Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh
Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh - Chương 77: Ướt đẫm mồ hôi (length: 23161)
"Không phải..."
Trịnh a di vừa nghe thấy đề tài bị kéo đến trên người mình, muốn phủi sạch quan hệ, nhưng lại không biết nên nói thế nào, cảm giác nói gì cũng không đúng; gấp đến độ trán đầy mồ hôi.
Ngược lại Lưu Tô Hà như không có chuyện gì, không nhanh không chậm tiến lên, sau đó đem đồ đạc đã tỉ mỉ chọn lựa và chỉnh lý trong túi ra, thoải mái mỉm cười nói: "Con dâu ta cố ý gửi đặc sản Vinh Châu, đệ muội nếu cảm thấy hứng thú, ta sẽ lấy cho đệ một ít mang về."
Hai người so sánh, cao thấp rõ ràng.
Dương Đào Tâm nhẹ nhàng ngước mắt nhìn Điền Xuân Anh, "Mắt không tốt, thì đi đầu hẻm mà mua một bộ kính lão."
Nghe những lời này, Điền Xuân Anh siết chặt lòng bàn tay, nàng mới ngoài bốn mươi tuổi, chỗ nào cần đến kính lão, lời này là lão thái thái đang cảnh cáo nàng nói chuyện phải có chừng mực.
Thế nhưng dựa vào cái gì!
Lưu Tô Hà có thể ám chỉ châm chọc cháu trai nàng lớn lên không dễ nhìn, nàng liền không thể "âm dương quái khí" con dâu Lưu Tô Hà là nông dân xuất thân? Như vậy không khỏi quá thiên vị!
Hơn nữa, chẳng phải bản thân lão thái thái cũng không hài lòng việc Chu Ưng Hoài cưới con dâu người tỉnh ngoài sao?
Vì thế, Điền Xuân Anh chưa từ bỏ ý định, gọi: "Mẹ."
Dương Đào Tâm bất mãn nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Trịnh a di."
Đứng ở sau lưng Dương Đào Tâm, Trịnh a di lập tức tiến lên, nói với Điền Xuân Anh: "Trong phòng bếp còn canh, ta cùng ngài bưng đến Tây Viện nhé?"
Điền Xuân Anh biết đây đã là Dương Đào Tâm nổi giận, cho nàng một bậc thang cuối cùng, nàng đảo mắt một vòng, nhìn thấy Chu lão gia tử sớm đã mặt đen như than, rốt cuộc không dám tiếp tục càn quấy, cắn môi đáp: "Được."
Sau khi hai người rời đi, đình viện khôi phục yên tĩnh.
Dương Đào Tâm đặt một xấp ảnh chụp trong tay lên bàn, nghiêng đầu nói với Lưu Tô Hà vẫn đang đứng: "Ngồi đi."
Giọng nói có chút cứng nhắc, nhưng so với khi nói với Điền Xuân Anh vừa rồi, đã coi như mềm mỏng hơn nhiều, Lưu Tô Hà không dám làm bộ làm tịch, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, thấy Dương Đào Tâm muốn múc canh cho nàng, vội vàng theo trong tay bà tiếp nhận cái thìa, cầm chén nhỏ, múc cho ba người mỗi người một chén.
"Nấu một buổi chiều, rất bổ khí huyết, con công tác bận rộn, uống nhiều một chút."
"Cám ơn mẹ."
Ba người uống hơn phân nửa, mới buông bát thìa xuống.
Dương Đào Tâm lau miệng, đợi Trịnh a di trở lại thu dọn sạch sẽ mặt bàn, mới thản nhiên đưa tay lật xem vài thứ trong đống đồ vật trên bàn, gật đầu nói: "Coi như có lòng."
Có đôi khi, từ việc tặng quà có thể nhìn ra tính cách đại khái của một người, trong đống đồ này không thiếu tâm ý, cũng không thiếu giá trị, đầy đủ chu đáo, khiến người không tìm ra lỗi.
Tuy không biết trong này có bao nhiêu phần bút tích của Chu Ưng Hoài, nhưng ít nhiều cũng có thể nhìn ra, vị cháu dâu này của bọn họ không phải kẻ ngu xuẩn.
"Đúng vậy, có thời gian sẽ cho nó cùng nhị vị thông gia điện thoại nhé?" Lưu Tô Hà cẩn thận từng li từng tí thăm dò.
Dương Đào Tâm liếc mắt nhìn Lưu Tô Hà, sau đó ngượng ngùng mím môi dưới, không nói gì.
"Tô Hà, nếu đã là Ưng Hoài lựa chọn đối tượng kết hôn, hơn nữa đã lĩnh chứng, vậy thì nàng chính là người của Chu gia chúng ta, ăn tết thì mang về gặp mặt, còn thông gia điện thoại thì không cần."
Trong lòng Lưu Tô Hà hơi hồi hộp, nửa vui nửa buồn, vui chính là lão thái thái nói những lời này, xem như đã thừa nhận thân phận của Thu Thu, lo là thái độ của nàng nước đôi, hiển nhiên chưa thực sự tán thành, chỉ là nể mặt nàng mới nhượng bộ.
Xem ra đến lúc đó vẫn phải dựa vào bản thân Thu Thu.
Lão thái thái khó chiều thật, nhưng một khi thật sự nhận được sự tán thành của nàng, thì sẽ yêu thương như tròng mắt, người này rất bao che, sau này Thu Thu cùng Ưng Hoài về Kinh Thị, cũng có thể có chỗ dựa vững chắc, không, là song trọng chỗ dựa.
Phải biết lão gia tử tuy bình thường không hay nói chuyện, nhưng đến thời điểm mấu chốt, không ngoại lệ đều đứng về phía lão thái thái.
\*
Xa tại thôn Bình Nhạc, Trình Phương Thu hoàn toàn không biết bà bà đã vì mình làm nhiều như vậy, nàng đang nhìn Chu Ưng Hoài và Chu Ưng Thần khiêng về ba cái quạt điện, một đài radio cùng một chiếc xe đạp mới tinh mà ngây người.
Hai huynh đệ này đi công xã cung tiêu xã để nhập hàng sao?
Nơi vùng núi hẻo lánh như bọn họ, trung bình một tháng có thể bán được một đơn hàng loại này đã coi là tốt, vậy mà hắn lại mua nhiều như thế.
"Mau đóng cửa viện lại." Trình Phương Thu nhanh chóng sai Trình Học Tuấn đang ngây ngốc đi đóng cửa, sau đó sửng sốt vài giây mới hoàn hồn, ngăn đám người hiếu kỳ ở bên ngoài.
Cảm giác ánh mắt dính trên người biến mất, Trình Phương Thu thở phào, mím môi hỏi: "Chàng mua nhiều như thế làm gì?"
"Mỗi phòng một cái, vừa vặn." Chu Ưng Hoài trả lời với vẻ mặt vô tội.
Tuy thoạt nhìn có vẻ nhiều, nhưng tính toán kỹ lưỡng, lại phát hiện vừa đủ nhu cầu, Trình Phương Thu khẽ gật đầu, thầm khen một câu, nghĩ đến thật chu đáo.
"Trong nhà không có nhiều ổ cắm điện."
Trình Bảo Khoan gãi đầu, vốn định nói bọn họ không cần quạt, không cần thiết phải mua nhiều như vậy, nhưng nghĩ lại việc khuê nữ mới dạy dỗ bọn họ phải biết tiếp thu, liền nuốt lời nói xuống, ngược lại nói đến vấn đề thực tế.
"Đây đều là vấn đề nhỏ." Chu Ưng Hoài lấy ra công cụ đã mua, xắn tay áo lên bắt đầu làm.
"Cha, cha đừng quên tỷ phu là kỹ thuật viên." Trình Học Tuấn nói xong vui vẻ đi theo Chu Ưng Hoài giúp đỡ, hoàn toàn như một cái đuôi nhỏ.
Trình Bảo Khoan bị con trai cười nhạo, có chút lúng túng sờ chóp mũi, sau đó cũng đi theo giúp đỡ.
Đám đàn ông đều đi hóng chuyện, Đinh Tịch Mai nhân cơ hội này kéo Trình Phương Thu cũng muốn đi hỗ trợ, "Thu Thu lại đây, ta có việc muốn nói với con."
"Dạ?" Trình Phương Thu có chút mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo Đinh Tịch Mai vào phòng.
Hai mẹ con vào phòng, Đinh Tịch Mai đóng cửa sổ lại, đảm bảo bên ngoài không có ai, sau đó mới thần bí lôi kéo Trình Phương Thu ngồi xuống giường.
"Nương, nương muốn nói gì với con?"
Rõ ràng đã nghĩ kỹ nên nói như thế nào, nhưng giờ phút này, cùng khuê nữ ở một mình, Đinh Tịch Mai không biết nên mở lời như thế nào, do dự một chút, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi hỏi: "Thu Thu, con và Ưng Hoài có phải đã..."
Mấy chữ kia trong miệng nhai đi nhấm lại, mới phun ra, "Động phòng?"
Nghe vậy, Trình Phương Thu vốn đang thong dong tự tại, lập tức bị dọa sợ, mở to hai mắt, hai má đỏ ửng, hơn nữa, vệt đỏ còn lan ra tai và cổ.
Đánh ch·ế·t nàng cũng không nghĩ ra, nương nàng kéo nàng vào phòng để nói chuyện lại là chuyện này!
Còn chưa nghĩ ra cách trả lời, lại nghe Đinh Tịch Mai nói: "Nương đã nhìn ra, vết thương trên tay Ưng Hoài hẳn không phải bị thương khi làm việc, mà là..."
Hiển nhiên Đinh Tịch Mai rất ngượng ngùng khi nói những điều này, mặt nàng cũng đỏ bảy tám phần, câu tiếp theo không nói ra miệng, mà chuyển sang chuyện khác, "Nương nói với con những điều này không có ý gì khác, chỉ muốn nói, sau này con và Ưng Hoài phải chú ý một chút, lỡ bị người khác nhìn thấy, sẽ không tốt."
Thời đại này, quan hệ nam nữ chưa được cởi mở, ngay cả vợ chồng ở bên ngoài cũng phải giữ khoảng cách, nếu bị người khác nhìn thấy dấu vết hoan ái, ít nhiều ảnh hưởng đến thanh danh, nhất là đối với nữ hài tử.
Trình Phương Thu như tôm luộc, ra sức gật đầu, "Chúng con sau này nhất định sẽ chú ý."
Thấy Trình Phương Thu sắp vùi đầu xuống đất, Đinh Tịch Mai vỗ nhẹ đầu nàng, "Những lời này ta nên nói sớm với con, là nương suy nghĩ không chu đáo, may mà bây giờ nói cũng chưa muộn."
"Nương." Trình Phương Thu như chim nhỏ nhào vào lòng Đinh Tịch Mai, đầu nhỏ cọ tới cọ lui làm nũng.
Hai người xấu hổ hàn huyên một lúc, Đinh Tịch Mai nghĩ đến điều gì đó, "Hai con có tính toán gì về việc có con không?"
Nghe vậy, Trình Phương Thu thành thật trả lời: "Chúng con chưa bàn chuyện này, con nghĩ thuận theo tự nhiên, chàng chắc cũng vậy."
"Ừ, loại chuyện này vội cũng không được, thuận theo tự nhiên là tốt nhất."
Nói đến đây, Trình Phương Thu vô thức đưa tay che bụng, nơi này bằng phẳng, nhưng chỉ cần nghĩ đến tương lai có thể sẽ có một đứa con của nàng và Chu Ưng Hoài, nàng liền cảm thấy trong bụng nóng lên, trái tim đập nhanh không kiểm soát.
Sinh con? Nói không sợ là nói dối, dù sao kiếp trước, người bên cạnh và trên mạng có nhiều người mẹ vĩ đại nói với nàng, việc sinh con có thể mang đến những ảnh hưởng tiêu cực, đau đớn, biến dạng, già đi...
Thế nhưng bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, nàng vừa sợ hãi, vừa nhịn không được mong đợi, không biết con mình sinh ra sẽ thế nào, dung mạo của nàng xinh đẹp như vậy, con nàng chắc chắn không xấu xí chứ?
Có một đứa bé giống mình, mềm mại gọi mình là mẹ, cảnh tượng đó chỉ nghĩ đến thôi, đã thấy tim tan chảy.
Hơn nữa, nàng tự nhận tính tình của mình và Chu Ưng Hoài không tệ, điều kiện vật chất cũng không kém, hoàn toàn có thể cho con một môi trường trưởng thành tốt.
Mọi thứ đều hoàn mỹ, chỉ là...
Trình Phương Thu nhịn không được gào thét, trên thế giới này, sao không có loại kỹ thuật nào có thể khiến người ta làm mẹ mà không đau?
"Mấy ngày con không ở đây, chăn của con ta đều giặt, còn phơi nắng, buổi tối cứ thế ngủ là được." Đinh Tịch Mai chỉ vào giường Trình Phương Thu, khoa tay múa chân một chút, nhíu mày, "Có phải hơi nhỏ không, con và Ưng Hoài ngủ có vừa không?"
Nghe vậy, Trình Phương Thu nhìn về phía sau, quả thật hơi nhỏ, một mình nàng ngủ thì rộng rãi, có thể lăn lộn, nhưng Chu Ưng Hoài cao lớn, chắc chắn sẽ hơi chật.
"Cứ ngủ tạm đi." Giờ này ngày mai còn phải đi tỉnh thành, muốn thay đổi cũng không có thời gian.
Đinh Tịch Mai hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, bèn nói: "Đợi từ tỉnh thành về, ta sẽ bảo cha con tìm thợ mộc đóng cho hai đứa một cái giường khác."
"Vâng, chúng ta đi xem bọn họ làm xong chưa." Ở trong phòng lâu có chút nóng, nếu Chu Ưng Hoài và mọi người canh chừng làm xong, thì có thể bật quạt điện.
Loay hoay với mạch điện, nói đơn giản thì đơn giản, nói khó cũng khó, những người khác không hiểu, không dám làm bừa, cho nên nói là có một đống người giúp, nhưng thực tế người làm vẫn là Chu Ưng Hoài, hắn chạy khắp phòng, trèo lên trèo xuống, không ngừng nghỉ.
Làm xong tất cả, Chu Ưng Hoài mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt đẫm, nhưng hắn vẫn ưu tiên hướng quạt điện đang chạy về phía Trình Phương Thu, cười nói: "Thế nào, có mát không?"
"Mát." Trình Phương Thu đau lòng kéo hắn qua, để hắn cũng được thổi gió.
Chu Ưng Hoài nhe răng cười, không né tránh, sau đó nói với Chu Ưng Thần: "Đệ đi thử xem phòng khác đã có điện chưa."
"Chúng ta cũng đi thử, Ưng Hoài vất vả rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi." Đinh Tịch Mai nói, vừa rót nước, vừa đưa khăn cho Chu Ưng Hoài.
"Cám ơn nương." Chu Ưng Hoài nhận lấy, uống một ngụm lớn, nhét khăn vào tay Trình Phương Thu, sau đó một tay xách quạt, "Con đi tìm quần áo, tắm rửa xong sẽ nằm nghỉ một lát."
"Trong ấm còn nước nóng, phòng tắm để Thu Thu dẫn con đi."
"Vâng."
Những người khác theo Chu Ưng Thần đi thử hai cái quạt điện ở phòng Đinh Tịch Mai, còn Chu Ưng Hoài ôm vai Trình Phương Thu, đưa nàng về phòng.
"Toàn mồ hôi, đừng cọ vào người ta." Trình Phương Thu ghét bỏ đẩy tay hắn, sau đó không biết xấu hổ lại càng lại gần, "Chàng ngửi thử xem, có hôi không?"
"Chu Ưng Hoài, chàng có phải muốn bị đánh không?" Trình Phương Thu bịt mũi, cầm khăn ném vào tay hắn, hắn cố ý run tay, suýt làm rơi quạt điện.
Trình Phương Thu hoảng sợ, thấy Chu Ưng Hoài nhanh tay đỡ được quạt điện, mới an tâm, không dám đánh hắn nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt bất mãn biểu đạt.
Thấy vậy, Chu Ưng Hoài khẽ cười, đưa tay đẩy cửa, đặt quạt điện lên bàn, cắm điện, liền thấy quạt chạy đều.
Hắn đối diện quạt điện, vén áo lên lau mồ hôi trên trán, vai rộng cùng lưng khôi ngô hơi cong, làm nổi bật đường cong eo thon, xuống chút nữa là cặp mông căng tròn và đôi chân dài mạnh mẽ.
Tính co giãn được kéo căng.
Trình Phương Thu nhìn, đồng tử hơi giãn, không tự chủ nuốt nước bọt, không ngờ động tĩnh nhỏ này trong căn phòng yên tĩnh lại rõ ràng đến vậy, đến khi nàng nhận ra, muốn che miệng lại thì đã muộn.
Chỉ thấy Chu Ưng Hoài dừng động tác lau mồ hôi, nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm bắt gặp nàng, mày kiếm khẽ nhếch, khóe môi cong lên.
Hắn lại vén áo lên cao hơn, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn, mồ hôi óng ánh, cơ ngực săn chắc, cơ bụng rõ ràng, còn có...
Vì gió thổi và điều kiện tự thân, mà hằn lên một mảnh vải vóc.
Nàng càng nhìn lâu, đuôi mắt Chu Ưng Hoài càng đỏ.
"Khăn mặt cho chàng." Trình Phương Thu đột nhiên hoàn hồn, đỏ mặt nhét khăn vào tay hắn, sau đó bất mãn nói, "Sao chàng không mặc áo?"
"Không phải nàng muốn ta đi tắm sao? Mau đi đi, phòng tắm ở hậu viện, rất dễ tìm." Trình Phương Thu cảm thấy cả người như bị lửa thiêu, không muốn để ý đến lời của Chu Ưng Hoài, tìm cho hắn một bộ quần áo, liền đuổi hắn ra khỏi phòng.
Tựa vào tường, hít sâu hai lần, mới thấy tim bớt đập nhanh.
Ai ngờ Chu Ưng Hoài lại quay lại, thò đầu qua cửa sổ, thấp giọng nói: "Cùng tắm nhé?"
"Cút."
Vừa dứt lời, người bên ngoài liền biến mất, hiển nhiên là trêu nàng.
Trình Phương Thu nghiến răng, cảm thấy gần đây có gì đó không ổn, sao nàng lại năm lần bảy lượt mắc bẫy Chu Ưng Hoài? Nam sắc dụ hoặc lớn như vậy sao?
Ừ, hình như có chút lớn thật, nữ nhân mà, bình thường áp lực, thử một chút nam sắc, là chuyện bình thường.
Tự an ủi mình, Trình Phương Thu nằm xuống giường, muốn nghỉ ngơi.
Quạt thổi nhè nhẹ, trong mùa hè nóng bức như khúc hát ru, không lâu sau, nàng mơ màng, cảm thấy bên cạnh có một bánh xà phòng lớn, vừa thơm vừa trơn, nhưng hơi nóng, như lò lửa.
Thế nhưng đi vào trong, lại là tường đất dán báo cũ, so sánh hai bên, nàng vẫn cau mày chọn bánh xà phòng lớn.
Tắm xong trở về, Chu Ưng Hoài nằm mép giường, nhìn nàng lăn qua lăn lại, cuối cùng dùng tay chân quấn lấy hắn.
Hô hấp đình trệ, sau đó trở nên nặng nhọc, một tay đặt lên trán, hít sâu vài lần, mới đè nén dục vọng xuống, đưa tay kéo nàng vào lòng, ôm eo nàng ngủ thiếp đi.
Chỉ là giấc ngủ này không yên ổn, giường quá nhỏ, bất kỳ động tác nào của đối phương đều cảm nhận được, mà hắn sợ đánh thức nàng, cơ bản giữ nguyên tư thế, còn nàng thì ngược lại, nhích tới nhích lui, không an phận.
May mà không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng Đinh Tịch Mai gọi ăn cơm chiều, cắt đứt sự nghỉ ngơi này.
"Chu Ưng Hoài." Nàng vừa tỉnh, giọng nói hơi khàn, nhẹ nhàng, như mèo con cào ngứa, khiến tim hắn nóng rực, hắn vốn kìm nén, lúc này rốt cuộc không nhịn được, giữ gáy nàng, hôn xuống.
Trình Phương Thu mơ màng tỉnh táo lại, nhưng bị hắn đè, không thể phản kháng.
May mà Chu Ưng Hoài còn lý trí, hôn nàng hai cái, liền buông tha, ôm nàng dậy, mang dép, chỉnh tóc, đẩy nàng ra ngoài.
"Nàng đi trước, ta bình tĩnh một chút."
Bình tĩnh cái gì? Trình Phương Thu chớp mắt, liếc nhìn một cái, như điện giật thu tầm mắt lại, nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
Chu Ưng Hoài khẽ nhếch môi, đứng trước quạt, thổi một hồi lâu mới ra khỏi phòng.
Cơm tối vẫn phong phú, sau khi ăn xong, Đinh Tịch Mai dẫn bọn họ ra ngoài, đưa thiệp mời cho những người thân thích có thể đi tỉnh thành dự tiệc cưới, vì tỉnh thành xa, không nhiều người đi được, nên rất nhanh, không cần đi nhiều nhà đã xong việc.
Hoàng hôn buông xuống, chân trời dần tối, nhường chỗ cho bóng đêm, cây cối trong ruộng đồng đung đưa trong gió, khiến người ta nhịn không được dừng chân.
Cả nhà không hẹn mà cùng dừng bước, nhìn mặt trời lặn, mới đi về hướng nhà.
Sáng hôm sau, mọi người đã dậy, ăn sáng đơn giản, khóa kỹ cửa sổ, rồi đến công xã bắt xe, vì có kinh nghiệm, lần này đi tỉnh thành đơn giản hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên Trình Học Tuấn đi xa nhà, hưng phấn ghé vào cửa kính xe, không nỡ chớp mắt, nhưng sau đó vẫn ngủ thiếp đi.
Đến tỉnh thành thì đã muộn, nghĩ đến việc nhà không đủ chỗ ở, Trình Phương Thu đã sớm tìm một nhà khách gần xưởng máy, đi bộ khoảng năm phút là đến, rất thuận tiện.
Làm thủ tục nhận phòng, cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh quen thuộc ăn tối, cơ bản không còn tinh lực, chỉ muốn ngủ một giấc.
Hơn nữa ngày thứ hai là thứ hai, Trình Phương Thu và Chu Ưng Hoài đều phải đi làm, càng cần nghỉ ngơi, đưa bọn họ về nhà khách, liền trở về nhà.
"Yên tâm đi, Chu Ưng Thần ở nhà khách."
"Ta không có gì không yên tâm, ta chỉ là quá mệt mỏi." Trình Phương Thu ngáp một cái, nghĩ đến việc mệt mỏi như vậy, ngày mai còn phải đi làm, liền muốn hủy diệt thế giới.
Chu Ưng Hoài xoa vai cho nàng, trong nhà mấy ngày không có người, không khí có chút khó chịu, hắn đứng dậy mở cửa sổ ban công, "Ta đi nấu nước trước, tắm rửa xong, sớm một chút nghỉ ngơi."
"Được." Có người tri kỷ như vậy ở bên, thật là may mắn, nàng chỉ cần nằm trên ghế sofa, chờ đi tắm là được, Trình Phương Thu lóe lên tia vui mừng, nhưng không lâu sau, tia vui mừng liền biến thành căm hận.
"Cùng tắm, tiết kiệm thời gian." Chu Ưng Hoài nhanh chóng chen vào phòng tắm, không cho nàng cơ hội cự tuyệt.
Trình Phương Thu trợn mắt, tức giận cho hắn một quyền, nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng được hắn, hai người cùng nhau tắm một cái uyên ương dục, sau đó ôm nhau ngủ.
Nàng mệt, hắn còn mệt hơn, phần lớn hành lý đều là hắn xách, mọi việc đều do hắn bận rộn sắp xếp.
Có hậu thuẫn như vậy, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Theo thường lệ, Chu Ưng Hoài đánh thức Trình Phương Thu khi đi làm, "Bữa sáng để trên bàn, ta hôm qua đã dặn Chu Ưng Thần hôm nay dẫn cha mẹ đi dạo Vinh Châu, tiện mua thức ăn về, Thu Thu tan làm thì về thẳng nhà, hôm nay ăn cơm ở nhà."
Trình Phương Thu vừa mặc quần áo, vừa gật đầu đáp: "Ta biết rồi."
Chu Ưng Hoài nhìn dáng vẻ đáng yêu mơ màng của nàng, nhịn không được lại gần hôn nàng, xoa đầu nàng, rồi xách túi công văn ra cửa.
Trình Phương Thu khẽ mím môi, cơn buồn ngủ tan biến hơn nửa.
Đi làm ở tiệm chụp ảnh đã quen thuộc, nàng dù có chậm chạp, vẫn đúng giờ đến tiệm, nhiệt tình chào hỏi Tôn Hồng Yến, biết nàng về quê, thấy nàng vui vẻ, cũng cười theo.
"Thu Thu, buổi sáng tốt lành."
"Ta mang đậu phộng cha ta trồng, lát nữa chia cho cô một ít." Trình Phương Thu nháy mắt.
"Muốn chia món gì ngon?" Lý Trí Lượng từ khu chụp ảnh đi tới, cười trêu một câu.
"Đậu phộng, mọi người đều có phần." Trình Phương Thu vỗ túi, sau đó hỏi: "Hôm nay có đông khách không?"
"Rất nhiều, còn có người chuyên môn đến vì cô, nghe nói cô chưa đến, liền nói buổi chiều đến." Lý Trí Lượng nhắc đến chuyện này, mắt sáng lên, nhìn Trình Phương Thu như nhìn phúc tinh.
Từ khi Trình Phương Thu đến, khách hàng tăng lên, danh tiếng tạm thời chưa biết, dù sao ảnh cần thời gian, nhưng mỗi người được nàng chụp, đều không nói không tốt, ít nhất trải nghiệm rất tốt.
Cứ tiếp tục như vậy, thanh danh của Hồng Mộng tiệm chụp ảnh chắc chắn sẽ ngày càng tốt.
"Xem ra hôm nay lại bận rộn rồi."
Trình Phương Thu vừa nói xong, có bốn năm người xông vào, tất cả đều là thiếu niên, trong đó, người dẫn đầu nổi bật nhất, cao ráo, da trắng, mày rậm mắt to, rất tuấn tú.
Chà, lại có tiểu soái ca...
Trịnh a di vừa nghe thấy đề tài bị kéo đến trên người mình, muốn phủi sạch quan hệ, nhưng lại không biết nên nói thế nào, cảm giác nói gì cũng không đúng; gấp đến độ trán đầy mồ hôi.
Ngược lại Lưu Tô Hà như không có chuyện gì, không nhanh không chậm tiến lên, sau đó đem đồ đạc đã tỉ mỉ chọn lựa và chỉnh lý trong túi ra, thoải mái mỉm cười nói: "Con dâu ta cố ý gửi đặc sản Vinh Châu, đệ muội nếu cảm thấy hứng thú, ta sẽ lấy cho đệ một ít mang về."
Hai người so sánh, cao thấp rõ ràng.
Dương Đào Tâm nhẹ nhàng ngước mắt nhìn Điền Xuân Anh, "Mắt không tốt, thì đi đầu hẻm mà mua một bộ kính lão."
Nghe những lời này, Điền Xuân Anh siết chặt lòng bàn tay, nàng mới ngoài bốn mươi tuổi, chỗ nào cần đến kính lão, lời này là lão thái thái đang cảnh cáo nàng nói chuyện phải có chừng mực.
Thế nhưng dựa vào cái gì!
Lưu Tô Hà có thể ám chỉ châm chọc cháu trai nàng lớn lên không dễ nhìn, nàng liền không thể "âm dương quái khí" con dâu Lưu Tô Hà là nông dân xuất thân? Như vậy không khỏi quá thiên vị!
Hơn nữa, chẳng phải bản thân lão thái thái cũng không hài lòng việc Chu Ưng Hoài cưới con dâu người tỉnh ngoài sao?
Vì thế, Điền Xuân Anh chưa từ bỏ ý định, gọi: "Mẹ."
Dương Đào Tâm bất mãn nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Trịnh a di."
Đứng ở sau lưng Dương Đào Tâm, Trịnh a di lập tức tiến lên, nói với Điền Xuân Anh: "Trong phòng bếp còn canh, ta cùng ngài bưng đến Tây Viện nhé?"
Điền Xuân Anh biết đây đã là Dương Đào Tâm nổi giận, cho nàng một bậc thang cuối cùng, nàng đảo mắt một vòng, nhìn thấy Chu lão gia tử sớm đã mặt đen như than, rốt cuộc không dám tiếp tục càn quấy, cắn môi đáp: "Được."
Sau khi hai người rời đi, đình viện khôi phục yên tĩnh.
Dương Đào Tâm đặt một xấp ảnh chụp trong tay lên bàn, nghiêng đầu nói với Lưu Tô Hà vẫn đang đứng: "Ngồi đi."
Giọng nói có chút cứng nhắc, nhưng so với khi nói với Điền Xuân Anh vừa rồi, đã coi như mềm mỏng hơn nhiều, Lưu Tô Hà không dám làm bộ làm tịch, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, thấy Dương Đào Tâm muốn múc canh cho nàng, vội vàng theo trong tay bà tiếp nhận cái thìa, cầm chén nhỏ, múc cho ba người mỗi người một chén.
"Nấu một buổi chiều, rất bổ khí huyết, con công tác bận rộn, uống nhiều một chút."
"Cám ơn mẹ."
Ba người uống hơn phân nửa, mới buông bát thìa xuống.
Dương Đào Tâm lau miệng, đợi Trịnh a di trở lại thu dọn sạch sẽ mặt bàn, mới thản nhiên đưa tay lật xem vài thứ trong đống đồ vật trên bàn, gật đầu nói: "Coi như có lòng."
Có đôi khi, từ việc tặng quà có thể nhìn ra tính cách đại khái của một người, trong đống đồ này không thiếu tâm ý, cũng không thiếu giá trị, đầy đủ chu đáo, khiến người không tìm ra lỗi.
Tuy không biết trong này có bao nhiêu phần bút tích của Chu Ưng Hoài, nhưng ít nhiều cũng có thể nhìn ra, vị cháu dâu này của bọn họ không phải kẻ ngu xuẩn.
"Đúng vậy, có thời gian sẽ cho nó cùng nhị vị thông gia điện thoại nhé?" Lưu Tô Hà cẩn thận từng li từng tí thăm dò.
Dương Đào Tâm liếc mắt nhìn Lưu Tô Hà, sau đó ngượng ngùng mím môi dưới, không nói gì.
"Tô Hà, nếu đã là Ưng Hoài lựa chọn đối tượng kết hôn, hơn nữa đã lĩnh chứng, vậy thì nàng chính là người của Chu gia chúng ta, ăn tết thì mang về gặp mặt, còn thông gia điện thoại thì không cần."
Trong lòng Lưu Tô Hà hơi hồi hộp, nửa vui nửa buồn, vui chính là lão thái thái nói những lời này, xem như đã thừa nhận thân phận của Thu Thu, lo là thái độ của nàng nước đôi, hiển nhiên chưa thực sự tán thành, chỉ là nể mặt nàng mới nhượng bộ.
Xem ra đến lúc đó vẫn phải dựa vào bản thân Thu Thu.
Lão thái thái khó chiều thật, nhưng một khi thật sự nhận được sự tán thành của nàng, thì sẽ yêu thương như tròng mắt, người này rất bao che, sau này Thu Thu cùng Ưng Hoài về Kinh Thị, cũng có thể có chỗ dựa vững chắc, không, là song trọng chỗ dựa.
Phải biết lão gia tử tuy bình thường không hay nói chuyện, nhưng đến thời điểm mấu chốt, không ngoại lệ đều đứng về phía lão thái thái.
\*
Xa tại thôn Bình Nhạc, Trình Phương Thu hoàn toàn không biết bà bà đã vì mình làm nhiều như vậy, nàng đang nhìn Chu Ưng Hoài và Chu Ưng Thần khiêng về ba cái quạt điện, một đài radio cùng một chiếc xe đạp mới tinh mà ngây người.
Hai huynh đệ này đi công xã cung tiêu xã để nhập hàng sao?
Nơi vùng núi hẻo lánh như bọn họ, trung bình một tháng có thể bán được một đơn hàng loại này đã coi là tốt, vậy mà hắn lại mua nhiều như thế.
"Mau đóng cửa viện lại." Trình Phương Thu nhanh chóng sai Trình Học Tuấn đang ngây ngốc đi đóng cửa, sau đó sửng sốt vài giây mới hoàn hồn, ngăn đám người hiếu kỳ ở bên ngoài.
Cảm giác ánh mắt dính trên người biến mất, Trình Phương Thu thở phào, mím môi hỏi: "Chàng mua nhiều như thế làm gì?"
"Mỗi phòng một cái, vừa vặn." Chu Ưng Hoài trả lời với vẻ mặt vô tội.
Tuy thoạt nhìn có vẻ nhiều, nhưng tính toán kỹ lưỡng, lại phát hiện vừa đủ nhu cầu, Trình Phương Thu khẽ gật đầu, thầm khen một câu, nghĩ đến thật chu đáo.
"Trong nhà không có nhiều ổ cắm điện."
Trình Bảo Khoan gãi đầu, vốn định nói bọn họ không cần quạt, không cần thiết phải mua nhiều như vậy, nhưng nghĩ lại việc khuê nữ mới dạy dỗ bọn họ phải biết tiếp thu, liền nuốt lời nói xuống, ngược lại nói đến vấn đề thực tế.
"Đây đều là vấn đề nhỏ." Chu Ưng Hoài lấy ra công cụ đã mua, xắn tay áo lên bắt đầu làm.
"Cha, cha đừng quên tỷ phu là kỹ thuật viên." Trình Học Tuấn nói xong vui vẻ đi theo Chu Ưng Hoài giúp đỡ, hoàn toàn như một cái đuôi nhỏ.
Trình Bảo Khoan bị con trai cười nhạo, có chút lúng túng sờ chóp mũi, sau đó cũng đi theo giúp đỡ.
Đám đàn ông đều đi hóng chuyện, Đinh Tịch Mai nhân cơ hội này kéo Trình Phương Thu cũng muốn đi hỗ trợ, "Thu Thu lại đây, ta có việc muốn nói với con."
"Dạ?" Trình Phương Thu có chút mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo Đinh Tịch Mai vào phòng.
Hai mẹ con vào phòng, Đinh Tịch Mai đóng cửa sổ lại, đảm bảo bên ngoài không có ai, sau đó mới thần bí lôi kéo Trình Phương Thu ngồi xuống giường.
"Nương, nương muốn nói gì với con?"
Rõ ràng đã nghĩ kỹ nên nói như thế nào, nhưng giờ phút này, cùng khuê nữ ở một mình, Đinh Tịch Mai không biết nên mở lời như thế nào, do dự một chút, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi hỏi: "Thu Thu, con và Ưng Hoài có phải đã..."
Mấy chữ kia trong miệng nhai đi nhấm lại, mới phun ra, "Động phòng?"
Nghe vậy, Trình Phương Thu vốn đang thong dong tự tại, lập tức bị dọa sợ, mở to hai mắt, hai má đỏ ửng, hơn nữa, vệt đỏ còn lan ra tai và cổ.
Đánh ch·ế·t nàng cũng không nghĩ ra, nương nàng kéo nàng vào phòng để nói chuyện lại là chuyện này!
Còn chưa nghĩ ra cách trả lời, lại nghe Đinh Tịch Mai nói: "Nương đã nhìn ra, vết thương trên tay Ưng Hoài hẳn không phải bị thương khi làm việc, mà là..."
Hiển nhiên Đinh Tịch Mai rất ngượng ngùng khi nói những điều này, mặt nàng cũng đỏ bảy tám phần, câu tiếp theo không nói ra miệng, mà chuyển sang chuyện khác, "Nương nói với con những điều này không có ý gì khác, chỉ muốn nói, sau này con và Ưng Hoài phải chú ý một chút, lỡ bị người khác nhìn thấy, sẽ không tốt."
Thời đại này, quan hệ nam nữ chưa được cởi mở, ngay cả vợ chồng ở bên ngoài cũng phải giữ khoảng cách, nếu bị người khác nhìn thấy dấu vết hoan ái, ít nhiều ảnh hưởng đến thanh danh, nhất là đối với nữ hài tử.
Trình Phương Thu như tôm luộc, ra sức gật đầu, "Chúng con sau này nhất định sẽ chú ý."
Thấy Trình Phương Thu sắp vùi đầu xuống đất, Đinh Tịch Mai vỗ nhẹ đầu nàng, "Những lời này ta nên nói sớm với con, là nương suy nghĩ không chu đáo, may mà bây giờ nói cũng chưa muộn."
"Nương." Trình Phương Thu như chim nhỏ nhào vào lòng Đinh Tịch Mai, đầu nhỏ cọ tới cọ lui làm nũng.
Hai người xấu hổ hàn huyên một lúc, Đinh Tịch Mai nghĩ đến điều gì đó, "Hai con có tính toán gì về việc có con không?"
Nghe vậy, Trình Phương Thu thành thật trả lời: "Chúng con chưa bàn chuyện này, con nghĩ thuận theo tự nhiên, chàng chắc cũng vậy."
"Ừ, loại chuyện này vội cũng không được, thuận theo tự nhiên là tốt nhất."
Nói đến đây, Trình Phương Thu vô thức đưa tay che bụng, nơi này bằng phẳng, nhưng chỉ cần nghĩ đến tương lai có thể sẽ có một đứa con của nàng và Chu Ưng Hoài, nàng liền cảm thấy trong bụng nóng lên, trái tim đập nhanh không kiểm soát.
Sinh con? Nói không sợ là nói dối, dù sao kiếp trước, người bên cạnh và trên mạng có nhiều người mẹ vĩ đại nói với nàng, việc sinh con có thể mang đến những ảnh hưởng tiêu cực, đau đớn, biến dạng, già đi...
Thế nhưng bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, nàng vừa sợ hãi, vừa nhịn không được mong đợi, không biết con mình sinh ra sẽ thế nào, dung mạo của nàng xinh đẹp như vậy, con nàng chắc chắn không xấu xí chứ?
Có một đứa bé giống mình, mềm mại gọi mình là mẹ, cảnh tượng đó chỉ nghĩ đến thôi, đã thấy tim tan chảy.
Hơn nữa, nàng tự nhận tính tình của mình và Chu Ưng Hoài không tệ, điều kiện vật chất cũng không kém, hoàn toàn có thể cho con một môi trường trưởng thành tốt.
Mọi thứ đều hoàn mỹ, chỉ là...
Trình Phương Thu nhịn không được gào thét, trên thế giới này, sao không có loại kỹ thuật nào có thể khiến người ta làm mẹ mà không đau?
"Mấy ngày con không ở đây, chăn của con ta đều giặt, còn phơi nắng, buổi tối cứ thế ngủ là được." Đinh Tịch Mai chỉ vào giường Trình Phương Thu, khoa tay múa chân một chút, nhíu mày, "Có phải hơi nhỏ không, con và Ưng Hoài ngủ có vừa không?"
Nghe vậy, Trình Phương Thu nhìn về phía sau, quả thật hơi nhỏ, một mình nàng ngủ thì rộng rãi, có thể lăn lộn, nhưng Chu Ưng Hoài cao lớn, chắc chắn sẽ hơi chật.
"Cứ ngủ tạm đi." Giờ này ngày mai còn phải đi tỉnh thành, muốn thay đổi cũng không có thời gian.
Đinh Tịch Mai hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, bèn nói: "Đợi từ tỉnh thành về, ta sẽ bảo cha con tìm thợ mộc đóng cho hai đứa một cái giường khác."
"Vâng, chúng ta đi xem bọn họ làm xong chưa." Ở trong phòng lâu có chút nóng, nếu Chu Ưng Hoài và mọi người canh chừng làm xong, thì có thể bật quạt điện.
Loay hoay với mạch điện, nói đơn giản thì đơn giản, nói khó cũng khó, những người khác không hiểu, không dám làm bừa, cho nên nói là có một đống người giúp, nhưng thực tế người làm vẫn là Chu Ưng Hoài, hắn chạy khắp phòng, trèo lên trèo xuống, không ngừng nghỉ.
Làm xong tất cả, Chu Ưng Hoài mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt đẫm, nhưng hắn vẫn ưu tiên hướng quạt điện đang chạy về phía Trình Phương Thu, cười nói: "Thế nào, có mát không?"
"Mát." Trình Phương Thu đau lòng kéo hắn qua, để hắn cũng được thổi gió.
Chu Ưng Hoài nhe răng cười, không né tránh, sau đó nói với Chu Ưng Thần: "Đệ đi thử xem phòng khác đã có điện chưa."
"Chúng ta cũng đi thử, Ưng Hoài vất vả rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi." Đinh Tịch Mai nói, vừa rót nước, vừa đưa khăn cho Chu Ưng Hoài.
"Cám ơn nương." Chu Ưng Hoài nhận lấy, uống một ngụm lớn, nhét khăn vào tay Trình Phương Thu, sau đó một tay xách quạt, "Con đi tìm quần áo, tắm rửa xong sẽ nằm nghỉ một lát."
"Trong ấm còn nước nóng, phòng tắm để Thu Thu dẫn con đi."
"Vâng."
Những người khác theo Chu Ưng Thần đi thử hai cái quạt điện ở phòng Đinh Tịch Mai, còn Chu Ưng Hoài ôm vai Trình Phương Thu, đưa nàng về phòng.
"Toàn mồ hôi, đừng cọ vào người ta." Trình Phương Thu ghét bỏ đẩy tay hắn, sau đó không biết xấu hổ lại càng lại gần, "Chàng ngửi thử xem, có hôi không?"
"Chu Ưng Hoài, chàng có phải muốn bị đánh không?" Trình Phương Thu bịt mũi, cầm khăn ném vào tay hắn, hắn cố ý run tay, suýt làm rơi quạt điện.
Trình Phương Thu hoảng sợ, thấy Chu Ưng Hoài nhanh tay đỡ được quạt điện, mới an tâm, không dám đánh hắn nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt bất mãn biểu đạt.
Thấy vậy, Chu Ưng Hoài khẽ cười, đưa tay đẩy cửa, đặt quạt điện lên bàn, cắm điện, liền thấy quạt chạy đều.
Hắn đối diện quạt điện, vén áo lên lau mồ hôi trên trán, vai rộng cùng lưng khôi ngô hơi cong, làm nổi bật đường cong eo thon, xuống chút nữa là cặp mông căng tròn và đôi chân dài mạnh mẽ.
Tính co giãn được kéo căng.
Trình Phương Thu nhìn, đồng tử hơi giãn, không tự chủ nuốt nước bọt, không ngờ động tĩnh nhỏ này trong căn phòng yên tĩnh lại rõ ràng đến vậy, đến khi nàng nhận ra, muốn che miệng lại thì đã muộn.
Chỉ thấy Chu Ưng Hoài dừng động tác lau mồ hôi, nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm bắt gặp nàng, mày kiếm khẽ nhếch, khóe môi cong lên.
Hắn lại vén áo lên cao hơn, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn, mồ hôi óng ánh, cơ ngực săn chắc, cơ bụng rõ ràng, còn có...
Vì gió thổi và điều kiện tự thân, mà hằn lên một mảnh vải vóc.
Nàng càng nhìn lâu, đuôi mắt Chu Ưng Hoài càng đỏ.
"Khăn mặt cho chàng." Trình Phương Thu đột nhiên hoàn hồn, đỏ mặt nhét khăn vào tay hắn, sau đó bất mãn nói, "Sao chàng không mặc áo?"
"Không phải nàng muốn ta đi tắm sao? Mau đi đi, phòng tắm ở hậu viện, rất dễ tìm." Trình Phương Thu cảm thấy cả người như bị lửa thiêu, không muốn để ý đến lời của Chu Ưng Hoài, tìm cho hắn một bộ quần áo, liền đuổi hắn ra khỏi phòng.
Tựa vào tường, hít sâu hai lần, mới thấy tim bớt đập nhanh.
Ai ngờ Chu Ưng Hoài lại quay lại, thò đầu qua cửa sổ, thấp giọng nói: "Cùng tắm nhé?"
"Cút."
Vừa dứt lời, người bên ngoài liền biến mất, hiển nhiên là trêu nàng.
Trình Phương Thu nghiến răng, cảm thấy gần đây có gì đó không ổn, sao nàng lại năm lần bảy lượt mắc bẫy Chu Ưng Hoài? Nam sắc dụ hoặc lớn như vậy sao?
Ừ, hình như có chút lớn thật, nữ nhân mà, bình thường áp lực, thử một chút nam sắc, là chuyện bình thường.
Tự an ủi mình, Trình Phương Thu nằm xuống giường, muốn nghỉ ngơi.
Quạt thổi nhè nhẹ, trong mùa hè nóng bức như khúc hát ru, không lâu sau, nàng mơ màng, cảm thấy bên cạnh có một bánh xà phòng lớn, vừa thơm vừa trơn, nhưng hơi nóng, như lò lửa.
Thế nhưng đi vào trong, lại là tường đất dán báo cũ, so sánh hai bên, nàng vẫn cau mày chọn bánh xà phòng lớn.
Tắm xong trở về, Chu Ưng Hoài nằm mép giường, nhìn nàng lăn qua lăn lại, cuối cùng dùng tay chân quấn lấy hắn.
Hô hấp đình trệ, sau đó trở nên nặng nhọc, một tay đặt lên trán, hít sâu vài lần, mới đè nén dục vọng xuống, đưa tay kéo nàng vào lòng, ôm eo nàng ngủ thiếp đi.
Chỉ là giấc ngủ này không yên ổn, giường quá nhỏ, bất kỳ động tác nào của đối phương đều cảm nhận được, mà hắn sợ đánh thức nàng, cơ bản giữ nguyên tư thế, còn nàng thì ngược lại, nhích tới nhích lui, không an phận.
May mà không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng Đinh Tịch Mai gọi ăn cơm chiều, cắt đứt sự nghỉ ngơi này.
"Chu Ưng Hoài." Nàng vừa tỉnh, giọng nói hơi khàn, nhẹ nhàng, như mèo con cào ngứa, khiến tim hắn nóng rực, hắn vốn kìm nén, lúc này rốt cuộc không nhịn được, giữ gáy nàng, hôn xuống.
Trình Phương Thu mơ màng tỉnh táo lại, nhưng bị hắn đè, không thể phản kháng.
May mà Chu Ưng Hoài còn lý trí, hôn nàng hai cái, liền buông tha, ôm nàng dậy, mang dép, chỉnh tóc, đẩy nàng ra ngoài.
"Nàng đi trước, ta bình tĩnh một chút."
Bình tĩnh cái gì? Trình Phương Thu chớp mắt, liếc nhìn một cái, như điện giật thu tầm mắt lại, nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
Chu Ưng Hoài khẽ nhếch môi, đứng trước quạt, thổi một hồi lâu mới ra khỏi phòng.
Cơm tối vẫn phong phú, sau khi ăn xong, Đinh Tịch Mai dẫn bọn họ ra ngoài, đưa thiệp mời cho những người thân thích có thể đi tỉnh thành dự tiệc cưới, vì tỉnh thành xa, không nhiều người đi được, nên rất nhanh, không cần đi nhiều nhà đã xong việc.
Hoàng hôn buông xuống, chân trời dần tối, nhường chỗ cho bóng đêm, cây cối trong ruộng đồng đung đưa trong gió, khiến người ta nhịn không được dừng chân.
Cả nhà không hẹn mà cùng dừng bước, nhìn mặt trời lặn, mới đi về hướng nhà.
Sáng hôm sau, mọi người đã dậy, ăn sáng đơn giản, khóa kỹ cửa sổ, rồi đến công xã bắt xe, vì có kinh nghiệm, lần này đi tỉnh thành đơn giản hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên Trình Học Tuấn đi xa nhà, hưng phấn ghé vào cửa kính xe, không nỡ chớp mắt, nhưng sau đó vẫn ngủ thiếp đi.
Đến tỉnh thành thì đã muộn, nghĩ đến việc nhà không đủ chỗ ở, Trình Phương Thu đã sớm tìm một nhà khách gần xưởng máy, đi bộ khoảng năm phút là đến, rất thuận tiện.
Làm thủ tục nhận phòng, cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh quen thuộc ăn tối, cơ bản không còn tinh lực, chỉ muốn ngủ một giấc.
Hơn nữa ngày thứ hai là thứ hai, Trình Phương Thu và Chu Ưng Hoài đều phải đi làm, càng cần nghỉ ngơi, đưa bọn họ về nhà khách, liền trở về nhà.
"Yên tâm đi, Chu Ưng Thần ở nhà khách."
"Ta không có gì không yên tâm, ta chỉ là quá mệt mỏi." Trình Phương Thu ngáp một cái, nghĩ đến việc mệt mỏi như vậy, ngày mai còn phải đi làm, liền muốn hủy diệt thế giới.
Chu Ưng Hoài xoa vai cho nàng, trong nhà mấy ngày không có người, không khí có chút khó chịu, hắn đứng dậy mở cửa sổ ban công, "Ta đi nấu nước trước, tắm rửa xong, sớm một chút nghỉ ngơi."
"Được." Có người tri kỷ như vậy ở bên, thật là may mắn, nàng chỉ cần nằm trên ghế sofa, chờ đi tắm là được, Trình Phương Thu lóe lên tia vui mừng, nhưng không lâu sau, tia vui mừng liền biến thành căm hận.
"Cùng tắm, tiết kiệm thời gian." Chu Ưng Hoài nhanh chóng chen vào phòng tắm, không cho nàng cơ hội cự tuyệt.
Trình Phương Thu trợn mắt, tức giận cho hắn một quyền, nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng được hắn, hai người cùng nhau tắm một cái uyên ương dục, sau đó ôm nhau ngủ.
Nàng mệt, hắn còn mệt hơn, phần lớn hành lý đều là hắn xách, mọi việc đều do hắn bận rộn sắp xếp.
Có hậu thuẫn như vậy, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Theo thường lệ, Chu Ưng Hoài đánh thức Trình Phương Thu khi đi làm, "Bữa sáng để trên bàn, ta hôm qua đã dặn Chu Ưng Thần hôm nay dẫn cha mẹ đi dạo Vinh Châu, tiện mua thức ăn về, Thu Thu tan làm thì về thẳng nhà, hôm nay ăn cơm ở nhà."
Trình Phương Thu vừa mặc quần áo, vừa gật đầu đáp: "Ta biết rồi."
Chu Ưng Hoài nhìn dáng vẻ đáng yêu mơ màng của nàng, nhịn không được lại gần hôn nàng, xoa đầu nàng, rồi xách túi công văn ra cửa.
Trình Phương Thu khẽ mím môi, cơn buồn ngủ tan biến hơn nửa.
Đi làm ở tiệm chụp ảnh đã quen thuộc, nàng dù có chậm chạp, vẫn đúng giờ đến tiệm, nhiệt tình chào hỏi Tôn Hồng Yến, biết nàng về quê, thấy nàng vui vẻ, cũng cười theo.
"Thu Thu, buổi sáng tốt lành."
"Ta mang đậu phộng cha ta trồng, lát nữa chia cho cô một ít." Trình Phương Thu nháy mắt.
"Muốn chia món gì ngon?" Lý Trí Lượng từ khu chụp ảnh đi tới, cười trêu một câu.
"Đậu phộng, mọi người đều có phần." Trình Phương Thu vỗ túi, sau đó hỏi: "Hôm nay có đông khách không?"
"Rất nhiều, còn có người chuyên môn đến vì cô, nghe nói cô chưa đến, liền nói buổi chiều đến." Lý Trí Lượng nhắc đến chuyện này, mắt sáng lên, nhìn Trình Phương Thu như nhìn phúc tinh.
Từ khi Trình Phương Thu đến, khách hàng tăng lên, danh tiếng tạm thời chưa biết, dù sao ảnh cần thời gian, nhưng mỗi người được nàng chụp, đều không nói không tốt, ít nhất trải nghiệm rất tốt.
Cứ tiếp tục như vậy, thanh danh của Hồng Mộng tiệm chụp ảnh chắc chắn sẽ ngày càng tốt.
"Xem ra hôm nay lại bận rộn rồi."
Trình Phương Thu vừa nói xong, có bốn năm người xông vào, tất cả đều là thiếu niên, trong đó, người dẫn đầu nổi bật nhất, cao ráo, da trắng, mày rậm mắt to, rất tuấn tú.
Chà, lại có tiểu soái ca...
Bạn cần đăng nhập để bình luận