Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh
Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh - Chương 152: Chính văn hoàn (length: 29397)
"Đồng chí Tiểu Trình."
Ngay khi Trình Phương Thu thu lại tầm mắt, định trở về văn phòng, sau lưng nàng có tiếng nói vang lên, khiến nàng dừng bước.
"Hội trưởng Ngô?"
Người đến gần, Triệu Vân Huyên nhận ra nàng có chuyện muốn nói riêng với Trình Phương Thu, rất thức thời chào hỏi rồi rời đi trước, nhường lại không gian cho hai người.
Ngô Lan Hoa trước hết tươi cười hớn hở chúc mừng Trình Phương Thu thăng chức, sau đó chuyển đề tài nói: "Buổi tối có một bữa tiệc, không biết Thu Thu ngươi có rảnh không, ta muốn dẫn ngươi đi làm quen một vài vị tiền bối."
Khi chỉ có hai người, Ngô Lan Hoa liền đổi cách xưng hô, trở nên thân mật hơn một chút.
"Đương nhiên là có." Trình Phương Thu ánh mắt khẽ lóe, vội vàng đồng ý, hai người lại hàn huyên vài câu, xác định thời gian, sau đó mỗi người tách ra.
Nhìn bóng lưng Ngô Lan Hoa, đáy lòng Trình Phương Thu tràn ra cảm xúc không rõ, khó diễn tả. Lúc mới bắt đầu, hội trưởng Ngô có lẽ nể mặt Đoàn Nguyệt nên chiếu cố nàng, nhưng sau đó thì lại không giống.
Ở chung lâu, nàng có thể cảm nhận được hội trưởng Ngô có ý thưởng thức và bồi dưỡng nàng, ngoài ra còn có tình cảm thân thiết, hai người vừa là thầy vừa là bạn, ở rất nhiều chuyện lại có cách nhìn đồng điệu đến kỳ lạ. Điểm này rất khó có được, ngay cả ở kiếp trước nàng cũng hiếm khi gặp được tri kỷ như vậy.
Đây, trên đường sự nghiệp, là một chuyện may mắn hiếm có.
Nghĩ đến đây, Trình Phương Thu rũ mắt, lộ ra ý cười, sau đó xoay người cất bước rời khỏi cửa sổ.
Bởi vì sau thăng chức phải chuyển đến văn phòng riêng, hơn nữa còn rất nhiều việc phải xử lý, cả buổi chiều nàng đều rất bận, mãi cho đến gần lúc tan làm nàng mới có chút thời gian rảnh, vội vàng thu dọn đồ đạc, lại gọi điện về nhà thông báo chuẩn bị, sau đó trước khi xuất phát đã đi đến địa điểm hẹn trước với Ngô Lan Hoa.
May mắn không bao lâu sau, xe của đơn vị đã đến.
"Chuyện ngươi làm, lời ngươi nói ta đều yên tâm, không có gì phải dặn dò, duy chỉ có một chút, trong đó có một vị lãnh đạo họ Khúc, là từ thành phố Thượng Hải tới đây, ở trước mặt hắn, cần phải đặc biệt chú ý hành vi cử chỉ một chút."
Nửa phần đầu Trình Phương Thu còn đang nghiêm túc lắng nghe, đến khi nghe thấy dòng họ quen thuộc kia thì có chút thất thần.
Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ?
Nàng không nói rõ được tâm trạng bây giờ của mình, thấp thỏm? Khẩn trương? Thậm chí là chờ mong?
Lần trước sau khi tách ra, trong lòng nàng thật ra rất hối hận lúc ấy không có nói lời cảm ơn với hắn cho tử tế, dù sao hắn không cầu báo đáp, còn giúp đỡ, chiếu cố nàng nhiều như vậy.
Cho nên nếu quả thật là hắn, nàng nhất định phải...
Suy nghĩ của nàng bị cắt đứt bởi xe đã dừng, nàng vội vàng thu lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, theo Ngô Lan Hoa xuống xe.
Địa điểm được chọn là một trong những tiệm cơm quốc doanh khí phái nhất Kinh Thị, kiến trúc mang phong cách cổ kính, nhân viên phục vụ mặc trang phục thống nhất, đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, lộ ra không khí rất hài hòa yên tĩnh. Nơi này chỉ chiêu đãi cán bộ đơn vị, không mở cửa cho người ngoài, xung quanh còn có lính gác.
Trình Phương Thu trước đây đã đến một hai lần, lúc này cũng coi như vô cùng quen thuộc, đi vào nhìn thẳng không chớp mắt, đối với những chuyện không nên xem tuyệt đối không nhìn, không nên nghe cũng tuyệt đối không nghe.
Được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng bao đã xác định, bên trong đã có không ít người ngồi, phần lớn đều là cán bộ đơn vị có quan hệ thiên ti vạn lũ với hiệp hội, trong đó còn có mấy gương mặt quen thuộc, cho nên Trình Phương Thu ứng phó cực kì thoải mái.
Dung mạo nàng xinh đẹp, năng lực lại mạnh, miệng lưỡi khéo léo, ở loại trường hợp này có thể nói là thành thạo.
Hơn nữa các vòng tròn ở Kinh Thị nhìn như có ngăn cách, kỳ thật tin tức đều là liên hệ.
Tổ tông mười tám đời của nàng, còn có tổ tông mười tám đời của nửa kia phỏng chừng đã sớm bị điều tra thấu, những người khác biết nàng là con dâu Chu gia, trừ phi là gan to bằng trời, không thì nào dám ở trước mặt nàng làm ra vẻ lãnh đạo uy phong.
Huống chi, người có thể đến trên bàn ăn loại này đều là có tâm tư bát diện linh lung, kết giao lẫn nhau còn không kịp, sao lại đi kết ác?
Chào hỏi một vòng xong, Trình Phương Thu trở lại chỗ ngồi, nhìn như đang nghiêm túc nghe bọn hắn đàm luận hạng mục gì muốn chuẩn bị đầu năm sau, lại muốn tuyên bố văn kiện gì...
Kỳ thật trong đầu vẫn luôn nghĩ vị lãnh đạo từ thành phố Thượng Hải kia khi nào thì đến, cơm này khi nào có thể dọn lên, nàng bận rộn cả buổi chiều, đến giờ vẫn chưa ăn gì, đã sớm đói đến ngực dán vào lưng.
Không biết có phải do nghĩ nhiều không, cửa phòng bao bị người gõ vang từ bên ngoài, bên trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
"Mời vào."
"Cảm ơn."
Theo sát sau lưng nhân viên phục vụ là một đạo âm thanh trầm thấp ôn nhuận vang lên. Người cũng như tiếng, khi cánh cửa từ từ mở ra, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú, từng trải qua sự tàn phá của thời gian, nhưng vẫn rất có ý nhị.
Phong độ, tao nhã, lịch lãm.
Thấy rõ người tới, Trình Phương Thu đang ngồi ở vị trí phía trước, gần như ngay lập tức đứng dậy, không chỉ có nàng, xung quanh đều có người đứng lên, cùng hô lên: "Khúc tiên sinh."
Nàng sau đó cũng muộn màng hô lên một tiếng.
"Xin lỗi, có điện thoại gấp nên tôi đến trễ." Khúc Trưởng Huân hướng về phía mọi người gật đầu, ánh mắt dừng ở nơi nào đó rồi khẽ sửng sốt một chút, sau đó thu lại tầm mắt như không có chuyện gì, cất bước hướng về phía chủ vị đi tới.
"Không sao, thời gian còn chưa tới, chúng ta cũng mới đến không lâu."
"Vậy tôi gọi người phục vụ dọn thức ăn lên."
Trường hợp trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn, cho đến khi người phục vụ lần lượt mang thức ăn lên xong, mới vừa trở nên ngay ngắn trật tự.
Trình Phương Thu không nhịn được nhìn Khúc Trưởng Huân vài lần, thế nhưng hắn như được chúng tinh phủng nguyệt, giống như căn bản không chú ý tới nàng.
Biết trường hợp này, với vị trí hiện tại của nàng không có cách nào bắt chuyện với hắn, Trình Phương Thu dứt khoát vùi đầu ăn cơm. Không hổ là tiệm cơm quốc doanh đứng đầu, cơm làm ngon thật!
Hơn nữa nàng đang cực đói nên lúc này càng ra sức ăn.
Ở chủ vị, Khúc Trưởng Huân lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy một màn này, đầu tiên là sửng sốt, nhớ tới cái gì, bên môi tràn ra ý cười nhẹ.
Bữa tiệc gần kết thúc, Trình Phương Thu đứng dậy đi ra ngoài vệ sinh, lúc từ phòng vệ sinh đi ra, liền thấy Khúc Trưởng Huân chờ ở bên ngoài, hiển nhiên là cố ý chờ nàng.
"Ta đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại." Trình Phương Thu khẽ cười.
Nghe vậy, Khúc Trưởng Huân hiển nhiên cũng nghĩ đến cuộc đối thoại khi hai người tách ra, nhưng hắn không ngờ câu đầu tiên nàng nói sẽ là nhắc tới chuyện này, cho nên trầm mặc một lát mới nói: "Tuổi còn trẻ mà ngồi vào vị trí này, ngươi rất ưu tú."
"Cảm ơn đã khen." Trình Phương Thu ngược lại là một chút đều không khiêm tốn liền đáp ứng.
Nói xong, hai người đều không mở miệng, không khí có chút gượng gạo, cho đến khi nàng lên tiếng phá vỡ sự im lặng, "Còn nữa, cảm ơn ngươi lúc đó đã giúp đỡ."
Thì ra đây mới là điều nàng thực sự muốn nói với hắn.
Khúc Trưởng Huân cười cười, môi giật giật, rất muốn hỏi thăm tình hình gần đây của người kia, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì, hướng tới Trình Phương Thu gật đầu, liền dẫn đầu quay người rời đi.
Thật không ngờ một giây sau bên tai truyền đến một đạo âm thanh mềm nhẹ, "Mẹ ta hiện tại đang cùng ta ở Kinh Thị sinh sống, bà sống rất tốt, rất vui vẻ."
Nghe những lời này, Khúc Trưởng Huân hơi dừng bước, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Người ta, luôn phải tiến về phía trước.
Có một số việc, có ít người, nên buông thì buông.
*
Ánh nắng ấm áp mùa đông treo trên nền trời xanh, ánh sáng dịu dàng nhảy nhót trên mặt tuyết, khúc xạ ra những điểm sáng lấp lánh như kim cương, tỏa ra hào quang chói mắt.
Gần cuối năm, các gia đình đều trang hoàng đồ vật ngày hội, Trình Phương Thu là người thích náo nhiệt, hôm nay sáng sớm liền gọi mọi người dậy hỗ trợ.
"Đèn lồng lại treo lệch rồi, Chu Ưng Hoài ngươi rốt cuộc có được không vậy? Không được thì để Học Tuấn lên treo."
Trình Phương Thu nguyên bản đang treo tranh chữ màu đỏ trên cây nhãn thơm trong viện, vừa quay đầu liền nhìn thấy Chu Ưng Hoài giẫm hỏng chiếc đèn lồng lớn màu đỏ mà nàng cẩn thận lựa chọn ở trung tâm thương mại, lập tức tức giận không biết nói sao.
Chu Ưng Hoài đứng ở trên thang gỗ, bị hét đến mức tay run lên, vội vàng vươn tay điều chỉnh vài cái vị trí, lại đem tua rua nút thắt trên đèn lồng chỉnh lý sạch sẽ, lúc này mới như nịnh nọt quay đầu, hướng về phía Trình Phương Thu cười một tiếng, "Được rồi, hiện tại không lệch."
Nghe vậy, Trình Phương Thu nhìn kỹ hai lần, thấy xác thật không lệch, liền miễn cưỡng gật đầu, bảo hắn từ trên thang gỗ xuống, "Cẩn thận một chút, đừng ngã."
"Ừ." Chu Ưng Hoài nhẹ nhàng thở ra, tay chân lanh lẹ nhảy xuống.
Sau khi xuống, quét mắt nhìn Trình Học Tuấn đang đỡ thang gỗ còn không quên cười trộm, lập tức nheo mắt, tiến lên hai bước ôm lấy cổ hắn, nói trầm giọng: "Cười gì vậy?"
"Không, không cười gì cả." Trình Học Tuấn nào dám nói thật, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Chu Ưng Hoài lại không chịu buông tha hắn, khăng khăng muốn hắn nói ra một lý do, Trình Học Tuấn bị ép sắp khóc, liên tục xin tha.
"Chu, nên..."
"Đến đây."
Khi một chữ cuối cùng của Trình Phương Thu còn chưa kịp nói hết, hắn liền quyết đoán buông lỏng tay, sau đó bước nhanh chạy đến bên người nàng hỗ trợ treo đồ trang trí, khóe môi mỏng cong lên, hạ giọng ôn nhu hỏi nhỏ: "Bà xã đại nhân, còn có gì phân phó?"
Nhìn hắn "nịnh nọt" như vậy, Trình Phương Thu vừa buồn cười vừa tức giận, âm thầm nhéo một cái vào hông hắn, thấy hắn nhăn mày vì đau, mới mắng: "Ngươi bắt nạt trẻ con làm gì?"
"Hắn thoạt nhìn giống trẻ con? Đều nhanh cao bằng ta." Chu Ưng Hoài rõ ràng không quá tán thành.
Nghe vậy, Trình Phương Thu vừa muốn phản bác, vừa quay đầu nhìn thấy Trình Học Tuấn, không biết từ khi nào đã cao hơn nàng một cái đầu, xuất hiện sau lưng, trong lúc nhất thời, những lời định nói ra lại nuốt trở về, không nhịn được lẩm bẩm: "Ăn cái gì mà lớn nhanh như vậy..."
"Tuổi này của hắn đang tuổi ăn tuổi lớn, dinh dưỡng đầy đủ, đương nhiên lớn nhanh, cao lớn." Chu Ưng Hoài cũng là nam sinh, từng trải qua thời kỳ trưởng thành, cho nên đối với điểm này rõ ràng hơn ai hết, liền giải thích đơn giản hai câu.
Điểm này Trình Phương Thu đương nhiên cũng biết, chẳng qua bình thường đều gặp mặt, không quá mức chú ý, hôm nay đột nhiên nhìn lên, có chút kinh ngạc mà thôi.
Đang lúc hai người nói chuyện, cửa lớn bị gõ vang.
Hai người vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Chu Ưng Thần, đang cõng chiếc ba lô quân đội màu xanh, đứng ở cửa chính, hướng về phía bọn họ dùng sức vẫy tay. Khuôn mặt hắn sạm đen đi nhiều, nhưng tràn đầy ý cười.
"Chu Ưng Thần!"
Trình Phương Thu cùng Chu Ưng Hoài đều có chút kinh hỉ. Người trước chạy vào trong phòng báo tin vui, người sau thì ngựa không dừng vó chạy tới mở cửa.
"Ba mẹ, Ưng Thần về rồi."
"Cái gì?" Lưu Tô Hà cùng Chu Chí Hoành đang ở trong phòng trông nom hai đứa nhỏ, thuận tiện trang trí phòng khách. Đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức ôm con chạy đến, ngay cả Lưu Tô Hà và Trình Bảo Khoan đang ở trong bếp cũng cùng nhau chạy theo ra.
Gần một năm không gặp, Chu Ưng Thần thay đổi rất nhiều, cả người nhìn qua rắn rỏi, tính tình cũng trầm ổn hơn không ít, nhưng giờ phút này khi gặp lại người nhà, đôi mắt thâm thúy kia vẫn không khống chế được mà phiếm hồng, khó chịu.
"Ba, mẹ."
Chu Ưng Thần nói xong, không để ý tới những thứ khác, ném hành lý xuống đất, xông lên trước muốn ôm lấy cha mẹ. Kết quả đến trước mặt mới chú ý tới hai đứa nhỏ trắng nõn, mềm mại trong lòng họ, trong khoảng thời gian ngắn, ôm cũng không được, không ôm cũng không xong. Hán tử cao gần 1m9 luống cuống tay chân.
Thấy thế, không biết ai nhịn không được bật cười trước, sau đó như mở van, tất cả mọi người lục tục bật cười, cười đến Chu Ưng Thần đỏ bừng cả mặt.
May mà như vậy, không khí nguyên bản nặng nề đã dịu đi không ít.
"Đen, gầy." Lưu Tô Hà nhìn con trai út gần trong gang tấc, hốc mắt nháy mắt đỏ lên.
"Đàn ông đen một chút không sao, nhưng con không gầy, còn mập lên mười cân, tất cả đều là cơ bắp." Chu Ưng Thần nói xong liền muốn cho Lưu Tô Hà xem cơ bắp khỏe mạnh của mình, nhưng khổ nỗi mùa đông mặc quá nhiều, căn bản không có cách nào phô diễn.
Lại gợi ra một trận cười, hơn nữa lời này còn bị Nguyệt Nguyệt trong ngực Lưu Tô Hà nghe thấy, nàng vung tay nhỏ, miệng y y nha nha, nói thầm âm thanh "thịt", đối với người tiểu thúc thúc đầu một lần gặp mặt này, lại hoàn toàn không sợ, giãy dụa thân hình nhỏ bé muốn nhào vào người hắn.
"Ai nha, đây là muốn tiểu thúc thúc ôm đây." Trình Phương Thu liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của khuê nữ, vội vàng lên tiếng, ý bảo Chu Ưng Thần ôm.
"Ta thật sự có thể chứ?" Chu Ưng Thần là lần đầu tiên tiếp xúc với một bé con nhỏ như vậy, không khỏi có chút khẩn trương, nhìn quanh bốn phía, thấy tất cả mọi người gật đầu, lúc này mới nuốt một ngụm nước bọt, đưa mắt nhìn Nguyệt Nguyệt.
Mặt nàng còn không lớn bằng nửa bàn tay hắn, ánh mắt lại to tròn trong sáng như ngọc đen, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, làn da trắng nõn mềm mại, mặc chiếc áo bông nhỏ màu hồng nhạt, trên đầu đội mũ len cùng màu, hai viên cầu lông tơ trên mũ rũ xuống trước ngực, theo động tác vươn tay muốn ôm, thoáng qua, vô cùng đáng yêu.
Đến gần còn có thể ngửi thấy mùi sữa thơm nhàn nhạt, thật khiến cho lòng người tan chảy.
"Vậy tiểu thúc thúc ôm ngươi nhé."
Chu Ưng Thần là một hán tử thiết huyết, bảo hắn lái máy bay mấy ngày mấy đêm, chạy việt dã bao nhiêu km đều không thành vấn đề, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy như đang đối mặt với khó khăn lớn nhất thế giới.
Cái này, làm sao mà hạ thủ?
Hắn vô thức lau lòng bàn tay lên quần áo, sau đó cẩn thận từng li từng tí, vươn tay ôm eo Nguyệt Nguyệt trước, chờ đảm bảo ôm chắc rồi, mới theo nhắc nhở của Lưu Tô Hà nâng đầu và cổ Nguyệt Nguyệt.
Hoàn thành hai động tác này, hắn nhẹ nhàng thở ra. Đúng lúc này, Lưu Tô Hà định buông tay, hắn lại luống cuống, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ, đừng buông, con không được!"
Mọi người bị thái độ như lâm đại địch của hắn chọc cười.
Lưu Tô Hà khóe miệng giật một cái, tức giận thu tay lại, thấy hắn rõ ràng ôm rất chắc chắn, lập tức trợn mắt, "Nói thêm cái gì? Không phải ôm rất tốt sao?"
Đến từ thân nương, lời này trí mạng nhất, Chu Ưng Thần cũng ý thức được mình phản ứng hơi khoa trương, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, ôm Nguyệt Nguyệt, không lên tiếng.
Những người khác che miệng cười trộm, cũng không vội hóa trang không khí năm mới, sôi nổi trở về phòng nói chuyện phiếm.
Lâu như vậy không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói.
Trò chuyện mới biết, Chu Ưng Thần được nghỉ đột xuất. Hắn và Đặng Thanh Vãn trước sau chân nghỉ, hắn liền cùng nàng về trước, đưa cô nương về nhà xong mới trở về.
"Không biết khi nào có thể uống rượu mừng của hai đứa."
Trình Phương Thu hiếm khi nói đùa, vốn không định nghe được trả lời, dù sao người trẻ tuổi da mặt mỏng, ai biết Chu Ưng Thần lại rất nghiêm túc trả lời: "Vấn đề này chúng con đã thương lượng xong, chờ con tốt nghiệp liền kết hôn."
"Vậy là mùa hè năm nay?"
Đặng Thanh Vãn lớn hơn Chu Ưng Thần một khóa, hiện tại đã tốt nghiệp, chính thức gia nhập đội tuyển quốc gia, là nữ phi công đỉnh đỉnh lợi hại.
Tính toán thời gian, Chu Ưng Thần mùa hè năm nay sẽ chính thức tốt nghiệp, hắn hiện tại đang tiếp nhận huấn luyện cùng sàng lọc của đội tuyển quốc gia, không có gì bất ngờ, hai người này tương lai chính là chiến hữu đồng nghiệp.
"Vâng." Nhắc tới cái này, khóe môi Chu Ưng Thần cong lên.
"Con có sắp xếp là tốt rồi."
Lưu Tô Hà và Chu Chí Hoành ở phương diện hôn nhân của con cái, trước nay không ước thúc. Chỉ cần nhà gái nhân phẩm qua cửa, những thứ khác đều không thành vấn đề. Huống chi, con dâu mà các con mang về đều là những người ưu tú, căn bản không cần quan tâm.
Hàn huyên trong chốc lát, Chu Ưng Thần lại đi ôm Niên Niên. So với việc đối xử với Nguyệt Nguyệt, bé gái mềm mại, hắn đối xử với Niên Niên lại không cẩn thận như vậy, thậm chí còn ôm bé chơi nhảy cao, làm Niên Niên cười không ngừng.
Không biết có phải do hắn "phân biệt đối xử" khiến Nguyệt Nguyệt cảm nhận được không, đột nhiên méo miệng, sắp khóc. Cho đến khi bế nàng cùng chơi nhảy cao vài lần, lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Từ khi Chu Ưng Thần trở về, áp lực trông con trong nhà giảm đi không ít. Có lẽ nghé con mới sinh không sợ cọp, còn chưa trải qua "gian khổ" của việc chăm con, hắn đặc biệt hăng hái, một tay ôm một đứa hoàn toàn không thành vấn đề.
Những người khác mừng rỡ, thoải mái, thấy hắn chăm con không tệ, liền vui vẻ đi làm chuyện khác.
Giao thừa hôm nay, Niên Niên và Nguyệt Nguyệt mới trở lại bên cha mẹ, Trình Phương Thu và Chu Ưng Hoài vừa cho hai đứa nhỏ mặc bộ đồ mới màu đỏ, vừa vụng trộm ngắm Chu Ưng Thần đang nằm trên sô pha ngáy o o, cuối cùng ăn ý liếc nhau, xì một tiếng bật cười.
Bọn họ rất có lương tâm, đến trước bữa cơm mới đánh thức Chu Ưng Thần.
Năm mới này náo nhiệt hơn mọi năm, ăn sủi cảo, dán câu đối, đốt pháo...
Điều quan trọng nhất là người đông tâm tề, lòng người ấm áp, so với bất cứ điều gì đều quan trọng.
Theo lệ năm ngoái, sau khi ăn xong ở nhà mình, liền đi đến Lưu gia, cuối cùng đi nhà cũ.
Tới Lưu gia, thời gian vừa vặn, Chu Ưng Hoài và Lưu Tô Hà đi vào bếp hỗ trợ, Trình Phương Thu thì mang theo con đi tìm Lưu Đường nói chuyện. Nàng trong khoảng thời gian này gầy đi không ít, chiếc cằm vốn đã thon thả lại càng nhọn, cả người nhìn qua xinh đẹp rạng rỡ, nhưng lại mang theo một cỗ nặng nề khó tả, ngay cả nụ cười trên mặt cũng có vẻ miễn cưỡng.
Lưu Đường và Hạ Thư Văn chia tay, trạng thái này xem như bình thường, nhưng đã mấy tháng trôi qua, nàng vẫn giữ nguyên trạng thái, vậy thì rất không bình thường.
Trình Phương Thu nhìn nàng như vậy, trong lòng có chút khó chịu, không khỏi nghĩ tới chuyện Chu Ưng Hoài nói với nàng, không khỏi mím môi, do dự một chút, vẫn là mở miệng.
Nói xong, thấy biểu tình trên mặt Lưu Đường như có chút buông lỏng, liền lắm miệng khuyên một câu, "Chị họ, em cảm thấy sống trên đời này, bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất, hiện tại chị có hài lòng không?"
Lưu Đường kéo khóe môi, theo bản năng phản bác: "Vui, sao lại không vui?"
Nói xong, nàng lại mím chặt môi, không nói nữa.
Trình Phương Thu thở dài, không cần nói thêm, thấy Lưu Đường thích Niên Niên và Nguyệt Nguyệt, liền cố ý đùa hai đứa nhỏ, dỗ nàng vui vẻ.
Nhưng Lưu Đường có chút không yên lòng, không quá hai phút, nàng đột nhiên đứng dậy, "Em, em đột nhiên nhớ ra có việc, em ra ngoài một chuyến."
Trình Phương Thu còn chưa kịp nói gì, Lưu Đường đã như một cơn gió, vội vàng cầm áo khoác rồi xông ra ngoài.
"Ai, con bé này lấy áo của ta làm gì? Sắp ăn cơm rồi còn đi đâu?" Hoàng Sênh Hương xuyên qua cửa sổ phòng bếp, thấy Lưu Đường chạy ra ngoài, vội vàng đuổi theo, nhưng cuối cùng không đuổi kịp.
Cuối cùng chỉ có thể hỏi Trình Phương Thu, "Biểu tỷ của con đi đâu vậy? Giữa mùa đông, bình thường nó chẳng muốn ra ngoài, lần này lại còn đi xe đạp?"
"Con cũng không biết, biểu tỷ nói có việc..." Trình Phương Thu lắc đầu, khóe môi lại cong lên ý cười.
Xem ra Lưu Đường rốt cuộc không nhịn được.
Có lẽ ngay cả chính nàng cũng không biết, từ lúc nào, trái tim bị tổn thương của nàng đã được một người chữa lành.
Mãi đến khi ăn cơm, Lưu Đường vẫn chưa trở về, Hoàng Sênh Hương vừa lầm bầm mắng, vừa không nhịn được lo lắng, sợ Lưu Đường đi ra ngoài vội vàng, trên người cái gì cũng không mang, sẽ bị đói rét.
May mắn khi bọn họ ăn cơm xong, chuẩn bị rời đi, Lưu Đường trở về.
Trình Phương Thu ở phòng khách, không nhịn được nhón chân nhìn về phía hành lang gần cửa ra vào.
Lưu Đường mặc trên người không phải chiếc áo bông màu đỏ sậm có vẻ cũ kỹ của Hoàng Sênh Hương, mà là một chiếc áo khoác màu đen có cổ lông, kích cỡ và độ dày đều lớn hơn, dày hơn chiếc áo của Hoàng Sênh Hương.
Rõ ràng, đây là áo của đàn ông.
Mà người đàn ông kia lúc này đang đứng sau lưng Lưu Đường, trong tay xách lớn nhỏ quà tặng, đôi mắt phượng cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười rộ lên như gió xuân thổi qua, chỉ cần nhìn kỹ liền có thể thấy vẻ mặt tiều tụy của hắn, cùng với thân hình gầy đi trông thấy.
Hiển nhiên, mấy tháng nay hắn cũng không dễ chịu.
"Lưu Đường có phải con ngứa đòn không? Gần giao thừa rồi đừng ép ta đánh con..."
Hoàng Sênh Hương lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy người phía sau Lưu Đường, có chút không dám tin dụi mắt hai ba lần, lúc này mới tin tưởng mình không nhìn lầm, vội vàng nuốt những lời định nói, sau đó vội vàng chào hỏi.
"Là Tiểu Hạ a?"
"Đúng, là con, dì, chúc dì giao thừa vui vẻ." Hạ Thư Văn mỉm cười nói, sau đó tiếp tục, "Con có chút việc tìm Đường Đường, cho nên liền tạm thời gọi cô ấy đi, hy vọng dì đừng mắng cô ấy, muốn mắng thì mắng con."
"Ha ha ha, có gì đâu mà mắng, dì không mắng ai cả."
Hoàng Sênh Hương trở mặt nhanh hơn lật sách, liếc mắt nhìn khuê nữ, tức giận trừng mắt nhìn nàng, nghĩ tới cái gì, vội vàng nghiêng người, mời hắn vào, "Tiểu Hạ chúc cháu giao thừa vui vẻ! Bên ngoài lạnh, mau vào ngồi."
"Hôm nay là giao thừa, con không vào ngồi, hôm khác con sẽ đến thăm hai bác và Đường Đường."
Hạ Thư Văn nói mấy câu vừa hay vừa lưu loát, đặt đồ xuống, lại cùng những người khác trong phòng chào hỏi, cuối cùng nhìn chằm chằm Lưu Đường một cái, mới nhanh chóng rời đi.
Cửa đóng lại, trong phòng có trong nháy mắt yên tĩnh, sau đó chính là Hoàng Sênh Hương bùm bùm hỏi, có lẽ dùng chất vấn sẽ chính xác hơn.
"Con và Tiểu Hạ có chuyện gì? Đã hòa thuận rồi?"
Mặt Lưu Đường có chút không tự nhiên, vô thức vùi cằm vào trong cổ áo, khẽ ừ.
Hoàng Sênh Hương lập tức hít một hơi khí lạnh, vừa cười, vừa đi qua đi lại, "Hai đứa sao lại liên lạc? Là con tìm hắn, hay là hắn tìm con?"
"Với tính tình như con cún của con, hắn lại nguyện ý hòa hảo với con, nhà chúng ta có phải mồ mả tổ tiên bốc khói xanh rồi không?"
"Ai nha, ta đã nói sao con đột nhiên chạy đi, thì ra là đi tìm con rể cho ta, giao thừa này ta thật cao hứng."
Trước mặt nhiều người như vậy, Lưu Đường bị nói đến mức mặt khi đỏ, khi xanh, cuối cùng đỉnh một khuôn mặt đỏ như đít khỉ, tránh lên lầu, chỉ để lại một câu, "Mẹ, mẹ có phiền không!"
"Còn không cho nói." Hoàng Sênh Hương hừ một tiếng, không để trong lòng.
Những người khác cười cười, thấy thời gian không còn sớm, chỉ đơn giản hàn huyên vài câu, liền chuẩn bị ra ngoài. Lúc này, từ cửa cầu thang, một cái đầu thò ra, nói với Trình Phương Thu: "Thu Thu, cám ơn em."
Trình Phương Thu khoát tay, cong môi cười nhạt, liền xoay người theo mọi người đi ra ngoài.
"Biểu tỷ con cám ơn con cái gì?" Lưu Tô Hà tò mò hỏi.
Trình Phương Thu đánh mắt một cái, không nói chi tiết. Ngược lại là Chu Ưng Hoài đoán được, kéo nàng đi sang một bên, hỏi: "Em nói chuyện nhà Hạ Thư Văn cho cô ấy biết?"
"Ừ, anh không phải nói chuyện này các bằng hữu đều biết sao, cho nên..." Trình Phương Thu không định giấu Chu Ưng Hoài, gật đầu thừa nhận.
Bọn họ vừa chia tay, Hạ Thư Văn đã bỏ lại tất cả để đi tìm Lưu Đường, mỗi ngày đều tìm mọi cách để gặp nàng một lần.
Kết quả, cuối cùng không chỉ không theo đuổi lại được người, thân thể, tâm lý, công việc, cuộc sống của hắn đều xảy ra sự cố. Người nhà hắn nhìn không được, cũng cảm thấy làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến Lưu Đường, liền chuẩn bị tìm cách ép buộc hắn điều đến bệnh viện phía nam, chờ hắn điều chỉnh tốt trạng thái, lại trở về.
Nhưng một khi đi, không có một hai năm, căn bản không về được.
Hắn và Lưu Đường, sẽ không còn khả năng.
"Làm tốt lắm." Chu Ưng Hoài đưa tay sờ đầu nàng, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Nghe vậy, Trình Phương Thu có chút kinh ngạc, nhìn hắn một cái. Nàng vốn cho rằng Chu Ưng Hoài sẽ nói những lời lẽ cao siêu, chẳng hạn như nàng đem riêng tư của Hạ Thư Văn nói ra là không tốt, kết quả hắn lại khen nàng?
"Chuyện này chỉ có em nói cho cái con quỷ ương bướng Lưu Đường kia, nàng mới suy nghĩ rõ ràng tâm ý của mình."
"Hả?" Trình Phương Thu không hiểu, nhíu mày, nhưng ngẫm lại liền hiểu.
Lưu Đường là một người có tính tình kỳ quái, những chuyện liên quan đến tình hình gần đây của Hạ Thư Văn, nếu là do bất cứ ai trong số những người quen của nàng và Hạ Thư Văn nói ra, đều sẽ không có hiệu quả.
Duy chỉ có nàng là không giống. Nàng xem như "người ngoài", có quan hệ tốt với Lưu Đường, mà với Hạ Thư Văn, nhiều lắm xem như là quan hệ y - hoạn tương đối quen thuộc. Cho nên, nàng sẽ không thiên vị ai, muốn thiên vị cũng là thiên vị Lưu Đường.
Hơn nữa, "người ngoài tỉnh táo, người trong cuộc u mê", lời nàng nói, Lưu Đường có thể nghe lọt.
"Tần nhị ca lần này nhấc đá đập chân mình, ta ngược lại muốn xem xem hắn chuẩn bị kết thúc như thế nào." Chu Ưng Hoài nghĩ đến cái gì, khóe môi tràn ra ý cười.
Trình Phương Thu lại cảm thấy hoảng sợ, cả người nổi da gà, "Anh đang cười trên nỗi đau của người khác?"
Hắn từ khi nào lại có sở thích xấu xa như vậy?
Chu Ưng Hoài nhún vai, từ chối cho ý kiến.
"Thu Thu, các con nói xong chưa? Chúng ta phải đi rồi."
Nghe tiếng Lưu Tô Hà thúc giục, Trình Phương Thu liếc Chu Ưng Hoài một cái, cất giọng trả lời: "Đến rồi đây."
Thấy nàng bước nhanh, giống như sau lưng có hồng thủy mãnh thú, Chu Ưng Hoài không khỏi rủ mắt cười một tiếng, cất bước đuổi theo, một cách tự nhiên vươn tay khoác lên vai nàng.
Trình Phương Thu giả vờ ghét bỏ hất tay hắn ra, hắn lại nhanh chóng bám lấy, giống như keo dán chó không thể vứt bỏ.
Đến nhà cũ, Dương Đào Tâm cùng Chu Phục Cường, cả hai đều dồn hết tâm trí vào hai đứa nhỏ, đối với những chuyện khác không hứng thú, thậm chí còn có nhàn hạ ôm chúng đi dạo, nhưng thời tiết lạnh, không dám đi dạo lâu, một lát liền trở về.
"Khoe khoang đi." Lưu Tô Hà nháy mắt với Trình Phương Thu.
Sau đó, cắn hạt dưa, cười nói: "Người già nha, đều như thế."
Hai người nhìn nhau cười, sau đó nhắc tới chuyện mùng bảy tháng Giêng bọn họ sẽ về Vinh Châu. Đây là hành trình đã sớm định, bọn họ muốn hàn huyên cũng không được bao lâu, rất nhanh liền chuyển sang buôn chuyện khác.
"Cô nói cái con Chu Đình Từ ở vách nhà bên kia có phải đầu óc có vấn đề không? Trước kia đối xử với Đoàn Nguyệt còn tệ hơn cả chó mèo, giờ ly hôn rồi ngược lại ngày nào cũng lẽo đẽo chạy theo sau, ngay cả giao thừa cũng đuổi theo." Lưu Tô Hà chậc chậc hai tiếng, trong giọng nói đầy khinh thường.
Trình Phương Thu nghe nàng nhắc tới, cũng nhớ ra chuyện này, hừ lạnh nói: "Đây gọi là tiện."
Lời nói tuy thô nhưng thật đúng.
Lưu Tô Hà phụ họa gật đầu, "Hôm kia ta còn thấy con bé Đoàn Nguyệt kia, gầy quá, ăn mặc so với trước kia thời thượng, trẻ trung hơn nhiều."
"Công việc của con bé cũng làm rất tốt, cuối năm còn được bình xét là cán bộ ưu tú hàng năm. Lúc đó, bọn họ đều nói Đoàn Nguyệt ly hôn sẽ không có một ngày tốt lành, ta thật muốn hỏi xem mặt bọn họ có đau không."
Hai người hàn huyên một lát, liền bị gọi lên chơi mạt chược.
Kỹ thuật chơi mạt chược của mẹ chồng nàng dâu không hơn kém nhau bao nhiêu, lại vừa ham ăn vừa ham chơi, cơ hồ là cùng một thời khắc buông hạt dưa trên tay, chạy lên bàn.
Ngày hội bắt đầu trong tiếng pháo, lại kết thúc trong tiếng pháo.
Mà chuyện xưa của bọn họ vẫn còn tiếp tục...
Ngay khi Trình Phương Thu thu lại tầm mắt, định trở về văn phòng, sau lưng nàng có tiếng nói vang lên, khiến nàng dừng bước.
"Hội trưởng Ngô?"
Người đến gần, Triệu Vân Huyên nhận ra nàng có chuyện muốn nói riêng với Trình Phương Thu, rất thức thời chào hỏi rồi rời đi trước, nhường lại không gian cho hai người.
Ngô Lan Hoa trước hết tươi cười hớn hở chúc mừng Trình Phương Thu thăng chức, sau đó chuyển đề tài nói: "Buổi tối có một bữa tiệc, không biết Thu Thu ngươi có rảnh không, ta muốn dẫn ngươi đi làm quen một vài vị tiền bối."
Khi chỉ có hai người, Ngô Lan Hoa liền đổi cách xưng hô, trở nên thân mật hơn một chút.
"Đương nhiên là có." Trình Phương Thu ánh mắt khẽ lóe, vội vàng đồng ý, hai người lại hàn huyên vài câu, xác định thời gian, sau đó mỗi người tách ra.
Nhìn bóng lưng Ngô Lan Hoa, đáy lòng Trình Phương Thu tràn ra cảm xúc không rõ, khó diễn tả. Lúc mới bắt đầu, hội trưởng Ngô có lẽ nể mặt Đoàn Nguyệt nên chiếu cố nàng, nhưng sau đó thì lại không giống.
Ở chung lâu, nàng có thể cảm nhận được hội trưởng Ngô có ý thưởng thức và bồi dưỡng nàng, ngoài ra còn có tình cảm thân thiết, hai người vừa là thầy vừa là bạn, ở rất nhiều chuyện lại có cách nhìn đồng điệu đến kỳ lạ. Điểm này rất khó có được, ngay cả ở kiếp trước nàng cũng hiếm khi gặp được tri kỷ như vậy.
Đây, trên đường sự nghiệp, là một chuyện may mắn hiếm có.
Nghĩ đến đây, Trình Phương Thu rũ mắt, lộ ra ý cười, sau đó xoay người cất bước rời khỏi cửa sổ.
Bởi vì sau thăng chức phải chuyển đến văn phòng riêng, hơn nữa còn rất nhiều việc phải xử lý, cả buổi chiều nàng đều rất bận, mãi cho đến gần lúc tan làm nàng mới có chút thời gian rảnh, vội vàng thu dọn đồ đạc, lại gọi điện về nhà thông báo chuẩn bị, sau đó trước khi xuất phát đã đi đến địa điểm hẹn trước với Ngô Lan Hoa.
May mắn không bao lâu sau, xe của đơn vị đã đến.
"Chuyện ngươi làm, lời ngươi nói ta đều yên tâm, không có gì phải dặn dò, duy chỉ có một chút, trong đó có một vị lãnh đạo họ Khúc, là từ thành phố Thượng Hải tới đây, ở trước mặt hắn, cần phải đặc biệt chú ý hành vi cử chỉ một chút."
Nửa phần đầu Trình Phương Thu còn đang nghiêm túc lắng nghe, đến khi nghe thấy dòng họ quen thuộc kia thì có chút thất thần.
Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ?
Nàng không nói rõ được tâm trạng bây giờ của mình, thấp thỏm? Khẩn trương? Thậm chí là chờ mong?
Lần trước sau khi tách ra, trong lòng nàng thật ra rất hối hận lúc ấy không có nói lời cảm ơn với hắn cho tử tế, dù sao hắn không cầu báo đáp, còn giúp đỡ, chiếu cố nàng nhiều như vậy.
Cho nên nếu quả thật là hắn, nàng nhất định phải...
Suy nghĩ của nàng bị cắt đứt bởi xe đã dừng, nàng vội vàng thu lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, theo Ngô Lan Hoa xuống xe.
Địa điểm được chọn là một trong những tiệm cơm quốc doanh khí phái nhất Kinh Thị, kiến trúc mang phong cách cổ kính, nhân viên phục vụ mặc trang phục thống nhất, đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, lộ ra không khí rất hài hòa yên tĩnh. Nơi này chỉ chiêu đãi cán bộ đơn vị, không mở cửa cho người ngoài, xung quanh còn có lính gác.
Trình Phương Thu trước đây đã đến một hai lần, lúc này cũng coi như vô cùng quen thuộc, đi vào nhìn thẳng không chớp mắt, đối với những chuyện không nên xem tuyệt đối không nhìn, không nên nghe cũng tuyệt đối không nghe.
Được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng bao đã xác định, bên trong đã có không ít người ngồi, phần lớn đều là cán bộ đơn vị có quan hệ thiên ti vạn lũ với hiệp hội, trong đó còn có mấy gương mặt quen thuộc, cho nên Trình Phương Thu ứng phó cực kì thoải mái.
Dung mạo nàng xinh đẹp, năng lực lại mạnh, miệng lưỡi khéo léo, ở loại trường hợp này có thể nói là thành thạo.
Hơn nữa các vòng tròn ở Kinh Thị nhìn như có ngăn cách, kỳ thật tin tức đều là liên hệ.
Tổ tông mười tám đời của nàng, còn có tổ tông mười tám đời của nửa kia phỏng chừng đã sớm bị điều tra thấu, những người khác biết nàng là con dâu Chu gia, trừ phi là gan to bằng trời, không thì nào dám ở trước mặt nàng làm ra vẻ lãnh đạo uy phong.
Huống chi, người có thể đến trên bàn ăn loại này đều là có tâm tư bát diện linh lung, kết giao lẫn nhau còn không kịp, sao lại đi kết ác?
Chào hỏi một vòng xong, Trình Phương Thu trở lại chỗ ngồi, nhìn như đang nghiêm túc nghe bọn hắn đàm luận hạng mục gì muốn chuẩn bị đầu năm sau, lại muốn tuyên bố văn kiện gì...
Kỳ thật trong đầu vẫn luôn nghĩ vị lãnh đạo từ thành phố Thượng Hải kia khi nào thì đến, cơm này khi nào có thể dọn lên, nàng bận rộn cả buổi chiều, đến giờ vẫn chưa ăn gì, đã sớm đói đến ngực dán vào lưng.
Không biết có phải do nghĩ nhiều không, cửa phòng bao bị người gõ vang từ bên ngoài, bên trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
"Mời vào."
"Cảm ơn."
Theo sát sau lưng nhân viên phục vụ là một đạo âm thanh trầm thấp ôn nhuận vang lên. Người cũng như tiếng, khi cánh cửa từ từ mở ra, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú, từng trải qua sự tàn phá của thời gian, nhưng vẫn rất có ý nhị.
Phong độ, tao nhã, lịch lãm.
Thấy rõ người tới, Trình Phương Thu đang ngồi ở vị trí phía trước, gần như ngay lập tức đứng dậy, không chỉ có nàng, xung quanh đều có người đứng lên, cùng hô lên: "Khúc tiên sinh."
Nàng sau đó cũng muộn màng hô lên một tiếng.
"Xin lỗi, có điện thoại gấp nên tôi đến trễ." Khúc Trưởng Huân hướng về phía mọi người gật đầu, ánh mắt dừng ở nơi nào đó rồi khẽ sửng sốt một chút, sau đó thu lại tầm mắt như không có chuyện gì, cất bước hướng về phía chủ vị đi tới.
"Không sao, thời gian còn chưa tới, chúng ta cũng mới đến không lâu."
"Vậy tôi gọi người phục vụ dọn thức ăn lên."
Trường hợp trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn, cho đến khi người phục vụ lần lượt mang thức ăn lên xong, mới vừa trở nên ngay ngắn trật tự.
Trình Phương Thu không nhịn được nhìn Khúc Trưởng Huân vài lần, thế nhưng hắn như được chúng tinh phủng nguyệt, giống như căn bản không chú ý tới nàng.
Biết trường hợp này, với vị trí hiện tại của nàng không có cách nào bắt chuyện với hắn, Trình Phương Thu dứt khoát vùi đầu ăn cơm. Không hổ là tiệm cơm quốc doanh đứng đầu, cơm làm ngon thật!
Hơn nữa nàng đang cực đói nên lúc này càng ra sức ăn.
Ở chủ vị, Khúc Trưởng Huân lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy một màn này, đầu tiên là sửng sốt, nhớ tới cái gì, bên môi tràn ra ý cười nhẹ.
Bữa tiệc gần kết thúc, Trình Phương Thu đứng dậy đi ra ngoài vệ sinh, lúc từ phòng vệ sinh đi ra, liền thấy Khúc Trưởng Huân chờ ở bên ngoài, hiển nhiên là cố ý chờ nàng.
"Ta đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại." Trình Phương Thu khẽ cười.
Nghe vậy, Khúc Trưởng Huân hiển nhiên cũng nghĩ đến cuộc đối thoại khi hai người tách ra, nhưng hắn không ngờ câu đầu tiên nàng nói sẽ là nhắc tới chuyện này, cho nên trầm mặc một lát mới nói: "Tuổi còn trẻ mà ngồi vào vị trí này, ngươi rất ưu tú."
"Cảm ơn đã khen." Trình Phương Thu ngược lại là một chút đều không khiêm tốn liền đáp ứng.
Nói xong, hai người đều không mở miệng, không khí có chút gượng gạo, cho đến khi nàng lên tiếng phá vỡ sự im lặng, "Còn nữa, cảm ơn ngươi lúc đó đã giúp đỡ."
Thì ra đây mới là điều nàng thực sự muốn nói với hắn.
Khúc Trưởng Huân cười cười, môi giật giật, rất muốn hỏi thăm tình hình gần đây của người kia, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì, hướng tới Trình Phương Thu gật đầu, liền dẫn đầu quay người rời đi.
Thật không ngờ một giây sau bên tai truyền đến một đạo âm thanh mềm nhẹ, "Mẹ ta hiện tại đang cùng ta ở Kinh Thị sinh sống, bà sống rất tốt, rất vui vẻ."
Nghe những lời này, Khúc Trưởng Huân hơi dừng bước, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Người ta, luôn phải tiến về phía trước.
Có một số việc, có ít người, nên buông thì buông.
*
Ánh nắng ấm áp mùa đông treo trên nền trời xanh, ánh sáng dịu dàng nhảy nhót trên mặt tuyết, khúc xạ ra những điểm sáng lấp lánh như kim cương, tỏa ra hào quang chói mắt.
Gần cuối năm, các gia đình đều trang hoàng đồ vật ngày hội, Trình Phương Thu là người thích náo nhiệt, hôm nay sáng sớm liền gọi mọi người dậy hỗ trợ.
"Đèn lồng lại treo lệch rồi, Chu Ưng Hoài ngươi rốt cuộc có được không vậy? Không được thì để Học Tuấn lên treo."
Trình Phương Thu nguyên bản đang treo tranh chữ màu đỏ trên cây nhãn thơm trong viện, vừa quay đầu liền nhìn thấy Chu Ưng Hoài giẫm hỏng chiếc đèn lồng lớn màu đỏ mà nàng cẩn thận lựa chọn ở trung tâm thương mại, lập tức tức giận không biết nói sao.
Chu Ưng Hoài đứng ở trên thang gỗ, bị hét đến mức tay run lên, vội vàng vươn tay điều chỉnh vài cái vị trí, lại đem tua rua nút thắt trên đèn lồng chỉnh lý sạch sẽ, lúc này mới như nịnh nọt quay đầu, hướng về phía Trình Phương Thu cười một tiếng, "Được rồi, hiện tại không lệch."
Nghe vậy, Trình Phương Thu nhìn kỹ hai lần, thấy xác thật không lệch, liền miễn cưỡng gật đầu, bảo hắn từ trên thang gỗ xuống, "Cẩn thận một chút, đừng ngã."
"Ừ." Chu Ưng Hoài nhẹ nhàng thở ra, tay chân lanh lẹ nhảy xuống.
Sau khi xuống, quét mắt nhìn Trình Học Tuấn đang đỡ thang gỗ còn không quên cười trộm, lập tức nheo mắt, tiến lên hai bước ôm lấy cổ hắn, nói trầm giọng: "Cười gì vậy?"
"Không, không cười gì cả." Trình Học Tuấn nào dám nói thật, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Chu Ưng Hoài lại không chịu buông tha hắn, khăng khăng muốn hắn nói ra một lý do, Trình Học Tuấn bị ép sắp khóc, liên tục xin tha.
"Chu, nên..."
"Đến đây."
Khi một chữ cuối cùng của Trình Phương Thu còn chưa kịp nói hết, hắn liền quyết đoán buông lỏng tay, sau đó bước nhanh chạy đến bên người nàng hỗ trợ treo đồ trang trí, khóe môi mỏng cong lên, hạ giọng ôn nhu hỏi nhỏ: "Bà xã đại nhân, còn có gì phân phó?"
Nhìn hắn "nịnh nọt" như vậy, Trình Phương Thu vừa buồn cười vừa tức giận, âm thầm nhéo một cái vào hông hắn, thấy hắn nhăn mày vì đau, mới mắng: "Ngươi bắt nạt trẻ con làm gì?"
"Hắn thoạt nhìn giống trẻ con? Đều nhanh cao bằng ta." Chu Ưng Hoài rõ ràng không quá tán thành.
Nghe vậy, Trình Phương Thu vừa muốn phản bác, vừa quay đầu nhìn thấy Trình Học Tuấn, không biết từ khi nào đã cao hơn nàng một cái đầu, xuất hiện sau lưng, trong lúc nhất thời, những lời định nói ra lại nuốt trở về, không nhịn được lẩm bẩm: "Ăn cái gì mà lớn nhanh như vậy..."
"Tuổi này của hắn đang tuổi ăn tuổi lớn, dinh dưỡng đầy đủ, đương nhiên lớn nhanh, cao lớn." Chu Ưng Hoài cũng là nam sinh, từng trải qua thời kỳ trưởng thành, cho nên đối với điểm này rõ ràng hơn ai hết, liền giải thích đơn giản hai câu.
Điểm này Trình Phương Thu đương nhiên cũng biết, chẳng qua bình thường đều gặp mặt, không quá mức chú ý, hôm nay đột nhiên nhìn lên, có chút kinh ngạc mà thôi.
Đang lúc hai người nói chuyện, cửa lớn bị gõ vang.
Hai người vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Chu Ưng Thần, đang cõng chiếc ba lô quân đội màu xanh, đứng ở cửa chính, hướng về phía bọn họ dùng sức vẫy tay. Khuôn mặt hắn sạm đen đi nhiều, nhưng tràn đầy ý cười.
"Chu Ưng Thần!"
Trình Phương Thu cùng Chu Ưng Hoài đều có chút kinh hỉ. Người trước chạy vào trong phòng báo tin vui, người sau thì ngựa không dừng vó chạy tới mở cửa.
"Ba mẹ, Ưng Thần về rồi."
"Cái gì?" Lưu Tô Hà cùng Chu Chí Hoành đang ở trong phòng trông nom hai đứa nhỏ, thuận tiện trang trí phòng khách. Đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức ôm con chạy đến, ngay cả Lưu Tô Hà và Trình Bảo Khoan đang ở trong bếp cũng cùng nhau chạy theo ra.
Gần một năm không gặp, Chu Ưng Thần thay đổi rất nhiều, cả người nhìn qua rắn rỏi, tính tình cũng trầm ổn hơn không ít, nhưng giờ phút này khi gặp lại người nhà, đôi mắt thâm thúy kia vẫn không khống chế được mà phiếm hồng, khó chịu.
"Ba, mẹ."
Chu Ưng Thần nói xong, không để ý tới những thứ khác, ném hành lý xuống đất, xông lên trước muốn ôm lấy cha mẹ. Kết quả đến trước mặt mới chú ý tới hai đứa nhỏ trắng nõn, mềm mại trong lòng họ, trong khoảng thời gian ngắn, ôm cũng không được, không ôm cũng không xong. Hán tử cao gần 1m9 luống cuống tay chân.
Thấy thế, không biết ai nhịn không được bật cười trước, sau đó như mở van, tất cả mọi người lục tục bật cười, cười đến Chu Ưng Thần đỏ bừng cả mặt.
May mà như vậy, không khí nguyên bản nặng nề đã dịu đi không ít.
"Đen, gầy." Lưu Tô Hà nhìn con trai út gần trong gang tấc, hốc mắt nháy mắt đỏ lên.
"Đàn ông đen một chút không sao, nhưng con không gầy, còn mập lên mười cân, tất cả đều là cơ bắp." Chu Ưng Thần nói xong liền muốn cho Lưu Tô Hà xem cơ bắp khỏe mạnh của mình, nhưng khổ nỗi mùa đông mặc quá nhiều, căn bản không có cách nào phô diễn.
Lại gợi ra một trận cười, hơn nữa lời này còn bị Nguyệt Nguyệt trong ngực Lưu Tô Hà nghe thấy, nàng vung tay nhỏ, miệng y y nha nha, nói thầm âm thanh "thịt", đối với người tiểu thúc thúc đầu một lần gặp mặt này, lại hoàn toàn không sợ, giãy dụa thân hình nhỏ bé muốn nhào vào người hắn.
"Ai nha, đây là muốn tiểu thúc thúc ôm đây." Trình Phương Thu liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của khuê nữ, vội vàng lên tiếng, ý bảo Chu Ưng Thần ôm.
"Ta thật sự có thể chứ?" Chu Ưng Thần là lần đầu tiên tiếp xúc với một bé con nhỏ như vậy, không khỏi có chút khẩn trương, nhìn quanh bốn phía, thấy tất cả mọi người gật đầu, lúc này mới nuốt một ngụm nước bọt, đưa mắt nhìn Nguyệt Nguyệt.
Mặt nàng còn không lớn bằng nửa bàn tay hắn, ánh mắt lại to tròn trong sáng như ngọc đen, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, làn da trắng nõn mềm mại, mặc chiếc áo bông nhỏ màu hồng nhạt, trên đầu đội mũ len cùng màu, hai viên cầu lông tơ trên mũ rũ xuống trước ngực, theo động tác vươn tay muốn ôm, thoáng qua, vô cùng đáng yêu.
Đến gần còn có thể ngửi thấy mùi sữa thơm nhàn nhạt, thật khiến cho lòng người tan chảy.
"Vậy tiểu thúc thúc ôm ngươi nhé."
Chu Ưng Thần là một hán tử thiết huyết, bảo hắn lái máy bay mấy ngày mấy đêm, chạy việt dã bao nhiêu km đều không thành vấn đề, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy như đang đối mặt với khó khăn lớn nhất thế giới.
Cái này, làm sao mà hạ thủ?
Hắn vô thức lau lòng bàn tay lên quần áo, sau đó cẩn thận từng li từng tí, vươn tay ôm eo Nguyệt Nguyệt trước, chờ đảm bảo ôm chắc rồi, mới theo nhắc nhở của Lưu Tô Hà nâng đầu và cổ Nguyệt Nguyệt.
Hoàn thành hai động tác này, hắn nhẹ nhàng thở ra. Đúng lúc này, Lưu Tô Hà định buông tay, hắn lại luống cuống, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ, đừng buông, con không được!"
Mọi người bị thái độ như lâm đại địch của hắn chọc cười.
Lưu Tô Hà khóe miệng giật một cái, tức giận thu tay lại, thấy hắn rõ ràng ôm rất chắc chắn, lập tức trợn mắt, "Nói thêm cái gì? Không phải ôm rất tốt sao?"
Đến từ thân nương, lời này trí mạng nhất, Chu Ưng Thần cũng ý thức được mình phản ứng hơi khoa trương, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, ôm Nguyệt Nguyệt, không lên tiếng.
Những người khác che miệng cười trộm, cũng không vội hóa trang không khí năm mới, sôi nổi trở về phòng nói chuyện phiếm.
Lâu như vậy không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói.
Trò chuyện mới biết, Chu Ưng Thần được nghỉ đột xuất. Hắn và Đặng Thanh Vãn trước sau chân nghỉ, hắn liền cùng nàng về trước, đưa cô nương về nhà xong mới trở về.
"Không biết khi nào có thể uống rượu mừng của hai đứa."
Trình Phương Thu hiếm khi nói đùa, vốn không định nghe được trả lời, dù sao người trẻ tuổi da mặt mỏng, ai biết Chu Ưng Thần lại rất nghiêm túc trả lời: "Vấn đề này chúng con đã thương lượng xong, chờ con tốt nghiệp liền kết hôn."
"Vậy là mùa hè năm nay?"
Đặng Thanh Vãn lớn hơn Chu Ưng Thần một khóa, hiện tại đã tốt nghiệp, chính thức gia nhập đội tuyển quốc gia, là nữ phi công đỉnh đỉnh lợi hại.
Tính toán thời gian, Chu Ưng Thần mùa hè năm nay sẽ chính thức tốt nghiệp, hắn hiện tại đang tiếp nhận huấn luyện cùng sàng lọc của đội tuyển quốc gia, không có gì bất ngờ, hai người này tương lai chính là chiến hữu đồng nghiệp.
"Vâng." Nhắc tới cái này, khóe môi Chu Ưng Thần cong lên.
"Con có sắp xếp là tốt rồi."
Lưu Tô Hà và Chu Chí Hoành ở phương diện hôn nhân của con cái, trước nay không ước thúc. Chỉ cần nhà gái nhân phẩm qua cửa, những thứ khác đều không thành vấn đề. Huống chi, con dâu mà các con mang về đều là những người ưu tú, căn bản không cần quan tâm.
Hàn huyên trong chốc lát, Chu Ưng Thần lại đi ôm Niên Niên. So với việc đối xử với Nguyệt Nguyệt, bé gái mềm mại, hắn đối xử với Niên Niên lại không cẩn thận như vậy, thậm chí còn ôm bé chơi nhảy cao, làm Niên Niên cười không ngừng.
Không biết có phải do hắn "phân biệt đối xử" khiến Nguyệt Nguyệt cảm nhận được không, đột nhiên méo miệng, sắp khóc. Cho đến khi bế nàng cùng chơi nhảy cao vài lần, lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Từ khi Chu Ưng Thần trở về, áp lực trông con trong nhà giảm đi không ít. Có lẽ nghé con mới sinh không sợ cọp, còn chưa trải qua "gian khổ" của việc chăm con, hắn đặc biệt hăng hái, một tay ôm một đứa hoàn toàn không thành vấn đề.
Những người khác mừng rỡ, thoải mái, thấy hắn chăm con không tệ, liền vui vẻ đi làm chuyện khác.
Giao thừa hôm nay, Niên Niên và Nguyệt Nguyệt mới trở lại bên cha mẹ, Trình Phương Thu và Chu Ưng Hoài vừa cho hai đứa nhỏ mặc bộ đồ mới màu đỏ, vừa vụng trộm ngắm Chu Ưng Thần đang nằm trên sô pha ngáy o o, cuối cùng ăn ý liếc nhau, xì một tiếng bật cười.
Bọn họ rất có lương tâm, đến trước bữa cơm mới đánh thức Chu Ưng Thần.
Năm mới này náo nhiệt hơn mọi năm, ăn sủi cảo, dán câu đối, đốt pháo...
Điều quan trọng nhất là người đông tâm tề, lòng người ấm áp, so với bất cứ điều gì đều quan trọng.
Theo lệ năm ngoái, sau khi ăn xong ở nhà mình, liền đi đến Lưu gia, cuối cùng đi nhà cũ.
Tới Lưu gia, thời gian vừa vặn, Chu Ưng Hoài và Lưu Tô Hà đi vào bếp hỗ trợ, Trình Phương Thu thì mang theo con đi tìm Lưu Đường nói chuyện. Nàng trong khoảng thời gian này gầy đi không ít, chiếc cằm vốn đã thon thả lại càng nhọn, cả người nhìn qua xinh đẹp rạng rỡ, nhưng lại mang theo một cỗ nặng nề khó tả, ngay cả nụ cười trên mặt cũng có vẻ miễn cưỡng.
Lưu Đường và Hạ Thư Văn chia tay, trạng thái này xem như bình thường, nhưng đã mấy tháng trôi qua, nàng vẫn giữ nguyên trạng thái, vậy thì rất không bình thường.
Trình Phương Thu nhìn nàng như vậy, trong lòng có chút khó chịu, không khỏi nghĩ tới chuyện Chu Ưng Hoài nói với nàng, không khỏi mím môi, do dự một chút, vẫn là mở miệng.
Nói xong, thấy biểu tình trên mặt Lưu Đường như có chút buông lỏng, liền lắm miệng khuyên một câu, "Chị họ, em cảm thấy sống trên đời này, bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất, hiện tại chị có hài lòng không?"
Lưu Đường kéo khóe môi, theo bản năng phản bác: "Vui, sao lại không vui?"
Nói xong, nàng lại mím chặt môi, không nói nữa.
Trình Phương Thu thở dài, không cần nói thêm, thấy Lưu Đường thích Niên Niên và Nguyệt Nguyệt, liền cố ý đùa hai đứa nhỏ, dỗ nàng vui vẻ.
Nhưng Lưu Đường có chút không yên lòng, không quá hai phút, nàng đột nhiên đứng dậy, "Em, em đột nhiên nhớ ra có việc, em ra ngoài một chuyến."
Trình Phương Thu còn chưa kịp nói gì, Lưu Đường đã như một cơn gió, vội vàng cầm áo khoác rồi xông ra ngoài.
"Ai, con bé này lấy áo của ta làm gì? Sắp ăn cơm rồi còn đi đâu?" Hoàng Sênh Hương xuyên qua cửa sổ phòng bếp, thấy Lưu Đường chạy ra ngoài, vội vàng đuổi theo, nhưng cuối cùng không đuổi kịp.
Cuối cùng chỉ có thể hỏi Trình Phương Thu, "Biểu tỷ của con đi đâu vậy? Giữa mùa đông, bình thường nó chẳng muốn ra ngoài, lần này lại còn đi xe đạp?"
"Con cũng không biết, biểu tỷ nói có việc..." Trình Phương Thu lắc đầu, khóe môi lại cong lên ý cười.
Xem ra Lưu Đường rốt cuộc không nhịn được.
Có lẽ ngay cả chính nàng cũng không biết, từ lúc nào, trái tim bị tổn thương của nàng đã được một người chữa lành.
Mãi đến khi ăn cơm, Lưu Đường vẫn chưa trở về, Hoàng Sênh Hương vừa lầm bầm mắng, vừa không nhịn được lo lắng, sợ Lưu Đường đi ra ngoài vội vàng, trên người cái gì cũng không mang, sẽ bị đói rét.
May mắn khi bọn họ ăn cơm xong, chuẩn bị rời đi, Lưu Đường trở về.
Trình Phương Thu ở phòng khách, không nhịn được nhón chân nhìn về phía hành lang gần cửa ra vào.
Lưu Đường mặc trên người không phải chiếc áo bông màu đỏ sậm có vẻ cũ kỹ của Hoàng Sênh Hương, mà là một chiếc áo khoác màu đen có cổ lông, kích cỡ và độ dày đều lớn hơn, dày hơn chiếc áo của Hoàng Sênh Hương.
Rõ ràng, đây là áo của đàn ông.
Mà người đàn ông kia lúc này đang đứng sau lưng Lưu Đường, trong tay xách lớn nhỏ quà tặng, đôi mắt phượng cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười rộ lên như gió xuân thổi qua, chỉ cần nhìn kỹ liền có thể thấy vẻ mặt tiều tụy của hắn, cùng với thân hình gầy đi trông thấy.
Hiển nhiên, mấy tháng nay hắn cũng không dễ chịu.
"Lưu Đường có phải con ngứa đòn không? Gần giao thừa rồi đừng ép ta đánh con..."
Hoàng Sênh Hương lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy người phía sau Lưu Đường, có chút không dám tin dụi mắt hai ba lần, lúc này mới tin tưởng mình không nhìn lầm, vội vàng nuốt những lời định nói, sau đó vội vàng chào hỏi.
"Là Tiểu Hạ a?"
"Đúng, là con, dì, chúc dì giao thừa vui vẻ." Hạ Thư Văn mỉm cười nói, sau đó tiếp tục, "Con có chút việc tìm Đường Đường, cho nên liền tạm thời gọi cô ấy đi, hy vọng dì đừng mắng cô ấy, muốn mắng thì mắng con."
"Ha ha ha, có gì đâu mà mắng, dì không mắng ai cả."
Hoàng Sênh Hương trở mặt nhanh hơn lật sách, liếc mắt nhìn khuê nữ, tức giận trừng mắt nhìn nàng, nghĩ tới cái gì, vội vàng nghiêng người, mời hắn vào, "Tiểu Hạ chúc cháu giao thừa vui vẻ! Bên ngoài lạnh, mau vào ngồi."
"Hôm nay là giao thừa, con không vào ngồi, hôm khác con sẽ đến thăm hai bác và Đường Đường."
Hạ Thư Văn nói mấy câu vừa hay vừa lưu loát, đặt đồ xuống, lại cùng những người khác trong phòng chào hỏi, cuối cùng nhìn chằm chằm Lưu Đường một cái, mới nhanh chóng rời đi.
Cửa đóng lại, trong phòng có trong nháy mắt yên tĩnh, sau đó chính là Hoàng Sênh Hương bùm bùm hỏi, có lẽ dùng chất vấn sẽ chính xác hơn.
"Con và Tiểu Hạ có chuyện gì? Đã hòa thuận rồi?"
Mặt Lưu Đường có chút không tự nhiên, vô thức vùi cằm vào trong cổ áo, khẽ ừ.
Hoàng Sênh Hương lập tức hít một hơi khí lạnh, vừa cười, vừa đi qua đi lại, "Hai đứa sao lại liên lạc? Là con tìm hắn, hay là hắn tìm con?"
"Với tính tình như con cún của con, hắn lại nguyện ý hòa hảo với con, nhà chúng ta có phải mồ mả tổ tiên bốc khói xanh rồi không?"
"Ai nha, ta đã nói sao con đột nhiên chạy đi, thì ra là đi tìm con rể cho ta, giao thừa này ta thật cao hứng."
Trước mặt nhiều người như vậy, Lưu Đường bị nói đến mức mặt khi đỏ, khi xanh, cuối cùng đỉnh một khuôn mặt đỏ như đít khỉ, tránh lên lầu, chỉ để lại một câu, "Mẹ, mẹ có phiền không!"
"Còn không cho nói." Hoàng Sênh Hương hừ một tiếng, không để trong lòng.
Những người khác cười cười, thấy thời gian không còn sớm, chỉ đơn giản hàn huyên vài câu, liền chuẩn bị ra ngoài. Lúc này, từ cửa cầu thang, một cái đầu thò ra, nói với Trình Phương Thu: "Thu Thu, cám ơn em."
Trình Phương Thu khoát tay, cong môi cười nhạt, liền xoay người theo mọi người đi ra ngoài.
"Biểu tỷ con cám ơn con cái gì?" Lưu Tô Hà tò mò hỏi.
Trình Phương Thu đánh mắt một cái, không nói chi tiết. Ngược lại là Chu Ưng Hoài đoán được, kéo nàng đi sang một bên, hỏi: "Em nói chuyện nhà Hạ Thư Văn cho cô ấy biết?"
"Ừ, anh không phải nói chuyện này các bằng hữu đều biết sao, cho nên..." Trình Phương Thu không định giấu Chu Ưng Hoài, gật đầu thừa nhận.
Bọn họ vừa chia tay, Hạ Thư Văn đã bỏ lại tất cả để đi tìm Lưu Đường, mỗi ngày đều tìm mọi cách để gặp nàng một lần.
Kết quả, cuối cùng không chỉ không theo đuổi lại được người, thân thể, tâm lý, công việc, cuộc sống của hắn đều xảy ra sự cố. Người nhà hắn nhìn không được, cũng cảm thấy làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến Lưu Đường, liền chuẩn bị tìm cách ép buộc hắn điều đến bệnh viện phía nam, chờ hắn điều chỉnh tốt trạng thái, lại trở về.
Nhưng một khi đi, không có một hai năm, căn bản không về được.
Hắn và Lưu Đường, sẽ không còn khả năng.
"Làm tốt lắm." Chu Ưng Hoài đưa tay sờ đầu nàng, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Nghe vậy, Trình Phương Thu có chút kinh ngạc, nhìn hắn một cái. Nàng vốn cho rằng Chu Ưng Hoài sẽ nói những lời lẽ cao siêu, chẳng hạn như nàng đem riêng tư của Hạ Thư Văn nói ra là không tốt, kết quả hắn lại khen nàng?
"Chuyện này chỉ có em nói cho cái con quỷ ương bướng Lưu Đường kia, nàng mới suy nghĩ rõ ràng tâm ý của mình."
"Hả?" Trình Phương Thu không hiểu, nhíu mày, nhưng ngẫm lại liền hiểu.
Lưu Đường là một người có tính tình kỳ quái, những chuyện liên quan đến tình hình gần đây của Hạ Thư Văn, nếu là do bất cứ ai trong số những người quen của nàng và Hạ Thư Văn nói ra, đều sẽ không có hiệu quả.
Duy chỉ có nàng là không giống. Nàng xem như "người ngoài", có quan hệ tốt với Lưu Đường, mà với Hạ Thư Văn, nhiều lắm xem như là quan hệ y - hoạn tương đối quen thuộc. Cho nên, nàng sẽ không thiên vị ai, muốn thiên vị cũng là thiên vị Lưu Đường.
Hơn nữa, "người ngoài tỉnh táo, người trong cuộc u mê", lời nàng nói, Lưu Đường có thể nghe lọt.
"Tần nhị ca lần này nhấc đá đập chân mình, ta ngược lại muốn xem xem hắn chuẩn bị kết thúc như thế nào." Chu Ưng Hoài nghĩ đến cái gì, khóe môi tràn ra ý cười.
Trình Phương Thu lại cảm thấy hoảng sợ, cả người nổi da gà, "Anh đang cười trên nỗi đau của người khác?"
Hắn từ khi nào lại có sở thích xấu xa như vậy?
Chu Ưng Hoài nhún vai, từ chối cho ý kiến.
"Thu Thu, các con nói xong chưa? Chúng ta phải đi rồi."
Nghe tiếng Lưu Tô Hà thúc giục, Trình Phương Thu liếc Chu Ưng Hoài một cái, cất giọng trả lời: "Đến rồi đây."
Thấy nàng bước nhanh, giống như sau lưng có hồng thủy mãnh thú, Chu Ưng Hoài không khỏi rủ mắt cười một tiếng, cất bước đuổi theo, một cách tự nhiên vươn tay khoác lên vai nàng.
Trình Phương Thu giả vờ ghét bỏ hất tay hắn ra, hắn lại nhanh chóng bám lấy, giống như keo dán chó không thể vứt bỏ.
Đến nhà cũ, Dương Đào Tâm cùng Chu Phục Cường, cả hai đều dồn hết tâm trí vào hai đứa nhỏ, đối với những chuyện khác không hứng thú, thậm chí còn có nhàn hạ ôm chúng đi dạo, nhưng thời tiết lạnh, không dám đi dạo lâu, một lát liền trở về.
"Khoe khoang đi." Lưu Tô Hà nháy mắt với Trình Phương Thu.
Sau đó, cắn hạt dưa, cười nói: "Người già nha, đều như thế."
Hai người nhìn nhau cười, sau đó nhắc tới chuyện mùng bảy tháng Giêng bọn họ sẽ về Vinh Châu. Đây là hành trình đã sớm định, bọn họ muốn hàn huyên cũng không được bao lâu, rất nhanh liền chuyển sang buôn chuyện khác.
"Cô nói cái con Chu Đình Từ ở vách nhà bên kia có phải đầu óc có vấn đề không? Trước kia đối xử với Đoàn Nguyệt còn tệ hơn cả chó mèo, giờ ly hôn rồi ngược lại ngày nào cũng lẽo đẽo chạy theo sau, ngay cả giao thừa cũng đuổi theo." Lưu Tô Hà chậc chậc hai tiếng, trong giọng nói đầy khinh thường.
Trình Phương Thu nghe nàng nhắc tới, cũng nhớ ra chuyện này, hừ lạnh nói: "Đây gọi là tiện."
Lời nói tuy thô nhưng thật đúng.
Lưu Tô Hà phụ họa gật đầu, "Hôm kia ta còn thấy con bé Đoàn Nguyệt kia, gầy quá, ăn mặc so với trước kia thời thượng, trẻ trung hơn nhiều."
"Công việc của con bé cũng làm rất tốt, cuối năm còn được bình xét là cán bộ ưu tú hàng năm. Lúc đó, bọn họ đều nói Đoàn Nguyệt ly hôn sẽ không có một ngày tốt lành, ta thật muốn hỏi xem mặt bọn họ có đau không."
Hai người hàn huyên một lát, liền bị gọi lên chơi mạt chược.
Kỹ thuật chơi mạt chược của mẹ chồng nàng dâu không hơn kém nhau bao nhiêu, lại vừa ham ăn vừa ham chơi, cơ hồ là cùng một thời khắc buông hạt dưa trên tay, chạy lên bàn.
Ngày hội bắt đầu trong tiếng pháo, lại kết thúc trong tiếng pháo.
Mà chuyện xưa của bọn họ vẫn còn tiếp tục...
Bạn cần đăng nhập để bình luận