Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh
Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh - Chương 122: Tưởng sinh nữ nhi (length: 17380)
Trình Phương Thu rối rắm một lát, sau đó chọn một bộ trang phục thoải mái, đoan trang để mặc.
Bên trong cùng, cô mặc một bộ áo giữ ấm cổ cao màu trắng làm nền, bên trên kết hợp thêm một chiếc áo cổ vuông màu xám đậm, phía dưới thì mặc một chiếc quần thu, khoác thêm một chiếc áo khác màu đen ống đứng, áo khoác ngoài là một chiếc áo phao dáng dài màu trắng nhạt, vừa giữ ấm lại vừa tinh tế.
Trên cổ mang một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm, làm tăng thêm sắc màu tươi sáng cho tổng thể trang phục, tăng thêm vài phần không khí vui vẻ của Tết Âm lịch.
Tóc dài được cuộn thành búi tròn đặt ở đỉnh đầu, lộ ra cả khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan xinh đẹp, đại khí, dù không trang điểm phấn son vẫn rất động lòng người, trên vành tai điểm xuyết thêm đôi hoa tai hình tròn bằng ngọc trai, làm nổi bật làn da nàng càng thêm trắng nõn, mịn màng.
Vừa ôn nhu, ưu nhã, lại không mất đi sức sống của người trẻ tuổi, Trình Phương Thu soi gương, rất là hài lòng, nhưng vẫn không nhịn được thấp thỏm hỏi: "Thế nào? Có đẹp không?"
"Nàng mặc cái gì mà chẳng đẹp?" Chu Ưng Hoài đầu tiên là ngọt ngào khen nàng một câu, sau đó lại bổ sung: "Khăn quàng cổ màu đỏ chính là nét vẽ rồng điểm mắt, rất đẹp!"
Đôi khi lời khen chi tiết mới càng xoáy sâu vào nội tâm của cô gái, Chu Ưng Hoài không nghi ngờ gì là đã nghiên cứu rất kỹ về nàng, liên tục hai câu đều đánh trúng tim đen, khiến nàng không nhịn được cong môi cười, đắc ý hừ một tiếng: "Đó là đương nhiên."
Chu Ưng Hoài thấy nàng làm dáng trước gương, ý cười trong mắt càng sâu, "Đại mỹ nữ, mau đi rửa mặt đi."
"Ta đi trước, ngươi đem túi xách của ta thu dọn một chút."
Trải qua Chu Ưng Hoài nhắc nhở, Trình Phương Thu mới nhận ra mình đã dành quá nhiều thời gian cho việc chọn trang phục, không khỏi hoảng hốt, đầu tiên là đem khăn quàng cổ từ trên cổ tháo xuống, sau đó liền nhanh chóng chạy tới phòng vệ sinh.
Chu Ưng Hoài lên tiếng đáp lời, đem túi xách nàng muốn mang hôm nay lấy ra, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thời tiết phương Bắc khô ráo, gió lớn có thể thổi đến mức người ta phải hoài nghi nhân sinh, làn da hở bên ngoài không bao lâu sẽ bị khô nứt, đau rát, cho nên, kem dưỡng da là thứ thiết yếu phải mang theo, trừ vật đó ra, nàng thích làm đẹp, gương nhỏ cũng phải cầm theo, còn có ví tiền, khăn tay cùng khăn giấy các loại đồ vật nhỏ, một cái cũng không thể thiếu.
Nghĩ đến cái gì đó, Chu Ưng Hoài lại từ bên cạnh trong ngăn kéo lấy ra một ít đồ ăn vặt được đóng gói nhỏ, nhét mấy cái vào trong túi.
Đồ vật nếu để riêng từng món thì đều là nhỏ, nhẹ, nhưng cộng lại tất cả để trong cùng một túi, thì khối lượng cũng không hề nhẹ.
Trước kia, khi hai người ra ngoài, nàng còn muốn tự mình cầm túi, nói là túi xách là một phần của bộ trang phục, nhưng không biết từ lúc nào đã giao phó tất cả cho hắn.
Nghĩ đến đây, Chu Ưng Hoài cong cong môi, đem túi đóng lại, ngược lại đi tới phòng vệ sinh, nàng đã thu dọn không sai biệt lắm, đang lau nước trên mặt, nghe hắn gõ cửa, liền để hắn vào trong, đồng thời dặn dò hắn tranh thủ thời gian nhanh chóng rửa mặt xong.
"Ta xuống lầu trước."
"Được, túi xách ta lát nữa sẽ cầm đi."
Trình Phương Thu khẽ gật đầu, buông xuống khăn mặt, xoay người muốn đi, đã nhìn thấy y phục Chu Ưng Hoài mặc hôm nay, hắn lớn lên cao lớn, lúc này mặc một bộ áo lông cao cổ màu đen, càng nổi bật dáng người vai rộng eo thon, tam giác ngược, chân dài, dáng người chuẩn được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Vốn là phong cách thanh lãnh, cấm dục, nhưng kiểu tóc của hắn do vừa mới rời giường nên có chút lộn xộn, lộ ra mấy sợi tóc ngốc, cho hắn thêm hai phần đáng yêu, ngây ngô, hiếm khi toát ra vài phần khí chất thiếu niên.
Nghĩ đến việc hắn không lâu trước đã lấy ra chiếc áo bông dáng dài màu trắng sữa từ trong tủ quần áo, trong đầu nàng chợt lóe lên, liền không nhịn được tiến lại gần, cắn nhẹ lên cằm hắn, giọng điệu nhấc lên nhẹ nhàng: "Cố ý cùng ta mặc đồ đôi tình nhân sao?"
Lông mi dài cong vút, con ngươi sáng màu in lên một tia giảo hoạt cùng trêu chọc.
Chu Ưng Hoài nguyên bản đang nói không chủ định, bị nàng nháo trò như thế suýt chút nữa đã làm kem đánh răng rơi xuống đất, may mà hắn tay mắt lanh lẹ dùng bàn chải hứng được, một tay còn lại bất đắc dĩ nhéo nhéo mặt nàng, cười nói: "Ân, không được sao?"
"Ta lại không nói không được."
Trình Phương Thu xinh đẹp chớp chớp mắt, đột nhiên rời khỏi lồng ngực của hắn, lùi về phía cửa mới tiếp tục nói: "Ta chỉ là muốn nói, ngươi mặc như vậy rất soái, thật không hổ là thân thân lão công của ta."
Ngực Chu Ưng Hoài vang lên tiếng tim đập tăng nhanh, vừa định đi tới hướng của nàng, thì cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị nàng đóng lại, ngăn cách hai người.
"Cúi chào."
Nghe tiếng bước chân nàng vui vẻ chạy đi, Chu Ưng Hoài đỡ trán khẽ cười một tiếng, đối với hành vi trêu ghẹo xong rồi bỏ chạy, không chịu trách nhiệm của nàng, cảm thấy thật sâu bất lực, nhưng khóe môi lại càng ngày càng cong lên.
* Khi Trình Phương Thu thoa xong kem dưỡng da rồi xuống lầu, Lưu Tô Hà bọn họ đã mặc chỉnh tề, đang ở phòng khách kiểm kê lại quà tặng muốn mang đi, bình thường thì không cần mang đồ vật đi qua, nhưng hôm nay dù sao cũng là lần đầu tiên Trình Phương Thu đi nhà cũ bên kia, không chuẩn bị chút đồ mang theo, thật sự có chút không ổn, cũng không quá lễ phép.
Trong số những quà tặng này, có một phần là do Trình Phương Thu ngày hôm qua tự mình chọn lựa, còn một bộ phận thì là Lưu Tô Hà đã sớm chuẩn bị tốt, mọi thứ đầy đủ, cho dù là ai cũng không thể tìm ra lỗi.
Lưu Tô Hà quan tâm, lo lắng cho nàng như vậy, Trình Phương Thu nói không cảm động là nói dối, âm thầm ghi nhớ phần ân tình này trong lòng.
"Thu Thu." Lưu Tô Hà là người đầu tiên nhìn thấy Trình Phương Thu vừa xuống lầu, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm, "Hôm nay con mặc bộ này thật là tươi sáng."
Trình Phương Thu vô thức vén tóc bên tai, trên mặt hiện lên một tia ửng đỏ, "Thật sao? Gia gia, nãi nãi có thể hay không cảm thấy ta mặc như vậy không quá ổn trọng a?"
"Sẽ không đâu, ta cảm thấy như vậy rất vừa vặn." Nghe ra sự khẩn trương trong lời nói của Trình Phương Thu, Lưu Tô Hà vội vàng an ủi một câu, sau đó bổ sung thêm: "Gia gia, nãi nãi tuổi tác đã cao, rất thích ở chung cùng người trẻ tuổi, lát nữa các con gặp mặt rồi sẽ biết."
Dứt lời, gặp Trình Phương Thu đang suy nghĩ, bà lại nhắc nhở nói: "Người già đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Thu Thu nói chuyện rất khéo, nhất định có thể làm hài lòng hai người."
Nghe Lưu Tô Hà nói vậy, Trình Phương Thu nháy mắt hiểu được ý tứ ẩn hàm trong lời bà, không khỏi cảm kích nhìn bà một cái, sau đó, không nhịn được thử kéo cánh tay của bà làm nũng nói: "Mẹ, đừng đùa con, làm sao con có thể khéo ăn nói bằng mẹ được."
Trong hai ngày ở chung, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu đã đột ngột tăng tiến, không còn vẻ gò bó như lúc mới bắt đầu, hiện tại thì càng thêm tự nhiên, khiến nàng không khống chế được mà muốn thân cận với Lưu Tô Hà.
Mà Lưu Tô Hà, đối diện với sự tiếp xúc thân mật của nàng cũng không hề phản cảm, ý cười trên mặt càng sâu, vươn tay vỗ vỗ cánh tay của nàng, hướng tới Chu Chí Hoành nói: "Ông nhìn xem, cái miệng của con bé có phải là giống như bôi mật không?"
Trên khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng của Chu Chí Hoành cũng mang theo một chút ấm áp, khẽ cười nói: "Cho nên chúng ta mới thích con bé như thế a."
Lời này rất có tiêu chuẩn, Lưu Tô Hà cười ha ha lên tiếng, thuận thế dắt tay Trình Phương Thu, chú ý tới tay nàng có chút lạnh, vội vàng bảo Chu Ưng Thần đi lấy túi chườm nóng, để lát nữa trên đường có thể làm ấm tay.
Trình Phương Thu vốn muốn nói không cần phiền phức như vậy, nàng chỉ là vừa rửa mặt xong, lại bôi kem dưỡng da, nên tay mới lạnh, nhưng thấy Chu Ưng Thần đã bắt đầu hành động, nàng liền ngậm miệng.
"Chúng ta qua đó, phỏng chừng phải hơn 9 giờ mới có thể ăn sáng, ta đã chuẩn bị cho con một chút bánh bao nhân thịt, ăn trước hai cái để lót dạ." Lưu Tô Hà vừa nói, vừa cầm ra một chiếc nồi giữ ấm.
Lời nói liên miên lải nhải tiếp tục: "Mang thai sẽ dễ đói hơn bình thường, ta đã dặn dò Ưng Hoài, bảo nó sau này đều phải chú ý, chuẩn bị sẵn một ít đồ ăn, có thể làm ai đó thiệt thòi, nhưng tuyệt đối không thể làm con chịu thiệt."
Lưu Tô Hà cẩn thận như vậy, Trình Phương Thu cũng không biết nên nói gì cho phải, ôm lấy bà, nũng nịu gọi: "Mẹ, mẹ thật tốt."
Đơn giản ba chữ liền đem Lưu Tô Hà dỗ dành đến mức cong môi, khóe miệng cơ hồ sắp kéo đến tận mang tai, "Mẹ cảm thấy con gái nên được nuông chiều, nâng niu trong lòng bàn tay."
Hai người rúc vào với nhau nói một chút lời tâm tình, chờ Chu Ưng Hoài xuống lầu, cả nhà liền xuất phát.
Trong nhà cách nhà cũ không xa, lái xe khoảng chừng mười phút đã tới, ngõ hẻm cũ xe không vào được, chỉ có thể đỗ xe ở cửa rồi đi bộ vào trong.
Đêm qua có một trận tuyết rơi, lúc này, trên tường đỏ, ngói xanh tất cả đều là tuyết đọng, phối hợp với cành khô lá rụng, có loại mỹ cảm tiêu điều đặc trưng của ngày đông.
Tuyết thiên ánh mặt trời chiếu rọi, rơi vào trên người, tuy không cảm giác được ấm áp, nhưng lại có thể khiến tâm tình người ta tốt lên.
Đường đi đã được người ta quét dọn, chừa ra một lối nhỏ cho người qua lại, ngõ nhỏ dài dằng dặc, chằng chịt, nhìn qua đều không khác biệt lắm, nếu là người không quen thuộc nơi này, chắc chắn sẽ bị lạc đường.
Trình Phương Thu mỗi một bước đều đi thật cẩn thận, sợ chân trượt một cái sẽ té ngã sấp mặt, những người khác cũng rất chiếu cố nàng, để nàng đi ở giữa, Chu Ưng Hoài càng là cẩn thận từng li từng tí che chở.
"Đây không phải là Chí Hoành sao? Các ngươi cả nhà về thăm lão Chu bọn họ à?"
Mấy người đi đến một chỗ rẽ, gặp một lão gia tử dắt một bé gái bốn, năm tuổi, đối phương mở miệng chào hỏi trước.
"Đúng vậy a, Đỗ bá, bác dẫn Tiểu Viên đi dạo loanh quanh a?"
Chu Chí Hoành cũng cười đáp lời, sau đó bảo mấy đứa nhỏ trong nhà chào hỏi, Trình Phương Thu theo đó gọi một tiếng "Đỗ gia gia" rồi đứng yên tại chỗ, không lên tiếng nữa.
Đỗ Điền Phúc gật gật đầu, đem cháu gái đẩy về phía trước, bảo nàng gọi người, tiểu cô nương mặc áo bông màu đỏ thẫm, tóc được tết thành hai bím, vô cùng mềm mại, đáng yêu, cũng không hề luống cuống, lần lượt gọi từng người, cho đến khi gọi tới Trình Phương Thu mới dừng lại.
Nàng nghiêng đầu, chần chờ một lúc lâu mới hô một câu: "Xinh đẹp tỷ tỷ?"
Gọi xong liền xấu hổ trốn ra sau lưng Đỗ Điền Phúc, đôi mắt to tròn đen láy chớp a chớp, thiếu chút nữa làm tan chảy trái tim người khác.
Trình Phương Thu nhìn nàng, trong lòng yêu thích vô cùng, rất muốn ôm bé vào lòng hôn một cái, nhưng nàng cũng biết bây giờ không phải là lúc để bản thân lên tiếng hay hành động.
Thứ nhất là, từ phương thức ở chung của hai bên, có thể đoán được quan hệ giữa bọn họ không phải bình thường, nhất định là rất thân cận.
Thứ hai là, trưởng bối đang nói chuyện, nào có đạo lý để vãn bối chen vào?
"Xinh đẹp tỷ tỷ?" Đỗ Điền Phúc có chút buồn cười sờ sờ đầu Tiểu Viên, vừa suy nghĩ về cách xưng hô này, vừa nheo mắt nhìn về phía Trình Phương Thu trong đám người.
Tuổi của ông đã cao, mắt không được tốt lắm, nhìn một lúc lâu mới thấy rõ.
Phản ứng đầu tiên chính là một nữ oa thật xinh đẹp, phản ứng thứ hai là thảo nào Tiểu Viên không biết gọi người thế nào, hóa ra là một gương mặt xa lạ, ngay cả ông cũng chưa từng gặp qua, nhưng rất nhanh, ông liền đoán được thân phận của đối phương.
Nhất định là tức phụ mới cưới của tiểu tử Chu Ưng Hoài kia.
"Aiya, miệng của nha đầu này sao ngọt vậy?" Lưu Tô Hà từ trong túi lấy ra một nắm kẹo, cúi người nhét vào trong túi Tiểu Viên.
Tiểu Viên vội vàng lắc đầu, muốn trả lại kẹo cho Lưu Tô Hà, "Mụ mụ nói không được ăn kẹo nữa, không thì răng sẽ bị đau."
"Vậy lấy hai viên có được không?"
Tiểu Viên vô thức nhìn về phía Đỗ Điền Phúc, chờ Đỗ Điền Phúc gật đầu, lúc này mới cẩn thận lựa chọn hai viên từ trong lòng bàn tay Lưu Tô Hà.
Lưu Tô Hà xoa xoa đầu của nàng, sau đó đứng thẳng người, nói với Đỗ Điền Phúc: "Còn chưa giới thiệu với ngài, đây là con dâu cả của ta, Trình Phương Thu, vừa mới đến Kinh Thị, hôm nay cố ý dẫn con bé về để nhận mặt người thân."
"Thu Thu, gọi Đỗ gia gia."
Nghe vậy, Trình Phương Thu liền vội vàng tiến lên một bước, môi cong cong, cười gọi: "Đỗ gia gia."
Đỗ Điền Phúc cười gật gật đầu, "Là một đứa trẻ ngoan."
Trình Phương Thu ngượng ngùng cười một tiếng, đang định quay về vị trí cũ, thì ống tay áo đột nhiên bị người khác kéo lại, nàng cúi đầu xuống, liền thấy một bàn tay nhỏ bé đang nắm kéo áo bông dáng dài của nàng, muốn nhét kẹo vào trong túi của nàng.
Mà hai viên kẹo kia, chính là hai viên Lưu Tô Hà vừa mới cho nàng.
"Xinh đẹp tỷ tỷ giúp Tiểu Viên ăn."
Trẻ con nào có hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nàng chỉ biết kẹo đưa cho nàng là của nàng, nàng đem cho người khác cũng là chuyện bình thường.
Thấy thế, tất cả mọi người có chút dở khóc dở cười.
Đỗ Điền Phúc chỉ cảm thấy mặt mo nóng bừng, kéo mũ Tiểu Viên, muốn kéo bé trở về, miệng khiển trách: "Đây là dì của con tặng cho con, sao con lại đưa cho người khác?"
Tiểu Viên còn chưa kịp đưa kẹo ra, gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ra sức kêu: "Kẹo, kẹo, xinh đẹp tỷ tỷ ăn."
Trình Phương Thu liền vội vàng tiến lên nhận lấy kẹo từ trong tay nàng, ôn nhu cười nói: "Được rồi."
Tiểu Viên lúc này mới cười khanh khách lên.
"Gọi cái gì mà xinh đẹp tỷ tỷ, gọi xinh đẹp tẩu tẩu." Chu Ưng Hoài không biết đã đi tới từ lúc nào, ngồi xổm trước mặt Tiểu Viên, biến ra một chiếc kẹp tóc nhỏ tinh xảo như làm ảo thuật, khiến đôi mắt to của Tiểu Viên sáng lên.
"Có thích hay không? Gọi xinh đẹp tẩu tẩu liền cho con."
"Thích." Tiểu Viên tuổi còn quá nhỏ, không hiểu sự khác biệt giữa tỷ tỷ và tẩu tẩu, chỉ biết là đều xinh đẹp, cho nên nàng không do dự, liền gọi: "Xinh đẹp tẩu tẩu."
Bốn chữ trong trẻo, lưu loát vang lên, chọc cho mọi người cười không ngừng.
Trình Phương Thu không khống chế được cong môi cười, nhìn Tiểu Viên trắng trẻo, mũm mĩm, chỉ cảm thấy tim mình như bị bỏng, không nhịn được sờ sờ bụng, nàng trước kia vẫn cảm thấy sinh nam hay nữ đều không khác biệt lắm, nhưng bây giờ lại có khuynh hướng thích con gái hơn.
Nàng quả thực không dám tưởng tượng, nếu trên thế giới này có thêm một đứa nhỏ giống nàng và Chu Ưng Hoài, sẽ là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Nàng sẽ chải cho bé bím tóc đẹp nhất, mặc cho bé chiếc váy nhỏ xinh đẹp nhất, cùng bé chia sẻ hết thảy những điều tốt đẹp trên thế gian.
Nàng nhất định sẽ cố gắng trở thành một người mẹ tốt, mà Chu Ưng Hoài...
Nhìn Chu Ưng Hoài đang kiên nhẫn chơi đùa với Tiểu Viên, nàng không khỏi cong môi, hắn nhất định cũng sẽ là một người cha tốt.
"Thật ngoan, cái này cho con." Chu Ưng Hoài đem kẹp tóc cài lên bên trên mái tóc của Tiểu Viên, thuận tiện giúp bé sửa sang lại tóc mái.
Tiểu Viên cao hứng đến mức đôi mắt híp lại, nhìn xem Đỗ Điền Phúc không nhịn được cười, lắc đầu, "Hảo hảo hảo, một cái kẹp tóc đã mua chuộc được con rồi."
Nói xong, kéo Tiểu Viên, nhường đường, hướng về phía Chu Ưng Hoài cùng Trình Phương Thu nói: "Có thời gian đến nhà chơi."
"Được." Hai người gật đầu đáp ứng.
"Tiểu Viên càng ngày càng hiếu động, ta dẫn con bé đi dạo, các ngươi cũng mau vào trong đi thôi."
Hai nhóm người tách ra, Trình Phương Thu tiến lại gần bên tai Chu Ưng Hoài, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi lấy kẹp tóc từ đâu ra vậy?"
"Từ trong túi xách của nàng."
Trong túi xách của nàng có rất nhiều kẹp tóc và dây buộc tóc, rất nhiều trong số đó đều là mới, chưa dùng qua, hắn tiện tay cầm hai cái để trên người, phòng trường hợp nàng muốn búi tóc mà không tìm thấy kẹp.
Trình Phương Thu cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, sau khi có được câu trả lời, thu lại câu chuyện, ngược lại cảm thán nói: "Tiểu Viên thật đáng yêu."
Nghe vậy, Chu Ưng Hoài nghiêng đầu nhìn về phía nàng, giọng nói vô cùng kiên định: "Con gái của chúng ta sẽ càng đáng yêu hơn."
"Sao có thể nói như vậy? Trẻ con đều là thiên sứ nhỏ, sao có thể so sánh!" Trình Phương Thu trợn trắng mắt với hắn, sau đó lại làu bàu nói: "Sao ngươi biết là con gái? Vạn nhất sinh ra là con trai thì sao? Con trai lẽ nào sẽ không tốt sao?"
Rõ ràng chính nàng vừa rồi cũng nghĩ muốn sinh con gái, nhưng bây giờ Chu Ưng Hoài nói như vậy, nàng lại có chút không vui.
"Ta không có ý đó." Chu Ưng Hoài bất lực biện giải một câu, dừng một chút, mới nói: "Con trai, con gái đều tốt như nhau, nhưng vừa rồi thấy Tiểu Viên, ta liền..."
Hai vợ chồng liếc nhau, ở trong ánh mắt của đối phương đọc hiểu ý nghĩ.
Đúng vậy, hai người đã nghĩ đến cùng một vấn đề.
"Không được, bây giờ không thể nghĩ đến vấn đề này, không thì sẽ không công bằng." Trình Phương Thu hít sâu một hơi, kết thúc chủ đề này.
Chu Ưng Hoài cũng tán đồng lên tiếng, vừa vặn lúc này đã tới nơi.
Trong lúc Chu Chí Hoành tiến lên gõ cửa, Trình Phương Thu quan sát một vòng tòa Tứ Hợp Viện này, vọng tộc đại viện, trên mái hiên có tuyết rơi, làm giảm bớt vài phần cảm giác trang nghiêm của sân viện, trước cửa có hai tòa sư tử đá khí phái, trên bậc thang và trên đường tuyết đều đã được quét dọn sạch sẽ.
Vừa nhìn liền biết, chủ nhân ở bên trong là một người rất cẩn thận.
Bên trong cùng, cô mặc một bộ áo giữ ấm cổ cao màu trắng làm nền, bên trên kết hợp thêm một chiếc áo cổ vuông màu xám đậm, phía dưới thì mặc một chiếc quần thu, khoác thêm một chiếc áo khác màu đen ống đứng, áo khoác ngoài là một chiếc áo phao dáng dài màu trắng nhạt, vừa giữ ấm lại vừa tinh tế.
Trên cổ mang một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm, làm tăng thêm sắc màu tươi sáng cho tổng thể trang phục, tăng thêm vài phần không khí vui vẻ của Tết Âm lịch.
Tóc dài được cuộn thành búi tròn đặt ở đỉnh đầu, lộ ra cả khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan xinh đẹp, đại khí, dù không trang điểm phấn son vẫn rất động lòng người, trên vành tai điểm xuyết thêm đôi hoa tai hình tròn bằng ngọc trai, làm nổi bật làn da nàng càng thêm trắng nõn, mịn màng.
Vừa ôn nhu, ưu nhã, lại không mất đi sức sống của người trẻ tuổi, Trình Phương Thu soi gương, rất là hài lòng, nhưng vẫn không nhịn được thấp thỏm hỏi: "Thế nào? Có đẹp không?"
"Nàng mặc cái gì mà chẳng đẹp?" Chu Ưng Hoài đầu tiên là ngọt ngào khen nàng một câu, sau đó lại bổ sung: "Khăn quàng cổ màu đỏ chính là nét vẽ rồng điểm mắt, rất đẹp!"
Đôi khi lời khen chi tiết mới càng xoáy sâu vào nội tâm của cô gái, Chu Ưng Hoài không nghi ngờ gì là đã nghiên cứu rất kỹ về nàng, liên tục hai câu đều đánh trúng tim đen, khiến nàng không nhịn được cong môi cười, đắc ý hừ một tiếng: "Đó là đương nhiên."
Chu Ưng Hoài thấy nàng làm dáng trước gương, ý cười trong mắt càng sâu, "Đại mỹ nữ, mau đi rửa mặt đi."
"Ta đi trước, ngươi đem túi xách của ta thu dọn một chút."
Trải qua Chu Ưng Hoài nhắc nhở, Trình Phương Thu mới nhận ra mình đã dành quá nhiều thời gian cho việc chọn trang phục, không khỏi hoảng hốt, đầu tiên là đem khăn quàng cổ từ trên cổ tháo xuống, sau đó liền nhanh chóng chạy tới phòng vệ sinh.
Chu Ưng Hoài lên tiếng đáp lời, đem túi xách nàng muốn mang hôm nay lấy ra, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thời tiết phương Bắc khô ráo, gió lớn có thể thổi đến mức người ta phải hoài nghi nhân sinh, làn da hở bên ngoài không bao lâu sẽ bị khô nứt, đau rát, cho nên, kem dưỡng da là thứ thiết yếu phải mang theo, trừ vật đó ra, nàng thích làm đẹp, gương nhỏ cũng phải cầm theo, còn có ví tiền, khăn tay cùng khăn giấy các loại đồ vật nhỏ, một cái cũng không thể thiếu.
Nghĩ đến cái gì đó, Chu Ưng Hoài lại từ bên cạnh trong ngăn kéo lấy ra một ít đồ ăn vặt được đóng gói nhỏ, nhét mấy cái vào trong túi.
Đồ vật nếu để riêng từng món thì đều là nhỏ, nhẹ, nhưng cộng lại tất cả để trong cùng một túi, thì khối lượng cũng không hề nhẹ.
Trước kia, khi hai người ra ngoài, nàng còn muốn tự mình cầm túi, nói là túi xách là một phần của bộ trang phục, nhưng không biết từ lúc nào đã giao phó tất cả cho hắn.
Nghĩ đến đây, Chu Ưng Hoài cong cong môi, đem túi đóng lại, ngược lại đi tới phòng vệ sinh, nàng đã thu dọn không sai biệt lắm, đang lau nước trên mặt, nghe hắn gõ cửa, liền để hắn vào trong, đồng thời dặn dò hắn tranh thủ thời gian nhanh chóng rửa mặt xong.
"Ta xuống lầu trước."
"Được, túi xách ta lát nữa sẽ cầm đi."
Trình Phương Thu khẽ gật đầu, buông xuống khăn mặt, xoay người muốn đi, đã nhìn thấy y phục Chu Ưng Hoài mặc hôm nay, hắn lớn lên cao lớn, lúc này mặc một bộ áo lông cao cổ màu đen, càng nổi bật dáng người vai rộng eo thon, tam giác ngược, chân dài, dáng người chuẩn được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Vốn là phong cách thanh lãnh, cấm dục, nhưng kiểu tóc của hắn do vừa mới rời giường nên có chút lộn xộn, lộ ra mấy sợi tóc ngốc, cho hắn thêm hai phần đáng yêu, ngây ngô, hiếm khi toát ra vài phần khí chất thiếu niên.
Nghĩ đến việc hắn không lâu trước đã lấy ra chiếc áo bông dáng dài màu trắng sữa từ trong tủ quần áo, trong đầu nàng chợt lóe lên, liền không nhịn được tiến lại gần, cắn nhẹ lên cằm hắn, giọng điệu nhấc lên nhẹ nhàng: "Cố ý cùng ta mặc đồ đôi tình nhân sao?"
Lông mi dài cong vút, con ngươi sáng màu in lên một tia giảo hoạt cùng trêu chọc.
Chu Ưng Hoài nguyên bản đang nói không chủ định, bị nàng nháo trò như thế suýt chút nữa đã làm kem đánh răng rơi xuống đất, may mà hắn tay mắt lanh lẹ dùng bàn chải hứng được, một tay còn lại bất đắc dĩ nhéo nhéo mặt nàng, cười nói: "Ân, không được sao?"
"Ta lại không nói không được."
Trình Phương Thu xinh đẹp chớp chớp mắt, đột nhiên rời khỏi lồng ngực của hắn, lùi về phía cửa mới tiếp tục nói: "Ta chỉ là muốn nói, ngươi mặc như vậy rất soái, thật không hổ là thân thân lão công của ta."
Ngực Chu Ưng Hoài vang lên tiếng tim đập tăng nhanh, vừa định đi tới hướng của nàng, thì cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị nàng đóng lại, ngăn cách hai người.
"Cúi chào."
Nghe tiếng bước chân nàng vui vẻ chạy đi, Chu Ưng Hoài đỡ trán khẽ cười một tiếng, đối với hành vi trêu ghẹo xong rồi bỏ chạy, không chịu trách nhiệm của nàng, cảm thấy thật sâu bất lực, nhưng khóe môi lại càng ngày càng cong lên.
* Khi Trình Phương Thu thoa xong kem dưỡng da rồi xuống lầu, Lưu Tô Hà bọn họ đã mặc chỉnh tề, đang ở phòng khách kiểm kê lại quà tặng muốn mang đi, bình thường thì không cần mang đồ vật đi qua, nhưng hôm nay dù sao cũng là lần đầu tiên Trình Phương Thu đi nhà cũ bên kia, không chuẩn bị chút đồ mang theo, thật sự có chút không ổn, cũng không quá lễ phép.
Trong số những quà tặng này, có một phần là do Trình Phương Thu ngày hôm qua tự mình chọn lựa, còn một bộ phận thì là Lưu Tô Hà đã sớm chuẩn bị tốt, mọi thứ đầy đủ, cho dù là ai cũng không thể tìm ra lỗi.
Lưu Tô Hà quan tâm, lo lắng cho nàng như vậy, Trình Phương Thu nói không cảm động là nói dối, âm thầm ghi nhớ phần ân tình này trong lòng.
"Thu Thu." Lưu Tô Hà là người đầu tiên nhìn thấy Trình Phương Thu vừa xuống lầu, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm, "Hôm nay con mặc bộ này thật là tươi sáng."
Trình Phương Thu vô thức vén tóc bên tai, trên mặt hiện lên một tia ửng đỏ, "Thật sao? Gia gia, nãi nãi có thể hay không cảm thấy ta mặc như vậy không quá ổn trọng a?"
"Sẽ không đâu, ta cảm thấy như vậy rất vừa vặn." Nghe ra sự khẩn trương trong lời nói của Trình Phương Thu, Lưu Tô Hà vội vàng an ủi một câu, sau đó bổ sung thêm: "Gia gia, nãi nãi tuổi tác đã cao, rất thích ở chung cùng người trẻ tuổi, lát nữa các con gặp mặt rồi sẽ biết."
Dứt lời, gặp Trình Phương Thu đang suy nghĩ, bà lại nhắc nhở nói: "Người già đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Thu Thu nói chuyện rất khéo, nhất định có thể làm hài lòng hai người."
Nghe Lưu Tô Hà nói vậy, Trình Phương Thu nháy mắt hiểu được ý tứ ẩn hàm trong lời bà, không khỏi cảm kích nhìn bà một cái, sau đó, không nhịn được thử kéo cánh tay của bà làm nũng nói: "Mẹ, đừng đùa con, làm sao con có thể khéo ăn nói bằng mẹ được."
Trong hai ngày ở chung, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu đã đột ngột tăng tiến, không còn vẻ gò bó như lúc mới bắt đầu, hiện tại thì càng thêm tự nhiên, khiến nàng không khống chế được mà muốn thân cận với Lưu Tô Hà.
Mà Lưu Tô Hà, đối diện với sự tiếp xúc thân mật của nàng cũng không hề phản cảm, ý cười trên mặt càng sâu, vươn tay vỗ vỗ cánh tay của nàng, hướng tới Chu Chí Hoành nói: "Ông nhìn xem, cái miệng của con bé có phải là giống như bôi mật không?"
Trên khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng của Chu Chí Hoành cũng mang theo một chút ấm áp, khẽ cười nói: "Cho nên chúng ta mới thích con bé như thế a."
Lời này rất có tiêu chuẩn, Lưu Tô Hà cười ha ha lên tiếng, thuận thế dắt tay Trình Phương Thu, chú ý tới tay nàng có chút lạnh, vội vàng bảo Chu Ưng Thần đi lấy túi chườm nóng, để lát nữa trên đường có thể làm ấm tay.
Trình Phương Thu vốn muốn nói không cần phiền phức như vậy, nàng chỉ là vừa rửa mặt xong, lại bôi kem dưỡng da, nên tay mới lạnh, nhưng thấy Chu Ưng Thần đã bắt đầu hành động, nàng liền ngậm miệng.
"Chúng ta qua đó, phỏng chừng phải hơn 9 giờ mới có thể ăn sáng, ta đã chuẩn bị cho con một chút bánh bao nhân thịt, ăn trước hai cái để lót dạ." Lưu Tô Hà vừa nói, vừa cầm ra một chiếc nồi giữ ấm.
Lời nói liên miên lải nhải tiếp tục: "Mang thai sẽ dễ đói hơn bình thường, ta đã dặn dò Ưng Hoài, bảo nó sau này đều phải chú ý, chuẩn bị sẵn một ít đồ ăn, có thể làm ai đó thiệt thòi, nhưng tuyệt đối không thể làm con chịu thiệt."
Lưu Tô Hà cẩn thận như vậy, Trình Phương Thu cũng không biết nên nói gì cho phải, ôm lấy bà, nũng nịu gọi: "Mẹ, mẹ thật tốt."
Đơn giản ba chữ liền đem Lưu Tô Hà dỗ dành đến mức cong môi, khóe miệng cơ hồ sắp kéo đến tận mang tai, "Mẹ cảm thấy con gái nên được nuông chiều, nâng niu trong lòng bàn tay."
Hai người rúc vào với nhau nói một chút lời tâm tình, chờ Chu Ưng Hoài xuống lầu, cả nhà liền xuất phát.
Trong nhà cách nhà cũ không xa, lái xe khoảng chừng mười phút đã tới, ngõ hẻm cũ xe không vào được, chỉ có thể đỗ xe ở cửa rồi đi bộ vào trong.
Đêm qua có một trận tuyết rơi, lúc này, trên tường đỏ, ngói xanh tất cả đều là tuyết đọng, phối hợp với cành khô lá rụng, có loại mỹ cảm tiêu điều đặc trưng của ngày đông.
Tuyết thiên ánh mặt trời chiếu rọi, rơi vào trên người, tuy không cảm giác được ấm áp, nhưng lại có thể khiến tâm tình người ta tốt lên.
Đường đi đã được người ta quét dọn, chừa ra một lối nhỏ cho người qua lại, ngõ nhỏ dài dằng dặc, chằng chịt, nhìn qua đều không khác biệt lắm, nếu là người không quen thuộc nơi này, chắc chắn sẽ bị lạc đường.
Trình Phương Thu mỗi một bước đều đi thật cẩn thận, sợ chân trượt một cái sẽ té ngã sấp mặt, những người khác cũng rất chiếu cố nàng, để nàng đi ở giữa, Chu Ưng Hoài càng là cẩn thận từng li từng tí che chở.
"Đây không phải là Chí Hoành sao? Các ngươi cả nhà về thăm lão Chu bọn họ à?"
Mấy người đi đến một chỗ rẽ, gặp một lão gia tử dắt một bé gái bốn, năm tuổi, đối phương mở miệng chào hỏi trước.
"Đúng vậy a, Đỗ bá, bác dẫn Tiểu Viên đi dạo loanh quanh a?"
Chu Chí Hoành cũng cười đáp lời, sau đó bảo mấy đứa nhỏ trong nhà chào hỏi, Trình Phương Thu theo đó gọi một tiếng "Đỗ gia gia" rồi đứng yên tại chỗ, không lên tiếng nữa.
Đỗ Điền Phúc gật gật đầu, đem cháu gái đẩy về phía trước, bảo nàng gọi người, tiểu cô nương mặc áo bông màu đỏ thẫm, tóc được tết thành hai bím, vô cùng mềm mại, đáng yêu, cũng không hề luống cuống, lần lượt gọi từng người, cho đến khi gọi tới Trình Phương Thu mới dừng lại.
Nàng nghiêng đầu, chần chờ một lúc lâu mới hô một câu: "Xinh đẹp tỷ tỷ?"
Gọi xong liền xấu hổ trốn ra sau lưng Đỗ Điền Phúc, đôi mắt to tròn đen láy chớp a chớp, thiếu chút nữa làm tan chảy trái tim người khác.
Trình Phương Thu nhìn nàng, trong lòng yêu thích vô cùng, rất muốn ôm bé vào lòng hôn một cái, nhưng nàng cũng biết bây giờ không phải là lúc để bản thân lên tiếng hay hành động.
Thứ nhất là, từ phương thức ở chung của hai bên, có thể đoán được quan hệ giữa bọn họ không phải bình thường, nhất định là rất thân cận.
Thứ hai là, trưởng bối đang nói chuyện, nào có đạo lý để vãn bối chen vào?
"Xinh đẹp tỷ tỷ?" Đỗ Điền Phúc có chút buồn cười sờ sờ đầu Tiểu Viên, vừa suy nghĩ về cách xưng hô này, vừa nheo mắt nhìn về phía Trình Phương Thu trong đám người.
Tuổi của ông đã cao, mắt không được tốt lắm, nhìn một lúc lâu mới thấy rõ.
Phản ứng đầu tiên chính là một nữ oa thật xinh đẹp, phản ứng thứ hai là thảo nào Tiểu Viên không biết gọi người thế nào, hóa ra là một gương mặt xa lạ, ngay cả ông cũng chưa từng gặp qua, nhưng rất nhanh, ông liền đoán được thân phận của đối phương.
Nhất định là tức phụ mới cưới của tiểu tử Chu Ưng Hoài kia.
"Aiya, miệng của nha đầu này sao ngọt vậy?" Lưu Tô Hà từ trong túi lấy ra một nắm kẹo, cúi người nhét vào trong túi Tiểu Viên.
Tiểu Viên vội vàng lắc đầu, muốn trả lại kẹo cho Lưu Tô Hà, "Mụ mụ nói không được ăn kẹo nữa, không thì răng sẽ bị đau."
"Vậy lấy hai viên có được không?"
Tiểu Viên vô thức nhìn về phía Đỗ Điền Phúc, chờ Đỗ Điền Phúc gật đầu, lúc này mới cẩn thận lựa chọn hai viên từ trong lòng bàn tay Lưu Tô Hà.
Lưu Tô Hà xoa xoa đầu của nàng, sau đó đứng thẳng người, nói với Đỗ Điền Phúc: "Còn chưa giới thiệu với ngài, đây là con dâu cả của ta, Trình Phương Thu, vừa mới đến Kinh Thị, hôm nay cố ý dẫn con bé về để nhận mặt người thân."
"Thu Thu, gọi Đỗ gia gia."
Nghe vậy, Trình Phương Thu liền vội vàng tiến lên một bước, môi cong cong, cười gọi: "Đỗ gia gia."
Đỗ Điền Phúc cười gật gật đầu, "Là một đứa trẻ ngoan."
Trình Phương Thu ngượng ngùng cười một tiếng, đang định quay về vị trí cũ, thì ống tay áo đột nhiên bị người khác kéo lại, nàng cúi đầu xuống, liền thấy một bàn tay nhỏ bé đang nắm kéo áo bông dáng dài của nàng, muốn nhét kẹo vào trong túi của nàng.
Mà hai viên kẹo kia, chính là hai viên Lưu Tô Hà vừa mới cho nàng.
"Xinh đẹp tỷ tỷ giúp Tiểu Viên ăn."
Trẻ con nào có hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nàng chỉ biết kẹo đưa cho nàng là của nàng, nàng đem cho người khác cũng là chuyện bình thường.
Thấy thế, tất cả mọi người có chút dở khóc dở cười.
Đỗ Điền Phúc chỉ cảm thấy mặt mo nóng bừng, kéo mũ Tiểu Viên, muốn kéo bé trở về, miệng khiển trách: "Đây là dì của con tặng cho con, sao con lại đưa cho người khác?"
Tiểu Viên còn chưa kịp đưa kẹo ra, gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ra sức kêu: "Kẹo, kẹo, xinh đẹp tỷ tỷ ăn."
Trình Phương Thu liền vội vàng tiến lên nhận lấy kẹo từ trong tay nàng, ôn nhu cười nói: "Được rồi."
Tiểu Viên lúc này mới cười khanh khách lên.
"Gọi cái gì mà xinh đẹp tỷ tỷ, gọi xinh đẹp tẩu tẩu." Chu Ưng Hoài không biết đã đi tới từ lúc nào, ngồi xổm trước mặt Tiểu Viên, biến ra một chiếc kẹp tóc nhỏ tinh xảo như làm ảo thuật, khiến đôi mắt to của Tiểu Viên sáng lên.
"Có thích hay không? Gọi xinh đẹp tẩu tẩu liền cho con."
"Thích." Tiểu Viên tuổi còn quá nhỏ, không hiểu sự khác biệt giữa tỷ tỷ và tẩu tẩu, chỉ biết là đều xinh đẹp, cho nên nàng không do dự, liền gọi: "Xinh đẹp tẩu tẩu."
Bốn chữ trong trẻo, lưu loát vang lên, chọc cho mọi người cười không ngừng.
Trình Phương Thu không khống chế được cong môi cười, nhìn Tiểu Viên trắng trẻo, mũm mĩm, chỉ cảm thấy tim mình như bị bỏng, không nhịn được sờ sờ bụng, nàng trước kia vẫn cảm thấy sinh nam hay nữ đều không khác biệt lắm, nhưng bây giờ lại có khuynh hướng thích con gái hơn.
Nàng quả thực không dám tưởng tượng, nếu trên thế giới này có thêm một đứa nhỏ giống nàng và Chu Ưng Hoài, sẽ là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Nàng sẽ chải cho bé bím tóc đẹp nhất, mặc cho bé chiếc váy nhỏ xinh đẹp nhất, cùng bé chia sẻ hết thảy những điều tốt đẹp trên thế gian.
Nàng nhất định sẽ cố gắng trở thành một người mẹ tốt, mà Chu Ưng Hoài...
Nhìn Chu Ưng Hoài đang kiên nhẫn chơi đùa với Tiểu Viên, nàng không khỏi cong môi, hắn nhất định cũng sẽ là một người cha tốt.
"Thật ngoan, cái này cho con." Chu Ưng Hoài đem kẹp tóc cài lên bên trên mái tóc của Tiểu Viên, thuận tiện giúp bé sửa sang lại tóc mái.
Tiểu Viên cao hứng đến mức đôi mắt híp lại, nhìn xem Đỗ Điền Phúc không nhịn được cười, lắc đầu, "Hảo hảo hảo, một cái kẹp tóc đã mua chuộc được con rồi."
Nói xong, kéo Tiểu Viên, nhường đường, hướng về phía Chu Ưng Hoài cùng Trình Phương Thu nói: "Có thời gian đến nhà chơi."
"Được." Hai người gật đầu đáp ứng.
"Tiểu Viên càng ngày càng hiếu động, ta dẫn con bé đi dạo, các ngươi cũng mau vào trong đi thôi."
Hai nhóm người tách ra, Trình Phương Thu tiến lại gần bên tai Chu Ưng Hoài, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi lấy kẹp tóc từ đâu ra vậy?"
"Từ trong túi xách của nàng."
Trong túi xách của nàng có rất nhiều kẹp tóc và dây buộc tóc, rất nhiều trong số đó đều là mới, chưa dùng qua, hắn tiện tay cầm hai cái để trên người, phòng trường hợp nàng muốn búi tóc mà không tìm thấy kẹp.
Trình Phương Thu cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, sau khi có được câu trả lời, thu lại câu chuyện, ngược lại cảm thán nói: "Tiểu Viên thật đáng yêu."
Nghe vậy, Chu Ưng Hoài nghiêng đầu nhìn về phía nàng, giọng nói vô cùng kiên định: "Con gái của chúng ta sẽ càng đáng yêu hơn."
"Sao có thể nói như vậy? Trẻ con đều là thiên sứ nhỏ, sao có thể so sánh!" Trình Phương Thu trợn trắng mắt với hắn, sau đó lại làu bàu nói: "Sao ngươi biết là con gái? Vạn nhất sinh ra là con trai thì sao? Con trai lẽ nào sẽ không tốt sao?"
Rõ ràng chính nàng vừa rồi cũng nghĩ muốn sinh con gái, nhưng bây giờ Chu Ưng Hoài nói như vậy, nàng lại có chút không vui.
"Ta không có ý đó." Chu Ưng Hoài bất lực biện giải một câu, dừng một chút, mới nói: "Con trai, con gái đều tốt như nhau, nhưng vừa rồi thấy Tiểu Viên, ta liền..."
Hai vợ chồng liếc nhau, ở trong ánh mắt của đối phương đọc hiểu ý nghĩ.
Đúng vậy, hai người đã nghĩ đến cùng một vấn đề.
"Không được, bây giờ không thể nghĩ đến vấn đề này, không thì sẽ không công bằng." Trình Phương Thu hít sâu một hơi, kết thúc chủ đề này.
Chu Ưng Hoài cũng tán đồng lên tiếng, vừa vặn lúc này đã tới nơi.
Trong lúc Chu Chí Hoành tiến lên gõ cửa, Trình Phương Thu quan sát một vòng tòa Tứ Hợp Viện này, vọng tộc đại viện, trên mái hiên có tuyết rơi, làm giảm bớt vài phần cảm giác trang nghiêm của sân viện, trước cửa có hai tòa sư tử đá khí phái, trên bậc thang và trên đường tuyết đều đã được quét dọn sạch sẽ.
Vừa nhìn liền biết, chủ nhân ở bên trong là một người rất cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận