Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh
Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh - Chương 88: Sinh ý thịnh vượng (length: 23687)
"Ngươi không nhớ rõ ta sao? Ta là Từ Kỳ Kỳ đây, hồi tiểu học ta học lớp ngay sát vách lớp ngươi đó!"
Từ Kỳ Kỳ cười, chạy chậm đến trước mặt Triệu t·ử nghi, thấy nàng vẫn là một bộ dáng vẻ mờ mịt, liền nhắc nhở thêm: "Năm lớp ba, đám nữ sinh lớp chúng ta đều bị lây b·ệ·n·h chấy rận, hai ta còn cùng nhau bị phụ huynh dẫn đến tiệm c·ắ·t tóc để c·ắ·t tóc, ngươi không nhớ ra sao?"
Nghe lời này, trong đầu Triệu t·ử nghi lóe lên một tia sáng, nhớ lại hình như là có chuyện như vậy thật, nhìn lại Từ Kỳ Kỳ, đã cảm thấy có chút quen mắt, nhưng mà khi đó Từ Kỳ Kỳ không phải là một đứa con hoang vừa quê mùa vừa đen nhẻm sao?
Nói thật, nàng cảm thấy nàng ta còn không có được xinh đẹp bằng nàng, vậy mà bây giờ lại trở nên xinh xắn như thế?
Miệng còn nhanh hơn đầu óc, chờ đến lúc nàng kịp phản ứng, thì lời đã buột ra khỏi miệng.
Triệu t·ử nghi ảo não nhắm c·h·ặ·t mắt, trước mặt bao nhiêu người mà nói ra loại lời này, chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, khẳng định đã đắc tội người ta đến nơi rồi, đừng nói là nhờ nàng t·h·iết kế y phục, phỏng chừng ngay cả phản ứng cũng không muốn phản ứng nàng nữa?
Thế nhưng, ngoài ý muốn là Từ Kỳ Kỳ không hề tức giận, thậm chí còn tốt tính mà cười cười.
"Đều nói người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân, khi đó ngày nào cũng chỉ biết chơi đùa, mãi về sau lên sơ tr·u·ng mới biết t·h·í·c·h làm đẹp, ngày nào cũng quấn lấy mẹ ta mua cho ta mấy bộ quần áo xinh đẹp, người có x·ấ·u đến đâu, tỉ mỉ ăn mặc trang điểm cũng không đến nỗi nào."
Nói n·g·ư·ợ·c lại cũng đúng, cô nương năm phần xinh đẹp, thật sự chịu khó ăn mặc trang điểm cũng có thể biến thành bảy phần mỹ.
Gặp Từ Kỳ Kỳ không có để những lời kia ở trong lòng, Triệu t·ử nghi vừa thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Đỗ Phương Bình, chẳng phải lúc đó nàng ta thông qua Từ Kỳ Kỳ cùng những người khác hỗ trợ, mới trở nên dễ nhìn hơn không ít hay sao?
Trước đó vì chuyện này mà sinh ra chút ý định thoái lui, trong phút chốc lại biến thành sự khẩn cấp.
Nàng muốn nhìn xem bản thân còn có bao nhiêu khả năng, còn có thể trở nên xinh đẹp đến mức nào!
Không chỉ riêng Triệu t·ử nghi có ý nghĩ này, mà những người khác cũng vậy.
Các nàng xuất thân không hề tầm thường, trong tay không t·h·iếu tiền, nếu như có cơ hội để trở nên xinh đẹp, cho dù chỉ có một phút, hai phút, các nàng cũng cam tâm tình nguyện, dù sao ai mà không muốn mình trở nên xinh đẹp lung linh đây này? Mỗi ngày chỉ việc soi gương, cũng có thể làm cho tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều.
"Các ngươi vậy mà lại là bạn học hồi tiểu học sao?" Đỗ Phương Bình có hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, thế nhưng đến sơ tr·u·ng thì tách ra." Vòng tròn con em cán bộ ở Vinh Châu nói lớn thì không lớn, mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ, mọi người ít nhiều gì cũng có chút quan hệ, cho nên có thể gặp người quen ở chỗ này, Từ Kỳ Kỳ n·g·ư·ợ·c lại một chút cũng không thấy kỳ quái.
"Đúng rồi, ta còn chưa có giới t·h·iệu với mọi người đây..."
Mọi người sau khi chào hỏi xã giao đơn giản, liền không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Trình Phương Thu.
Nàng ta chính là nhà t·h·iết kế rất lợi h·ạ·i mà Đỗ Phương Bình đã nhắc tới trong m·i·ệ·n·g sao? Nghĩ đến việc Đỗ Phương Bình từ đầu đến chân, đều là t·r·ải qua sự chỉ điểm của nàng ta, mới p·h·át sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, không ít người đều xích lại gần về phía nàng ta.
"Trình đồng chí, lát nữa ngươi có thể xem giúp ta, xem ta t·h·í·c·h hợp với phong cách nào được không?"
"Còn có ta nữa, ngươi thấy ta cắt t·óc ngắn có đẹp không?"
Các tiểu cô nương, người một câu, ta một lời, Trình Phương Thu căn bản không biết nên trả lời vấn đề của ai trước, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Không cần phải vội, đợi lát nữa ta sẽ xem cho từng người, chỉ cần t·h·iết kế từ hai bộ quần áo trở lên ở chỗ của ta, ta đều có thể cung cấp cho mọi người những đề nghị miễn phí."
Lời này vừa được nói ra, trường hợp đang nhao nhao, cuối cùng cũng yên tĩnh hơn không ít.
Đồng thời, nguyên bản những người chỉ tính toán t·h·iết kế một bộ y phục để mặc thử, cũng đã dao động, yên lặng đem số lượng từ một chuyển thành hai.
"Đi, đi qua nhà ta trước đã."
Nhà của Đỗ Phương Bình ở tầng một, có kèm th·e·o một cái sân nhỏ, trong sân có một cây hòe lớn che bóng mát, gió thổi qua, sân nhỏ so với trong phòng mát mẻ hơn nhiều, cho nên mọi người không có đi vào trong phòng.
"Mau tới uống chút đồ uống đi."
Bởi vì Đỗ Phương Bình đã sớm chào hỏi, cho nên Đỗ mẫu cũng đã biết trước việc nàng ta sẽ mang không ít bạn bè trở về, bởi vậy đã nấu sẵn một nồi canh đậu xanh lớn, đợi các nàng vừa đến, liền bưng canh đậu xanh ra, để cho mọi người giải nhiệt, giải khát.
"Cảm ơn thẩm t·ử."
"Ngon quá!"
"Mọi người cứ tự t·i·ệ·n vui chơi, cứ xem nơi này như là nhà của mình vậy, trong đ·ĩa có một chút đồ ăn vặt, mọi người đừng k·h·á·c·h sáo, ăn xong rồi vẫn còn." Đỗ mẫu cười đến là vui vẻ, khóe miệng đều sắp kéo đến tận mang tai.
Nàng đối với việc con gái mình kết giao với bạn bè cùng lứa tuổi trong đại viện, chính là giơ hai tay hai chân mà tán thành, bất kể khi nào, có thêm bạn thì có thêm đường đi, lợi ích trước mắt chưa cần nói đến, tóm lại là không có chỗ x·ấ·u.
Huống chi, hài t·ử của hai nhà mà có quan hệ tốt, thì phụ huynh cũng dễ dàng tìm lý do để qua lại với nhau hơn.
Ánh mắt của Đỗ mẫu đ·ả·o quanh sân một vòng, khi nhìn đến Trình Phương Thu và Từ Kỳ Kỳ thì dừng lại một chút, hai vị nữ đồng chí này, sao mà nhìn quen mắt như vậy? Chắc hẳn không phải là người trong đại viện của bọn họ a?
Dù sao th·e·o lý mà nói, với vẻ ngoài xuất chúng như vậy, nàng không thể nào lại không có chút ấn tượng nào.
Vì tò mò, Đỗ mẫu mượn cớ muốn vào trong nhà để lấy quạt cho các nàng, đem Đỗ Phương Bình kéo sang một bên.
"Hai người kia là ai vậy? Con gái nhà ai thế?"
Đỗ mẫu vừa mới mở miệng, Đỗ Phương Bình liền biết ngay là nàng đang chỉ ai.
"Ngươi nói Kỳ Kỳ và Thu Thu sao? Trước đây ngươi đã từng gặp Kỳ Kỳ rồi, bạn học sơ tr·u·ng của ta đó."
Chuyện đó đã xảy ra từ bao nhiêu năm trước, Đỗ mẫu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, liền hỏi đến người còn lại.
"Người này thì ta không biết, ta không có quen lắm, nàng ấy là bạn của Kỳ Kỳ sau khi gả chồng mới q·u·e·n."
"Kết hôn rồi sao?" Nhìn không có giống nha.
Đỗ Phương Bình ít nhiều cũng hiểu được tính tình của mẹ mình, thấy nàng cứ lôi k·é·o mãi không cho mình đi, không khỏi có chút nóng nảy, bèn nói thẳng: "Lão c·ô·ng của Kỳ Kỳ là phó xưởng trưởng của xưởng máy móc, lợi h·ạ·i lắm đó, phỏng chừng nam nhân của Thu Thu cũng không phải dạng vừa đâu."
"Phó xưởng trưởng sao?" Đỗ mẫu trong nháy mắt hai mắt đều sáng lên, vội vàng nói: "Ngày hôm qua cữu cữu của con có ôm hai trái dưa hấu đến, ta đi c·ắ·t ra rồi mang đến cho, con phải chiêu đãi người ta cho thật tốt đó."
Đỗ Phương Bình âm thầm trợn trắng mắt, "Con biết rồi, ngươi mau thả ta ra đi, ta còn muốn được nghe thêm những đề nghị của các nàng ấy đây."
Nghe vậy, Đỗ mẫu sững sờ mất hai giây, rồi hỏi tới: "Đề nghị gì cơ?"
Nàng chỉ biết là hôm nay Đỗ Phương Bình muốn dẫn bạn bè đến nhà chơi, thế nhưng cụ thể là đến để chơi cái gì thì lại không có rõ ràng, giờ phút này thấy Đỗ Phương Bình nôn nóng muốn đi nghe cái gọi là "đề nghị", không khỏi có chút kinh ngạc, cũng có chút hiếu kỳ.
Đỗ Phương Bình ấp a ấp úng nửa ngày, thật không dám nói ra việc mình đã bỏ ra 20 đồng để mời người đến t·h·iết kế quần áo, nhưng cuối cùng vẫn là dưới sự cưỡng bách của Đỗ mẫu, đành nói ra.
"Con nhóc c·h·ế·t tiệt này, bình thường ta cho con nhiều tiền như vậy, con tiêu xài như thế đó hả?" Đỗ mẫu tức đến mức không biết nói gì cho phải, véo Đỗ Phương Bình mấy cái.
Nàng bỏ tiền ra cho con gái tiêu vặt là một chuyện, nhưng nghe nàng tiêu tiền như vậy lại là một chuyện khác.
Đây chính là 20 đồng đó!
Đỗ Phương Bình cũng giận, "Ta đây sinh ra đã có vẻ ngoài bình thường, ta không muốn t·ử tế trở nên xinh đẹp một chút, làm sao có thể gả cho Viên Phong ca ca đây? Mẹ, mẹ không phải cũng khen bộ quần áo may đo này của con rất đẹp sao? Đây đều là Thu Thu t·h·iết kế riêng cho ta, tr·ê·n thế giới này chỉ có một bộ duy nhất!"
Đỗ mẫu cứng họng, chợt nhớ tới chính mình hình như là x·á·c thực đã khen qua.
"Nhưng mà, t·h·iết kế hai cái váy thôi, làm sao đáng giá 20 đồng được?"
Chuyện này quá là lừa đảo rồi, chỉ là hỗ trợ t·h·iết kế một chút, vẽ ra hai tấm hình mà thôi, tiền vải vóc cùng với tiền công thợ may đều do bọn họ tự chi trả.
Sao các nàng ta không đi ăn cướp luôn đi?
"Ta cảm thấy rất đáng giá, mẹ không p·h·át hiện con gái của mẹ đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều sao? Ngày hôm qua ta đã mời Viên Phong ca ca tối nay đi xem phim, anh ấy đã đồng ý rồi."
Đỗ Phương Bình vừa nhắc tới chuyện này, hai má liền hiện ra hai đóa mây hồng.
Nhìn bộ dáng nữ nhi so với trước kia đã xinh đẹp hơn không ít, Đỗ mẫu không nói nên lời phản bác, lại nghĩ tới đứa con t·r·a·i lớn của Viên gia, tâm tư khẽ động, rốt cuộc không níu c·h·ặ·t chuyện này để thuyết giáo nữa, mà thả cho Đỗ Phương Bình rời đi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nuốt trôi được cục tức kia, nhịn không được t·r·ố·n ở phía sau cửa sổ, vụng t·r·ộ·m nhìn ra ngoài sân, nàng n·g·ư·ợ·c lại muốn nhìn xem, rốt cuộc thì hai tiểu cô nương tên là Thu Thu và Kỳ Kỳ này, có được lợi h·ạ·i như lời con gái của mình đã nói hay không.
Nhìn mấy lần, lại nhịn không được mà nghĩ, mẹ ơi! Nhiều người như vậy, cho dù một người chỉ t·h·iết kế một kiện, cũng đã k·i·ế·m được không ít rồi a?
Mà mấu chốt nhất là, các nàng ấy đang bán đi tay nghề, người khác còn không thể tố cáo các nàng ta là đầu cơ trục lợi! Chỉ có thể ở sau lưng mà chua xót một chút.
Vốn dĩ Đỗ mẫu còn k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g nhìn, chỉ là tận mắt chứng kiến từng người một p·h·át sinh thay đổi dưới bàn tay của Trình Phương Thu, ý nghĩ trong lòng liền thay đổi, rốt cuộc thì nàng ấy đã làm như thế nào? Rõ ràng là cũng không có làm gì cả, chỉ là điều chỉnh y phục một chút, thay đổi kiểu tóc một chút, sửa lại lông mày một chút...
Thế nào mà lại giống như biến thành một người k·h·á·c vậy?
Quần áo tr·ê·n người không cần thay, cũng đã có thể trở nên xinh đẹp như thế, nếu là thay một bộ quần áo được may đo giống như của con gái mình...
Tim của Đỗ mẫu đập loạn xạ, không khỏi đưa tay s·ờ s·ờ mặt mình, nếu như có thể nhờ tiểu cô nương kia trang điểm giúp nàng, có phải hay không nàng cũng có thể biến thành một người đẹp hết thời, có khí chất, quyến rũ?
Nghĩ đến đây, mặt của Đỗ mẫu nóng lên, nàng thân là trưởng bối, làm sao có mặt mà xía vào chuyện của đám tiểu cô nương này được?
Chỉ là, phàm là nữ nhân thì có ai mà không yêu cái đẹp? Chỉ là mở miệng hỏi han một chút, cũng không đến nỗi t·h·iếu mất miếng t·h·ị·t nào.
Sau khi hạ quyết tâm, Đỗ mẫu hít sâu một hơi, từ trong tủ lấy dưa hấu ra, c·ắ·t gọn, sau đó nhanh chóng bưng ra ngoài sân.
"Trình đồng chí nói, ta về sau có thể thoa thêm một chút son, sẽ có vẻ hồng hào, có khí sắc hơn."
"Ngày mai ta sẽ đi cắt t·óc ngắn!"
Mọi người xúm xít lại một chỗ trước gương, tranh giành nhau, đều muốn được ngắm nghía thật kỹ dáng vẻ hiện giờ của bản thân.
Trình Phương Thu nhìn mà thấy buồn cười, thế nhưng động tác viết vẽ cũng không có dừng lại.
Biết hôm nay sẽ t·h·iết kế rất nhiều quần áo, vì không muốn đến lúc đó trở nên luống cuống, cho nên hai ngày trước, nàng đã tranh thủ thời gian vẽ một ít bản nháp tr·ê·n tập, hiện tại chỉ cần căn cứ vào đặc điểm k·h·á·c nhau của mỗi người mà tiến hành điều chỉnh nho nhỏ là được rồi, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Đúng lúc đó, bên tay xuất hiện thêm một mâm dưa hấu đỏ tươi, th·e·o đó nhìn lên tr·ê·n, liền đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Đỗ mẫu.
"Nào, mọi người lại đây ăn một miếng dưa hấu đi."
"Cảm ơn thẩm t·ử."
Những người khác cầm dưa hấu, rồi lại chạy đi làm đẹp, bên cạnh bàn tròn lúc này, chỉ còn lại có Trình Phương Thu đang vẽ và Đỗ mẫu, Đỗ mẫu thấy nàng không có lấy dưa hấu, liền hỏi một câu: "Sao không ăn vậy? Ngọt lắm đó."
"Cảm ơn thẩm t·ử, nhưng mà ta muốn vẽ xong rồi mới ăn." Trình Phương Thu nh·e·o nh·e·o mắt, giải t·h·í·c·h một câu.
Đỗ mẫu khẽ gật đầu, tỏ vẻ là đã hiểu, ăn dưa hấu xong thì tay đều dính đầy nước dưa hấu, dính dính nhớp nháp, còn phải chạy đi rửa tay, một lần đi một lần về, như thế sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
"Vậy ta để dành cho ngươi một miếng."
"Vâng ạ."
Trong mắt Trình Phương Thu ý cười càng thêm nồng đậm, Đỗ mẫu bị cặp mắt đào hoa diễm lệ kia của nàng làm cho lung lay trong nháy mắt, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nhịn không được mà nhích người tới, nhìn xem bản vẽ mà nàng đang vẽ, nàng không biết thế nào là bản t·h·iết kế đạt tiêu chuẩn, thế nhưng nàng không có bị mù, có thể nhìn ra là nàng vẽ rất khá, rất là nghiêm túc.
Chi tiết của từng bộ y phục đều được nàng p·h·ác họa ra, có lẽ là sợ thợ may trong lúc làm sẽ không hiểu, còn rất chu đáo mà ghi chú thêm bằng văn tự.
Xem đến như vậy, tâm của Đỗ mẫu lại càng thêm ngứa ngáy, do dự một chút, vẫn là hắng giọng một cái, ôn nhu hỏi: "Tiểu Trình đồng chí, ngươi có thể xem giúp thím, xem thím t·h·í·c·h hợp với bộ dáng quần áo như thế nào được không?"
Nghe lời này, Trình Phương Thu ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Đỗ mẫu, bị nàng nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, vô thức mà ưỡn thẳng lưng.
Thấy Trình Phương Thu hồi lâu không nói chuyện, Đỗ mẫu còn tưởng rằng nàng không t·i·ệ·n từ chối, mặt đỏ lên, đang định kiếm cớ để bỏ qua đề tài này, liền nhìn thấy nữ nhân trước mặt, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, liên tục gật đầu nói: "Đương nhiên là có thể ạ."
Tảng đá trong lòng Đỗ mẫu lúc này mới rơi xuống.
"Ta vừa nhìn thấy thím, đã cảm thấy thím đặc biệt có khí chất, rất t·h·í·c·h hợp mặc những bộ quần áo có chứa đựng những yếu tố quốc phong." Trình Phương Thu đặt b·út xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đỗ mẫu rồi nói xong.
Đỗ mẫu được tâng bốc đến mức có chút ngượng ngùng, vén lọn tóc bên tai, rồi hỏi: "Yếu tố quốc phong là cái gì?"
"Chính là chỉ việc dung nhập những yếu tố văn hóa truyền th·ố·n·g vào trong t·h·iết kế của quần áo." Trình Phương Thu nói xong, thấy Đỗ mẫu vẫn là không quá hiểu được, liền cầm lấy quyển sổ ghi chép, lật đến một trang t·r·ố·ng, rồi vẽ lên mặt giấy mấy nét b·út.
"Ngươi xem, vạt áo trước ngắn, vạt áo sau dài, lại phối hợp thêm yếu tố hàng trúc xanh và khuy tết, có phải hay không liền mang đậm ý vị phương đông của quốc gia chúng ta?"
Đỗ mẫu nửa hiểu nửa không, khẽ gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn tr·ê·n người của ta, thì có thể thay đổi như thế nào? Ta thấy ngươi mới vừa rồi giúp các nàng ấy làm, đều rất là đẹp."
"Nếu như không ngại, ta có thể trang điểm qua một chút cho ngài."
"Đương nhiên là không ngại rồi." Đỗ mẫu vừa rồi đứng sau cửa sổ, đã thấy Trình Phương Thu giúp cho mỗi người làm lại kiểu tóc cho phù hợp, còn ở tr·ê·n mặt làm rất là lâu, lúc này không khỏi mong đợi mà cởi hai b·í·m tóc tết hồi sáng ra.
"Chất tóc của thím thật là tốt, giống như tơ lụa vậy." Trình Phương Thu nói những lời ngon ngọt, giống như không cần tiền, cứ tuôn ra ngoài, tâng bốc đến mức Đỗ mẫu trong lòng vui như mở cờ, không nhịn được mà nói: "Mọi người đều nói như vậy, ngươi xem, ta đã ở cái tuổi này, vậy mà ngay cả một sợi tóc bạc cũng không có."
Trình Phương Thu lật xem tóc một phen, kinh hô: "Đúng là như vậy thật."
Đỗ mẫu cười đến càng thêm vui vẻ.
"Mẹ, mẹ cũng định nhờ Thu Thu t·h·iết kế y phục sao?" Động tĩnh bên này của bọn họ không nhỏ, Đỗ Phương Bình tự nhiên cũng đã chú ý tới, lập tức không buồn cùng đám bạn tán gẫu nữa, mà chạy tới ngay.
Nghe vậy, ánh mắt của Đỗ mẫu chợt lóe lên, nàng mới vừa rồi còn mắng Đỗ Phương Bình tiêu xài phung phí, vậy mà lúc này liền tự mình tìm tới Trình Phương Thu, thật đúng là tự vả vào mặt mình, có chút đau rát, nàng khẽ ho một tiếng: "Không có, ta chỉ là hỏi một chút mà thôi."
"A? Thu Thu chỉ cho những người t·h·iết kế từ hai bộ quần áo trở lên ở chỗ của nàng ấy những lời đề nghị mà thôi."
Nghe vậy, Đỗ mẫu sửng sờ, việc này, trước đó nàng cũng không biết.
Xong rồi, các nàng ấy sẽ không cho rằng, nàng ỷ vào thân ph·ậ·n trưởng bối, mà đến đây để được làm miễn phí chứ? Nghĩ đến đây, nàng đang muốn mở miệng giải t·h·í·c·h một chút, t·i·ệ·n thể đặt luôn hai bộ quần áo ở chỗ Trình Phương Thu, liền nghe thấy giọng nói êm ái của Trình Phương Thu, từ đỉnh đầu truyền đến.
"Không có việc gì đâu ạ, trước đó thím không biết, hơn nữa, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta đến chơi, thím lại đối tốt với ta như vậy; không cần phải để ý những chuyện đó đâu."
Dứt lời, không đợi Đỗ mẫu mở miệng, Trình Phương Thu liền cầm một ít c·ô·ng cụ, bắt đầu loay hoay tr·ê·n mặt của nàng, "Trước đừng nói chuyện đã ạ."
Rõ ràng là một ngữ điệu ôn nhu, nhưng là lại ẩn chứa một loại uy h·i·ế·p khó tả, khiến những người xung quanh không tự chủ được mà làm th·e·o lời của nàng, trong lúc nhất thời, không ai mở miệng nói chuyện.
Qua một hồi lâu, Trình Phương Thu mới ngồi thẳng người lên, khẽ cười nói: "Được rồi, ngài xem thử đi?"
Trình Phương Thu hướng về phía Từ Kỳ Kỳ đưa qua một ánh mắt, Từ Kỳ Kỳ lập tức lanh lẹ đem gương đến.
Đỗ mẫu vô thức mà nhìn vào trong gương, vừa nhìn một cái liền không thể rời mắt.
Mái tóc đen nhánh, nồng đậm kia, t·r·ải qua sự xử lý tỉ mỉ của Trình Phương Thu, được dùng một cây trâm gỗ cố định lại, vừa xõa tung, lại vừa chỉnh tề mà vấn ở sau gáy, chỉ có hai bên má là còn lại hai sợi tóc, vừa vặn làm cho gò má có phần hơi cao của nàng trở nên hài hòa hơn.
Hai hàng lông mày rậm rạp của nàng, đã được tỉa thành đôi mày lá liễu mảnh mai, cong cong, tr·ê·n môi được điểm thêm chút sắc màu, không phải là quá đỏ, nhưng lại làm cho khuôn mặt của nàng, có thêm vài phần khí sắc.
Nếu bỏ qua bộ quần áo màu chàm quê mùa mà nàng đang mặc hôm nay, thì cả người nàng, đặc biệt toát ra vẻ đoan trang, tao nhã, đúng là so với mấy bà lớn của những lãnh đạo cấp cao, còn có khí thế hơn!
Mấu chốt nhất là nhìn còn rất trẻ trung!
"Mẹ!" Đỗ Phương Bình đi đến trước mặt của Đỗ mẫu, nhìn trái rồi lại nhìn phải, không dám tin mà trợn to hai mắt, "Mẹ vẫn là mẹ của con sao?"
Lời này làm cho tất cả mọi người có mặt đều bật cười, cũng làm cho Đỗ mẫu vừa tức vừa buồn cười, nàng tức giận đ·á·n·h Đỗ Phương Bình một cái, "Ta không phải là mẹ của con, lẽ nào lại là cha của con chắc?"
"Theo ta thấy, nói là tỷ tỷ của Phương Bình, cũng có người tin." Từ Kỳ Kỳ, người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cười tâng bốc một câu.
"Đúng vậy, về sau không nên gọi thím, mà phải gọi là tỷ tỷ mới đúng."
"Tỷ tỷ!"
Có một người mở đầu, liền có không ít người phụ họa, thẹn đến mức Đỗ mẫu đỏ bừng cả mặt, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn rất cao hứng, dù sao có ai lại có thể cự tuyệt những lời khen như vậy chứ?
Nghĩ đến một chuyện, nàng bỗng quay đầu lại, nhìn về phía Trình Phương Thu, trong mắt nhiều thêm mấy phần cảm kích thật tình, "Tiểu Trình đồng chí, tay nghề này của ngươi thật là tốt quá đi, thím cũng muốn đặt hai bộ quần áo ở chỗ ngươi, ngươi xem có được hay không?"
"Đương nhiên là có thể ạ." Bên má Trình Phương Thu nở ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt, tiền của lứa tuổi trẻ nàng muốn k·i·ế·m, mà tiền của thế hệ các mẹ, nàng lại càng muốn k·i·ế·m hơn!
Phải tranh thủ mở rộng thị trường ở các độ tuổi, dùng tiền để nhét đầy túi tiền.
Làm như vậy thì cuộc s·ố·n·g mới có thêm động lực.
"Vậy cứ quyết định như thế đi, ta muốn kiểu quần áo mà ngươi mới vừa nói, có yếu tố quốc phong gì đó." Đỗ mẫu vui vẻ đến mức không tìm được phương hướng, nói xong liền vào trong phòng để lấy tiền.
Đỗ Phương Bình vội vàng đ·u·ổ·i th·e·o, quấn lấy nàng để đòi tiền, nàng cũng muốn làm thêm hai bộ.
"Đi, đi, đi, ngươi đã có hai bộ rồi, còn chưa hài lòng nữa hả?" Trong nhà có một chiếc gương lớn hơn, Đỗ mẫu đứng trước gương, hết đổi góc độ này đến góc độ khác, quyết định lát nữa sẽ thỉnh giáo Trình Phương Thu, xem kiểu tóc này được vấn như thế nào.
Đỗ Phương Bình thấy Đỗ mẫu không có đồng ý, bĩu môi, nhìn thấy một thứ, bèn nhắc nhở: "Mẹ, cây trâm gỗ này của Thu Thu đó, mẹ đừng quên trả lại cho người ta."
"Ta biết rồi." Đỗ mẫu cũng không phải là kẻ ngốc, soi gương trong chốc lát, càng xem lại càng thấy vừa ý, "Ta đi thay một bộ y phục, tìm đám người Lưu thẩm của ngươi để nói chuyện phiếm, ngươi đem người ta chiêu đãi cho thật tốt đó."
Đâu phải là đi nói chuyện phiếm, rõ ràng là đi khoe khoang mới đúng.
Nhìn ra ý chế nhạo trong mắt Đỗ Phương Bình, Đỗ mẫu hắng giọng một cái, "Ta là đi để tìm kh·á·c·h hàng cho Tiểu Trình đồng chí."
t·r·ải qua ở chung, nàng thật sự rất t·h·í·c·h tính cách sảng khoái, ôn nhu, lại biết ăn nói của Trình Phương Thu, so với những tiểu bối k·h·á·c, nàng tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong khi bạn bè cùng trang lứa, còn đang ngửa tay xin tiền gia đình, thì nàng cũng đã bắt đầu tự mình k·i·ế·m tiền rồi.
Nghĩ đến đây, Đỗ mẫu liếc mắt gh·é·t bỏ nhìn Đỗ Phương Bình một cái, "Ngươi hãy học hỏi người ta một chút đi, có tiến bộ được một hai phần, ta cũng đã đội ơn trời đất rồi."
Đỗ Phương Bình thấy không xin được tiền, còn bị quở trách một trận, không có tâm trạng mà ở lại thêm nữa, qua loa lên tiếng, liền chạy ra ngoài, không cần mẹ nàng nói, nàng cũng muốn th·e·o Trình Phương Thu, Từ Kỳ Kỳ ở chung cho nhiều, có học được bản lĩnh của các nàng hay không thì khoan hãy nói, ít nhất là ở chung với các nàng rất thoải mái.
Giữa bạn bè, điều quan trọng nhất chính là sự thoải mái.
Đỗ mẫu cầm tiền, nhờ Trình Phương Thu dạy nàng cách vấn p·h·át, rồi đem trâm cài tóc trả lại, sau đó ngựa không dừng vó mà ra khỏi cửa.
Nhiều bản thảo t·h·iết kế như vậy, vẽ ra không phải là chuyện dễ, nhưng may mắn là đã có những bản nháp vẽ trong hai ngày trước, nên bận rộn một hai giờ, cuối cùng cũng đã vẽ xong.
Chờ nàng vẽ xong, mọi người cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh để ăn cơm, lại đến khu trung tâm thương mại bách hóa để chọn vải, sau đó mới trở về đại viện.
Trình Phương Thu và Từ Kỳ Kỳ nhìn chiếc túi đã được nh·é·t căng ph·ồ·n·g bằng tiền, liếc nhau, chỉ cảm thấy mọi vất vả của ngày hôm nay đều rất xứng đáng.
Lúc trở lại đại viện, phim còn chưa có bắt đầu chiếu, nhưng bãi đất t·r·ố·ng dùng để chiếu phim, đã chật kín người, tất cả đều là người nhà sống ở gần đó, hai người đối với nơi này không được quen thuộc cho lắm, chỉ có thể th·e·o đoàn người Đỗ Phương Bình mà chen lên phía trước.
Các nàng rõ ràng là đã sớm nhờ người giữ chỗ giúp, cho nên dù có đến tương đối trễ, thì vẫn được ngồi ở hàng ghế phía trước.
Trình Phương Thu lần đầu tiên xem phim th·e·o phương thức này, có chút hiếu kỳ mà nhìn xung quanh, liền p·h·át hiện tr·ê·n mặt của mọi người, đều là nụ cười, tất cả đều là sự chờ mong vì sắp được xem phim.
"Nghe Phương Bình nói, bộ phim được chiếu là « Dùng Trí Lấy Núi Uy Hổ », ta còn chưa có xem qua." Từ Kỳ Kỳ cũng rất là hưng phấn, đôi mắt tròn xoe, lấp lánh ánh sáng, "Thu Thu, ngươi xem qua chưa?"
Trình Phương Thu lắc lắc đầu, những loại phim cũ như thế này, ở kiếp trước nàng căn bản là sẽ không thèm mở ra xem, mà nguyên chủ sống trong một sơn thôn nhỏ, quanh năm suốt tháng, chỉ có vào dịp cận Tết mới có thể nhìn thấy nhân viên chiếu phim, vác máy móc đến một chuyến, nhưng mà phim được chiếu, thì chỉ có một kiểu, căn bản là không có gì đáng xem.
"Lần sau ta sẽ rủ thêm chồng của ngươi, chúng ta đến rạp chiếu phim để xem, hình ảnh ở đó rõ ràng hơn ở đây nhiều."
"Được thôi."
Hai người hàn huyên hai câu, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam thanh thúy: "Chào các cô, phiền các cô nhường một chút."
"A a, được." Ghế dựa đều được đặt s·á·t nhau, các nàng không nhường đường, thì bọn họ căn bản là không có cách nào đi qua.
Trình Phương Thu khép hai chân lại, để lộ ra một lối đi, nhưng người kia lại không có lập tức đi qua, nàng ngẩng đầu lên một cách khó hiểu, liền ch·ố·n·g lại một đôi mắt đang khó nén vui mừng, "Trình sư phó?"
"Viên Tranh?"
Hai người vừa mới nhận ra đối phương, phía trước liền bắt đầu chiếu phim, kèm th·e·o những tiếng vang ầm ĩ, đinh tai nhức óc, hai người không thể không tạm thời dừng lại những lời đang định nói.
Chỉ là, không bao lâu sau, không biết Viên Tranh đã dùng cách gì, lại ngồi xuống ngay bên cạnh nàng.
"Trình sư phó, sao cô lại ở chỗ này?" tr·ê·n khuôn mặt của t·h·iếu niên tràn ngập sắc mặt vui mừng.
"Đến tìm bạn." Trình Phương Thu cười cười, không có nói thêm.
Viên Tranh liếc mắt nhìn những người đang ngồi cạnh nàng, rồi hỏi: "Bạn của cô là Phương Bình tỷ các nàng sao?"
"Ừ, cậu biết Phương Bình sao?"
"Chị ấy và anh t·r·a·i ta đang tìm hiểu."
Trình Phương Thu nhớ lại vừa rồi, bên cạnh Viên Tranh còn có một nam nhân có t·u·ổi tác lớn hơn một chút, không sai, khẽ gật đầu, "Cậu là đến đây để yểm trợ?"
"Đúng vậy, nhưng mà bây giờ xem ra là không cần rồi."
Hai người không hẹn mà cùng liếc nhìn qua Đỗ Phương Bình, đang bị bao vây ba lớp trong ba lớp ngoài, bởi những người bạn nữ giới, đều bật cười.
Thời đại này chính là như vậy, nam nữ chưa kết hôn, nếu gặp mặt thì đều không có t·i·ệ·n.
"Trình sư phó, cô có muốn ăn kẹo không?" Viên Tranh ảo t·h·u·ậ·t, từ trong túi lấy ra mấy cái kẹo sữa con thỏ trắng, Trình Phương Thu trước đó đã ăn rất no ở tiệm cơm quốc doanh, lúc này không có muốn ăn cho lắm, liền lắc lắc đầu.
tr·ê·n mặt Viên Tranh thoáng qua một tia mất mát, nhưng vẫn là cố chấp đưa tay ra trước mặt nàng, "Cầm lấy đi, lát nữa ăn cũng được mà."
Thịnh tình không thể chối từ, Trình Phương Thu liền cầm tượng trưng một cái, nhưng Viên Tranh lại đem toàn bộ số kẹo còn lại nh·é·t vào trong tay nàng, không còn cách nào k·h·á·c, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói: "Cảm ơn cậu."
"Không cần cảm tạ."
Bởi vì chỗ ngồi cách gần, hai người ngồi cũng có chút gần nhau, Viên Tranh có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, dưới ánh sáng của màn chiếu phim, hàng lông mi dài của nàng đang khẽ chớp động.
Trong bóng tối, trái tim không chịu kh·ố·n·g chế mà đập loạn nhịp, chóp mũi phảng phất như lại ngửi thấy được mùi hương hoa nhài quen thuộc kia...
Từ Kỳ Kỳ cười, chạy chậm đến trước mặt Triệu t·ử nghi, thấy nàng vẫn là một bộ dáng vẻ mờ mịt, liền nhắc nhở thêm: "Năm lớp ba, đám nữ sinh lớp chúng ta đều bị lây b·ệ·n·h chấy rận, hai ta còn cùng nhau bị phụ huynh dẫn đến tiệm c·ắ·t tóc để c·ắ·t tóc, ngươi không nhớ ra sao?"
Nghe lời này, trong đầu Triệu t·ử nghi lóe lên một tia sáng, nhớ lại hình như là có chuyện như vậy thật, nhìn lại Từ Kỳ Kỳ, đã cảm thấy có chút quen mắt, nhưng mà khi đó Từ Kỳ Kỳ không phải là một đứa con hoang vừa quê mùa vừa đen nhẻm sao?
Nói thật, nàng cảm thấy nàng ta còn không có được xinh đẹp bằng nàng, vậy mà bây giờ lại trở nên xinh xắn như thế?
Miệng còn nhanh hơn đầu óc, chờ đến lúc nàng kịp phản ứng, thì lời đã buột ra khỏi miệng.
Triệu t·ử nghi ảo não nhắm c·h·ặ·t mắt, trước mặt bao nhiêu người mà nói ra loại lời này, chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, khẳng định đã đắc tội người ta đến nơi rồi, đừng nói là nhờ nàng t·h·iết kế y phục, phỏng chừng ngay cả phản ứng cũng không muốn phản ứng nàng nữa?
Thế nhưng, ngoài ý muốn là Từ Kỳ Kỳ không hề tức giận, thậm chí còn tốt tính mà cười cười.
"Đều nói người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân, khi đó ngày nào cũng chỉ biết chơi đùa, mãi về sau lên sơ tr·u·ng mới biết t·h·í·c·h làm đẹp, ngày nào cũng quấn lấy mẹ ta mua cho ta mấy bộ quần áo xinh đẹp, người có x·ấ·u đến đâu, tỉ mỉ ăn mặc trang điểm cũng không đến nỗi nào."
Nói n·g·ư·ợ·c lại cũng đúng, cô nương năm phần xinh đẹp, thật sự chịu khó ăn mặc trang điểm cũng có thể biến thành bảy phần mỹ.
Gặp Từ Kỳ Kỳ không có để những lời kia ở trong lòng, Triệu t·ử nghi vừa thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Đỗ Phương Bình, chẳng phải lúc đó nàng ta thông qua Từ Kỳ Kỳ cùng những người khác hỗ trợ, mới trở nên dễ nhìn hơn không ít hay sao?
Trước đó vì chuyện này mà sinh ra chút ý định thoái lui, trong phút chốc lại biến thành sự khẩn cấp.
Nàng muốn nhìn xem bản thân còn có bao nhiêu khả năng, còn có thể trở nên xinh đẹp đến mức nào!
Không chỉ riêng Triệu t·ử nghi có ý nghĩ này, mà những người khác cũng vậy.
Các nàng xuất thân không hề tầm thường, trong tay không t·h·iếu tiền, nếu như có cơ hội để trở nên xinh đẹp, cho dù chỉ có một phút, hai phút, các nàng cũng cam tâm tình nguyện, dù sao ai mà không muốn mình trở nên xinh đẹp lung linh đây này? Mỗi ngày chỉ việc soi gương, cũng có thể làm cho tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều.
"Các ngươi vậy mà lại là bạn học hồi tiểu học sao?" Đỗ Phương Bình có hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, thế nhưng đến sơ tr·u·ng thì tách ra." Vòng tròn con em cán bộ ở Vinh Châu nói lớn thì không lớn, mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ, mọi người ít nhiều gì cũng có chút quan hệ, cho nên có thể gặp người quen ở chỗ này, Từ Kỳ Kỳ n·g·ư·ợ·c lại một chút cũng không thấy kỳ quái.
"Đúng rồi, ta còn chưa có giới t·h·iệu với mọi người đây..."
Mọi người sau khi chào hỏi xã giao đơn giản, liền không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Trình Phương Thu.
Nàng ta chính là nhà t·h·iết kế rất lợi h·ạ·i mà Đỗ Phương Bình đã nhắc tới trong m·i·ệ·n·g sao? Nghĩ đến việc Đỗ Phương Bình từ đầu đến chân, đều là t·r·ải qua sự chỉ điểm của nàng ta, mới p·h·át sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, không ít người đều xích lại gần về phía nàng ta.
"Trình đồng chí, lát nữa ngươi có thể xem giúp ta, xem ta t·h·í·c·h hợp với phong cách nào được không?"
"Còn có ta nữa, ngươi thấy ta cắt t·óc ngắn có đẹp không?"
Các tiểu cô nương, người một câu, ta một lời, Trình Phương Thu căn bản không biết nên trả lời vấn đề của ai trước, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Không cần phải vội, đợi lát nữa ta sẽ xem cho từng người, chỉ cần t·h·iết kế từ hai bộ quần áo trở lên ở chỗ của ta, ta đều có thể cung cấp cho mọi người những đề nghị miễn phí."
Lời này vừa được nói ra, trường hợp đang nhao nhao, cuối cùng cũng yên tĩnh hơn không ít.
Đồng thời, nguyên bản những người chỉ tính toán t·h·iết kế một bộ y phục để mặc thử, cũng đã dao động, yên lặng đem số lượng từ một chuyển thành hai.
"Đi, đi qua nhà ta trước đã."
Nhà của Đỗ Phương Bình ở tầng một, có kèm th·e·o một cái sân nhỏ, trong sân có một cây hòe lớn che bóng mát, gió thổi qua, sân nhỏ so với trong phòng mát mẻ hơn nhiều, cho nên mọi người không có đi vào trong phòng.
"Mau tới uống chút đồ uống đi."
Bởi vì Đỗ Phương Bình đã sớm chào hỏi, cho nên Đỗ mẫu cũng đã biết trước việc nàng ta sẽ mang không ít bạn bè trở về, bởi vậy đã nấu sẵn một nồi canh đậu xanh lớn, đợi các nàng vừa đến, liền bưng canh đậu xanh ra, để cho mọi người giải nhiệt, giải khát.
"Cảm ơn thẩm t·ử."
"Ngon quá!"
"Mọi người cứ tự t·i·ệ·n vui chơi, cứ xem nơi này như là nhà của mình vậy, trong đ·ĩa có một chút đồ ăn vặt, mọi người đừng k·h·á·c·h sáo, ăn xong rồi vẫn còn." Đỗ mẫu cười đến là vui vẻ, khóe miệng đều sắp kéo đến tận mang tai.
Nàng đối với việc con gái mình kết giao với bạn bè cùng lứa tuổi trong đại viện, chính là giơ hai tay hai chân mà tán thành, bất kể khi nào, có thêm bạn thì có thêm đường đi, lợi ích trước mắt chưa cần nói đến, tóm lại là không có chỗ x·ấ·u.
Huống chi, hài t·ử của hai nhà mà có quan hệ tốt, thì phụ huynh cũng dễ dàng tìm lý do để qua lại với nhau hơn.
Ánh mắt của Đỗ mẫu đ·ả·o quanh sân một vòng, khi nhìn đến Trình Phương Thu và Từ Kỳ Kỳ thì dừng lại một chút, hai vị nữ đồng chí này, sao mà nhìn quen mắt như vậy? Chắc hẳn không phải là người trong đại viện của bọn họ a?
Dù sao th·e·o lý mà nói, với vẻ ngoài xuất chúng như vậy, nàng không thể nào lại không có chút ấn tượng nào.
Vì tò mò, Đỗ mẫu mượn cớ muốn vào trong nhà để lấy quạt cho các nàng, đem Đỗ Phương Bình kéo sang một bên.
"Hai người kia là ai vậy? Con gái nhà ai thế?"
Đỗ mẫu vừa mới mở miệng, Đỗ Phương Bình liền biết ngay là nàng đang chỉ ai.
"Ngươi nói Kỳ Kỳ và Thu Thu sao? Trước đây ngươi đã từng gặp Kỳ Kỳ rồi, bạn học sơ tr·u·ng của ta đó."
Chuyện đó đã xảy ra từ bao nhiêu năm trước, Đỗ mẫu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, liền hỏi đến người còn lại.
"Người này thì ta không biết, ta không có quen lắm, nàng ấy là bạn của Kỳ Kỳ sau khi gả chồng mới q·u·e·n."
"Kết hôn rồi sao?" Nhìn không có giống nha.
Đỗ Phương Bình ít nhiều cũng hiểu được tính tình của mẹ mình, thấy nàng cứ lôi k·é·o mãi không cho mình đi, không khỏi có chút nóng nảy, bèn nói thẳng: "Lão c·ô·ng của Kỳ Kỳ là phó xưởng trưởng của xưởng máy móc, lợi h·ạ·i lắm đó, phỏng chừng nam nhân của Thu Thu cũng không phải dạng vừa đâu."
"Phó xưởng trưởng sao?" Đỗ mẫu trong nháy mắt hai mắt đều sáng lên, vội vàng nói: "Ngày hôm qua cữu cữu của con có ôm hai trái dưa hấu đến, ta đi c·ắ·t ra rồi mang đến cho, con phải chiêu đãi người ta cho thật tốt đó."
Đỗ Phương Bình âm thầm trợn trắng mắt, "Con biết rồi, ngươi mau thả ta ra đi, ta còn muốn được nghe thêm những đề nghị của các nàng ấy đây."
Nghe vậy, Đỗ mẫu sững sờ mất hai giây, rồi hỏi tới: "Đề nghị gì cơ?"
Nàng chỉ biết là hôm nay Đỗ Phương Bình muốn dẫn bạn bè đến nhà chơi, thế nhưng cụ thể là đến để chơi cái gì thì lại không có rõ ràng, giờ phút này thấy Đỗ Phương Bình nôn nóng muốn đi nghe cái gọi là "đề nghị", không khỏi có chút kinh ngạc, cũng có chút hiếu kỳ.
Đỗ Phương Bình ấp a ấp úng nửa ngày, thật không dám nói ra việc mình đã bỏ ra 20 đồng để mời người đến t·h·iết kế quần áo, nhưng cuối cùng vẫn là dưới sự cưỡng bách của Đỗ mẫu, đành nói ra.
"Con nhóc c·h·ế·t tiệt này, bình thường ta cho con nhiều tiền như vậy, con tiêu xài như thế đó hả?" Đỗ mẫu tức đến mức không biết nói gì cho phải, véo Đỗ Phương Bình mấy cái.
Nàng bỏ tiền ra cho con gái tiêu vặt là một chuyện, nhưng nghe nàng tiêu tiền như vậy lại là một chuyện khác.
Đây chính là 20 đồng đó!
Đỗ Phương Bình cũng giận, "Ta đây sinh ra đã có vẻ ngoài bình thường, ta không muốn t·ử tế trở nên xinh đẹp một chút, làm sao có thể gả cho Viên Phong ca ca đây? Mẹ, mẹ không phải cũng khen bộ quần áo may đo này của con rất đẹp sao? Đây đều là Thu Thu t·h·iết kế riêng cho ta, tr·ê·n thế giới này chỉ có một bộ duy nhất!"
Đỗ mẫu cứng họng, chợt nhớ tới chính mình hình như là x·á·c thực đã khen qua.
"Nhưng mà, t·h·iết kế hai cái váy thôi, làm sao đáng giá 20 đồng được?"
Chuyện này quá là lừa đảo rồi, chỉ là hỗ trợ t·h·iết kế một chút, vẽ ra hai tấm hình mà thôi, tiền vải vóc cùng với tiền công thợ may đều do bọn họ tự chi trả.
Sao các nàng ta không đi ăn cướp luôn đi?
"Ta cảm thấy rất đáng giá, mẹ không p·h·át hiện con gái của mẹ đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều sao? Ngày hôm qua ta đã mời Viên Phong ca ca tối nay đi xem phim, anh ấy đã đồng ý rồi."
Đỗ Phương Bình vừa nhắc tới chuyện này, hai má liền hiện ra hai đóa mây hồng.
Nhìn bộ dáng nữ nhi so với trước kia đã xinh đẹp hơn không ít, Đỗ mẫu không nói nên lời phản bác, lại nghĩ tới đứa con t·r·a·i lớn của Viên gia, tâm tư khẽ động, rốt cuộc không níu c·h·ặ·t chuyện này để thuyết giáo nữa, mà thả cho Đỗ Phương Bình rời đi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nuốt trôi được cục tức kia, nhịn không được t·r·ố·n ở phía sau cửa sổ, vụng t·r·ộ·m nhìn ra ngoài sân, nàng n·g·ư·ợ·c lại muốn nhìn xem, rốt cuộc thì hai tiểu cô nương tên là Thu Thu và Kỳ Kỳ này, có được lợi h·ạ·i như lời con gái của mình đã nói hay không.
Nhìn mấy lần, lại nhịn không được mà nghĩ, mẹ ơi! Nhiều người như vậy, cho dù một người chỉ t·h·iết kế một kiện, cũng đã k·i·ế·m được không ít rồi a?
Mà mấu chốt nhất là, các nàng ấy đang bán đi tay nghề, người khác còn không thể tố cáo các nàng ta là đầu cơ trục lợi! Chỉ có thể ở sau lưng mà chua xót một chút.
Vốn dĩ Đỗ mẫu còn k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g nhìn, chỉ là tận mắt chứng kiến từng người một p·h·át sinh thay đổi dưới bàn tay của Trình Phương Thu, ý nghĩ trong lòng liền thay đổi, rốt cuộc thì nàng ấy đã làm như thế nào? Rõ ràng là cũng không có làm gì cả, chỉ là điều chỉnh y phục một chút, thay đổi kiểu tóc một chút, sửa lại lông mày một chút...
Thế nào mà lại giống như biến thành một người k·h·á·c vậy?
Quần áo tr·ê·n người không cần thay, cũng đã có thể trở nên xinh đẹp như thế, nếu là thay một bộ quần áo được may đo giống như của con gái mình...
Tim của Đỗ mẫu đập loạn xạ, không khỏi đưa tay s·ờ s·ờ mặt mình, nếu như có thể nhờ tiểu cô nương kia trang điểm giúp nàng, có phải hay không nàng cũng có thể biến thành một người đẹp hết thời, có khí chất, quyến rũ?
Nghĩ đến đây, mặt của Đỗ mẫu nóng lên, nàng thân là trưởng bối, làm sao có mặt mà xía vào chuyện của đám tiểu cô nương này được?
Chỉ là, phàm là nữ nhân thì có ai mà không yêu cái đẹp? Chỉ là mở miệng hỏi han một chút, cũng không đến nỗi t·h·iếu mất miếng t·h·ị·t nào.
Sau khi hạ quyết tâm, Đỗ mẫu hít sâu một hơi, từ trong tủ lấy dưa hấu ra, c·ắ·t gọn, sau đó nhanh chóng bưng ra ngoài sân.
"Trình đồng chí nói, ta về sau có thể thoa thêm một chút son, sẽ có vẻ hồng hào, có khí sắc hơn."
"Ngày mai ta sẽ đi cắt t·óc ngắn!"
Mọi người xúm xít lại một chỗ trước gương, tranh giành nhau, đều muốn được ngắm nghía thật kỹ dáng vẻ hiện giờ của bản thân.
Trình Phương Thu nhìn mà thấy buồn cười, thế nhưng động tác viết vẽ cũng không có dừng lại.
Biết hôm nay sẽ t·h·iết kế rất nhiều quần áo, vì không muốn đến lúc đó trở nên luống cuống, cho nên hai ngày trước, nàng đã tranh thủ thời gian vẽ một ít bản nháp tr·ê·n tập, hiện tại chỉ cần căn cứ vào đặc điểm k·h·á·c nhau của mỗi người mà tiến hành điều chỉnh nho nhỏ là được rồi, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Đúng lúc đó, bên tay xuất hiện thêm một mâm dưa hấu đỏ tươi, th·e·o đó nhìn lên tr·ê·n, liền đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Đỗ mẫu.
"Nào, mọi người lại đây ăn một miếng dưa hấu đi."
"Cảm ơn thẩm t·ử."
Những người khác cầm dưa hấu, rồi lại chạy đi làm đẹp, bên cạnh bàn tròn lúc này, chỉ còn lại có Trình Phương Thu đang vẽ và Đỗ mẫu, Đỗ mẫu thấy nàng không có lấy dưa hấu, liền hỏi một câu: "Sao không ăn vậy? Ngọt lắm đó."
"Cảm ơn thẩm t·ử, nhưng mà ta muốn vẽ xong rồi mới ăn." Trình Phương Thu nh·e·o nh·e·o mắt, giải t·h·í·c·h một câu.
Đỗ mẫu khẽ gật đầu, tỏ vẻ là đã hiểu, ăn dưa hấu xong thì tay đều dính đầy nước dưa hấu, dính dính nhớp nháp, còn phải chạy đi rửa tay, một lần đi một lần về, như thế sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
"Vậy ta để dành cho ngươi một miếng."
"Vâng ạ."
Trong mắt Trình Phương Thu ý cười càng thêm nồng đậm, Đỗ mẫu bị cặp mắt đào hoa diễm lệ kia của nàng làm cho lung lay trong nháy mắt, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nhịn không được mà nhích người tới, nhìn xem bản vẽ mà nàng đang vẽ, nàng không biết thế nào là bản t·h·iết kế đạt tiêu chuẩn, thế nhưng nàng không có bị mù, có thể nhìn ra là nàng vẽ rất khá, rất là nghiêm túc.
Chi tiết của từng bộ y phục đều được nàng p·h·ác họa ra, có lẽ là sợ thợ may trong lúc làm sẽ không hiểu, còn rất chu đáo mà ghi chú thêm bằng văn tự.
Xem đến như vậy, tâm của Đỗ mẫu lại càng thêm ngứa ngáy, do dự một chút, vẫn là hắng giọng một cái, ôn nhu hỏi: "Tiểu Trình đồng chí, ngươi có thể xem giúp thím, xem thím t·h·í·c·h hợp với bộ dáng quần áo như thế nào được không?"
Nghe lời này, Trình Phương Thu ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Đỗ mẫu, bị nàng nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, vô thức mà ưỡn thẳng lưng.
Thấy Trình Phương Thu hồi lâu không nói chuyện, Đỗ mẫu còn tưởng rằng nàng không t·i·ệ·n từ chối, mặt đỏ lên, đang định kiếm cớ để bỏ qua đề tài này, liền nhìn thấy nữ nhân trước mặt, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, liên tục gật đầu nói: "Đương nhiên là có thể ạ."
Tảng đá trong lòng Đỗ mẫu lúc này mới rơi xuống.
"Ta vừa nhìn thấy thím, đã cảm thấy thím đặc biệt có khí chất, rất t·h·í·c·h hợp mặc những bộ quần áo có chứa đựng những yếu tố quốc phong." Trình Phương Thu đặt b·út xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đỗ mẫu rồi nói xong.
Đỗ mẫu được tâng bốc đến mức có chút ngượng ngùng, vén lọn tóc bên tai, rồi hỏi: "Yếu tố quốc phong là cái gì?"
"Chính là chỉ việc dung nhập những yếu tố văn hóa truyền th·ố·n·g vào trong t·h·iết kế của quần áo." Trình Phương Thu nói xong, thấy Đỗ mẫu vẫn là không quá hiểu được, liền cầm lấy quyển sổ ghi chép, lật đến một trang t·r·ố·ng, rồi vẽ lên mặt giấy mấy nét b·út.
"Ngươi xem, vạt áo trước ngắn, vạt áo sau dài, lại phối hợp thêm yếu tố hàng trúc xanh và khuy tết, có phải hay không liền mang đậm ý vị phương đông của quốc gia chúng ta?"
Đỗ mẫu nửa hiểu nửa không, khẽ gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn tr·ê·n người của ta, thì có thể thay đổi như thế nào? Ta thấy ngươi mới vừa rồi giúp các nàng ấy làm, đều rất là đẹp."
"Nếu như không ngại, ta có thể trang điểm qua một chút cho ngài."
"Đương nhiên là không ngại rồi." Đỗ mẫu vừa rồi đứng sau cửa sổ, đã thấy Trình Phương Thu giúp cho mỗi người làm lại kiểu tóc cho phù hợp, còn ở tr·ê·n mặt làm rất là lâu, lúc này không khỏi mong đợi mà cởi hai b·í·m tóc tết hồi sáng ra.
"Chất tóc của thím thật là tốt, giống như tơ lụa vậy." Trình Phương Thu nói những lời ngon ngọt, giống như không cần tiền, cứ tuôn ra ngoài, tâng bốc đến mức Đỗ mẫu trong lòng vui như mở cờ, không nhịn được mà nói: "Mọi người đều nói như vậy, ngươi xem, ta đã ở cái tuổi này, vậy mà ngay cả một sợi tóc bạc cũng không có."
Trình Phương Thu lật xem tóc một phen, kinh hô: "Đúng là như vậy thật."
Đỗ mẫu cười đến càng thêm vui vẻ.
"Mẹ, mẹ cũng định nhờ Thu Thu t·h·iết kế y phục sao?" Động tĩnh bên này của bọn họ không nhỏ, Đỗ Phương Bình tự nhiên cũng đã chú ý tới, lập tức không buồn cùng đám bạn tán gẫu nữa, mà chạy tới ngay.
Nghe vậy, ánh mắt của Đỗ mẫu chợt lóe lên, nàng mới vừa rồi còn mắng Đỗ Phương Bình tiêu xài phung phí, vậy mà lúc này liền tự mình tìm tới Trình Phương Thu, thật đúng là tự vả vào mặt mình, có chút đau rát, nàng khẽ ho một tiếng: "Không có, ta chỉ là hỏi một chút mà thôi."
"A? Thu Thu chỉ cho những người t·h·iết kế từ hai bộ quần áo trở lên ở chỗ của nàng ấy những lời đề nghị mà thôi."
Nghe vậy, Đỗ mẫu sửng sờ, việc này, trước đó nàng cũng không biết.
Xong rồi, các nàng ấy sẽ không cho rằng, nàng ỷ vào thân ph·ậ·n trưởng bối, mà đến đây để được làm miễn phí chứ? Nghĩ đến đây, nàng đang muốn mở miệng giải t·h·í·c·h một chút, t·i·ệ·n thể đặt luôn hai bộ quần áo ở chỗ Trình Phương Thu, liền nghe thấy giọng nói êm ái của Trình Phương Thu, từ đỉnh đầu truyền đến.
"Không có việc gì đâu ạ, trước đó thím không biết, hơn nữa, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta đến chơi, thím lại đối tốt với ta như vậy; không cần phải để ý những chuyện đó đâu."
Dứt lời, không đợi Đỗ mẫu mở miệng, Trình Phương Thu liền cầm một ít c·ô·ng cụ, bắt đầu loay hoay tr·ê·n mặt của nàng, "Trước đừng nói chuyện đã ạ."
Rõ ràng là một ngữ điệu ôn nhu, nhưng là lại ẩn chứa một loại uy h·i·ế·p khó tả, khiến những người xung quanh không tự chủ được mà làm th·e·o lời của nàng, trong lúc nhất thời, không ai mở miệng nói chuyện.
Qua một hồi lâu, Trình Phương Thu mới ngồi thẳng người lên, khẽ cười nói: "Được rồi, ngài xem thử đi?"
Trình Phương Thu hướng về phía Từ Kỳ Kỳ đưa qua một ánh mắt, Từ Kỳ Kỳ lập tức lanh lẹ đem gương đến.
Đỗ mẫu vô thức mà nhìn vào trong gương, vừa nhìn một cái liền không thể rời mắt.
Mái tóc đen nhánh, nồng đậm kia, t·r·ải qua sự xử lý tỉ mỉ của Trình Phương Thu, được dùng một cây trâm gỗ cố định lại, vừa xõa tung, lại vừa chỉnh tề mà vấn ở sau gáy, chỉ có hai bên má là còn lại hai sợi tóc, vừa vặn làm cho gò má có phần hơi cao của nàng trở nên hài hòa hơn.
Hai hàng lông mày rậm rạp của nàng, đã được tỉa thành đôi mày lá liễu mảnh mai, cong cong, tr·ê·n môi được điểm thêm chút sắc màu, không phải là quá đỏ, nhưng lại làm cho khuôn mặt của nàng, có thêm vài phần khí sắc.
Nếu bỏ qua bộ quần áo màu chàm quê mùa mà nàng đang mặc hôm nay, thì cả người nàng, đặc biệt toát ra vẻ đoan trang, tao nhã, đúng là so với mấy bà lớn của những lãnh đạo cấp cao, còn có khí thế hơn!
Mấu chốt nhất là nhìn còn rất trẻ trung!
"Mẹ!" Đỗ Phương Bình đi đến trước mặt của Đỗ mẫu, nhìn trái rồi lại nhìn phải, không dám tin mà trợn to hai mắt, "Mẹ vẫn là mẹ của con sao?"
Lời này làm cho tất cả mọi người có mặt đều bật cười, cũng làm cho Đỗ mẫu vừa tức vừa buồn cười, nàng tức giận đ·á·n·h Đỗ Phương Bình một cái, "Ta không phải là mẹ của con, lẽ nào lại là cha của con chắc?"
"Theo ta thấy, nói là tỷ tỷ của Phương Bình, cũng có người tin." Từ Kỳ Kỳ, người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cười tâng bốc một câu.
"Đúng vậy, về sau không nên gọi thím, mà phải gọi là tỷ tỷ mới đúng."
"Tỷ tỷ!"
Có một người mở đầu, liền có không ít người phụ họa, thẹn đến mức Đỗ mẫu đỏ bừng cả mặt, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn rất cao hứng, dù sao có ai lại có thể cự tuyệt những lời khen như vậy chứ?
Nghĩ đến một chuyện, nàng bỗng quay đầu lại, nhìn về phía Trình Phương Thu, trong mắt nhiều thêm mấy phần cảm kích thật tình, "Tiểu Trình đồng chí, tay nghề này của ngươi thật là tốt quá đi, thím cũng muốn đặt hai bộ quần áo ở chỗ ngươi, ngươi xem có được hay không?"
"Đương nhiên là có thể ạ." Bên má Trình Phương Thu nở ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt, tiền của lứa tuổi trẻ nàng muốn k·i·ế·m, mà tiền của thế hệ các mẹ, nàng lại càng muốn k·i·ế·m hơn!
Phải tranh thủ mở rộng thị trường ở các độ tuổi, dùng tiền để nhét đầy túi tiền.
Làm như vậy thì cuộc s·ố·n·g mới có thêm động lực.
"Vậy cứ quyết định như thế đi, ta muốn kiểu quần áo mà ngươi mới vừa nói, có yếu tố quốc phong gì đó." Đỗ mẫu vui vẻ đến mức không tìm được phương hướng, nói xong liền vào trong phòng để lấy tiền.
Đỗ Phương Bình vội vàng đ·u·ổ·i th·e·o, quấn lấy nàng để đòi tiền, nàng cũng muốn làm thêm hai bộ.
"Đi, đi, đi, ngươi đã có hai bộ rồi, còn chưa hài lòng nữa hả?" Trong nhà có một chiếc gương lớn hơn, Đỗ mẫu đứng trước gương, hết đổi góc độ này đến góc độ khác, quyết định lát nữa sẽ thỉnh giáo Trình Phương Thu, xem kiểu tóc này được vấn như thế nào.
Đỗ Phương Bình thấy Đỗ mẫu không có đồng ý, bĩu môi, nhìn thấy một thứ, bèn nhắc nhở: "Mẹ, cây trâm gỗ này của Thu Thu đó, mẹ đừng quên trả lại cho người ta."
"Ta biết rồi." Đỗ mẫu cũng không phải là kẻ ngốc, soi gương trong chốc lát, càng xem lại càng thấy vừa ý, "Ta đi thay một bộ y phục, tìm đám người Lưu thẩm của ngươi để nói chuyện phiếm, ngươi đem người ta chiêu đãi cho thật tốt đó."
Đâu phải là đi nói chuyện phiếm, rõ ràng là đi khoe khoang mới đúng.
Nhìn ra ý chế nhạo trong mắt Đỗ Phương Bình, Đỗ mẫu hắng giọng một cái, "Ta là đi để tìm kh·á·c·h hàng cho Tiểu Trình đồng chí."
t·r·ải qua ở chung, nàng thật sự rất t·h·í·c·h tính cách sảng khoái, ôn nhu, lại biết ăn nói của Trình Phương Thu, so với những tiểu bối k·h·á·c, nàng tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong khi bạn bè cùng trang lứa, còn đang ngửa tay xin tiền gia đình, thì nàng cũng đã bắt đầu tự mình k·i·ế·m tiền rồi.
Nghĩ đến đây, Đỗ mẫu liếc mắt gh·é·t bỏ nhìn Đỗ Phương Bình một cái, "Ngươi hãy học hỏi người ta một chút đi, có tiến bộ được một hai phần, ta cũng đã đội ơn trời đất rồi."
Đỗ Phương Bình thấy không xin được tiền, còn bị quở trách một trận, không có tâm trạng mà ở lại thêm nữa, qua loa lên tiếng, liền chạy ra ngoài, không cần mẹ nàng nói, nàng cũng muốn th·e·o Trình Phương Thu, Từ Kỳ Kỳ ở chung cho nhiều, có học được bản lĩnh của các nàng hay không thì khoan hãy nói, ít nhất là ở chung với các nàng rất thoải mái.
Giữa bạn bè, điều quan trọng nhất chính là sự thoải mái.
Đỗ mẫu cầm tiền, nhờ Trình Phương Thu dạy nàng cách vấn p·h·át, rồi đem trâm cài tóc trả lại, sau đó ngựa không dừng vó mà ra khỏi cửa.
Nhiều bản thảo t·h·iết kế như vậy, vẽ ra không phải là chuyện dễ, nhưng may mắn là đã có những bản nháp vẽ trong hai ngày trước, nên bận rộn một hai giờ, cuối cùng cũng đã vẽ xong.
Chờ nàng vẽ xong, mọi người cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh để ăn cơm, lại đến khu trung tâm thương mại bách hóa để chọn vải, sau đó mới trở về đại viện.
Trình Phương Thu và Từ Kỳ Kỳ nhìn chiếc túi đã được nh·é·t căng ph·ồ·n·g bằng tiền, liếc nhau, chỉ cảm thấy mọi vất vả của ngày hôm nay đều rất xứng đáng.
Lúc trở lại đại viện, phim còn chưa có bắt đầu chiếu, nhưng bãi đất t·r·ố·ng dùng để chiếu phim, đã chật kín người, tất cả đều là người nhà sống ở gần đó, hai người đối với nơi này không được quen thuộc cho lắm, chỉ có thể th·e·o đoàn người Đỗ Phương Bình mà chen lên phía trước.
Các nàng rõ ràng là đã sớm nhờ người giữ chỗ giúp, cho nên dù có đến tương đối trễ, thì vẫn được ngồi ở hàng ghế phía trước.
Trình Phương Thu lần đầu tiên xem phim th·e·o phương thức này, có chút hiếu kỳ mà nhìn xung quanh, liền p·h·át hiện tr·ê·n mặt của mọi người, đều là nụ cười, tất cả đều là sự chờ mong vì sắp được xem phim.
"Nghe Phương Bình nói, bộ phim được chiếu là « Dùng Trí Lấy Núi Uy Hổ », ta còn chưa có xem qua." Từ Kỳ Kỳ cũng rất là hưng phấn, đôi mắt tròn xoe, lấp lánh ánh sáng, "Thu Thu, ngươi xem qua chưa?"
Trình Phương Thu lắc lắc đầu, những loại phim cũ như thế này, ở kiếp trước nàng căn bản là sẽ không thèm mở ra xem, mà nguyên chủ sống trong một sơn thôn nhỏ, quanh năm suốt tháng, chỉ có vào dịp cận Tết mới có thể nhìn thấy nhân viên chiếu phim, vác máy móc đến một chuyến, nhưng mà phim được chiếu, thì chỉ có một kiểu, căn bản là không có gì đáng xem.
"Lần sau ta sẽ rủ thêm chồng của ngươi, chúng ta đến rạp chiếu phim để xem, hình ảnh ở đó rõ ràng hơn ở đây nhiều."
"Được thôi."
Hai người hàn huyên hai câu, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam thanh thúy: "Chào các cô, phiền các cô nhường một chút."
"A a, được." Ghế dựa đều được đặt s·á·t nhau, các nàng không nhường đường, thì bọn họ căn bản là không có cách nào đi qua.
Trình Phương Thu khép hai chân lại, để lộ ra một lối đi, nhưng người kia lại không có lập tức đi qua, nàng ngẩng đầu lên một cách khó hiểu, liền ch·ố·n·g lại một đôi mắt đang khó nén vui mừng, "Trình sư phó?"
"Viên Tranh?"
Hai người vừa mới nhận ra đối phương, phía trước liền bắt đầu chiếu phim, kèm th·e·o những tiếng vang ầm ĩ, đinh tai nhức óc, hai người không thể không tạm thời dừng lại những lời đang định nói.
Chỉ là, không bao lâu sau, không biết Viên Tranh đã dùng cách gì, lại ngồi xuống ngay bên cạnh nàng.
"Trình sư phó, sao cô lại ở chỗ này?" tr·ê·n khuôn mặt của t·h·iếu niên tràn ngập sắc mặt vui mừng.
"Đến tìm bạn." Trình Phương Thu cười cười, không có nói thêm.
Viên Tranh liếc mắt nhìn những người đang ngồi cạnh nàng, rồi hỏi: "Bạn của cô là Phương Bình tỷ các nàng sao?"
"Ừ, cậu biết Phương Bình sao?"
"Chị ấy và anh t·r·a·i ta đang tìm hiểu."
Trình Phương Thu nhớ lại vừa rồi, bên cạnh Viên Tranh còn có một nam nhân có t·u·ổi tác lớn hơn một chút, không sai, khẽ gật đầu, "Cậu là đến đây để yểm trợ?"
"Đúng vậy, nhưng mà bây giờ xem ra là không cần rồi."
Hai người không hẹn mà cùng liếc nhìn qua Đỗ Phương Bình, đang bị bao vây ba lớp trong ba lớp ngoài, bởi những người bạn nữ giới, đều bật cười.
Thời đại này chính là như vậy, nam nữ chưa kết hôn, nếu gặp mặt thì đều không có t·i·ệ·n.
"Trình sư phó, cô có muốn ăn kẹo không?" Viên Tranh ảo t·h·u·ậ·t, từ trong túi lấy ra mấy cái kẹo sữa con thỏ trắng, Trình Phương Thu trước đó đã ăn rất no ở tiệm cơm quốc doanh, lúc này không có muốn ăn cho lắm, liền lắc lắc đầu.
tr·ê·n mặt Viên Tranh thoáng qua một tia mất mát, nhưng vẫn là cố chấp đưa tay ra trước mặt nàng, "Cầm lấy đi, lát nữa ăn cũng được mà."
Thịnh tình không thể chối từ, Trình Phương Thu liền cầm tượng trưng một cái, nhưng Viên Tranh lại đem toàn bộ số kẹo còn lại nh·é·t vào trong tay nàng, không còn cách nào k·h·á·c, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói: "Cảm ơn cậu."
"Không cần cảm tạ."
Bởi vì chỗ ngồi cách gần, hai người ngồi cũng có chút gần nhau, Viên Tranh có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, dưới ánh sáng của màn chiếu phim, hàng lông mi dài của nàng đang khẽ chớp động.
Trong bóng tối, trái tim không chịu kh·ố·n·g chế mà đập loạn nhịp, chóp mũi phảng phất như lại ngửi thấy được mùi hương hoa nhài quen thuộc kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận