Nói Xong Trường Sinh Tu Tiên, Không Phải Bức Ta Nhục Thân Bạo Loại

Chương 124: Không hợp thói thường cẩn thận

**Chương 124: Cẩn thận quá mức**
Là đệ tử đích hệ của Tần gia, trước kia hắn đều ở trong gia tộc, tu luyện trong Tụ Linh Trận, thỉnh thoảng còn có thể lấy chút thiên tài địa bảo từ trong tộc để phụ trợ.
So sánh ra, việc tu luyện bây giờ có vẻ hơi keo kiệt, chậm trễ việc tăng trưởng thực lực không nói, xung quanh lại toàn là thâm sơn cùng cốc, khiến hắn đến cả ý nghĩ đi dạo phố xá, tiêu xài linh thạch cũng không có.
Hắn thực sự có chút không chịu nổi khoảng thời gian khổ sở này.
Trần Dương tuy không rõ ràng ý nghĩ của hắn, nhưng cũng có thể nhìn ra đối phương thực sự muốn rời khỏi nơi đây.
Hắn cũng không có ngăn cản.
Tính theo thời gian, bọn họ đã ẩn nấp hơn nửa tháng, trừ phi những tên kia của Kim Dương Tông đều là những con lừa bướng bỉnh, nếu không, thông thường mà nói, hiện tại hẳn là đã an toàn mới phải.
Nếu có thể, hắn cũng muốn sớm đi cùng người kia tới Thiên Tinh thành.
Dù sao sớm lấy được Trúc Cơ Đan thì có thể sớm đột phá cảnh giới.
Cái cảnh giới Luyện Khí này hắn thực sự đã chờ đủ lâu rồi.
Ngự kiếm phi hành gần ngay trước mắt!
Hai người ý nghĩ ăn khớp với nhau, lúc này liền rời khỏi thành trì, tiếp tục đi về phía Thiên Tinh thành.
Không còn cảm giác cấp bách bị đuổi giết, việc đi đường tự nhiên cũng có chút thong thả.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi Trần Dương, Tần Vân Châu cũng không ngự kiếm phi hành như trước kia, mà là đổi sang một chiếc thuyền nhỏ màu xanh biếc.
Trần Dương tựa vào hồ lô pháp bảo, còn hắn thì nửa nằm trong thuyền nhỏ, đều cùng một dáng vẻ khoan thai tự đắc, lộ ra cực kì hài lòng.
Ai biết thì bảo bọn hắn đang đi đường, không biết còn tưởng rằng hai người đang du lịch sơn hà phong cảnh.
Mà cũng chính lúc hai người còn đang khoan thai đi đường.
Ngoài ngoại ô Dời Tinh, một nơi sơn lâm tương đối hoang vắng.
"Sư huynh, đã qua hơn nửa tháng rồi, chúng ta còn muốn tiếp tục đợi sao?"
Sắc mặt của một gã nam tử trung niên không phấn chấn, hốc mắt lõm, khổ sở mở miệng, trong ánh mắt mang theo một chút vẻ ước ao.
Hắn tên là Chu Đại Ngân, đệ tử Kim Dương Tông.
Tu luyện đến nay bất quá chỉ bốn mươi năm ngắn ngủi đã bước vào trúc cơ chi cảnh, tuy không thể so với những thiên tài thế gia, nhưng cũng vượt qua tu sĩ bình thường.
Sau khi tiến vào Kim Dương Tông, nương theo uy thế của tông môn, ở ngoại giới hắn từ trước đến nay đều là dùng lỗ mũi nhìn người, chưa từng phải chịu qua ủy khuất.
Nhưng bây giờ lại phải chịu khổ lớn.
Vì mai phục một người, hắn đã phải ngồi xổm ở cái nơi khỉ ho cò gáy này hơn nửa tháng.
Mỗi ngày phơi gió phơi nắng dầm mưa, không thể tu luyện không nói, còn phải tập trung tinh thần quan sát suốt ngày, xem có tu sĩ nào lướt qua hay không.
Cho dù tu sĩ trúc cơ thần hồn cường đại, vượt xa phàm nhân, nhưng cũng không chịu được tiêu xài như vậy.
Ngay cả con lừa cũng còn có lúc nghỉ ngơi.
Lâu như vậy, bây giờ hắn nhìn mặt trăng trên trời cũng sắp thấy ra bóng chồng.
Nếu thực sự ngồi xổm được người cần mai phục thì thôi đi, nhưng liên tiếp hơn nửa tháng, đừng nói là bóng người, thậm chí ngay cả chút phong thanh cũng không nghe thấy.
Chuyện này ai chịu nổi?
Tu tiên lại không coi người là người?
Chờ đợi hồi lâu, sâu trong đáy mắt Chu Đại Ngân không khỏi mang theo vài phần u buồn oán trách.
Mà ở trước người hắn, một người đàn ông trung niên khác nghe vậy lại chậm rãi thở dài.
"Lại kiên trì thêm hai ngày nữa."
"Tên kia không thể không trở về Thiên Tinh thành, nhiều nhất là trong hai ngày này."
Chu Đại Ngân:……
Câu nói này hắn đã không biết nghe bao nhiêu lần.
Từ ngày đầu tiên ngồi xổm ở chỗ này, đối phương đã dùng những lời này để lừa hắn.
Ngày mai lại ngày mai, ngày mai sao mà nhiều.
Kéo một cái liền kéo hơn nửa tháng, bây giờ còn tiếp tục?
"Sư huynh, hay là huynh lại đi nói một chút?"
"Chúng ta cứ mãi ngồi xổm thế này cũng..."
Chu Đại Ngân mặt lộ vẻ đắng chát, còn muốn tranh thủ một chút, nhưng đổi lại là ánh mắt băng lãnh của đối phương.
"Chu sư đệ."
"Lần này nếu không thể đoạt được tán hỏa tước vũ, hậu quả gì thì không cần ta phải nói với đệ chứ?"
"Triệu sư huynh làm người như thế nào đệ hẳn là rõ ràng, hắn đã mở miệng thì thôi đi, nếu dám tự tiện rời đi... ..."
Câu nói kế tiếp hắn không nói tiếp, nhưng Chu Đại Ngân hiển nhiên đã hiểu.
Sắc mặt tái đi, đồng thời ngậm miệng lại, không còn dám nhắc đến việc rời đi.
Người kia thấy vậy cũng không nói thêm gì, mà là đưa mắt nhìn về phía khung trời xa xa.
Hắn cũng nào có muốn ở lại cái nơi chê't tiệt này sớm, nhưng phía trên đã hạ tử mệnh lệnh, bất luận thế nào đều phải bắt được Tần Vân Châu, đoạt lại tán hỏa tước vũ.
Không chỉ có hai bọn họ, rất nhiều đệ tử đều bị điều động mai phục xung quanh Thiên Tinh Thành, mục đích là để đoạn tuyệt khả năng đối phương trở lại Tần gia.
Mặc dù đã trông coi hơn nửa tháng, đối phương hơn nửa là sẽ không sập bẫy, nhưng hắn cũng không dám tự tiện chủ trương rời đi.
Dù sao thủ đoạn của vị Triệu sư huynh kia hắn đã tận mắt chứng kiến qua.
Đừng nói hắn chỉ là một đệ tử nhỏ nhoi ngoài cửa, ngay cả trong chính cửa cũng không dám chọc giận.
"Cũng không biết Tần Vân Châu kia hiện tại đang ở đâu."
"Nếu cứ mãi không xuất hiện, không biết còn phải ở chỗ này bao lâu."
Hắn yên lặng thở dài, đang muốn quay người xem chỗ khác, tầm mắt cuối cùng lại bất chợt xuất hiện hai đạo nhân ảnh.
Kia là hai tên tu sĩ đang phi hành, tốc độ không tính là nhanh.
Một người trong đó dựa vào một cái hồ lô pháp bảo, không nhìn rõ được bộ dáng.
Một người khác thì mặc một thân cẩm phục màu đen lộng lẫy, chân đạp trường kiếm màu xanh, khuôn mặt mơ hồ lộ ra cảm giác quen thuộc.
Chuẩn xác mà nói đã không chỉ đơn giản là quen thuộc.
Gương mặt kia hắn đã suy nghĩ hơn nửa tháng, thời thời khắc khắc đều mong có thể nhìn thấy.
"Tần... ... Vân Châu?"
Khuôn mặt bất thình lình khiến cả người hắn nhất thời ngây dại, thậm chí có chút hoài nghi có phải do theo dõi quá lâu dẫn đến tinh thần tan rã mà sinh ra ảo giác.
Cho đến khi hắn đột nhiên tự bấm chính mình một cái.
Tê ~
Có chút đau, không phải ảo giác.
Nhìn hai đạo nhân ảnh đang bay thẳng về phía mình, hắn rốt cục hồi phục thần trí, sắc mặt cũng vì kích động mà trở nên có chút đỏ lên.
"Tần Vân Châu xuất hiện!"
"Nhanh! Lập tức dùng Truyền Âm Phù thông tri những người khác, quyết không thể để hắn thoát khỏi nơi đây!"
Hắn vội vàng mở miệng.
Chu Đại Ngân ở bên cạnh cũng chú ý tới hai đạo nhân ảnh trên không trung, theo đó trở nên kích động, đồng thời vội vàng lấy ra mấy lá phù lục từ trong tay áo.
Theo phù lục hóa thành ánh lửa tiêu tán.
Ở giữa không trung.
"Trần đạo hữu, ngươi thật sự cảm thấy người của Kim Dương Tông sẽ còn mai phục ở ngoài thành?"
Tần Vân Châu chau mày.
Sở dĩ mình đem phi thuyền pháp bảo đổi lại thành trường kiếm, cũng là bởi vì Trần Dương.
Nào là người của Kim Dương Tông có khả năng sẽ còn canh giữ ở ngoài thành, có thể sẽ thiết lập trận pháp, có thể có tu sĩ cấp cao gì đó, trên đường đi không ngừng phân tích những điều này với mình.
Cẩn thận là tốt, dù sao việc liên quan đến thân gia tính mạng.
Nhưng cẩn thận như vậy hắn đời này vẫn là lần đầu thấy.
Đừng nhìn Trần Dương lúc này còn tựa trên hồ lô, một bộ dáng khoan thai tự đắc, không có chút nào cảnh giác.
Nhưng hắn lại tận mắt thấy gia hỏa này nhét một xấp lá bùa dày cộp vào trong tay áo, còn giấu mấy dạng pháp bảo trong quần áo.
Đây không phải là hai chữ "ổn trọng" đơn giản có thể hình dung được.
Tu sĩ tranh với trời đoạt thọ, cướp lấy tạo hóa, tiếc mạng là bình thường.
Nhưng cách tiếc mạng như vậy tổng khiến hắn có cảm giác quá mức không hợp thói thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận