tạm thời gác lại một chút.
Cần phải đi tìm một cơ duyên khác.
"Mặc kệ, trước cứ lo chuyện trước mắt đã!"
Trầm mặc sau một lúc lâu, Trần Dương lần nữa lấy ra Càn Khôn Chiếu Xương Kính.
Đặt trong tay, cẩn thận đảo qua đảo lại.
Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, đây cũng là vật phẩm có cấp bậc vượt xa Hỗn Nguyên Tam Bảo.
Nhân Hoàng Kỳ ở trước mặt nó cũng chưa chắc đã đủ trình độ.
Rất có thể, là trọng bảo có cấp bậc không kém gì Chưởng Thiên Linh.
Nếu như trong ba năm có thể nghiên cứu rõ ràng, hẳn là khi đối phó với phụ thân ma kia, chắc chắn sẽ có nắm chắc cực lớn.
Mặt khác, chính là thiên đạo ban tặng « Động Hư Chi Nhãn ».
Cái này mặc dù không phải là công phạt tâm pháp theo đúng nghĩa, nhưng một khi luyện thành cũng có thể mang đến lợi ích cực lớn.
Bất luận là cùng người khác đánh nhau, hoặc là xông pha bí cảnh, hay phân biệt bảo vật... Rất nhiều tình huống, đều có thể sử dụng.
Gần như là có thể xưng là hoàn mỹ.
Tóm lại, chuyến đi bí cảnh lần này thu hoạch vẫn cực kì khả quan.
Chuyện tiếp theo, chính là bế quan ngắn ngủi mấy tháng đến một năm.
Trong lúc tu luyện « Động Hư Chi Nhãn », cũng là lúc rèn luyện tâm tình của bản thân.
Để chuẩn bị cho việc tiến giai Hóa Thần sau này.
Bất quá trước lúc này, cần phải cùng Ngọc Linh Lung đi tới cái nơi gọi là 'Âm Phủ' kia xem một chút.
Trần Dương cũng không phải là hạng người tham tài, thấy chỗ nào có khả năng có bảo vật liền muốn đi vơ vét một phen.
Chủ yếu là theo những truyền thuyết kia, những vật ở âm phủ đều cực kì đáng giá.
Tùy tiện lấy được thứ gì ở ngoại vi, đoán chừng cũng có thể đổi được một chút chí bảo có thể phụ trợ tu sĩ tiến giai Hóa Thần.
"Ca, Tiểu Noãn vì sao không ăn gì vậy, nó không thích những thứ này sao? Chúng ta có cần đi mua chút đồ khác về không?"
Ngay lúc Trần Dương ngồi xếp bằng suy nghĩ những chuyện này, âm thanh có chút lo lắng của An An bỗng nhiên truyền đến.
Trần Dương quay đầu nhìn lại, mới phát hiện tiểu nha đầu này đã bày đầy đồ ăn ngon trên đất.
Để thử cho Hỏa Dương Nhện kia ăn.
Thế nhưng, Hỏa Dương Nhện lại không có chút hứng thú nào.
Rõ ràng là một bộ dáng vẻ không thèm nhìn.
Thật sự là khiến cho An An sốt ruột.
Phải nói, trữ vật giới chỉ ngoài việc có thể cất giữ bảo vật, thì việc bảo quản đồ ăn cũng cực kì thích hợp.
Ở ngoại giới, đồ ăn chỉ một ngày là sẽ biến chất, nhưng bên trong trữ vật giới chỉ, mười năm tám năm cũng sẽ không có vấn đề gì.
Trong giới chỉ của An An không có nhiều vật phẩm Tu Chân giới, nhưng các món ăn ngon lại là đếm không hết.
Lúc này cơ bản đều đã lấy ra.
Có thể nói là hiếm khi hào phóng như vậy.
Đáng tiếc, Hỏa Dương Nhện chính là không có hứng thú.
"Nó đúng là đang đói bụng, nhưng đã không ăn, hẳn là không thích đồ ăn thế gian."
Mặc dù không có khế ước linh sủng như Ngự Linh Tông thời cổ, bất quá Hỏa Dương Nhện trời sinh đã thân cận với Trần Dương.
Cho nên giữa hai người rất dễ dàng có thể thiết lập được liên kết trên thần thức.
Lúc này, Trần Dương phát hiện Hỏa Dương Nhện đúng là đói bụng.
Nhưng lại rất kháng cự với những đồ ăn rực rỡ muôn màu kia.
"Vậy làm sao bây giờ, chúng ta đi bắt điểm yêu thú cấp thấp cho nó ăn nhé?"
"Hẳn là... không cần thiết đâu."
"A? Đây là vì sao."
"Ca ca có thể cảm giác được, huyết thực đối với nó mà nói còn không bằng những thứ đồ thế gian này."
"Vậy ca ca mau hỏi nó đi, Tiểu Noãn đáng yêu như vậy, nếu nó đói chết ta sẽ đau lòng mất..."
"Không có cách nào trực tiếp khai thông, chỉ có thể dựa vào một chút cảm giác mà thôi."
Trần Dương lắc đầu.
Trên mặt trong lúc nhất thời không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Hỏa Dương Nhện này mới vừa vặn được ấp ra.
Thuộc về giai đoạn hài nhi.
Cho dù có chút linh tính, có thể trực tiếp khai thông là hoàn toàn không thực tế.
"Vậy ca ca có cảm giác gì?"
"Khó mà nói, chỉ có thể thử một chút."
Trong khi nói chuyện, Trần Dương suy nghĩ một chút.
Sau đó từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một khối linh thạch.
Nhẹ nhàng ném về phía Hỏa Dương Nhện.
Kết quả, một khắc sau, cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Mắt thấy linh thạch rơi xuống, mắt của vật nhỏ sáng lên.
Lập tức há miệng ngậm lấy.
Rồi bắt đầu nhai ngấu nghiến.
Chỉ trong vài nhịp thở, một khối linh thạch to bằng trứng chim cút đã biến mất không thấy gì nữa.
Bao gồm cả linh khí chứa đựng bên trong, đều bị Hỏa Dương Nhện nuốt vào bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận