Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh
Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh - Chương 95: Liên hoan (length: 23271)
"Thật sự làm phiền ngươi."
Nữ nhân trước mắt mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, tóc ngắn xinh đẹp, dịu dàng xõa ngang vai, làm nổi bật cả người đặc biệt lanh lợi, tràn đầy sức sống.
Nàng dường như so với lần trước gặp mặt thì tóc đã dài hơn một chút, cũng xinh đẹp hơn.
La Vạn Đức phục hồi tinh thần từ trong suy nghĩ của mình, hơi khép đôi mắt, cười nói: "Không khách khí."
Từ Kỳ Kỳ cười nhạt một tiếng, thấy hắn cầm phần lớn đồ vật, liền hướng về phía Trình Phương Thu đang chọn gia vị ở bên cạnh thúc giục một tiếng, "Thu Thu, nhanh lên một chút."
"Được, lập tức." Trình Phương Thu tăng nhanh động tác chọn lựa, rất nhanh liền thanh toán xong, cùng bọn họ đi ra khỏi cửa hàng.
"Nặng lắm phải không? Ta giúp ngươi xách một chút nhé?" Từ Kỳ Kỳ nói xong liền muốn giúp La Vạn Đức xách một vài thứ, nhưng lại bị từ chối: "Không sao, không nặng lắm."
Từ Kỳ Kỳ cũng không kiên trì nữa, có chút ngượng ngùng nói: "Không ngờ lại mua nhiều như thế, sớm biết vậy đã gọi thêm một người đến giúp."
Nghe vậy, La Vạn Đức nhìn thoáng qua túi to chứa đồ đầy ắp trong tay, không khỏi tò mò hỏi một câu: "Mua nhiều như thế có thể ăn hết không?"
Mặc dù bây giờ thời tiết không quá nóng, nhưng loại thịt này để một hai ngày không ăn vẫn là sẽ bị hỏng.
"Bình thường chắc chắn sẽ không mua nhiều như vậy, nhưng hôm nay nàng chuyển nhà, chúng ta có rất nhiều bạn bè cùng nhau liên hoan ở chỗ nàng, cho nên hẳn là ăn hết, chúng ta còn sợ mua ít." Thấy hắn cũng là người hướng ngoại, Từ Kỳ Kỳ bất giác nói nhiều hơn.
Chuyển nhà?
Sao hai ngày nay nhiều người muốn chuyển nhà thế nhỉ?
"Ngươi là nhân viên của cửa hàng à? Sao trước kia chưa từng thấy ngươi?"
La Vạn Đức bị lời nói của Từ Kỳ Kỳ thu hút sự chú ý, lập tức tập trung, toàn tâm toàn ý đặt ở trên người nàng, "Ta không làm việc ở bên ngoài, phần lớn là ở trong văn phòng, cho nên Từ đồng chí không có ấn tượng với ta cũng là chuyện bình thường."
Nghe lời này, Từ Kỳ Kỳ gật gật đầu, sau đó đang định hỏi thêm vài điều, liền nghe thấy Trình Phương Thu vẫn luôn không lên tiếng bên cạnh đột nhiên nói: "Sao ngươi biết Kỳ Kỳ họ Từ?"
Lời này vừa nói ra, hai người còn lại đều ngẩn người, không hẹn mà cùng nhìn về phía Trình Phương Thu.
"Vừa rồi chúng ta hình như không có tự giới thiệu?" Trình Phương Thu tiếp tục bổ sung, cùng lúc đó ánh mắt bất động thanh sắc liếc nhìn La Vạn Đức từ trên xuống dưới một vòng.
Thật ra ngay từ đầu nàng không nhận ra hắn là ai, dù sao cũng chỉ mới gặp mặt một lần.
Cho đến khi đi đoạn đường này, ánh mắt của đối phương trừ nhìn đường, chính là nhìn Từ Kỳ Kỳ, lúc này mới khiến nàng nhớ tới đã gặp qua hắn ở đâu.
Ánh mắt yêu thương, lưu luyến khi vụng trộm đánh giá Từ Kỳ Kỳ, giống hệt với tình cảnh trên xe buýt ngày đó.
Cho nên nàng mới thử một chút, kết quả phản ứng của đối phương càng khẳng định suy đoán của nàng, người đàn ông này đã sớm quen biết Từ Kỳ Kỳ, nhưng Từ Kỳ Kỳ lại không biết hắn.
"Từ đồng chí thường xuyên đến cửa hàng mua đồ, hơn nữa lại xinh đẹp, rất nhiều đồng nghiệp của chúng ta đều biết nàng, ta là nghe đồng nghiệp nói," La Vạn Đức siết chặt gói to, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, khẽ mỉm cười giải thích, nói xong còn bổ sung một câu, "Ta còn biết ngươi họ Trình."
Trình Phương Thu hơi nhíu mày, cửa hàng này là nơi gần xưởng máy móc nhất, diện tích lớn, chủng loại hàng hóa cũng đầy đủ, cho nên về cơ bản công nhân viên và người nhà của xưởng máy móc đều sẽ lựa chọn mua đồ ở đây, nàng và Từ Kỳ Kỳ cũng không ngoại lệ.
Thường xuyên qua lại, cũng đã quen mặt với nhân viên trong cửa hàng.
Người bán hàng vừa rồi cũng là vì quen biết các nàng, cho nên mới chủ động đề nghị gọi một đồng nghiệp đến giúp các nàng chuyển đồ.
Lời này của La Vạn Đức hợp tình hợp lý, không có sơ hở.
Nghi ngờ trong lòng được giảm bớt một ít, có thể theo như lời hắn nói, hắn không thể nào không biết Từ Kỳ Kỳ đã kết hôn, vậy mà hắn vẫn giữ hảo cảm với Từ Kỳ Kỳ?
Tâm trạng của Trình Phương Thu có chút phức tạp, nhưng đối phương không biểu lộ tâm ý, cũng không có bất kỳ hành vi không thích đáng nào, nàng cũng không có tư cách can thiệp chuyện tình cảm của người khác, đành phải nuốt lại những lời định nói.
Chỉ nói: "Thì ra là như vậy."
"Ừ." La Vạn Đức thấy Trình Phương Thu không truy vấn nữa, tảng đá trong lòng dần dần được buông xuống.
"Không ngờ ta và Thu Thu lại là tiểu hồng nhân nha?" Từ Kỳ Kỳ không nghĩ nhiều, nghe La Vạn Đức nói, liền chớp mắt một cách hoạt bát, nửa đùa nửa thật nói.
"Đúng vậy." La Vạn Đức không dám nhìn Từ Kỳ Kỳ nữa, chỉ lo nhìn đường phía trước.
Từ cửa hàng đến nhà gỗ nhỏ có một khoảng cách, lúc ba người đến nơi, Chu Ưng Hoài bọn họ đang dỡ đồ đạc từ trên xe tải xuống, đã dỡ được một nửa.
"Mua nhiều thế?" Đỗ Phương Bình là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, vội vàng chạy tới giúp một tay xách đồ, thấy La Vạn Đức là gương mặt lạ, tò mò hỏi: "Vị này là?"
"Nhân viên cửa hàng, chúng ta mua nhiều đồ, xách không hết, hắn giúp chúng ta xách về." Từ Kỳ Kỳ giới thiệu sơ lược một câu, nói xong mới nhớ ra chưa hỏi đối phương tên gì, liền hỏi.
"Ta là La Vạn Đức." La Vạn Đức đem đồ vật giúp bọn hắn xách vào phòng khách.
"Trong tủ có ly, mau rót cho La đồng chí cốc nước." Trình Phương Thu gần đó chỉ huy Trình Học Tuấn, sau đó nhanh chóng đi vào phòng bếp.
La Vạn Đức vội vàng xua tay, "Không cần đâu, các ngươi cứ bận việc đi, ta còn phải về làm việc, không uống đâu."
"Vậy sao được? Đồ nặng như vậy, cũng may có ngươi." Trình Phương Thu lấy mấy quả táo từ trong túi ra, lại lấy thêm một ít đồ ăn vặt nhét vào ngực La Vạn Đức, "Cầm lấy ăn đi."
"Không cần đâu, chỉ là tiện tay mà thôi." La Vạn Đức vội vàng đặt tất cả đồ vật lên bàn.
Từ Kỳ Kỳ vừa vặn đứng ở bên cạnh bàn, liền thuận thế cầm lấy nhét vào trong ngực La Vạn Đức, "Cầm đi, đều là đồ mới mua cả đấy."
La Vạn Đức mấp máy môi hai lần, cuối cùng không từ chối nữa.
Thấy thế, khóe miệng Trình Phương Thu giật giật, vừa vặn lúc này Trình Học Tuấn rót nước trở về, nàng liền bảo La Vạn Đức uống nước.
"Thu Thu tỷ, các ngươi đã về rồi à?" Trên lầu truyền tới giọng nói của Uông Nguyệt Di, Trình Phương Thu cười đáp: "Vừa mới về."
Không lâu sau, Uông Nguyệt Di từ trên lầu chạy xuống, nàng vừa mang một cái bàn nhỏ đi, giờ còn đang thở hổn hển, thấy Trình Phương Thu, khóe miệng cong lên một nụ cười, chỉ là nụ cười này cứng lại một chút khi nhìn thấy La Vạn Đức, sau đó trợn to mắt hỏi: "La đại ca, sao ngươi lại ở đây?"
La Vạn Đức cũng có chút kinh ngạc khi thấy Uông Nguyệt Di ở đây, nhưng ngẫm lại, hình như nàng có nói muốn giúp một người tỷ tỷ chuyển nhà, cho nên hắn rất nhanh liền phản ứng kịp, cười đem ngọn nguồn sự việc nói một lần.
"Ta còn phải về làm việc, không ở lại lâu thêm nữa."
La Vạn Đức gật đầu với mọi người, liền chuẩn bị đi ra ngoài, Trình Phương Thu tượng trưng tiễn hắn đến cửa, vừa vặn lướt qua Chu Ưng Hoài và Thường Ngạn An đang khuân đồ.
Trình Phương Thu chú ý tới ánh mắt La Vạn Đức dừng lại vài giây trên người Thường Ngạn An rồi mới thu lại, không khỏi nhíu mày.
"Không cần tiễn."
"Được."
Nhìn theo La Vạn Đức rời đi, Trình Phương Thu mới xoay người vào sân, tìm Uông Nguyệt Di hỏi, sao nàng lại quen biết La Vạn Đức, tiểu cô nương có chút ngượng ngùng đỏ mặt, "Thím ở trên lầu nhà ta giới thiệu, gần đây đang tiếp xúc."
"Ngươi muốn kết hôn à?" Trình Phương Thu hơi kinh ngạc, Uông Nguyệt Di mới bao lớn, lại đã bắt đầu xem mắt.
"Không có." Uông Nguyệt Di lắc đầu liên tục, "Ta lúc trước đều đã từ chối, nhưng thím ấy nhiệt tình quá, ta không từ chối được, đành phải đồng ý gặp mặt một lần."
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại càng đỏ hơn.
Trình Phương Thu làm sao không nhận ra Uông Nguyệt Di có tình cảm với La Vạn Đức? Vừa nghĩ đến La Vạn Đức có ý với Từ Kỳ Kỳ, nàng đã cảm thấy đau đầu.
Do dự một chút, nàng vẫn quyết định nói ra suy đoán của mình, dù không có chứng cứ, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là để Uông Nguyệt Di lún sâu, La Vạn Đức nhìn qua không tệ, tướng mạo thanh tú, lại có công việc đàng hoàng, nhưng trong lòng hắn chứa người phụ nữ khác, lại còn ra ngoài xem mắt, có thể thấy không phải người đáng tin cậy cả đời.
Nghĩ đến đây, nàng kéo Uông Nguyệt Di và Từ Kỳ Kỳ đang dán khăn lau mồ hôi cho Thường Ngạn An, đem hai người kéo vào phòng bếp, đóng cửa lại, nghiêm túc nhìn hai người.
Uông Nguyệt Di và Từ Kỳ Kỳ đều mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Sao thế?"
"Thu Thu tỷ?"
Trình Phương Thu hít sâu một hơi, đem chuyện trên xe buýt và chuyện hôm nay nói hết một lần, cuối cùng tổng kết: "Ta cảm thấy La Vạn Đức này thích Kỳ Kỳ, hơn nữa đã thích từ rất lâu rồi."
"Hả?"
Uông Nguyệt Di và Từ Kỳ Kỳ càng thêm nghi hoặc.
Nhất là Từ Kỳ Kỳ, cau mày nói: "Ta không quen hắn, hắn thích ta? Vì sao chứ?"
"Nhìn ngươi xinh đẹp? Tính cách tốt? Hay là các ngươi đã từng tiếp xúc, nhưng ngươi quên." Trình Phương Thu nhún nhún vai, cũng cảm thấy khó tin, nhưng sự thật chính là như vậy, các nàng không muốn tin cũng khó.
"Ta một chút ấn tượng cũng không có." Từ Kỳ Kỳ nhíu mày càng sâu, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, "Thôi, thích ta cũng không phải chuyện gì kỳ lạ."
Dù sao Tạ Tự Niên và Thường Ngạn An đều có thể bất động thanh sắc thích nàng nhiều năm như vậy, còn có chuyện gì là không thể?
Nghĩ đến điều gì đó, Từ Kỳ Kỳ lập tức quay đầu nhìn về phía Uông Nguyệt Di, "Nguyệt Di muội muội, ta trước đó không hề quen biết La đại ca gì đó đâu nhé."
Uông Nguyệt Di ngẩn người, ý thức được Từ Kỳ Kỳ đang giải thích với nàng, vội vàng nói: "Kỳ Kỳ tỷ, ta làm sao có thể nghĩ như vậy."
Nàng không phải loại người hễ có chuyện gì sẽ trách tội bạn bè, lại nói Kỳ Kỳ tỷ có lão công tốt như vậy, làm sao có thể cố ý đi quyến rũ đối tượng xem mắt của nàng.
Trình Phương Thu bất đắc dĩ đỡ trán, "Kỳ Kỳ, ngươi nghĩ đi đâu vậy?"
Từ Kỳ Kỳ cười ngượng ngùng một tiếng, le lưỡi, "Trước có một người biểu tỷ, đối tượng xem mắt không coi trọng nàng ấy, lại coi trọng ta, nàng ấy liền trách ta, cho nên phản xạ có điều kiện..."
"Không phải ai cũng giống biểu tỷ của ngươi."
Trình Phương Thu tức giận chọc chọc trán Từ Kỳ Kỳ, sau đó nhìn về phía Uông Nguyệt Di, thấy nàng mỉm cười, gật đầu phụ họa: "Ta và La đại ca cũng chỉ mới quen biết mấy ngày, bây giờ biết chuyện này, ta chắc chắn sẽ không tiếp xúc với hắn nữa."
"Như vậy mới đúng, nhớ thương phụ nữ có chồng là sao?" Trình Phương Thu nhún nhún vai, nháy mắt với Từ Kỳ Kỳ, "Hơn nữa còn là một đôi phu thê tình cảm mặn nồng."
"Ôi, Thu Thu, chỉ có ngươi là hay trêu ta." Từ Kỳ Kỳ đỏ bừng mặt.
Ba người cười thành một đoàn, hoàn toàn không chú ý tới một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, rồi lại đột nhiên biến mất.
*
"Viên Tranh? Ngươi làm sao vậy?"
Trình Học Tuấn ôm một cái rương từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Viên Tranh đứng cạnh ghế sofa vẻ mặt thất thần, không khỏi lo lắng hỏi.
Nghe vậy, Viên Tranh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hoa đào quen thuộc, đáy lòng càng thêm trống trải, hắn miễn cưỡng cười, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là buổi sáng không ăn nhiều, bây giờ hơi chóng mặt."
"Tỷ của ta mua rất nhiều món ngon, ta lấy cho ngươi một ít." Trình Học Tuấn buông thùng giấy trong tay xuống, đi tìm chiếc hộp đựng đồ ăn vặt mà Trình Phương Thu chuyên dùng, "Ngươi muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Viên Tranh làm gì có tâm trạng ăn uống, Trình Học Tuấn đưa một cái, hắn liền thuận tay nhét vào miệng, ngay sau đó một vị ngọt đến ngấy lan tỏa trong khoang miệng, hắn không thích đồ ngọt như vậy, nhất thời nhả ra cũng không xong, mà không nói cũng không được, khiến sắc mặt có chút vặn vẹo.
"Còn muốn nữa không?" Trình Học Tuấn là người vô tâm, không phát hiện bất kỳ điều gì không thích hợp, còn muốn đưa thêm cho hắn.
Viên Tranh xua tay, "Đủ rồi, đủ rồi."
Sợ hắn còn muốn cho hắn ăn, thậm chí còn nói liên tục hai lần.
"Vậy ta để lại, ngươi lát nữa muốn ăn thì tự lấy." Trình Học Tuấn đặt chiếc hộp về chỗ cũ, lại nhấc thùng giấy chạy lên lầu.
Viên Tranh trầm ngâm một lát, cũng mang một cái rương, đi theo phía sau hắn lên lầu, thăm dò hỏi: "Chị ngươi và tỷ phu tình cảm thật tốt, hai người quen biết nhau như thế nào?"
"Tỷ phu ta dẫn đội xuống nông thôn..."
Nghe xong, Viên Tranh trầm mặc rất lâu, lẩm bẩm nói: "Tỷ phu ngươi rất có trách nhiệm."
Tuy rằng tuổi hắn còn nhỏ, nhưng cũng biết năm nay rất nhiều người thành phố đều không coi trọng nông dân, đừng nói kết hôn, thậm chí ngay cả việc hẹn hò cũng cảm thấy không môn đăng hộ đối.
Nhưng Chu Ưng Hoài lại nói cưới liền cưới, không chút dây dưa, điểm này có rất nhiều người không sánh được.
Huống chi hắn còn đem toàn bộ gia sản cho nàng, Trình Học Tuấn có thể nói, nhà bọn họ là tỷ hắn toàn quyền làm chủ.
Đều nói tiền của đàn ông ở đâu, tâm liền ở đó, Chu Ưng Hoài đã thực hiện điều này một cách triệt để.
Viên Tranh khép mi lại, xem ra hắn nên quay đầu lại...
"Sao ngươi lại hiếu kỳ về chuyện của tỷ ta và tỷ phu ta như vậy?" Trình Học Tuấn đặt thùng xuống, chợt nhớ ra vấn đề này.
Viên Tranh trong lòng lộp bộp, trong mắt lóe lên một tia chột dạ, ngập ngừng nói: "Ca ta và Phương Bình tỷ đang xem mắt, ta liền tiện thể hỏi một chút về phương diện này."
"À à." Trình Học Tuấn gật đầu, "Chúng ta xuống dưới đi, lập tức chuyển xong rồi."
"Được." Viên Tranh thấy Trình Học Tuấn không nghi ngờ, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hai người xuống lầu, liền nghe thấy tiếng xe tải khởi động bên ngoài, xem ra tất cả đồ đạc đã được chuyển xuống, bây giờ chỉ cần thu dọn, có nhiều người như vậy, căn bản không tốn bao nhiêu thời gian.
"Lão công, ngươi và Ngạn An ca đi chuẩn bị vỉ nướng, chúng ta ở nhà chờ các ngươi, tiện thể sơ chế nguyên liệu."
Hiện tại đã quen thuộc, không cần phải gọi một cách xa lạ như vậy, bởi vì Thường Ngạn An lớn hơn bọn họ vài tuổi, gọi tên không thích hợp, cho nên thêm chữ "ca" vào phía sau.
"Được." Chu Ưng Hoài vỗ vỗ tro trong tay, về phòng bếp rửa tay, liền cùng Thường Ngạn An rời đi.
Những người khác quét dọn sân, bắt đầu rửa rau, thái rau.
Không khí vui vẻ, hòa thuận, phân công rõ ràng, rất nhanh liền xiên xong một đống lớn.
Chu Ưng Hoài và Thường Ngạn An động tác cũng rất nhanh, khi bọn họ mang vỉ nướng trở về, đồ ăn vừa mới xiên xong; chỉ cần đốt than là có thể bắt đầu nướng.
"Cái vỉ nướng này rất mới mẻ, độc đáo, trước kia chưa từng thấy." Từ Kỳ Kỳ tò mò vây quanh vỉ nướng nhìn ngó.
"Ta cũng chưa từng thấy." Đỗ Phương Bình phụ họa.
Trình Phương Thu gãi gãi thái dương, chột dạ nói: "Ta chỉ là bắt chước theo mẫu, thêm một chút ý tưởng của mình vào thôi."
"Thu Thu, đầu óc ngươi cũng quá nhanh nhạy."
Lời khen này có chút xấu hổ, Trình Phương Thu không nói tiếp, thấy than cháy rừng rực còn cần một khoảng thời gian, liền chào hỏi mọi người chơi trò chơi, uống nước trước.
Trong nhà có cờ vua, hai người một tổ, rất nhanh liền chơi.
Trình Phương Thu biết quy tắc, nhưng đã lâu không chơi, tự nhiên không phải đối thủ của những người chơi từ nhỏ đến lớn, đi chưa được mấy bước đã bị Từ Kỳ Kỳ g·i·ế·t mất một "pháo" và một "mã".
"Ôi!" Trình Phương Thu nhăn mày đầy tiếc nuối.
"Ha ha." Từ Kỳ Kỳ cười sung sướng, ngã vào trong ngực Thường Ngạn An, sau đó nhếch miệng cười, thu lại bàn tay vừa nhắc nhở dưới bàn, động tác nhỏ này vừa vặn bị Trình Phương Thu nhìn thấy, lập tức không muốn, hướng về phía Chu Ưng Hoài đang nhóm lửa ở xa xa hô: "Ngươi mau tới đây, hai người bọn họ bắt nạt ta."
Chu Ưng Hoài thấy than đã cháy, liền đi tới, Uông Nguyệt Di nhường chỗ bên cạnh Trình Phương Thu cho hắn, hắn nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống, nhìn thoáng qua bàn cờ, sau đó hỏi: "Đến lượt ai đi?"
"Ta." Trình Phương Thu vội vàng trả lời.
""Pháo" tiến lên ba bước."
Hắn nói, nàng nghe theo.
Liên tục vài bước, thế cục thay đổi nhanh chóng.
Thường Ngạn An nhăn mày, ngăn lại Từ Kỳ Kỳ muốn đi "tượng", nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi mới đi "sĩ".
Lúc này đã không còn là đối cục giữa Trình Phương Thu và Từ Kỳ Kỳ, mà là đối cục giữa Chu Ưng Hoài và Thường Ngạn An.
Một đám người vây quanh ván cờ, không dám thở mạnh, sợ quấy rầy một trong hai người suy nghĩ, dẫn đến thất bại.
Cuối cùng, vẫn là Chu Ưng Hoài thắng.
"Nhường rồi." Chu Ưng Hoài cầm lấy quân "soái" của Thường Ngạn An, nhếch môi.
Thường Ngạn An ánh mắt sâu thẳm, nâng mắt kính trên mũi, nhạt giọng nói: "Thêm một ván nữa."
"Có thể, nhưng than sắp được rồi, ai đi nướng thịt?" Chu Ưng Hoài thưởng thức quân cờ trong tay, giọng nói có chút sâu xa.
"Ai thua người đó đi." Thường Ngạn An thuận thế tiếp lời.
"Tốt, đã định." Chu Ưng Hoài trong mắt lóe lên một tia đắc ý, đặt quân cờ về vị trí cũ.
Không lâu sau, Thường Ngạn An chủ động đứng dậy đi đến vỉ nướng, Chu Ưng Hoài nhường vị trí cho Đỗ Phương Bình, nàng muốn đối đầu với Viên Phong.
"A a a, sao ngươi lại lợi hại như vậy?" Trước kia nàng làm sao không biết Chu Ưng Hoài lại chơi cờ giỏi như vậy? Trình Phương Thu cảm thấy tự hào, đôi mắt hoa đào cong thành hình lưỡi liềm, thừa dịp những người khác không chú ý, nhịn không được vụng trộm hôn lên mặt hắn một cái.
Cảm nhận được sự mềm mại truyền đến từ bên má, Chu Ưng Hoài nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng càng thêm đậm.
"Từ nhỏ đã học theo gia gia."
Nói xong, nghĩ đến Trình Phương Thu còn chưa chào hỏi lão gia tử, nhân tiện nói: "Chờ đến Tết, sẽ có thể gặp mặt, ông ấy tương đối nghiêm túc, nhưng đối với tiểu bối vẫn rất tốt."
Trình Phương Thu nhớ tới lão nhân được viết trong sách giáo khoa, không tự giác nuốt nước bọt, nghĩ đến điều gì đó, nói: "Vậy ngươi bớt chút thời gian dạy ta, chờ ta luyện được kỹ thuật, còn có thể cùng gia gia so tài mấy chiêu."
"Được." Chu Ưng Hoài đáp ứng.
Hai người nói xong, liền đi đến vỉ nướng hỗ trợ, tuy nói là người thua phải nướng, nhưng bọn họ cũng không thể không làm gì.
Kiếp trước Trình Phương Thu thường xuyên cùng bạn bè tổ chức tiệc nướng ở biệt thự, có một công thức gia vị bí mật, hơn nữa nguyên liệu đều là tự nhiên, không có chất phụ gia, bữa tiệc nướng này có thể nói là được mọi người khen ngợi.
Mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Chờ sau khi kết thúc, cùng nhau dọn dẹp sân sạch sẽ, rồi mới từng người cáo từ về nhà.
Ngày đầu tiên ở nhà mới kết thúc mỹ mãn, đêm đó mọi người đều ngủ rất ngon.
Ngày thứ hai, sau khi đưa Trình Học Tuấn về trường học vào buổi chiều, Trình Phương Thu và Chu Ưng Hoài tiện đường đi dạo quanh trung tâm thương mại, chọn rèm cửa mới rồi mới về nhà.
Trong chớp mắt đã qua quốc khánh, thời tiết càng ngày càng lạnh, đặc biệt là khi trời mưa, có thể khiến người ta hận không thể lấy áo bông ra mặc.
Tiễn một vị khách hàng đi, Trình Phương Thu cảm thấy tay đã lạnh đến không còn cảm giác, nàng vội vàng hà hơi, xoa xoa, sau đó mới rụt tay vào trong tay áo, chỉ là chưa ấm lên được bao lâu, vị khách hàng tiếp theo đã đến.
Nàng chỉ có thể lại thò tay ra, tiếp tục chụp ảnh cho khách.
Mãi đến giờ nghỉ trưa, mới có thể nghỉ ngơi một lát.
Trình Phương Thu chờ tay bớt lạnh mới bắt đầu cầm đũa ăn cơm, Tôn Hồng Yến ngồi bên cạnh không khoa trương như nàng, nhưng cũng không khỏi cảm thán: "Mới tháng 11 mà đã lạnh như vậy, đến Tết thì làm sao đây?"
"Đúng vậy, ta bấm máy ảnh cũng không linh hoạt như vậy, lát nữa ta muốn đi cửa hàng xem có găng tay không." Trình Phương Thu bĩu môi.
Hai người đang thảo luận về thời tiết lạnh giá, Lý Đào Viễn mang theo một cái bếp lò nhỏ từ bên ngoài chạy vào.
"Nhanh, sưởi ấm một chút."
Trình Phương Thu nhìn than củi đỏ rực trong bếp lò, ánh mắt sáng lên, ngạc nhiên cất cao giọng: "Ngươi lấy ở đâu vậy?"
"Lái xe về một chuyến, không phải ngươi bị lạnh tay sao?" Lý Đào Viễn cười cười, đặt bếp lò nhỏ trước mặt hai vị nữ đồng chí.
Nghe vậy, Trình Phương Thu có chút cảm động, nàng không ngờ Lý Đào Viễn vẫn luôn chú ý đến nàng, còn đặc biệt trở về lấy bếp lò khi trời lạnh, "Cảm ơn, ngươi đối xử với ta thật tốt."
"Đem ngươi đông lạnh, ai thay chúng ta Hồng Mộng tiệm chụp hình giành quyền nh·ậ·n thầu." Lý Đào Viễn xua tay.
""
Ngàn vạn cảm xúc nghẹn lại, Trình Phương Thu hít sâu một hơi, không nhịn được liếc Lý Đào Viễn một cái, nhưng trong lòng cũng bắt đầu tính toán chuyện giành quyền nh·ậ·n thầu.
Cái gọi là quyền nh·ậ·n thầu là cơ hội chụp ảnh cho các đơn vị lớn vào cuối năm, đây là một miếng bánh ngon, làm thành công không chỉ có thể nổi tiếng, tiệm chụp hình tham gia còn có thể nhận được một khoản tiền thưởng lớn.
Trước đây, Hồng Mộng tiệm chụp hình độc chiếm, các tiệm chụp hình khác đến một ngụm canh cũng không được uống.
Nhưng năm nay khác, cấp trên thấy danh tiếng của Hồng Mộng tiệm chụp hình trượt dốc, đã sớm thông báo rõ ràng, muốn các tiệm chụp hình cạnh tranh công bằng, ai có thể giành chiến thắng cuối cùng, sẽ giành được quyền nh·ậ·n thầu.
"Yên tâm đi, vì tiền, không, vì Hồng Mộng tiệm chụp hình của chúng ta, ta nhất định sẽ dốc toàn lực!" Trình Phương Thu vỗ ngực, cho Lý Đào Viễn một liều thuốc an thần.
"Ta tin tưởng ngươi." Lý Đào Viễn vui vẻ cong khóe miệng, đẩy bếp lò nhỏ về phía Trình Phương Thu.
Ngày tranh giành quyền nh·ậ·n thầu đã đến, địa điểm tổ chức là một phòng họp ở tầng hai của cục văn hóa, bàn ghế đã được dọn đi, chỉ để lại chỗ ngồi của ban giám khảo.
Khi Trình Phương Thu, Lý Đào Viễn và Lý Trí Lượng đến, hành lang đã đông nghịt người, hơn nữa mỗi tiệm chụp hình đều chuẩn bị máy ảnh và thiết bị chiếu sáng, có thể nói là không còn chỗ đặt chân.
"Sao lại đông người như vậy?" Trình Phương Thu có chút ngỡ ngàng.
"Chỉ sợ là tất cả các tiệm chụp hình trong thành phố đều đến." Lý Đào Viễn quan sát xung quanh, nhìn thấy mấy người quen.
"Trước tiên tìm một chỗ đã."
Bọn họ tìm một lúc lâu, mới tìm được một chỗ trống, nhưng vừa đứng vững, liền có khách không mời mà đến...
Nữ nhân trước mắt mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, tóc ngắn xinh đẹp, dịu dàng xõa ngang vai, làm nổi bật cả người đặc biệt lanh lợi, tràn đầy sức sống.
Nàng dường như so với lần trước gặp mặt thì tóc đã dài hơn một chút, cũng xinh đẹp hơn.
La Vạn Đức phục hồi tinh thần từ trong suy nghĩ của mình, hơi khép đôi mắt, cười nói: "Không khách khí."
Từ Kỳ Kỳ cười nhạt một tiếng, thấy hắn cầm phần lớn đồ vật, liền hướng về phía Trình Phương Thu đang chọn gia vị ở bên cạnh thúc giục một tiếng, "Thu Thu, nhanh lên một chút."
"Được, lập tức." Trình Phương Thu tăng nhanh động tác chọn lựa, rất nhanh liền thanh toán xong, cùng bọn họ đi ra khỏi cửa hàng.
"Nặng lắm phải không? Ta giúp ngươi xách một chút nhé?" Từ Kỳ Kỳ nói xong liền muốn giúp La Vạn Đức xách một vài thứ, nhưng lại bị từ chối: "Không sao, không nặng lắm."
Từ Kỳ Kỳ cũng không kiên trì nữa, có chút ngượng ngùng nói: "Không ngờ lại mua nhiều như thế, sớm biết vậy đã gọi thêm một người đến giúp."
Nghe vậy, La Vạn Đức nhìn thoáng qua túi to chứa đồ đầy ắp trong tay, không khỏi tò mò hỏi một câu: "Mua nhiều như thế có thể ăn hết không?"
Mặc dù bây giờ thời tiết không quá nóng, nhưng loại thịt này để một hai ngày không ăn vẫn là sẽ bị hỏng.
"Bình thường chắc chắn sẽ không mua nhiều như vậy, nhưng hôm nay nàng chuyển nhà, chúng ta có rất nhiều bạn bè cùng nhau liên hoan ở chỗ nàng, cho nên hẳn là ăn hết, chúng ta còn sợ mua ít." Thấy hắn cũng là người hướng ngoại, Từ Kỳ Kỳ bất giác nói nhiều hơn.
Chuyển nhà?
Sao hai ngày nay nhiều người muốn chuyển nhà thế nhỉ?
"Ngươi là nhân viên của cửa hàng à? Sao trước kia chưa từng thấy ngươi?"
La Vạn Đức bị lời nói của Từ Kỳ Kỳ thu hút sự chú ý, lập tức tập trung, toàn tâm toàn ý đặt ở trên người nàng, "Ta không làm việc ở bên ngoài, phần lớn là ở trong văn phòng, cho nên Từ đồng chí không có ấn tượng với ta cũng là chuyện bình thường."
Nghe lời này, Từ Kỳ Kỳ gật gật đầu, sau đó đang định hỏi thêm vài điều, liền nghe thấy Trình Phương Thu vẫn luôn không lên tiếng bên cạnh đột nhiên nói: "Sao ngươi biết Kỳ Kỳ họ Từ?"
Lời này vừa nói ra, hai người còn lại đều ngẩn người, không hẹn mà cùng nhìn về phía Trình Phương Thu.
"Vừa rồi chúng ta hình như không có tự giới thiệu?" Trình Phương Thu tiếp tục bổ sung, cùng lúc đó ánh mắt bất động thanh sắc liếc nhìn La Vạn Đức từ trên xuống dưới một vòng.
Thật ra ngay từ đầu nàng không nhận ra hắn là ai, dù sao cũng chỉ mới gặp mặt một lần.
Cho đến khi đi đoạn đường này, ánh mắt của đối phương trừ nhìn đường, chính là nhìn Từ Kỳ Kỳ, lúc này mới khiến nàng nhớ tới đã gặp qua hắn ở đâu.
Ánh mắt yêu thương, lưu luyến khi vụng trộm đánh giá Từ Kỳ Kỳ, giống hệt với tình cảnh trên xe buýt ngày đó.
Cho nên nàng mới thử một chút, kết quả phản ứng của đối phương càng khẳng định suy đoán của nàng, người đàn ông này đã sớm quen biết Từ Kỳ Kỳ, nhưng Từ Kỳ Kỳ lại không biết hắn.
"Từ đồng chí thường xuyên đến cửa hàng mua đồ, hơn nữa lại xinh đẹp, rất nhiều đồng nghiệp của chúng ta đều biết nàng, ta là nghe đồng nghiệp nói," La Vạn Đức siết chặt gói to, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, khẽ mỉm cười giải thích, nói xong còn bổ sung một câu, "Ta còn biết ngươi họ Trình."
Trình Phương Thu hơi nhíu mày, cửa hàng này là nơi gần xưởng máy móc nhất, diện tích lớn, chủng loại hàng hóa cũng đầy đủ, cho nên về cơ bản công nhân viên và người nhà của xưởng máy móc đều sẽ lựa chọn mua đồ ở đây, nàng và Từ Kỳ Kỳ cũng không ngoại lệ.
Thường xuyên qua lại, cũng đã quen mặt với nhân viên trong cửa hàng.
Người bán hàng vừa rồi cũng là vì quen biết các nàng, cho nên mới chủ động đề nghị gọi một đồng nghiệp đến giúp các nàng chuyển đồ.
Lời này của La Vạn Đức hợp tình hợp lý, không có sơ hở.
Nghi ngờ trong lòng được giảm bớt một ít, có thể theo như lời hắn nói, hắn không thể nào không biết Từ Kỳ Kỳ đã kết hôn, vậy mà hắn vẫn giữ hảo cảm với Từ Kỳ Kỳ?
Tâm trạng của Trình Phương Thu có chút phức tạp, nhưng đối phương không biểu lộ tâm ý, cũng không có bất kỳ hành vi không thích đáng nào, nàng cũng không có tư cách can thiệp chuyện tình cảm của người khác, đành phải nuốt lại những lời định nói.
Chỉ nói: "Thì ra là như vậy."
"Ừ." La Vạn Đức thấy Trình Phương Thu không truy vấn nữa, tảng đá trong lòng dần dần được buông xuống.
"Không ngờ ta và Thu Thu lại là tiểu hồng nhân nha?" Từ Kỳ Kỳ không nghĩ nhiều, nghe La Vạn Đức nói, liền chớp mắt một cách hoạt bát, nửa đùa nửa thật nói.
"Đúng vậy." La Vạn Đức không dám nhìn Từ Kỳ Kỳ nữa, chỉ lo nhìn đường phía trước.
Từ cửa hàng đến nhà gỗ nhỏ có một khoảng cách, lúc ba người đến nơi, Chu Ưng Hoài bọn họ đang dỡ đồ đạc từ trên xe tải xuống, đã dỡ được một nửa.
"Mua nhiều thế?" Đỗ Phương Bình là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, vội vàng chạy tới giúp một tay xách đồ, thấy La Vạn Đức là gương mặt lạ, tò mò hỏi: "Vị này là?"
"Nhân viên cửa hàng, chúng ta mua nhiều đồ, xách không hết, hắn giúp chúng ta xách về." Từ Kỳ Kỳ giới thiệu sơ lược một câu, nói xong mới nhớ ra chưa hỏi đối phương tên gì, liền hỏi.
"Ta là La Vạn Đức." La Vạn Đức đem đồ vật giúp bọn hắn xách vào phòng khách.
"Trong tủ có ly, mau rót cho La đồng chí cốc nước." Trình Phương Thu gần đó chỉ huy Trình Học Tuấn, sau đó nhanh chóng đi vào phòng bếp.
La Vạn Đức vội vàng xua tay, "Không cần đâu, các ngươi cứ bận việc đi, ta còn phải về làm việc, không uống đâu."
"Vậy sao được? Đồ nặng như vậy, cũng may có ngươi." Trình Phương Thu lấy mấy quả táo từ trong túi ra, lại lấy thêm một ít đồ ăn vặt nhét vào ngực La Vạn Đức, "Cầm lấy ăn đi."
"Không cần đâu, chỉ là tiện tay mà thôi." La Vạn Đức vội vàng đặt tất cả đồ vật lên bàn.
Từ Kỳ Kỳ vừa vặn đứng ở bên cạnh bàn, liền thuận thế cầm lấy nhét vào trong ngực La Vạn Đức, "Cầm đi, đều là đồ mới mua cả đấy."
La Vạn Đức mấp máy môi hai lần, cuối cùng không từ chối nữa.
Thấy thế, khóe miệng Trình Phương Thu giật giật, vừa vặn lúc này Trình Học Tuấn rót nước trở về, nàng liền bảo La Vạn Đức uống nước.
"Thu Thu tỷ, các ngươi đã về rồi à?" Trên lầu truyền tới giọng nói của Uông Nguyệt Di, Trình Phương Thu cười đáp: "Vừa mới về."
Không lâu sau, Uông Nguyệt Di từ trên lầu chạy xuống, nàng vừa mang một cái bàn nhỏ đi, giờ còn đang thở hổn hển, thấy Trình Phương Thu, khóe miệng cong lên một nụ cười, chỉ là nụ cười này cứng lại một chút khi nhìn thấy La Vạn Đức, sau đó trợn to mắt hỏi: "La đại ca, sao ngươi lại ở đây?"
La Vạn Đức cũng có chút kinh ngạc khi thấy Uông Nguyệt Di ở đây, nhưng ngẫm lại, hình như nàng có nói muốn giúp một người tỷ tỷ chuyển nhà, cho nên hắn rất nhanh liền phản ứng kịp, cười đem ngọn nguồn sự việc nói một lần.
"Ta còn phải về làm việc, không ở lại lâu thêm nữa."
La Vạn Đức gật đầu với mọi người, liền chuẩn bị đi ra ngoài, Trình Phương Thu tượng trưng tiễn hắn đến cửa, vừa vặn lướt qua Chu Ưng Hoài và Thường Ngạn An đang khuân đồ.
Trình Phương Thu chú ý tới ánh mắt La Vạn Đức dừng lại vài giây trên người Thường Ngạn An rồi mới thu lại, không khỏi nhíu mày.
"Không cần tiễn."
"Được."
Nhìn theo La Vạn Đức rời đi, Trình Phương Thu mới xoay người vào sân, tìm Uông Nguyệt Di hỏi, sao nàng lại quen biết La Vạn Đức, tiểu cô nương có chút ngượng ngùng đỏ mặt, "Thím ở trên lầu nhà ta giới thiệu, gần đây đang tiếp xúc."
"Ngươi muốn kết hôn à?" Trình Phương Thu hơi kinh ngạc, Uông Nguyệt Di mới bao lớn, lại đã bắt đầu xem mắt.
"Không có." Uông Nguyệt Di lắc đầu liên tục, "Ta lúc trước đều đã từ chối, nhưng thím ấy nhiệt tình quá, ta không từ chối được, đành phải đồng ý gặp mặt một lần."
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại càng đỏ hơn.
Trình Phương Thu làm sao không nhận ra Uông Nguyệt Di có tình cảm với La Vạn Đức? Vừa nghĩ đến La Vạn Đức có ý với Từ Kỳ Kỳ, nàng đã cảm thấy đau đầu.
Do dự một chút, nàng vẫn quyết định nói ra suy đoán của mình, dù không có chứng cứ, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là để Uông Nguyệt Di lún sâu, La Vạn Đức nhìn qua không tệ, tướng mạo thanh tú, lại có công việc đàng hoàng, nhưng trong lòng hắn chứa người phụ nữ khác, lại còn ra ngoài xem mắt, có thể thấy không phải người đáng tin cậy cả đời.
Nghĩ đến đây, nàng kéo Uông Nguyệt Di và Từ Kỳ Kỳ đang dán khăn lau mồ hôi cho Thường Ngạn An, đem hai người kéo vào phòng bếp, đóng cửa lại, nghiêm túc nhìn hai người.
Uông Nguyệt Di và Từ Kỳ Kỳ đều mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Sao thế?"
"Thu Thu tỷ?"
Trình Phương Thu hít sâu một hơi, đem chuyện trên xe buýt và chuyện hôm nay nói hết một lần, cuối cùng tổng kết: "Ta cảm thấy La Vạn Đức này thích Kỳ Kỳ, hơn nữa đã thích từ rất lâu rồi."
"Hả?"
Uông Nguyệt Di và Từ Kỳ Kỳ càng thêm nghi hoặc.
Nhất là Từ Kỳ Kỳ, cau mày nói: "Ta không quen hắn, hắn thích ta? Vì sao chứ?"
"Nhìn ngươi xinh đẹp? Tính cách tốt? Hay là các ngươi đã từng tiếp xúc, nhưng ngươi quên." Trình Phương Thu nhún nhún vai, cũng cảm thấy khó tin, nhưng sự thật chính là như vậy, các nàng không muốn tin cũng khó.
"Ta một chút ấn tượng cũng không có." Từ Kỳ Kỳ nhíu mày càng sâu, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, "Thôi, thích ta cũng không phải chuyện gì kỳ lạ."
Dù sao Tạ Tự Niên và Thường Ngạn An đều có thể bất động thanh sắc thích nàng nhiều năm như vậy, còn có chuyện gì là không thể?
Nghĩ đến điều gì đó, Từ Kỳ Kỳ lập tức quay đầu nhìn về phía Uông Nguyệt Di, "Nguyệt Di muội muội, ta trước đó không hề quen biết La đại ca gì đó đâu nhé."
Uông Nguyệt Di ngẩn người, ý thức được Từ Kỳ Kỳ đang giải thích với nàng, vội vàng nói: "Kỳ Kỳ tỷ, ta làm sao có thể nghĩ như vậy."
Nàng không phải loại người hễ có chuyện gì sẽ trách tội bạn bè, lại nói Kỳ Kỳ tỷ có lão công tốt như vậy, làm sao có thể cố ý đi quyến rũ đối tượng xem mắt của nàng.
Trình Phương Thu bất đắc dĩ đỡ trán, "Kỳ Kỳ, ngươi nghĩ đi đâu vậy?"
Từ Kỳ Kỳ cười ngượng ngùng một tiếng, le lưỡi, "Trước có một người biểu tỷ, đối tượng xem mắt không coi trọng nàng ấy, lại coi trọng ta, nàng ấy liền trách ta, cho nên phản xạ có điều kiện..."
"Không phải ai cũng giống biểu tỷ của ngươi."
Trình Phương Thu tức giận chọc chọc trán Từ Kỳ Kỳ, sau đó nhìn về phía Uông Nguyệt Di, thấy nàng mỉm cười, gật đầu phụ họa: "Ta và La đại ca cũng chỉ mới quen biết mấy ngày, bây giờ biết chuyện này, ta chắc chắn sẽ không tiếp xúc với hắn nữa."
"Như vậy mới đúng, nhớ thương phụ nữ có chồng là sao?" Trình Phương Thu nhún nhún vai, nháy mắt với Từ Kỳ Kỳ, "Hơn nữa còn là một đôi phu thê tình cảm mặn nồng."
"Ôi, Thu Thu, chỉ có ngươi là hay trêu ta." Từ Kỳ Kỳ đỏ bừng mặt.
Ba người cười thành một đoàn, hoàn toàn không chú ý tới một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, rồi lại đột nhiên biến mất.
*
"Viên Tranh? Ngươi làm sao vậy?"
Trình Học Tuấn ôm một cái rương từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Viên Tranh đứng cạnh ghế sofa vẻ mặt thất thần, không khỏi lo lắng hỏi.
Nghe vậy, Viên Tranh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hoa đào quen thuộc, đáy lòng càng thêm trống trải, hắn miễn cưỡng cười, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là buổi sáng không ăn nhiều, bây giờ hơi chóng mặt."
"Tỷ của ta mua rất nhiều món ngon, ta lấy cho ngươi một ít." Trình Học Tuấn buông thùng giấy trong tay xuống, đi tìm chiếc hộp đựng đồ ăn vặt mà Trình Phương Thu chuyên dùng, "Ngươi muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Viên Tranh làm gì có tâm trạng ăn uống, Trình Học Tuấn đưa một cái, hắn liền thuận tay nhét vào miệng, ngay sau đó một vị ngọt đến ngấy lan tỏa trong khoang miệng, hắn không thích đồ ngọt như vậy, nhất thời nhả ra cũng không xong, mà không nói cũng không được, khiến sắc mặt có chút vặn vẹo.
"Còn muốn nữa không?" Trình Học Tuấn là người vô tâm, không phát hiện bất kỳ điều gì không thích hợp, còn muốn đưa thêm cho hắn.
Viên Tranh xua tay, "Đủ rồi, đủ rồi."
Sợ hắn còn muốn cho hắn ăn, thậm chí còn nói liên tục hai lần.
"Vậy ta để lại, ngươi lát nữa muốn ăn thì tự lấy." Trình Học Tuấn đặt chiếc hộp về chỗ cũ, lại nhấc thùng giấy chạy lên lầu.
Viên Tranh trầm ngâm một lát, cũng mang một cái rương, đi theo phía sau hắn lên lầu, thăm dò hỏi: "Chị ngươi và tỷ phu tình cảm thật tốt, hai người quen biết nhau như thế nào?"
"Tỷ phu ta dẫn đội xuống nông thôn..."
Nghe xong, Viên Tranh trầm mặc rất lâu, lẩm bẩm nói: "Tỷ phu ngươi rất có trách nhiệm."
Tuy rằng tuổi hắn còn nhỏ, nhưng cũng biết năm nay rất nhiều người thành phố đều không coi trọng nông dân, đừng nói kết hôn, thậm chí ngay cả việc hẹn hò cũng cảm thấy không môn đăng hộ đối.
Nhưng Chu Ưng Hoài lại nói cưới liền cưới, không chút dây dưa, điểm này có rất nhiều người không sánh được.
Huống chi hắn còn đem toàn bộ gia sản cho nàng, Trình Học Tuấn có thể nói, nhà bọn họ là tỷ hắn toàn quyền làm chủ.
Đều nói tiền của đàn ông ở đâu, tâm liền ở đó, Chu Ưng Hoài đã thực hiện điều này một cách triệt để.
Viên Tranh khép mi lại, xem ra hắn nên quay đầu lại...
"Sao ngươi lại hiếu kỳ về chuyện của tỷ ta và tỷ phu ta như vậy?" Trình Học Tuấn đặt thùng xuống, chợt nhớ ra vấn đề này.
Viên Tranh trong lòng lộp bộp, trong mắt lóe lên một tia chột dạ, ngập ngừng nói: "Ca ta và Phương Bình tỷ đang xem mắt, ta liền tiện thể hỏi một chút về phương diện này."
"À à." Trình Học Tuấn gật đầu, "Chúng ta xuống dưới đi, lập tức chuyển xong rồi."
"Được." Viên Tranh thấy Trình Học Tuấn không nghi ngờ, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hai người xuống lầu, liền nghe thấy tiếng xe tải khởi động bên ngoài, xem ra tất cả đồ đạc đã được chuyển xuống, bây giờ chỉ cần thu dọn, có nhiều người như vậy, căn bản không tốn bao nhiêu thời gian.
"Lão công, ngươi và Ngạn An ca đi chuẩn bị vỉ nướng, chúng ta ở nhà chờ các ngươi, tiện thể sơ chế nguyên liệu."
Hiện tại đã quen thuộc, không cần phải gọi một cách xa lạ như vậy, bởi vì Thường Ngạn An lớn hơn bọn họ vài tuổi, gọi tên không thích hợp, cho nên thêm chữ "ca" vào phía sau.
"Được." Chu Ưng Hoài vỗ vỗ tro trong tay, về phòng bếp rửa tay, liền cùng Thường Ngạn An rời đi.
Những người khác quét dọn sân, bắt đầu rửa rau, thái rau.
Không khí vui vẻ, hòa thuận, phân công rõ ràng, rất nhanh liền xiên xong một đống lớn.
Chu Ưng Hoài và Thường Ngạn An động tác cũng rất nhanh, khi bọn họ mang vỉ nướng trở về, đồ ăn vừa mới xiên xong; chỉ cần đốt than là có thể bắt đầu nướng.
"Cái vỉ nướng này rất mới mẻ, độc đáo, trước kia chưa từng thấy." Từ Kỳ Kỳ tò mò vây quanh vỉ nướng nhìn ngó.
"Ta cũng chưa từng thấy." Đỗ Phương Bình phụ họa.
Trình Phương Thu gãi gãi thái dương, chột dạ nói: "Ta chỉ là bắt chước theo mẫu, thêm một chút ý tưởng của mình vào thôi."
"Thu Thu, đầu óc ngươi cũng quá nhanh nhạy."
Lời khen này có chút xấu hổ, Trình Phương Thu không nói tiếp, thấy than cháy rừng rực còn cần một khoảng thời gian, liền chào hỏi mọi người chơi trò chơi, uống nước trước.
Trong nhà có cờ vua, hai người một tổ, rất nhanh liền chơi.
Trình Phương Thu biết quy tắc, nhưng đã lâu không chơi, tự nhiên không phải đối thủ của những người chơi từ nhỏ đến lớn, đi chưa được mấy bước đã bị Từ Kỳ Kỳ g·i·ế·t mất một "pháo" và một "mã".
"Ôi!" Trình Phương Thu nhăn mày đầy tiếc nuối.
"Ha ha." Từ Kỳ Kỳ cười sung sướng, ngã vào trong ngực Thường Ngạn An, sau đó nhếch miệng cười, thu lại bàn tay vừa nhắc nhở dưới bàn, động tác nhỏ này vừa vặn bị Trình Phương Thu nhìn thấy, lập tức không muốn, hướng về phía Chu Ưng Hoài đang nhóm lửa ở xa xa hô: "Ngươi mau tới đây, hai người bọn họ bắt nạt ta."
Chu Ưng Hoài thấy than đã cháy, liền đi tới, Uông Nguyệt Di nhường chỗ bên cạnh Trình Phương Thu cho hắn, hắn nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống, nhìn thoáng qua bàn cờ, sau đó hỏi: "Đến lượt ai đi?"
"Ta." Trình Phương Thu vội vàng trả lời.
""Pháo" tiến lên ba bước."
Hắn nói, nàng nghe theo.
Liên tục vài bước, thế cục thay đổi nhanh chóng.
Thường Ngạn An nhăn mày, ngăn lại Từ Kỳ Kỳ muốn đi "tượng", nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi mới đi "sĩ".
Lúc này đã không còn là đối cục giữa Trình Phương Thu và Từ Kỳ Kỳ, mà là đối cục giữa Chu Ưng Hoài và Thường Ngạn An.
Một đám người vây quanh ván cờ, không dám thở mạnh, sợ quấy rầy một trong hai người suy nghĩ, dẫn đến thất bại.
Cuối cùng, vẫn là Chu Ưng Hoài thắng.
"Nhường rồi." Chu Ưng Hoài cầm lấy quân "soái" của Thường Ngạn An, nhếch môi.
Thường Ngạn An ánh mắt sâu thẳm, nâng mắt kính trên mũi, nhạt giọng nói: "Thêm một ván nữa."
"Có thể, nhưng than sắp được rồi, ai đi nướng thịt?" Chu Ưng Hoài thưởng thức quân cờ trong tay, giọng nói có chút sâu xa.
"Ai thua người đó đi." Thường Ngạn An thuận thế tiếp lời.
"Tốt, đã định." Chu Ưng Hoài trong mắt lóe lên một tia đắc ý, đặt quân cờ về vị trí cũ.
Không lâu sau, Thường Ngạn An chủ động đứng dậy đi đến vỉ nướng, Chu Ưng Hoài nhường vị trí cho Đỗ Phương Bình, nàng muốn đối đầu với Viên Phong.
"A a a, sao ngươi lại lợi hại như vậy?" Trước kia nàng làm sao không biết Chu Ưng Hoài lại chơi cờ giỏi như vậy? Trình Phương Thu cảm thấy tự hào, đôi mắt hoa đào cong thành hình lưỡi liềm, thừa dịp những người khác không chú ý, nhịn không được vụng trộm hôn lên mặt hắn một cái.
Cảm nhận được sự mềm mại truyền đến từ bên má, Chu Ưng Hoài nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng càng thêm đậm.
"Từ nhỏ đã học theo gia gia."
Nói xong, nghĩ đến Trình Phương Thu còn chưa chào hỏi lão gia tử, nhân tiện nói: "Chờ đến Tết, sẽ có thể gặp mặt, ông ấy tương đối nghiêm túc, nhưng đối với tiểu bối vẫn rất tốt."
Trình Phương Thu nhớ tới lão nhân được viết trong sách giáo khoa, không tự giác nuốt nước bọt, nghĩ đến điều gì đó, nói: "Vậy ngươi bớt chút thời gian dạy ta, chờ ta luyện được kỹ thuật, còn có thể cùng gia gia so tài mấy chiêu."
"Được." Chu Ưng Hoài đáp ứng.
Hai người nói xong, liền đi đến vỉ nướng hỗ trợ, tuy nói là người thua phải nướng, nhưng bọn họ cũng không thể không làm gì.
Kiếp trước Trình Phương Thu thường xuyên cùng bạn bè tổ chức tiệc nướng ở biệt thự, có một công thức gia vị bí mật, hơn nữa nguyên liệu đều là tự nhiên, không có chất phụ gia, bữa tiệc nướng này có thể nói là được mọi người khen ngợi.
Mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Chờ sau khi kết thúc, cùng nhau dọn dẹp sân sạch sẽ, rồi mới từng người cáo từ về nhà.
Ngày đầu tiên ở nhà mới kết thúc mỹ mãn, đêm đó mọi người đều ngủ rất ngon.
Ngày thứ hai, sau khi đưa Trình Học Tuấn về trường học vào buổi chiều, Trình Phương Thu và Chu Ưng Hoài tiện đường đi dạo quanh trung tâm thương mại, chọn rèm cửa mới rồi mới về nhà.
Trong chớp mắt đã qua quốc khánh, thời tiết càng ngày càng lạnh, đặc biệt là khi trời mưa, có thể khiến người ta hận không thể lấy áo bông ra mặc.
Tiễn một vị khách hàng đi, Trình Phương Thu cảm thấy tay đã lạnh đến không còn cảm giác, nàng vội vàng hà hơi, xoa xoa, sau đó mới rụt tay vào trong tay áo, chỉ là chưa ấm lên được bao lâu, vị khách hàng tiếp theo đã đến.
Nàng chỉ có thể lại thò tay ra, tiếp tục chụp ảnh cho khách.
Mãi đến giờ nghỉ trưa, mới có thể nghỉ ngơi một lát.
Trình Phương Thu chờ tay bớt lạnh mới bắt đầu cầm đũa ăn cơm, Tôn Hồng Yến ngồi bên cạnh không khoa trương như nàng, nhưng cũng không khỏi cảm thán: "Mới tháng 11 mà đã lạnh như vậy, đến Tết thì làm sao đây?"
"Đúng vậy, ta bấm máy ảnh cũng không linh hoạt như vậy, lát nữa ta muốn đi cửa hàng xem có găng tay không." Trình Phương Thu bĩu môi.
Hai người đang thảo luận về thời tiết lạnh giá, Lý Đào Viễn mang theo một cái bếp lò nhỏ từ bên ngoài chạy vào.
"Nhanh, sưởi ấm một chút."
Trình Phương Thu nhìn than củi đỏ rực trong bếp lò, ánh mắt sáng lên, ngạc nhiên cất cao giọng: "Ngươi lấy ở đâu vậy?"
"Lái xe về một chuyến, không phải ngươi bị lạnh tay sao?" Lý Đào Viễn cười cười, đặt bếp lò nhỏ trước mặt hai vị nữ đồng chí.
Nghe vậy, Trình Phương Thu có chút cảm động, nàng không ngờ Lý Đào Viễn vẫn luôn chú ý đến nàng, còn đặc biệt trở về lấy bếp lò khi trời lạnh, "Cảm ơn, ngươi đối xử với ta thật tốt."
"Đem ngươi đông lạnh, ai thay chúng ta Hồng Mộng tiệm chụp hình giành quyền nh·ậ·n thầu." Lý Đào Viễn xua tay.
""
Ngàn vạn cảm xúc nghẹn lại, Trình Phương Thu hít sâu một hơi, không nhịn được liếc Lý Đào Viễn một cái, nhưng trong lòng cũng bắt đầu tính toán chuyện giành quyền nh·ậ·n thầu.
Cái gọi là quyền nh·ậ·n thầu là cơ hội chụp ảnh cho các đơn vị lớn vào cuối năm, đây là một miếng bánh ngon, làm thành công không chỉ có thể nổi tiếng, tiệm chụp hình tham gia còn có thể nhận được một khoản tiền thưởng lớn.
Trước đây, Hồng Mộng tiệm chụp hình độc chiếm, các tiệm chụp hình khác đến một ngụm canh cũng không được uống.
Nhưng năm nay khác, cấp trên thấy danh tiếng của Hồng Mộng tiệm chụp hình trượt dốc, đã sớm thông báo rõ ràng, muốn các tiệm chụp hình cạnh tranh công bằng, ai có thể giành chiến thắng cuối cùng, sẽ giành được quyền nh·ậ·n thầu.
"Yên tâm đi, vì tiền, không, vì Hồng Mộng tiệm chụp hình của chúng ta, ta nhất định sẽ dốc toàn lực!" Trình Phương Thu vỗ ngực, cho Lý Đào Viễn một liều thuốc an thần.
"Ta tin tưởng ngươi." Lý Đào Viễn vui vẻ cong khóe miệng, đẩy bếp lò nhỏ về phía Trình Phương Thu.
Ngày tranh giành quyền nh·ậ·n thầu đã đến, địa điểm tổ chức là một phòng họp ở tầng hai của cục văn hóa, bàn ghế đã được dọn đi, chỉ để lại chỗ ngồi của ban giám khảo.
Khi Trình Phương Thu, Lý Đào Viễn và Lý Trí Lượng đến, hành lang đã đông nghịt người, hơn nữa mỗi tiệm chụp hình đều chuẩn bị máy ảnh và thiết bị chiếu sáng, có thể nói là không còn chỗ đặt chân.
"Sao lại đông người như vậy?" Trình Phương Thu có chút ngỡ ngàng.
"Chỉ sợ là tất cả các tiệm chụp hình trong thành phố đều đến." Lý Đào Viễn quan sát xung quanh, nhìn thấy mấy người quen.
"Trước tiên tìm một chỗ đã."
Bọn họ tìm một lúc lâu, mới tìm được một chỗ trống, nhưng vừa đứng vững, liền có khách không mời mà đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận