Nói Xong Trường Sinh Tu Tiên, Không Phải Bức Ta Nhục Thân Bạo Loại

Chương 108: Một khi phất nhanh

**Chương 108: Một bước lên mây**
Lão giả đương nhiên sẽ không nghĩ đến thời buổi này còn có tu sĩ chưa từng thấy qua linh thạch thành phẩm, đề nghị này đối với hắn cũng không có gì đáng nói, gật đầu đồng ý xong liền bắt đầu kiểm tra những vật phẩm khác.
Trên bàn, linh thảo ngoại trừ cây thiên hàn tử kia ra thì đều không có giá trị quá cao.
Phù lục cơ bản cũng như vậy, phần lớn là loại cấp thấp mà chỉ có tu sĩ luyện khí mới có thể dùng.
Đương nhiên, trong đó cũng có vài tấm ngoại lệ.
Những thứ đó đều là Trần Dương phát hiện trong túi trữ vật của tu sĩ trúc cơ.
Tấm phù lục hư hư thực thực có năng lực truyền tống kia hắn không có lấy ra, mà giữ lại để bảo vệ tính mạng, những tấm còn lại không biết hiệu dụng, tự nhiên cũng không có gì đáng trân quý.
Không thể không nói, đồ của trúc cơ cảnh dùng chính là không giống nhau, mặc dù đều là đồ dùng một lần, nhưng giá trị lại cao hơn một chút so với mấy món pháp bảo rác rưởi lúc trước.
Lão giả rất chuyên nghiệp, mỗi khi kiểm tra một vật phẩm đều sẽ đưa ra báo giá tương ứng.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến một chén trà, tất cả mọi thứ đã được thống kê xong.
Cho dù với định lực của Trần Dương, khóe miệng cũng không khỏi cong lên một nụ cười.
Hôm nay qua đi, hắn cuối cùng có thể thoát khỏi cuộc sống tu luyện nghèo kiết xác xơ trước kia.
Ngoài cây thiên hàn tử, những đồ vật vàng thau lẫn lộn khác cũng có giá trị hơn sáu trăm mai linh thạch.
Chỉ riêng số này đã đủ cho hắn mua một bản công pháp trúc cơ không tệ, hơn nữa vẫn còn dư lại rất nhiều để dùng cho sinh hoạt hằng ngày.
Giờ phút này, hắn có chút cảm giác một đêm phất lên.
Nhất là khi lão giả đem đống linh thạch cao như núi nhỏ chất đến trước mặt hắn.
"Nơi này là năm mai linh thạch thành phẩm."
"Số còn lại theo yêu cầu của ngươi, đổi thành một ngàn mai linh thạch hạ phẩm, tất cả đều ở trong này, ngươi có thể kiểm tra lại một chút."
Lão giả vừa đưa qua một túi gấm vừa mở miệng nói.
Trần Dương im lặng gật đầu.
Tỉ lệ hối đoái 1:100, không khác biệt lắm so với dự đoán của hắn.
Sau khi nhanh chóng kiểm kê một phen, hắn liền thu toàn bộ số linh thạch này vào trong túi trữ vật.
Tổng cộng một ngàn sáu trăm mai linh thạch hạ phẩm, đầy đủ cho hắn tiêu xài thoải mái trong thời gian tới.
Còn năm mai linh thạch thành phẩm kia, theo lệ thường hắn vẫn giữ lại, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Linh thạch hạ phẩm và thành phẩm nhìn bề ngoài không khác nhau là bao, chỉ là linh thạch thành phẩm có màu sắc đậm hơn một chút, tản ra ba động linh lực cũng nồng đậm hơn.
Lúc trước, Trần Dương nhìn thấy linh thạch trong túi đồ ở điện thanh đồng tại Vạn La bí cảnh, so với cái này còn thâm thúy hơn một chút, xem ra hẳn là linh thạch thượng phẩm.
Mặc dù khi biết tỉ lệ hối đoái càng cảm thấy đau lòng, nhưng dù sao cũng là chuyện của mấy chục năm trước.
Ân... ... Đều đã qua.
Sau khi bán xong đồ, thái độ của lão giả đối với hắn tốt hơn nhiều, bất quá có lẽ là đã trải qua nhiều chuyện, cũng không tốt hơn quá nhiều, nói câu lần sau có đồ gì cứ mang đến rồi không để ý nữa.
Trần Dương cũng không quan tâm, quay người rời khỏi nơi này.
Trở nên giàu có, bất tri bất giác, ngay cả tư thế đi đường của hắn cũng trở nên tự tin hơn không ít.
Bộ dáng hăng hái, đến mức tên tiểu nhị trúc cơ kia cũng không khỏi liếc mắt nhìn sang.
Không thèm để ý, hắn đi thẳng lên lầu ba.
Vạn Bảo Các, mỗi tầng lầu đều bày quầy hàng, đều có người phụ trách trông coi.
Mặc dù đều có thực lực trúc cơ cảnh, nhưng khác với tiểu nhị tầng một, bọn họ dường như chỉ phụ trách bán, cũng không tiếp khách hay giảng giải.
Bất quá như vậy cũng đủ rồi.
Thứ Trần Dương lựa chọn là một quyển công pháp tên là Thần Diễn Quyết, nghe nói là tàn thiên do đại năng để lại, giá bán năm trăm mai linh thạch hạ phẩm.
Nếu là một nén nhang trước, giá này có chút quá cao, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói... ...
Thừa sức rồi!
Sở dĩ lựa chọn môn công pháp này, một mặt là giá cả vừa phải, mặt khác là do miêu tả của nó.
Không giống những công pháp khác, sau khi tu luyện phương pháp này, thực lực bản thân sẽ không được tăng lên quá nhiều, nhưng thần niệm lại mạnh hơn so với tu sĩ cùng giai.
Tu luyện đến luyện khí viên mãn, thần niệm của Trần Dương bây giờ đã có thể bao phủ phạm vi xung quanh hơn mười mét, đồng thời có thể duy trì trong khoảng thời gian một nén nhang.
Nhìn như mạnh hơn lúc đầu rất nhiều, nhưng vẫn có chút không đủ dùng.
Phạm vi hơn mười mét, rất nhiều thủ đoạn của tu sĩ đều có thể vượt qua khoảng cách này, đừng nói chi là duy trì liên tục trong bao lâu.
Nhìn như có thời gian một nén nhang, nhưng trên thực tế nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một nửa thời gian đó, nếu không tinh thần sẽ rất dễ rơi vào trạng thái mệt mỏi.
Đã cảm nhận được diệu dụng của thần thức, Trần Dương tự nhiên muốn nâng cao năng lực này, mặc dù không thể trực tiếp gia tăng sức chiến đấu, nhưng trong nhiều tình huống có thể phát huy tác dụng không tưởng.
Không do dự, sau khi giao linh thạch, hắn rất nhanh liền nhận được ngọc giản tương ứng.
Nhìn thấy công pháp trúc cơ cảnh cứ như vậy lẳng lặng nằm trong tay, nói không hưng phấn là giả.
Hắn đã đình trệ ở luyện khí viên mãn mấy năm, có công pháp này, tin tưởng không lâu nữa hắn có thể đột phá tới trúc cơ.
Việc thực lực tăng lên trên diện rộng là một chuyện, mấu chốt nhất là, hắn rốt cục có thể thoát khỏi món pháp bảo hồ lô vừa xấu vừa chậm kia, thực hiện ngự vật phi hành chân chính!
Không để ý tới ánh mắt khác thường của người trông coi, sau khi công pháp tới tay, Trần Dương lập tức dán nó lên mi tâm.
Một mặt là muốn xem xem công pháp trúc cơ rốt cuộc là như thế nào.
Mặt khác cũng là để nghiệm hàng.
Mặc dù nơi này nhìn gia đại nghiệp đại, chắc không đến nỗi lừa người, nhưng vạn nhất xảy ra sơ hở gì cũng không thể chắc chắn được.
Cẩn thận chút luôn luôn không sai.
Cái gọi là công pháp trúc cơ, cũng không phải chỉ có pháp môn tu luyện của trúc cơ cảnh, mà là bao gồm toàn bộ quá trình từ luyện khí tới trúc cơ.
Trong này tự nhiên cũng có phương pháp đột phá.
Trần Dương nhanh chóng tìm được đoạn tương ứng, bất quá khi xem xét kỹ, nét cười vốn có trên mặt hắn lại lập tức cứng đờ.
"Trúc Cơ Đan?"
Hắn chớp chớp mắt, có chút mờ mịt.
Theo như công pháp miêu tả, người có thiên tư bình thường, muốn đột phá tới trúc cơ, biện pháp tốt nhất là sử dụng Trúc Cơ Đan để phụ trợ.
Nhưng thứ đồ chơi này hắn nghe còn chưa từng nghe qua.
"Đi xuống lầu hai xem thử... ..."
Hắn do dự một chút, quay người đi xuống lầu dưới.
Tuy nói công pháp có đề cập, người có thiên tư tuyệt hảo có thể không cần đan dược, cưỡng ép đột phá, nhưng hắn đối với bản thân cũng có nhận thức tương đối rõ ràng.
Cho dù những năm nay tiến triển không ít, nhưng chắc chắn không dính dáng gì đến bốn chữ "thiên tư tuyệt hảo".
Làm người không thể cứng đầu, ngược lại trên người hiện tại còn lại không ít linh thạch, chỉ cần không quá đắt, hẳn là vẫn có thể mua được.
Hắn đã nghĩ như vậy.
Nhưng thế sự thường không như ý nguyện.
Ở lầu hai đi vòng vo vài vòng, mãi cho đến khi người trông coi quầy hàng quăng tới ánh mắt cảnh giác, Trần Dương vẫn như cũ không thể tìm thấy loại đan dược Trúc Cơ Đan này.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể trực tiếp tìm đến người kia.
"Chỗ các ngươi... ...có Trúc Cơ Đan không."
"Trúc Cơ Đan?"
Người kia đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu ra lúc trước hắn đang tìm thứ gì, ánh mắt đưa tới lập tức từ cảnh giác biến thành cười nhạo.
Không phải hắn xem thường đối phương, mà là thứ như Trúc Cơ Đan, xưa nay không đem ra mua bán.
Một mặt là luyện đan khó khăn.
Mặt khác, nguyên vật liệu của thứ này cơ bản đều nằm trong tay các đại tu hành thế gia và tông môn.
Ngẫu nhiên xuất hiện vài viên, cũng chỉ có thể thấy tại hội đấu giá.
Việc này có thể xem là nhận thức chung giữa các tu sĩ.
Tại Vạn Bảo Các làm lâu như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải người hỏi mua Trúc Cơ Đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận