Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh
Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh - Chương 51: Say rượu (length: 23722)
"... "
Trình Phương Thu nghẹn lời, không phản bác được, hắn hiểu như vậy hình như cũng đúng, nhưng lại không nói rõ được kỳ quái ở đâu, nàng đành mặc kệ, chỉ cảm thấy vòng eo vừa rồi bị hắn ôm càng thêm ngứa ngáy.
"Chúng ta vừa rồi đang nói, giữa vợ chồng nếu sống không tốt, thì nên tìm vấn đề, rồi giải quyết vấn đề, nếu không giải quyết được, vậy thì có thể đổi một người bạn đời khác."
Trình Phương Thu cố gắng nói uyển chuyển một chút, nhưng hiển nhiên mặc kệ nàng nói thế nào, lọt vào tai Chu Ưng Hoài, đều chỉ có một ý tứ.
Nàng sẽ đổi hắn đi.
Trình Phương Thu cẩn thận từng li từng tí quan sát biểu tình của Chu Ưng Hoài, quả nhiên, gần như là lời nàng vừa dứt, hắn liền lộ ra bộ dạng chịu đả kích lớn, ánh sáng trong mắt chợt tắt ngấm.
Mắt thấy trong đôi mắt đẹp đẽ của hắn dần dần đọng lại ánh nước, Trình Phương Thu luống cuống, nàng vội vàng bày tỏ thái độ: "Chúng ta đều là nói bừa, ngươi đừng để trong lòng."
Ai ngờ càng giải thích, hốc mắt hắn ngược lại càng đỏ hơn.
Trình Phương Thu đột nhiên có chút hối hận nói thật với hắn, sớm biết thế đã nói dối một phen để dỗ dành hắn.
"Thu Thu, nàng sẽ đổi ta đi sao?" Chu Ưng Hoài mắt đen ảm đạm có chút cô đơn, hàng mi dưới rũ xuống, che khuất cảm xúc bên trong, ngón tay đặt ở một bên cũng không tự chủ co lại, bất lực vô cùng.
Trình Phương Thu nhìn mà kinh hồn táng đảm, nàng có thể nói tình huống hiện tại của hai người là nàng sợ bị hắn đổi đi sao? Sao lại biến thành hắn lo lắng đề phòng?
Chu Ưng Hoài thích nàng đến vậy sao? Nhìn một cái, nguyên bản là một lão đại lạnh lùng, tự phụ, mây trôi nước chảy, giờ lại bắt đầu rơi lệ.
Nhưng phải nói, loại cảm giác tương phản này rất thu hút.
Trình Phương Thu nuốt nước bọt, không hiểu sao lại muốn khiến cho khóe mắt hắn ửng đỏ sâu thêm, tăng thêm.
Ý thức được mình đang nghĩ gì, Trình Phương Thu sững sờ, sau đó hung hăng nhổ vào ý nghĩ cặn bã của mình, nàng sao có thể xấu xa như vậy? Lừa gạt tình cảm của người ta, còn muốn chà đạp thân thể người ta.
Đây là người sao!
Trong lòng chột dạ cùng cảm giác áy náy không ngừng tăng lên, nàng hít sâu một hơi, liếc nhìn về phía phòng bếp, thấy không ai đi ra, liền nhanh chóng kề sát lại, hôn lên mặt hắn một cái.
"Chụt" một tiếng, vang lên trong phòng khách yên tĩnh, có chút vang dội.
Hai người đều chấn động, Chu Ưng Hoài đột nhiên nhướng mày, nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt hiện lên kinh ngạc, mờ mịt, vui sướng, cuối cùng tất cả đều hóa thành xấu hổ.
Giống như là giữa ban ngày ban mặt, hắn, một người phụ nữ đàng hoàng, bị chà đạp.
Trình Phương Thu đỏ bừng cả mặt, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, vươn tay sờ sờ đầu hắn, dịu giọng nói: "Chồng ta tài giỏi như thế, ưu tú như vậy, đẹp trai như vậy, ai nỡ đổi đi chứ."
Nói xong, nàng rõ ràng nhìn thấy lông mi dài của Chu Ưng Hoài run rẩy, vì thế nàng càng cố gắng.
"Trong lòng ta, trong mắt ta chỉ có ngươi, đổi ai cũng sẽ không đổi ngươi."
Trình Phương Thu nói xong lời này chính mình cũng cảm thấy có chút buồn nôn, cả người nổi da gà, nàng rùng mình một cái, lại cảm thấy dỗ người đồng thời, không thể quên lập quy củ, liền bổ sung một câu: "Điều kiện tiên quyết là ngươi không phạm sai lầm mang tính nguyên tắc."
"Sai lầm mang tính nguyên tắc?" Chu Ưng Hoài khẽ nhíu mày.
Trình Phương Thu tỉ mỉ cân nhắc: "Ví dụ như ngoại tình, bạo lực gia đình, phạm pháp..."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy vẻ mặt thất lạc trên mặt Chu Ưng Hoài biến mất, ngược lại thay bằng ý cười, giống như trời quang sau cơn mưa, dung mạo tuấn lãng nở ra một đóa hoa chói lọi, Trình Phương Thu chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đầu quả tim như bị lông vũ màu trắng phất qua, nổi lên từng trận ngứa ngáy.
Thấy thế, Trình Phương Thu nhịn không được tò mò hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Nàng đang lập quy củ cho hắn, là chuyện rất nghiêm túc.
Chu Ưng Hoài ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, vươn tay nắm lấy tay nàng, đan từng ngón tay vào nhau, mười ngón gắt gao siết chặt, khóe môi hắn khẽ nhếch, giọng nói mang theo vui vẻ không che giấu, "Bởi vì cả đời này ta cũng không thể bị đổi đi."
Tự tin, thẳng thắn biến thành lời hứa hẹn bên tai nàng, đồng thời, cũng là lời tâm tình hồn xiêu phách lạc.
Trình Phương Thu tim hẫng một nhịp, vụng trộm hít sâu một hơi, muốn liều mạng ngăn chặn cơn rung động kia, bởi vì nàng sợ bị Chu Ưng Hoài nghe được tiếng tim đập mất trật tự của nàng lúc này.
"Được rồi, đây là ở nhà người ta đó."
Nếu như bị Từ Kỳ Kỳ bọn họ bắt gặp thì xấu hổ biết bao, hắn không biết xấu hổ, nàng còn cần mặt mũi!
Chu Ưng Hoài khẽ lên tiếng, giọng nói từ cổ họng tràn ra lộ ra vài phần lười biếng và cưng chiều, mặt mày giãn ra, nào có nửa phần thất hồn lạc phách vừa rồi?
Cuối cùng hắn ngoắc ngoắc lòng bàn tay nàng, mới lưu luyến không rời buông tay ra.
Mà ngay lúc này, trong phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng bồn sắt rơi xuống đất, hai người không hẹn mà cùng nhìn qua, Trình Phương Thu chớp mắt, có chút lo lắng hỏi: "Kỳ Kỳ?"
Qua hai giây, bên trong mới truyền đến thanh âm của Từ Kỳ Kỳ.
"Không, không có việc gì, chỉ là ta không cẩn thận đụng phải chậu đựng thức ăn, các ngươi cứ tiếp tục, không cần để ý đến chúng ta."
Trình Phương Thu nhíu mày, giọng Từ Kỳ Kỳ sao lại kỳ quái như vậy? Như là đang khóc, hoặc như là không thở nổi.
Chẳng lẽ bọn họ cãi nhau?
Loại thời điểm này, nàng, người ngoài này, càng không tiện hỏi tới, liền thức thời theo lời Từ Kỳ Kỳ không lên tiếng nữa, ngồi không cũng không có việc gì làm, dứt khoát cầm lấy cuốn sổ ghi chép, cùng Chu Ưng Hoài bắt đầu bàn bạc chi tiết tiệc cưới.
Mà trước đó không lâu...
Từ Kỳ Kỳ vừa đi tới phòng bếp, liền thấy Thường Ngạn An mặc một thân đồ màu xám sẫm, đeo tạp dề đứng trước bếp lò cắt ớt xanh, vừa nhìn thấy hắn, trong đầu nàng liền tự động hiện ra lời Trình Phương Thu nói hắn có thể thích nàng, mặt nàng bất tri bất giác đỏ lên.
Mà Thường Ngạn An nghe động tĩnh cũng quay đầu lại, thấy là nàng, khóe môi mấp máy hai lần, cuối cùng nói: "Sắp xong rồi."
Nàng đâu có tới hối cơm.
Từ Kỳ Kỳ bĩu môi, chuyển ánh mắt sang Chu Ưng Hoài đang rửa rau bên cạnh, "Chu đồng chí, Thu Thu nói có chuyện tìm ngươi."
Nghe vậy, Chu Ưng Hoài không chút do dự liền buông chỗ rau đang rửa dở, sau đó từ phòng bếp đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, trong phòng bếp chỉ còn lại có Từ Kỳ Kỳ và Thường Ngạn An, hắn nhìn nàng một cái, sau đó thu tầm mắt lại tiếp tục làm việc trong tay, ngoài miệng lại nói: "Ra ngoài đi, ở đây không cần cô."
Lời này nói cứ như nàng muốn ở lại lắm vậy!
Từ Kỳ Kỳ tức giận cắn chặt răng, nàng không khỏi nghĩ, Thu Thu khẳng định nhìn lầm, thái độ của tên đáng ghét này làm sao có thể thích nàng? Thế nhưng trong lòng lại ôm một tia ảo tưởng, vạn nhất...
Hơn nữa Thu Thu nói không có ý định ly hôn, giữa vợ chồng có chuyện thì phải thẳng thắn, để cuộc sống tốt hơn.
Nàng hờn dỗi, còn không bằng cùng Thường Ngạn An trực tiếp nói chuyện này, để hắn sau này ăn nói dễ nghe hơn, ít nhất đừng thẳng thừng như vậy, uyển chuyển một chút không tốt sao?
Đổi câu vừa rồi thành: "Tôi làm một mình được rồi, cô ra ngoài trước đi."
Nàng cũng không đến mức tức giận.
Thường Ngạn An tính tình ăn mềm không ăn cứng, nàng bình tĩnh nói với hắn, hắn tám chín phần mười sẽ thay đổi.
Hạ quyết tâm, Từ Kỳ Kỳ đóng cửa phòng bếp lại, sau đó vừa muốn mở miệng, liền thấy người đàn ông trước mặt thoáng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: "Sao còn ở lại đây? Cô không phải không thích mùi khói dầu sao?"
Lát nữa váy dính mùi, lại muốn khóc lóc thương tâm rất lâu.
Tuy rằng không phải thật sự thương tâm, nhưng hắn không muốn nhìn.
"Sắp xong rồi, ra ngoài đi." Thường Ngạn An thấy Từ Kỳ Kỳ đứng tại chỗ không nói lời nào, cũng không đi, liền bất đắc dĩ lặp lại một câu.
Ai ngờ vừa nói xong, liền nghe thấy Từ Kỳ Kỳ đột nhiên không đầu không óc hỏi: "Trước đó anh muốn nói gì?"
"Hả? Cái gì?" Không hiểu nàng đang hỏi cái gì, Thường Ngạn An vô thức hỏi lại.
Liền thấy cô gái trước mặt đột nhiên đỏ mắt, hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Ta oán trách anh làm người bỏ mặc mọi việc, anh lúc đó có phải muốn giải thích gì không?"
Thường Ngạn An sững sờ, sau đó buông con dao trong tay xuống, hắn trầm ngâm một lát, mới nói: "Chuyện đã qua không cần thiết phải nhắc lại..."
"Ta muốn nghe." Từ Kỳ Kỳ cố chấp nhìn hắn, ánh sáng từ cửa sổ hắt lên người nàng, làm nổi bật khóe mắt đỏ ửng càng thêm chói mắt.
Thường Ngạn An nhạy bén nhận thấy được nàng bây giờ khác với trước đây, trước kia nàng chưa từng hỏi cặn kẽ như vậy, nàng không muốn nghe, hắn cũng không muốn nói nhiều, như vậy chỉ biết vô duyên vô cớ khiến nàng thêm phiền chán.
Đây là lần đầu nàng nói nàng muốn nghe, muốn nghe chuyện liên quan tới hắn.
Thường Ngạn An tay buông thõng bên người chậm rãi cuộn lại thành quyền, ngón tay vuốt nhẹ hai lần trong lòng bàn tay, hắn tính tình lạnh nhạt, khi giải thích cũng mặt không biểu tình: "Đoạn thời gian đó có kết quả điều tra mới, ta bận theo dõi, không có thời gian cùng cô."
Dừng một chút, lại nói: "Thật xin lỗi."
Tiệc cưới đối với nàng mà nói rất quan trọng, nhưng đối với hắn mà nói thì sao lại không phải? Dù sao, lần này cô dâu là nàng.
Thế gian khó có vẹn toàn đôi bên.
Giải thích xong, Thường Ngạn An thần sắc có chút mất tự nhiên, hắn không giỏi nói những lời như kể khổ, giải vây, quan niệm của hắn luôn là nói nhiều không bằng làm nhiều.
Hôm nay nếu không phải Từ Kỳ Kỳ mở miệng hỏi, hắn phỏng chừng sẽ đem những lời này nuốt vào trong bụng.
Nói xong, hồi lâu không nhận được đáp lại, Thường Ngạn An bên môi kéo ra một nụ cười khổ, hắn biết sẽ không có gì thay đổi.
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi thở ra một hơi, định mở miệng bảo Từ Kỳ Kỳ rời khỏi phòng bếp, nhưng lại ngước mắt lên đối diện với một đôi mắt ngấn lệ.
Thường Ngạn An mày nhíu chặt, vô thức hướng về phía nàng nửa bước, sau đó một giây sau trong ngực liền nhiều thêm một thân ảnh mềm mại, cánh tay của nàng gắt gao siết chặt, giữ lấy hông hắn, nước mắt làm ướt vải vóc trước ngực hắn, thấm vào làn da, bỏng rát đến mức hắn giật mình.
"Thường Ngạn An, sao anh không nói sớm với tôi? Cái miệng này của anh cạy không ra vỏ trai sao? Với cái tính của anh, nếu không phải tôi nguyện ý gả cho anh, anh đã cô độc sống quãng đời còn lại rồi."
Nếu không phải nàng nghe lời Thu Thu, muốn nói chuyện với Thường Ngạn An, ở lại đây, phỏng chừng sớm đã nghe Thường Ngạn An nói ra câu nói kia, sau đó tức giận quay người rời đi rồi rơi vào chiến tranh lạnh như trước kia, làm sao còn có thể nghe được câu nói phía sau của hắn?
Bình thường nhìn thông minh lắm mà, sao vừa đến loại chuyện này liền đần độn vậy?
Nhớ rõ nàng ghét mùi khói dầu, không muốn để nàng cố nén sự chán ghét ở trong phòng bếp thì nói rõ ràng, làm gì phải quanh co?
Chuẩn bị tiệc cưới, hắn bận rộn chuyện của ba nàng, sớm nói cho nàng biết một tiếng, nàng làm sao đến mức hiểu lầm lâu như vậy?
"Tôi cũng không có mặt mũi nói anh, nếu như hỏi han anh nhiều hơn một chút, cũng sẽ không..."
Từ Kỳ Kỳ cắn cắn môi dưới, nàng từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, hiếm khi tự kiểm điểm mình, cho nên lời kiểm điểm còn chưa dứt, nàng liền có chút không được tự nhiên dừng lại câu chuyện.
Sau đó, dưới biểu tình kinh ngạc của Thường Ngạn An, vươn tay ôm cổ hắn, kề môi sát lại.
Nói là kề, dùng chữ cắn để hình dung thì chính xác hơn một chút.
Răng nanh cắn cánh môi hắn, ngay khi hắn đau đớn, đầu lưỡi không kiêng nể gì luồn vào, đi câu, đi liếm.
Thường Ngạn An còn chưa kịp hoàn hồn từ những lời vừa rồi của Từ Kỳ Kỳ, liền bị nụ hôn bất ngờ của nàng làm cho kinh hãi, hô hấp trong nháy mắt trở nên nặng nhọc, hắn vô thức ôm eo nàng muốn kéo nàng ra khỏi người mình.
Nhưng Từ Kỳ Kỳ lại như một con bạch tuộc quấn chặt lấy hắn, châm ngòi cho hắn, nóng bỏng lòng bàn tay ấn xuống sống lưng nàng, nhịn không được đem người ấn về phía mình.
Được hắn đáp lại, nàng càng được voi đòi tiên, đầu ngón tay liền muốn sờ lưng quần của hắn.
Thường Ngạn An yết hầu lăn lăn, lý trí quay lại, nghĩ tới trên sofa phòng khách còn hai vị khách.
Hắn kéo tay nàng, ngửa ra phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Hành động này, không cẩn thận đụng phải chậu nước trên bếp, rơi xuống đất, đột nhiên phát ra tiếng vang chói tai.
Động tĩnh này dọa cho Từ Kỳ Kỳ giật mình, người phụ nữ vừa rồi còn gan to bằng trời lúc này vội vàng trốn vào trong lòng hắn, Thường Ngạn An bất đắc dĩ ôm chặt vai nàng, bình phục hô hấp nặng nhọc.
"Kỳ Kỳ?"
Bên ngoài truyền đến tiếng Trình Phương Thu.
Thường Ngạn An thấy Từ Kỳ Kỳ không lên tiếng, liền nhéo nhéo bờ vai nàng, ý bảo nàng trả lời.
"Không, không có việc gì, chỉ là ta không cẩn thận đụng phải chậu đựng thức ăn, các ngươi cứ tiếp tục, không cần để ý đến chúng ta."
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, cũng rơi vào một cỗ xấu hổ khó hiểu.
Thường Ngạn An cúi đầu nhìn thoáng qua sự chật vật của mình, sắc mặt không tốt lắm.
Từ Kỳ Kỳ hiển nhiên cũng muộn màng nhận ra hành vi vừa rồi của mình có chút không thích hợp, tròng mắt chột dạ loạn chuyển, chủ động cách hắn xa chút, để hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Từ Kỳ Kỳ sờ sờ chóp mũi, hảo tâm đề nghị: "Anh lên lầu giải quyết một chút đi?"
Thường Ngạn An hít sâu một hơi, tháo kính xuống xoa xoa mi tâm, mãi nửa ngày mới trả lời: "Không cần."
Từ Kỳ Kỳ mím chặt môi, cảm thấy cần thiết phải tìm một lý do hợp lý cho chuyện mình vừa làm, vì thế nàng đem cuộc nói chuyện phiếm với Trình Phương Thu nói đơn giản một lần.
"Thu Thu liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra vấn đề giữa chúng ta, ta cảm thấy nàng thông minh hơn chúng ta."
Thường Ngạn An thu lại con mắt, không nói gì, đầu ngón tay chống lên bếp lò, khi có khi không gõ nhẹ, trách sao hắn thấy nàng thay đổi lớn như vậy, thì ra phía sau có quân sư.
"Anh nói có đúng không?"
Thường Ngạn An nhìn nàng vẻ mặt tìm kiếm sự đồng tình, khẽ gật đầu.
"Chúng ta về sau có gì thì nói thẳng, không cần khó chịu trong lòng nữa, được không?"
Thường Ngạn An nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của nàng, cảm thấy nói ra cảm giác cũng không tệ lắm, vì thế khẽ gật đầu.
"Về sau ta tức giận, anh đều phải nhường ta, nhẹ giọng dỗ dành ta, không được mặt lạnh bỏ đi, như vậy ta sẽ đau lòng, ta sau này sẽ là lão đại trong nhà, có được hay không?"
Thường Ngạn An nhìn nàng quỷ quái, mượn cơ hội này đưa ra càng nhiều yêu cầu, còn muốn chiếm cứ vị trí số một trong nhà, có chút buồn cười, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, sau đó khẽ gật đầu.
"Về sau ta sẽ không nhắc đến vợ trước của anh, dù sao anh bây giờ thích ta, chúng ta thích nhau là đủ rồi, đúng không?"
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng còn lải nhải không ngừng, Thường Ngạn An khi nghe được hai chữ vợ trước, còn tưởng rằng nàng lại muốn nói lời khó nghe gì, nhưng may mà không có, cho nên liền theo bản năng gật đầu.
Chờ gật xong, mới phản ứng được nàng nói cái gì.
Nàng nói bọn họ thích nhau? Nàng thích...
"Hắc hắc, ta biết ngay Thu Thu nói đúng, anh quả nhiên thích ta." Từ Kỳ Kỳ thấy nói nhiều như vậy, cuối cùng lừa được kết quả mình muốn, trên mặt lóe lên tia đắc ý, xách váy lên xoay một vòng trong phòng bếp.
"Anh cái đồ khó chịu này, nếu không phải ta hỏi, anh còn định giấu bao lâu?" Nàng đi đến bên bồn rửa rau, tiếp nhận chỗ rau Chu Ưng Hoài chưa rửa xong, vừa rửa, vừa chậc chậc lên tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng.
Phảng phất như hắn thích nàng là một chuyện rất đáng để cao hứng.
Thường Ngạn An sững sờ đứng tại chỗ, có chút không dám tin nhìn nàng.
Sự khác thường của hắn cũng khiến Từ Kỳ Kỳ chú ý, nàng nghiêng đầu, khó hiểu nói: "Anh ngốc đứng đó làm gì? Nhanh nấu cơm đi, lát nữa trời tối rồi."
Thường Ngạn An cưỡng chế trái tim đập thình thịch, ra vẻ trấn định hỏi: "Cô, thích ta?"
"Anh giả vờ cái gì?" Từ Kỳ Kỳ khuôn mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận đem rau trong tay ném về chỗ cũ, "Ta không thích anh, vì sao mỗi tối lại cố gắng như vậy cùng anh sinh con?"
Lời nói có lý, Thường Ngạn An không nói gì nữa, chỉ là xoay người lần nữa cầm lấy dao bắt đầu thái rau, nhìn như bình tĩnh, kỳ thật vành tai đã sớm đỏ ửng.
Bên cạnh, Từ Kỳ Kỳ còn đang nói liên miên lải nhải những lời khó nghe, nếu là trước kia hắn khẳng định đã sớm lớn tiếng bảo nàng ngậm miệng, sau đó giáo dục nàng không nên nói tục...
Nhưng là hôm nay hắn lại hiếm khi trầm mặc.
Từ Kỳ Kỳ đi tới bên cạnh nhìn thoáng qua, liền thấy trong đôi mắt đen của hắn tràn đầy ý cười.
Nàng dường như rất ít khi thấy vẻ mặt tươi sáng vui sướng như thế trên mặt hắn, phối hợp với khuôn mặt kia, lại càng đẹp mắt.
Nhìn nhìn, Từ Kỳ Kỳ cũng nhếch môi cười.
Một bữa cơm làm được chậm hơn bình thường, đợi đến khi tất cả thức ăn lên bàn, bên ngoài đã là hoàng hôn.
Hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ kính lầu một chiếu vào, còn chưa đủ sáng, Từ Kỳ Kỳ liền đi bật tất cả đèn, khi trở lại còn lấy ra một bình rượu nho từ trong tủ rượu.
"Chồng ta cất giữ đó." Từ Kỳ Kỳ ghé sát tai Trình Phương Thu vụng trộm nói nhỏ, nói là nói thầm, nhưng kỳ thật cả bàn đều nghe được.
Trình Phương Thu nhìn bình rượu đặt trước mặt, ánh mắt không khỏi sáng lên, nàng đến thế giới này còn chưa uống rượu nho bao giờ, thèm muốn nên cười nói: "Có lộc ăn."
"Để ta mở." Thường Ngạn An đi lấy dụng cụ mở chai, lại cầm mấy cái ly thủy tinh ra.
Chất lỏng màu đỏ rượu vang rót vào trong ly thủy tinh, chiết xạ ra ánh sáng mê người, trong không khí cũng tràn ngập ra mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
Trình Phương Thu bưng chén rượu lên, đầu tiên là nhấp một ngụm nhỏ, tinh tế cảm thụ một phen, trong mắt lóe qua một tia kinh ngạc.
Rượu ngon!
Vì thế nàng lại uống liên tiếp mấy ngụm nhỏ, cảm thấy không đã, đang muốn uống thêm, cẳng chân đột nhiên bị đá một cái, ngước mắt nhìn lại, liền đối diện với một đôi mắt hẹp dài.
Chu Ưng Hoài ngồi đối diện nàng, hai chân bắt chéo, khí thế làm người ta sợ hãi, ánh đèn mờ ảo trên đỉnh đầu lay động, làm mơ hồ diện mạo lạnh lùng của hắn, thân ảnh cao lớn của hắn dát lên một tầng hào quang, lộ ra vài phần xa cách.
Hắn cũng bưng chén rượu, không uống nhiều, chỉ là chậm rãi lắc nhẹ chất lỏng trong chén.
"Đừng uống nhanh như vậy, dễ say."
"Không sao, chỉ uống một chút xíu thôi."
Trình Phương Thu khoát tay, nâng tay đem rượu đỏ trong ly uống một hơi cạn sạch, Thường Ngạn An vốn chỉ rót cho con gái rất ít, nàng cho dù uống hết, cũng sẽ không say.
"Thu Thu, thế nào?" Từ Kỳ Kỳ ngồi cạnh nàng, thấy nàng uống xong, liền nhịn không được hỏi một câu.
Trình Phương Thu xem nhẹ ánh mắt có chút bất đắc dĩ của Chu Ưng Hoài, dời ánh mắt sang Từ Kỳ Kỳ, cười gật đầu, "Không tệ."
"Vậy uống thêm chút nữa." Từ Kỳ Kỳ cầm bình rượu lên, rót thêm cho Trình Phương Thu một chút, chỉ là lần này tay nàng run lên, rót hơn nửa ly, nàng kinh hô một tiếng, "Nếu không uống được nữa thì thôi, nhà chúng ta không có quy củ phải uống hết."
"Không sao, Chu Ưng Hoài tửu lượng tốt, lát nữa không uống được nữa, thì để hắn uống."
"Đúng đó, đàn ông chính là để dùng như vậy." Từ Kỳ Kỳ nháy mắt với nàng, khiến Trình Phương Thu có chút dở khóc dở cười.
Từ Kỳ Kỳ trước đó nói Thường Ngạn An nấu được đồ ăn Vinh Châu rất ngon, quả thật không phải nói ngoa, trên bàn mỗi món ăn đều sắc hương vị đầy đủ, hương vị càng chính tông.
Trên bàn, hai người đàn ông rất ít khi mở miệng, phần lớn thời gian đều là hai người phụ nữ nói chuyện.
"Thu Thu, đa tạ cô, hôm nay ta và chồng ta có thu hoạch lớn." Từ Kỳ Kỳ tựa vào vai Trình Phương Thu, nhìn chằm chằm Thường Ngạn An cười vẻ ý vị thâm trường, hắn ăn xong đồ ăn, ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái.
"Ta mời cô một chén."
Từ Kỳ Kỳ cầm chén rượu lên, Trình Phương Thu liền theo sát cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng cụng ly với nàng.
Bất tri bất giác, quá nửa ly rượu đã thấy đáy.
Nàng cảm thấy mặt hơi nóng, liền không để cho Từ Kỳ Kỳ tiếp tục rót rượu cho nàng.
Vừa ăn vừa trò chuyện, hơi nóng càng ngày càng đậm, Trình Phương Thu liền dùng dây cột tóc cột hết tóc lên, cuối cùng cũng mát mẻ hơn một chút.
Chu Ưng Hoài ngồi đối diện nàng vẫn luôn chú ý tình huống của nàng, thấy thế nhíu mày, liền rót cho nàng ly nước ấm, người phụ nữ vươn tay nhận lấy, uống một ngụm, liền tùy tay đặt ở một bên.
"Cảm ơn."
Âm cuối hơi nhếch lên như nện vào tim hắn, Chu Ưng Hoài nhướng mày nhìn nàng, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
Nàng một tay chống má, cổ tay trắng nõn xinh đẹp dưới ngọn đèn hiện ra ánh sáng, nàng cười nhạt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra một lớp ửng hồng, đôi mắt hoa đào quyến rũ hơi nước mông lung, như có men say lan tràn.
Tóc đen cuộn hết lên, nhưng vẫn có sợi tóc nghịch ngợm rủ xuống, nhẹ nhàng phất qua cần cổ thiên nga thon dài, cuối cùng dừng ở xương quai xanh tinh xảo.
Dường như hơi nóng, nàng kéo kéo cổ áo, nửa bờ vai trắng nõn cứ như vậy lộ ra, lộ ra vết đỏ ẩn nấp bên trong, hắn ánh mắt ngưng lại, đang muốn đứng dậy, liền thấy tóc nàng tản ra, che khuất cảnh xuân.
Cố tình nàng, tiểu yêu tinh xinh đẹp không tự biết, còn muốn đem trên bàn đi.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta về trước." Chu Ưng Hoài bước nhanh đến bên cạnh Trình Phương Thu, đè tay nàng lại, đem sợi tóc của nàng vén hết ra trước ngực.
"A? Không ăn thêm chút nữa sao?" Từ Kỳ Kỳ rõ ràng cũng có chút say, nàng ánh mắt mê ly nhìn Trình Phương Thu, muốn giữ chặt tay nàng, khuyên nàng ở lại thêm lát nữa.
"Đi thong thả." Thường Ngạn An xuất hiện đúng lúc, kéo Từ Kỳ Kỳ ra, không để nàng chạm vào Trình Phương Thu.
Hai người đàn ông liếc nhau, ăn ý gật đầu...
Trình Phương Thu nghẹn lời, không phản bác được, hắn hiểu như vậy hình như cũng đúng, nhưng lại không nói rõ được kỳ quái ở đâu, nàng đành mặc kệ, chỉ cảm thấy vòng eo vừa rồi bị hắn ôm càng thêm ngứa ngáy.
"Chúng ta vừa rồi đang nói, giữa vợ chồng nếu sống không tốt, thì nên tìm vấn đề, rồi giải quyết vấn đề, nếu không giải quyết được, vậy thì có thể đổi một người bạn đời khác."
Trình Phương Thu cố gắng nói uyển chuyển một chút, nhưng hiển nhiên mặc kệ nàng nói thế nào, lọt vào tai Chu Ưng Hoài, đều chỉ có một ý tứ.
Nàng sẽ đổi hắn đi.
Trình Phương Thu cẩn thận từng li từng tí quan sát biểu tình của Chu Ưng Hoài, quả nhiên, gần như là lời nàng vừa dứt, hắn liền lộ ra bộ dạng chịu đả kích lớn, ánh sáng trong mắt chợt tắt ngấm.
Mắt thấy trong đôi mắt đẹp đẽ của hắn dần dần đọng lại ánh nước, Trình Phương Thu luống cuống, nàng vội vàng bày tỏ thái độ: "Chúng ta đều là nói bừa, ngươi đừng để trong lòng."
Ai ngờ càng giải thích, hốc mắt hắn ngược lại càng đỏ hơn.
Trình Phương Thu đột nhiên có chút hối hận nói thật với hắn, sớm biết thế đã nói dối một phen để dỗ dành hắn.
"Thu Thu, nàng sẽ đổi ta đi sao?" Chu Ưng Hoài mắt đen ảm đạm có chút cô đơn, hàng mi dưới rũ xuống, che khuất cảm xúc bên trong, ngón tay đặt ở một bên cũng không tự chủ co lại, bất lực vô cùng.
Trình Phương Thu nhìn mà kinh hồn táng đảm, nàng có thể nói tình huống hiện tại của hai người là nàng sợ bị hắn đổi đi sao? Sao lại biến thành hắn lo lắng đề phòng?
Chu Ưng Hoài thích nàng đến vậy sao? Nhìn một cái, nguyên bản là một lão đại lạnh lùng, tự phụ, mây trôi nước chảy, giờ lại bắt đầu rơi lệ.
Nhưng phải nói, loại cảm giác tương phản này rất thu hút.
Trình Phương Thu nuốt nước bọt, không hiểu sao lại muốn khiến cho khóe mắt hắn ửng đỏ sâu thêm, tăng thêm.
Ý thức được mình đang nghĩ gì, Trình Phương Thu sững sờ, sau đó hung hăng nhổ vào ý nghĩ cặn bã của mình, nàng sao có thể xấu xa như vậy? Lừa gạt tình cảm của người ta, còn muốn chà đạp thân thể người ta.
Đây là người sao!
Trong lòng chột dạ cùng cảm giác áy náy không ngừng tăng lên, nàng hít sâu một hơi, liếc nhìn về phía phòng bếp, thấy không ai đi ra, liền nhanh chóng kề sát lại, hôn lên mặt hắn một cái.
"Chụt" một tiếng, vang lên trong phòng khách yên tĩnh, có chút vang dội.
Hai người đều chấn động, Chu Ưng Hoài đột nhiên nhướng mày, nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt hiện lên kinh ngạc, mờ mịt, vui sướng, cuối cùng tất cả đều hóa thành xấu hổ.
Giống như là giữa ban ngày ban mặt, hắn, một người phụ nữ đàng hoàng, bị chà đạp.
Trình Phương Thu đỏ bừng cả mặt, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, vươn tay sờ sờ đầu hắn, dịu giọng nói: "Chồng ta tài giỏi như thế, ưu tú như vậy, đẹp trai như vậy, ai nỡ đổi đi chứ."
Nói xong, nàng rõ ràng nhìn thấy lông mi dài của Chu Ưng Hoài run rẩy, vì thế nàng càng cố gắng.
"Trong lòng ta, trong mắt ta chỉ có ngươi, đổi ai cũng sẽ không đổi ngươi."
Trình Phương Thu nói xong lời này chính mình cũng cảm thấy có chút buồn nôn, cả người nổi da gà, nàng rùng mình một cái, lại cảm thấy dỗ người đồng thời, không thể quên lập quy củ, liền bổ sung một câu: "Điều kiện tiên quyết là ngươi không phạm sai lầm mang tính nguyên tắc."
"Sai lầm mang tính nguyên tắc?" Chu Ưng Hoài khẽ nhíu mày.
Trình Phương Thu tỉ mỉ cân nhắc: "Ví dụ như ngoại tình, bạo lực gia đình, phạm pháp..."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy vẻ mặt thất lạc trên mặt Chu Ưng Hoài biến mất, ngược lại thay bằng ý cười, giống như trời quang sau cơn mưa, dung mạo tuấn lãng nở ra một đóa hoa chói lọi, Trình Phương Thu chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đầu quả tim như bị lông vũ màu trắng phất qua, nổi lên từng trận ngứa ngáy.
Thấy thế, Trình Phương Thu nhịn không được tò mò hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Nàng đang lập quy củ cho hắn, là chuyện rất nghiêm túc.
Chu Ưng Hoài ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, vươn tay nắm lấy tay nàng, đan từng ngón tay vào nhau, mười ngón gắt gao siết chặt, khóe môi hắn khẽ nhếch, giọng nói mang theo vui vẻ không che giấu, "Bởi vì cả đời này ta cũng không thể bị đổi đi."
Tự tin, thẳng thắn biến thành lời hứa hẹn bên tai nàng, đồng thời, cũng là lời tâm tình hồn xiêu phách lạc.
Trình Phương Thu tim hẫng một nhịp, vụng trộm hít sâu một hơi, muốn liều mạng ngăn chặn cơn rung động kia, bởi vì nàng sợ bị Chu Ưng Hoài nghe được tiếng tim đập mất trật tự của nàng lúc này.
"Được rồi, đây là ở nhà người ta đó."
Nếu như bị Từ Kỳ Kỳ bọn họ bắt gặp thì xấu hổ biết bao, hắn không biết xấu hổ, nàng còn cần mặt mũi!
Chu Ưng Hoài khẽ lên tiếng, giọng nói từ cổ họng tràn ra lộ ra vài phần lười biếng và cưng chiều, mặt mày giãn ra, nào có nửa phần thất hồn lạc phách vừa rồi?
Cuối cùng hắn ngoắc ngoắc lòng bàn tay nàng, mới lưu luyến không rời buông tay ra.
Mà ngay lúc này, trong phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng bồn sắt rơi xuống đất, hai người không hẹn mà cùng nhìn qua, Trình Phương Thu chớp mắt, có chút lo lắng hỏi: "Kỳ Kỳ?"
Qua hai giây, bên trong mới truyền đến thanh âm của Từ Kỳ Kỳ.
"Không, không có việc gì, chỉ là ta không cẩn thận đụng phải chậu đựng thức ăn, các ngươi cứ tiếp tục, không cần để ý đến chúng ta."
Trình Phương Thu nhíu mày, giọng Từ Kỳ Kỳ sao lại kỳ quái như vậy? Như là đang khóc, hoặc như là không thở nổi.
Chẳng lẽ bọn họ cãi nhau?
Loại thời điểm này, nàng, người ngoài này, càng không tiện hỏi tới, liền thức thời theo lời Từ Kỳ Kỳ không lên tiếng nữa, ngồi không cũng không có việc gì làm, dứt khoát cầm lấy cuốn sổ ghi chép, cùng Chu Ưng Hoài bắt đầu bàn bạc chi tiết tiệc cưới.
Mà trước đó không lâu...
Từ Kỳ Kỳ vừa đi tới phòng bếp, liền thấy Thường Ngạn An mặc một thân đồ màu xám sẫm, đeo tạp dề đứng trước bếp lò cắt ớt xanh, vừa nhìn thấy hắn, trong đầu nàng liền tự động hiện ra lời Trình Phương Thu nói hắn có thể thích nàng, mặt nàng bất tri bất giác đỏ lên.
Mà Thường Ngạn An nghe động tĩnh cũng quay đầu lại, thấy là nàng, khóe môi mấp máy hai lần, cuối cùng nói: "Sắp xong rồi."
Nàng đâu có tới hối cơm.
Từ Kỳ Kỳ bĩu môi, chuyển ánh mắt sang Chu Ưng Hoài đang rửa rau bên cạnh, "Chu đồng chí, Thu Thu nói có chuyện tìm ngươi."
Nghe vậy, Chu Ưng Hoài không chút do dự liền buông chỗ rau đang rửa dở, sau đó từ phòng bếp đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, trong phòng bếp chỉ còn lại có Từ Kỳ Kỳ và Thường Ngạn An, hắn nhìn nàng một cái, sau đó thu tầm mắt lại tiếp tục làm việc trong tay, ngoài miệng lại nói: "Ra ngoài đi, ở đây không cần cô."
Lời này nói cứ như nàng muốn ở lại lắm vậy!
Từ Kỳ Kỳ tức giận cắn chặt răng, nàng không khỏi nghĩ, Thu Thu khẳng định nhìn lầm, thái độ của tên đáng ghét này làm sao có thể thích nàng? Thế nhưng trong lòng lại ôm một tia ảo tưởng, vạn nhất...
Hơn nữa Thu Thu nói không có ý định ly hôn, giữa vợ chồng có chuyện thì phải thẳng thắn, để cuộc sống tốt hơn.
Nàng hờn dỗi, còn không bằng cùng Thường Ngạn An trực tiếp nói chuyện này, để hắn sau này ăn nói dễ nghe hơn, ít nhất đừng thẳng thừng như vậy, uyển chuyển một chút không tốt sao?
Đổi câu vừa rồi thành: "Tôi làm một mình được rồi, cô ra ngoài trước đi."
Nàng cũng không đến mức tức giận.
Thường Ngạn An tính tình ăn mềm không ăn cứng, nàng bình tĩnh nói với hắn, hắn tám chín phần mười sẽ thay đổi.
Hạ quyết tâm, Từ Kỳ Kỳ đóng cửa phòng bếp lại, sau đó vừa muốn mở miệng, liền thấy người đàn ông trước mặt thoáng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: "Sao còn ở lại đây? Cô không phải không thích mùi khói dầu sao?"
Lát nữa váy dính mùi, lại muốn khóc lóc thương tâm rất lâu.
Tuy rằng không phải thật sự thương tâm, nhưng hắn không muốn nhìn.
"Sắp xong rồi, ra ngoài đi." Thường Ngạn An thấy Từ Kỳ Kỳ đứng tại chỗ không nói lời nào, cũng không đi, liền bất đắc dĩ lặp lại một câu.
Ai ngờ vừa nói xong, liền nghe thấy Từ Kỳ Kỳ đột nhiên không đầu không óc hỏi: "Trước đó anh muốn nói gì?"
"Hả? Cái gì?" Không hiểu nàng đang hỏi cái gì, Thường Ngạn An vô thức hỏi lại.
Liền thấy cô gái trước mặt đột nhiên đỏ mắt, hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Ta oán trách anh làm người bỏ mặc mọi việc, anh lúc đó có phải muốn giải thích gì không?"
Thường Ngạn An sững sờ, sau đó buông con dao trong tay xuống, hắn trầm ngâm một lát, mới nói: "Chuyện đã qua không cần thiết phải nhắc lại..."
"Ta muốn nghe." Từ Kỳ Kỳ cố chấp nhìn hắn, ánh sáng từ cửa sổ hắt lên người nàng, làm nổi bật khóe mắt đỏ ửng càng thêm chói mắt.
Thường Ngạn An nhạy bén nhận thấy được nàng bây giờ khác với trước đây, trước kia nàng chưa từng hỏi cặn kẽ như vậy, nàng không muốn nghe, hắn cũng không muốn nói nhiều, như vậy chỉ biết vô duyên vô cớ khiến nàng thêm phiền chán.
Đây là lần đầu nàng nói nàng muốn nghe, muốn nghe chuyện liên quan tới hắn.
Thường Ngạn An tay buông thõng bên người chậm rãi cuộn lại thành quyền, ngón tay vuốt nhẹ hai lần trong lòng bàn tay, hắn tính tình lạnh nhạt, khi giải thích cũng mặt không biểu tình: "Đoạn thời gian đó có kết quả điều tra mới, ta bận theo dõi, không có thời gian cùng cô."
Dừng một chút, lại nói: "Thật xin lỗi."
Tiệc cưới đối với nàng mà nói rất quan trọng, nhưng đối với hắn mà nói thì sao lại không phải? Dù sao, lần này cô dâu là nàng.
Thế gian khó có vẹn toàn đôi bên.
Giải thích xong, Thường Ngạn An thần sắc có chút mất tự nhiên, hắn không giỏi nói những lời như kể khổ, giải vây, quan niệm của hắn luôn là nói nhiều không bằng làm nhiều.
Hôm nay nếu không phải Từ Kỳ Kỳ mở miệng hỏi, hắn phỏng chừng sẽ đem những lời này nuốt vào trong bụng.
Nói xong, hồi lâu không nhận được đáp lại, Thường Ngạn An bên môi kéo ra một nụ cười khổ, hắn biết sẽ không có gì thay đổi.
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi thở ra một hơi, định mở miệng bảo Từ Kỳ Kỳ rời khỏi phòng bếp, nhưng lại ngước mắt lên đối diện với một đôi mắt ngấn lệ.
Thường Ngạn An mày nhíu chặt, vô thức hướng về phía nàng nửa bước, sau đó một giây sau trong ngực liền nhiều thêm một thân ảnh mềm mại, cánh tay của nàng gắt gao siết chặt, giữ lấy hông hắn, nước mắt làm ướt vải vóc trước ngực hắn, thấm vào làn da, bỏng rát đến mức hắn giật mình.
"Thường Ngạn An, sao anh không nói sớm với tôi? Cái miệng này của anh cạy không ra vỏ trai sao? Với cái tính của anh, nếu không phải tôi nguyện ý gả cho anh, anh đã cô độc sống quãng đời còn lại rồi."
Nếu không phải nàng nghe lời Thu Thu, muốn nói chuyện với Thường Ngạn An, ở lại đây, phỏng chừng sớm đã nghe Thường Ngạn An nói ra câu nói kia, sau đó tức giận quay người rời đi rồi rơi vào chiến tranh lạnh như trước kia, làm sao còn có thể nghe được câu nói phía sau của hắn?
Bình thường nhìn thông minh lắm mà, sao vừa đến loại chuyện này liền đần độn vậy?
Nhớ rõ nàng ghét mùi khói dầu, không muốn để nàng cố nén sự chán ghét ở trong phòng bếp thì nói rõ ràng, làm gì phải quanh co?
Chuẩn bị tiệc cưới, hắn bận rộn chuyện của ba nàng, sớm nói cho nàng biết một tiếng, nàng làm sao đến mức hiểu lầm lâu như vậy?
"Tôi cũng không có mặt mũi nói anh, nếu như hỏi han anh nhiều hơn một chút, cũng sẽ không..."
Từ Kỳ Kỳ cắn cắn môi dưới, nàng từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, hiếm khi tự kiểm điểm mình, cho nên lời kiểm điểm còn chưa dứt, nàng liền có chút không được tự nhiên dừng lại câu chuyện.
Sau đó, dưới biểu tình kinh ngạc của Thường Ngạn An, vươn tay ôm cổ hắn, kề môi sát lại.
Nói là kề, dùng chữ cắn để hình dung thì chính xác hơn một chút.
Răng nanh cắn cánh môi hắn, ngay khi hắn đau đớn, đầu lưỡi không kiêng nể gì luồn vào, đi câu, đi liếm.
Thường Ngạn An còn chưa kịp hoàn hồn từ những lời vừa rồi của Từ Kỳ Kỳ, liền bị nụ hôn bất ngờ của nàng làm cho kinh hãi, hô hấp trong nháy mắt trở nên nặng nhọc, hắn vô thức ôm eo nàng muốn kéo nàng ra khỏi người mình.
Nhưng Từ Kỳ Kỳ lại như một con bạch tuộc quấn chặt lấy hắn, châm ngòi cho hắn, nóng bỏng lòng bàn tay ấn xuống sống lưng nàng, nhịn không được đem người ấn về phía mình.
Được hắn đáp lại, nàng càng được voi đòi tiên, đầu ngón tay liền muốn sờ lưng quần của hắn.
Thường Ngạn An yết hầu lăn lăn, lý trí quay lại, nghĩ tới trên sofa phòng khách còn hai vị khách.
Hắn kéo tay nàng, ngửa ra phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Hành động này, không cẩn thận đụng phải chậu nước trên bếp, rơi xuống đất, đột nhiên phát ra tiếng vang chói tai.
Động tĩnh này dọa cho Từ Kỳ Kỳ giật mình, người phụ nữ vừa rồi còn gan to bằng trời lúc này vội vàng trốn vào trong lòng hắn, Thường Ngạn An bất đắc dĩ ôm chặt vai nàng, bình phục hô hấp nặng nhọc.
"Kỳ Kỳ?"
Bên ngoài truyền đến tiếng Trình Phương Thu.
Thường Ngạn An thấy Từ Kỳ Kỳ không lên tiếng, liền nhéo nhéo bờ vai nàng, ý bảo nàng trả lời.
"Không, không có việc gì, chỉ là ta không cẩn thận đụng phải chậu đựng thức ăn, các ngươi cứ tiếp tục, không cần để ý đến chúng ta."
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, cũng rơi vào một cỗ xấu hổ khó hiểu.
Thường Ngạn An cúi đầu nhìn thoáng qua sự chật vật của mình, sắc mặt không tốt lắm.
Từ Kỳ Kỳ hiển nhiên cũng muộn màng nhận ra hành vi vừa rồi của mình có chút không thích hợp, tròng mắt chột dạ loạn chuyển, chủ động cách hắn xa chút, để hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Từ Kỳ Kỳ sờ sờ chóp mũi, hảo tâm đề nghị: "Anh lên lầu giải quyết một chút đi?"
Thường Ngạn An hít sâu một hơi, tháo kính xuống xoa xoa mi tâm, mãi nửa ngày mới trả lời: "Không cần."
Từ Kỳ Kỳ mím chặt môi, cảm thấy cần thiết phải tìm một lý do hợp lý cho chuyện mình vừa làm, vì thế nàng đem cuộc nói chuyện phiếm với Trình Phương Thu nói đơn giản một lần.
"Thu Thu liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra vấn đề giữa chúng ta, ta cảm thấy nàng thông minh hơn chúng ta."
Thường Ngạn An thu lại con mắt, không nói gì, đầu ngón tay chống lên bếp lò, khi có khi không gõ nhẹ, trách sao hắn thấy nàng thay đổi lớn như vậy, thì ra phía sau có quân sư.
"Anh nói có đúng không?"
Thường Ngạn An nhìn nàng vẻ mặt tìm kiếm sự đồng tình, khẽ gật đầu.
"Chúng ta về sau có gì thì nói thẳng, không cần khó chịu trong lòng nữa, được không?"
Thường Ngạn An nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của nàng, cảm thấy nói ra cảm giác cũng không tệ lắm, vì thế khẽ gật đầu.
"Về sau ta tức giận, anh đều phải nhường ta, nhẹ giọng dỗ dành ta, không được mặt lạnh bỏ đi, như vậy ta sẽ đau lòng, ta sau này sẽ là lão đại trong nhà, có được hay không?"
Thường Ngạn An nhìn nàng quỷ quái, mượn cơ hội này đưa ra càng nhiều yêu cầu, còn muốn chiếm cứ vị trí số một trong nhà, có chút buồn cười, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, sau đó khẽ gật đầu.
"Về sau ta sẽ không nhắc đến vợ trước của anh, dù sao anh bây giờ thích ta, chúng ta thích nhau là đủ rồi, đúng không?"
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng còn lải nhải không ngừng, Thường Ngạn An khi nghe được hai chữ vợ trước, còn tưởng rằng nàng lại muốn nói lời khó nghe gì, nhưng may mà không có, cho nên liền theo bản năng gật đầu.
Chờ gật xong, mới phản ứng được nàng nói cái gì.
Nàng nói bọn họ thích nhau? Nàng thích...
"Hắc hắc, ta biết ngay Thu Thu nói đúng, anh quả nhiên thích ta." Từ Kỳ Kỳ thấy nói nhiều như vậy, cuối cùng lừa được kết quả mình muốn, trên mặt lóe lên tia đắc ý, xách váy lên xoay một vòng trong phòng bếp.
"Anh cái đồ khó chịu này, nếu không phải ta hỏi, anh còn định giấu bao lâu?" Nàng đi đến bên bồn rửa rau, tiếp nhận chỗ rau Chu Ưng Hoài chưa rửa xong, vừa rửa, vừa chậc chậc lên tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng.
Phảng phất như hắn thích nàng là một chuyện rất đáng để cao hứng.
Thường Ngạn An sững sờ đứng tại chỗ, có chút không dám tin nhìn nàng.
Sự khác thường của hắn cũng khiến Từ Kỳ Kỳ chú ý, nàng nghiêng đầu, khó hiểu nói: "Anh ngốc đứng đó làm gì? Nhanh nấu cơm đi, lát nữa trời tối rồi."
Thường Ngạn An cưỡng chế trái tim đập thình thịch, ra vẻ trấn định hỏi: "Cô, thích ta?"
"Anh giả vờ cái gì?" Từ Kỳ Kỳ khuôn mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận đem rau trong tay ném về chỗ cũ, "Ta không thích anh, vì sao mỗi tối lại cố gắng như vậy cùng anh sinh con?"
Lời nói có lý, Thường Ngạn An không nói gì nữa, chỉ là xoay người lần nữa cầm lấy dao bắt đầu thái rau, nhìn như bình tĩnh, kỳ thật vành tai đã sớm đỏ ửng.
Bên cạnh, Từ Kỳ Kỳ còn đang nói liên miên lải nhải những lời khó nghe, nếu là trước kia hắn khẳng định đã sớm lớn tiếng bảo nàng ngậm miệng, sau đó giáo dục nàng không nên nói tục...
Nhưng là hôm nay hắn lại hiếm khi trầm mặc.
Từ Kỳ Kỳ đi tới bên cạnh nhìn thoáng qua, liền thấy trong đôi mắt đen của hắn tràn đầy ý cười.
Nàng dường như rất ít khi thấy vẻ mặt tươi sáng vui sướng như thế trên mặt hắn, phối hợp với khuôn mặt kia, lại càng đẹp mắt.
Nhìn nhìn, Từ Kỳ Kỳ cũng nhếch môi cười.
Một bữa cơm làm được chậm hơn bình thường, đợi đến khi tất cả thức ăn lên bàn, bên ngoài đã là hoàng hôn.
Hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ kính lầu một chiếu vào, còn chưa đủ sáng, Từ Kỳ Kỳ liền đi bật tất cả đèn, khi trở lại còn lấy ra một bình rượu nho từ trong tủ rượu.
"Chồng ta cất giữ đó." Từ Kỳ Kỳ ghé sát tai Trình Phương Thu vụng trộm nói nhỏ, nói là nói thầm, nhưng kỳ thật cả bàn đều nghe được.
Trình Phương Thu nhìn bình rượu đặt trước mặt, ánh mắt không khỏi sáng lên, nàng đến thế giới này còn chưa uống rượu nho bao giờ, thèm muốn nên cười nói: "Có lộc ăn."
"Để ta mở." Thường Ngạn An đi lấy dụng cụ mở chai, lại cầm mấy cái ly thủy tinh ra.
Chất lỏng màu đỏ rượu vang rót vào trong ly thủy tinh, chiết xạ ra ánh sáng mê người, trong không khí cũng tràn ngập ra mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
Trình Phương Thu bưng chén rượu lên, đầu tiên là nhấp một ngụm nhỏ, tinh tế cảm thụ một phen, trong mắt lóe qua một tia kinh ngạc.
Rượu ngon!
Vì thế nàng lại uống liên tiếp mấy ngụm nhỏ, cảm thấy không đã, đang muốn uống thêm, cẳng chân đột nhiên bị đá một cái, ngước mắt nhìn lại, liền đối diện với một đôi mắt hẹp dài.
Chu Ưng Hoài ngồi đối diện nàng, hai chân bắt chéo, khí thế làm người ta sợ hãi, ánh đèn mờ ảo trên đỉnh đầu lay động, làm mơ hồ diện mạo lạnh lùng của hắn, thân ảnh cao lớn của hắn dát lên một tầng hào quang, lộ ra vài phần xa cách.
Hắn cũng bưng chén rượu, không uống nhiều, chỉ là chậm rãi lắc nhẹ chất lỏng trong chén.
"Đừng uống nhanh như vậy, dễ say."
"Không sao, chỉ uống một chút xíu thôi."
Trình Phương Thu khoát tay, nâng tay đem rượu đỏ trong ly uống một hơi cạn sạch, Thường Ngạn An vốn chỉ rót cho con gái rất ít, nàng cho dù uống hết, cũng sẽ không say.
"Thu Thu, thế nào?" Từ Kỳ Kỳ ngồi cạnh nàng, thấy nàng uống xong, liền nhịn không được hỏi một câu.
Trình Phương Thu xem nhẹ ánh mắt có chút bất đắc dĩ của Chu Ưng Hoài, dời ánh mắt sang Từ Kỳ Kỳ, cười gật đầu, "Không tệ."
"Vậy uống thêm chút nữa." Từ Kỳ Kỳ cầm bình rượu lên, rót thêm cho Trình Phương Thu một chút, chỉ là lần này tay nàng run lên, rót hơn nửa ly, nàng kinh hô một tiếng, "Nếu không uống được nữa thì thôi, nhà chúng ta không có quy củ phải uống hết."
"Không sao, Chu Ưng Hoài tửu lượng tốt, lát nữa không uống được nữa, thì để hắn uống."
"Đúng đó, đàn ông chính là để dùng như vậy." Từ Kỳ Kỳ nháy mắt với nàng, khiến Trình Phương Thu có chút dở khóc dở cười.
Từ Kỳ Kỳ trước đó nói Thường Ngạn An nấu được đồ ăn Vinh Châu rất ngon, quả thật không phải nói ngoa, trên bàn mỗi món ăn đều sắc hương vị đầy đủ, hương vị càng chính tông.
Trên bàn, hai người đàn ông rất ít khi mở miệng, phần lớn thời gian đều là hai người phụ nữ nói chuyện.
"Thu Thu, đa tạ cô, hôm nay ta và chồng ta có thu hoạch lớn." Từ Kỳ Kỳ tựa vào vai Trình Phương Thu, nhìn chằm chằm Thường Ngạn An cười vẻ ý vị thâm trường, hắn ăn xong đồ ăn, ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái.
"Ta mời cô một chén."
Từ Kỳ Kỳ cầm chén rượu lên, Trình Phương Thu liền theo sát cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng cụng ly với nàng.
Bất tri bất giác, quá nửa ly rượu đã thấy đáy.
Nàng cảm thấy mặt hơi nóng, liền không để cho Từ Kỳ Kỳ tiếp tục rót rượu cho nàng.
Vừa ăn vừa trò chuyện, hơi nóng càng ngày càng đậm, Trình Phương Thu liền dùng dây cột tóc cột hết tóc lên, cuối cùng cũng mát mẻ hơn một chút.
Chu Ưng Hoài ngồi đối diện nàng vẫn luôn chú ý tình huống của nàng, thấy thế nhíu mày, liền rót cho nàng ly nước ấm, người phụ nữ vươn tay nhận lấy, uống một ngụm, liền tùy tay đặt ở một bên.
"Cảm ơn."
Âm cuối hơi nhếch lên như nện vào tim hắn, Chu Ưng Hoài nhướng mày nhìn nàng, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
Nàng một tay chống má, cổ tay trắng nõn xinh đẹp dưới ngọn đèn hiện ra ánh sáng, nàng cười nhạt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra một lớp ửng hồng, đôi mắt hoa đào quyến rũ hơi nước mông lung, như có men say lan tràn.
Tóc đen cuộn hết lên, nhưng vẫn có sợi tóc nghịch ngợm rủ xuống, nhẹ nhàng phất qua cần cổ thiên nga thon dài, cuối cùng dừng ở xương quai xanh tinh xảo.
Dường như hơi nóng, nàng kéo kéo cổ áo, nửa bờ vai trắng nõn cứ như vậy lộ ra, lộ ra vết đỏ ẩn nấp bên trong, hắn ánh mắt ngưng lại, đang muốn đứng dậy, liền thấy tóc nàng tản ra, che khuất cảnh xuân.
Cố tình nàng, tiểu yêu tinh xinh đẹp không tự biết, còn muốn đem trên bàn đi.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta về trước." Chu Ưng Hoài bước nhanh đến bên cạnh Trình Phương Thu, đè tay nàng lại, đem sợi tóc của nàng vén hết ra trước ngực.
"A? Không ăn thêm chút nữa sao?" Từ Kỳ Kỳ rõ ràng cũng có chút say, nàng ánh mắt mê ly nhìn Trình Phương Thu, muốn giữ chặt tay nàng, khuyên nàng ở lại thêm lát nữa.
"Đi thong thả." Thường Ngạn An xuất hiện đúng lúc, kéo Từ Kỳ Kỳ ra, không để nàng chạm vào Trình Phương Thu.
Hai người đàn ông liếc nhau, ăn ý gật đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận