Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh
Niên Đại Văn Lão Đại Xinh Đẹp Làm Tinh - Chương 116: Ghen (length: 17515)
"Là Thanh Tuyết à, hai mẹ con các ngươi đây là từ đâu trở về vậy, sao lại ăn diện xinh đẹp thế?"
Lưu Tô Hà nhìn thấy Nghiêm Thanh Tuyết, trên mặt mang theo ý cười, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của nàng kia gần như dính chặt vào người con trai mình, ý cười nhạt đi không ít.
Ồ, đây là vẫn chưa hết hy vọng.
Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, không giấu được tâm sự, mọi chuyện đều viết hết lên mặt, những trưởng bối như bọn họ nhìn là có thể đoán được bảy, tám phần.
Thế nhưng, bà không thích tính cách của Nghiêm Thanh Tuyết, cũng không cảm thấy nàng xứng đôi với Chu Ưng Hoài, cho nên chưa từng có ý nghĩ tác hợp về phương diện này.
Hiện tại Chu Ưng Hoài đã kết hôn, lại càng không có khả năng có ý gì nữa.
Cho nên Lưu Tô Hà bất động thanh sắc bước lên một bước, ngăn trở ánh mắt của Nghiêm Thanh Tuyết, nhắc nhở: "Thanh Tuyết?"
Nghe vậy, Nghiêm Thanh Tuyết khó khăn lắm mới hoàn hồn, lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, sau đó hai tay nâng má, thẹn thùng nói: "Theo mẹ ta đến nhà dì Dương chơi một lát, cho nên tiện tay sửa soạn một chút, bá mẫu đừng trêu ghẹo ta."
Nói xong lời này, lại lén liếc nhìn Chu Ưng Hoài ở bên cạnh một cái, muốn xem trong mắt hắn có hay không có vẻ kinh diễm, nhưng đáng tiếc là đối phương lại cụp mắt, nàng căn bản không nhìn rõ được thần sắc của hắn.
Thấy thế, trên mặt Nghiêm Thanh Tuyết không khỏi thoáng hiện một tia mất mát.
Ngày hôm qua nàng đã nghe nói Chu Ưng Hoài trở về, nhưng đáng tiếc lúc đó đã quá muộn, nàng đến Chu gia không tiện, liền nghĩ dời đến hôm nay. Vì thế, nàng đã thức dậy từ sáng sớm, đem chính mình từ trong ra ngoài sửa soạn một phen thật tỉ mỉ.
Ai ngờ còn chưa kịp ra ngoài, liền bị mẹ nàng kéo đi thăm hỏi họ hàng. Vừa nghĩ đến việc không lâu trước mẹ nàng tác hợp nàng cùng vị nam đồng chí "tốt gỗ hơn tốt nước sơn" kia, nàng liền thấy một trận ác hàn.
Dung mạo của nàng xinh đẹp, gia thế lại tốt; ánh mắt tự nhiên cũng cao.
Theo nàng thấy, nửa kia của nàng nhất định phải môn đăng hộ đối, quan trọng hơn là tướng mạo không thể quá kém.
Nếu đã xấu xí, dù có tiền, có bản lĩnh đến đâu, nàng cũng không ưa, thử nghĩ mà xem, kết hôn rồi mỗi ngày phải đối mặt với một khuôn mặt xấu xí, lâu ngày, cơm cũng không nuốt nổi, chẳng phải sẽ chết đói sao?
Vì cuộc sống hạnh phúc tương lai, nàng đã sớm bắt đầu xem xét đối tượng thích hợp. Hai anh em Chu gia chính là một trong những người được nàng chọn lựa.
Mà so với Chu Ưng Thần cùng tuổi, nàng càng thích Chu Ưng Hoài lớn hơn nàng vài tuổi, quan trọng nhất là hắn cùng anh trai nàng còn là bạn thân, sau này nếu gả cho Chu Ưng Hoài mà bị ủy khuất, còn có thể tìm anh trai giúp đỡ.
Hạ quyết tâm xong, nàng liền bắt đầu bóng gió đi tìm hiểu Chu Ưng Hoài, càng tìm hiểu lại càng thích.
Hắn không những có diện mạo phù hợp thẩm mỹ của nàng, ngay cả tính cách cũng đặc biệt hợp ý nàng, năng lực cá nhân càng là so với đám "cậu ấm" chỉ biết ăn bám trong giới không biết tốt hơn bao nhiêu lần, quả thực là "hạc giữa bầy gà".
Dần dần, phần thích này liền biến thành phương tâm thầm trao, "phi quân bất giá".
Vài lần theo anh trai tiếp xúc với hắn, không khí đều rất hòa hợp. Nàng còn tưởng rằng hắn đối với nàng cũng có chút ý tứ, liền chuẩn bị chờ hắn từ tỉnh khác điều về Kinh Thị, sẽ bày tỏ tâm ý, sau đó để hai nhà thương lượng chuyện kết hôn.
Ai mà ngờ được, không chú ý một cái, Chu Ưng Hoài lại lặng lẽ kết hôn ở tỉnh khác!
Nghe nói người phụ nữ kia còn là một thôn nữ không có kiến thức gì, nếu không phải Chu Ưng Hoài, cả đời này nàng ta phỏng chừng cũng không ra khỏi thôn được!
Càng tức giận hơn là, trước khi Chu Ưng Hoài chủ động nói cho mọi người, lại không hề có một chút tiếng gió nào, bằng không, làm sao nàng có thể trơ mắt nhìn miếng thịt mỡ đến miệng cứ như vậy bay mất?
Nghiêm Thanh Tuyết cắn môi dưới, nàng không biết người phụ nữ kia đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Chu Ưng Hoài, nhưng theo nàng thấy, hai người môn không đăng hộ không đối cho dù có ở cùng một chỗ, cũng không thể lâu dài.
Nghĩ đến đây, nàng hít sâu một hơi, không khỏi oán trách trừng mắt nhìn Chu Ưng Hoài một cái, rốt cuộc hắn có mắt nhìn kiểu gì? Lại có thể coi trọng...
Suy nghĩ của nàng đột nhiên bị cắt đứt khi nhìn rõ người phụ nữ bên cạnh Chu Ưng Hoài, Nghiêm Thanh Tuyết ngẩn ra, ngơ ngác nhìn, lông mi run rẩy hai lần, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Vợ của Chu Ưng Hoài chẳng lẽ không nên mặc áo bông hoa lớn, tết hai bím tóc, làn da ngăm đen, lộ ra hai cái răng vàng sao?
Sao lại có thể da trắng xinh đẹp như thế? Thậm chí, mỗi một sợi tóc đều giống như được thiết kế tỉ mỉ, tự nhiên lười biếng lại không lộn xộn, ngũ quan xinh đẹp lại càng không thể bắt bẻ, "mày như viễn sơn", trong mắt chứa ánh sao, trong lúc giơ tay nhấc chân đều đẹp như thể từ trong tranh bước ra, làm người ta hoàn toàn không thể rời mắt.
Mong muốn trong lòng khác xa với hiện thực một trời một vực, Nghiêm Thanh Tuyết hô hấp đều nặng nề trong nháy mắt, gắt gao cắn chặt môi dưới.
Nhất cử nhất động của nàng đều quá mức rõ ràng, người ở chỗ này lại không phải kẻ ngốc, tự nhiên nhìn ra được chút gì đó.
"Bá mẫu nào có trêu ghẹo ngươi." So với giọng nói thân thiện ban đầu, giọng nói của Lưu Tô Hà khi nói lời này có chút lạnh nhạt.
Đỗ Tĩnh Sam đi theo sau Nghiêm Thanh Tuyết chậm một bước, trán toát ra hai giọt mồ hôi lạnh, âm thầm trừng mắt nhìn Nghiêm Thanh Tuyết một cái, thế nhưng nàng ta lại như bị ma ám, cứ nhìn chằm chằm người ta không rời mắt, một chút lễ phép cũng không có, quả thực đã quên hết những gì bà dạy dỗ bao năm nay.
Đỗ Tĩnh Sam hít sâu một hơi, vội vàng tiến lên, kéo Nghiêm Thanh Tuyết lại phía sau, sau đó lần lượt chào hỏi mọi người, lúc này mới tự nhiên dẫn đề tài đến Trình Phương Thu, "Vị này là?"
Vừa nhắc tới Trình Phương Thu, sắc mặt Lưu Tô Hà liền hòa hoãn không ít, cười giới thiệu: "Xem trí nhớ của ta này, quên giới thiệu."
Vừa nói, vừa kéo cánh tay Trình Phương Thu, đưa nàng đến trước mặt Đỗ Tĩnh Sam, "Vị này chính là con dâu cả của ta, Trình Phương Thu, đôi vợ chồng son hôm qua vừa đến Kinh Thị, trời quá muộn nên không mang nàng ra chào hỏi mọi người."
"Thu Thu, đây là Đỗ a di."
Trình Phương Thu cong môi, vẽ ra một nụ cười nhẹ nhàng, "Đỗ a di, chào dì."
"Cháu chào dì, ai ôi, lớn lên thật xinh đẹp, dì nhìn đã thích rồi, có rảnh nhất định phải đến nhà chơi a." Đỗ Tĩnh Sam cũng cười, chỉ là ý cười lại không chạm tới đáy mắt, trong ánh mắt dịu dàng mang theo nhiều hơn là đánh giá.
Thấy thế, Trình Phương Thu ý cười không giảm, "Vâng, nhất định rồi ạ."
Chu Ưng Hoài lại nhíu mày, trong mắt thoáng hiện một tia không kiên nhẫn, trầm giọng mở miệng nói: "Đỗ a di, chúng cháu còn có việc, liền không hàn huyên nhiều nữa."
Nghe Chu Ưng Hoài lên tiếng đuổi khách, Đỗ Tĩnh Sam tươi cười cứng đờ, nói: "Vậy được rồi, chúng ta sẽ không quấy rầy các cháu nữa."
Dứt lời, liền muốn kéo Nghiêm Thanh Tuyết rời đi, nhưng Nghiêm Thanh Tuyết lại đột nhiên mở miệng: "Ưng Hoài ca, ngày mai chúng ta đi Hương Sơn, anh có đi không?"
Nói xong lời này, giống như chắc chắn hắn sẽ đi, lại bổ sung: "Anh trai em cũng đi."
Nhiều người ở đây như vậy, Nghiêm Thanh Tuyết lại chỉ mời mỗi Chu Ưng Hoài, tâm tư này của nàng ta đã quá rõ ràng rồi.
Sắc mặt Chu Ưng Hoài càng trầm xuống, đôi mắt sâu thẳm đen như màn đêm, nổi bật khuôn mặt góc cạnh của hắn càng thêm lạnh lùng, trực tiếp cự tuyệt, "Không được, ngày mai anh phải đưa vợ anh đi bệnh viện khoa sản kiểm tra."
"Khoa sản kiểm tra?"
Nghe Chu Ưng Hoài nói vậy, sắc mặt Nghiêm Thanh Tuyết đột nhiên biến đổi, theo bản năng nhìn về phía bụng của Trình Phương Thu, dáng người nàng thon dài, mảnh khảnh, nhìn thế nào cũng không giống như đang mang thai.
Trình Phương Thu tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Nghiêm Thanh Tuyết, nàng thoải mái đưa tay sờ bụng, khóe môi cong lên, ôn nhu nói: "Trước giờ em đều khám thai đúng hạn, bác sĩ nói không có vấn đề gì, nhưng Ưng Hoài không yên tâm, cứ muốn đến bệnh viện ở Kinh Thị kiểm tra lại một lần, em cũng hết cách."
Ngữ điệu là vẻ bất đắc dĩ, nhưng trên mặt lại nhuộm vài phần thẹn thùng cùng hạnh phúc.
Nói xong còn cùng Chu Ưng Hoài nhìn nhau cười một tiếng, cảnh tượng ngọt ngào khiến người xem "chua hết cả răng".
Lưu Tô Hà che miệng cười không ngừng, liếc xéo Chu Ưng Hoài một cái, sau đó hướng về phía Đỗ Tĩnh Sam và Nghiêm Thanh Tuyết nói: "Thai còn chưa đầy ba tháng, liền không nói với bên ngoài."
"A a, thảo nào không nghe thấy tin tức." Đỗ Tĩnh Sam kinh ngạc nhìn Trình Phương Thu, không ngờ bụng nàng lại "mắn" như vậy, vừa mới kết hôn không lâu đã mang thai, địa vị ở Chu gia có thể nói là "nước lên thì thuyền lên", coi như đã ngồi vững vị trí con dâu cả rồi.
"Chúc mừng bà nha, còn trẻ như vậy đã được làm bà nội, không giống như tôi, đến bây giờ con dâu còn chưa có tin tức gì đây."
Nghe vậy, Lưu Tô Hà chỉ cười cười, không đáp lời.
Trong đại viện này ai mà chẳng biết Đỗ Tĩnh Sam bà ta mắt cao hơn đầu, cảm thấy ai cũng không xứng với con trai bà ta, đã từ chối mấy lượt người đến cửa làm mai, thế cho nên bây giờ cũng không ai dám mai mối cho nhà bà ta nữa.
Nguyên nhân không có gì khác, có một bà mẹ chồng như vậy, làm dâu không tốt, khẳng định không tránh khỏi bị hành hạ.
Đều là con gái nhà lành, ai lại nguyện ý chịu ủy khuất như vậy?
"Vậy các cháu cứ bận việc đi, chúng ta cũng về đây." Đỗ Tĩnh Sam thấy Lưu Tô Hà không trả lời, cười ngượng một tiếng, chủ động nhường đường, nhưng Nghiêm Thanh Tuyết lại không nhúc nhích, đứng thẳng giữa đường, cả khuôn mặt là vẻ quật cường và không phục.
Cũng không biết nàng ta đang quật cường cái gì, không phục cái gì, vô cớ khiến người ta khó chịu.
Lần này, không chỉ Chu Ưng Hoài, tất cả mọi người đều trầm mặt xuống, ý vị trong mắt càng sâu xa.
Thấy thế, Đỗ Tĩnh Sam chỉ cảm thấy mất mặt, không để ý đến gì nữa, trực tiếp dùng sức kéo Nghiêm Thanh Tuyết sang một bên, bóp chặt cánh tay nàng, không cho nàng giãy dụa, sau đó cảnh cáo trừng mắt nhìn nàng một cái.
Nghiêm Thanh Tuyết đau đến hít một hơi khí lạnh, biết đây là Đỗ Tĩnh Sam đang ra tối hậu thư, dù không cam lòng đến mấy, vẫn là ngoan ngoãn cúi đầu, không dám mở miệng nữa.
Thẳng đến khi nhìn theo người Chu gia rời đi, không còn thấy bóng dáng nữa, Đỗ Tĩnh Sam mới buông tay Nghiêm Thanh Tuyết ra, hạ giọng mắng: "Đồ mất mặt xấu hổ, nhìn xem vừa rồi con diễn trò kìa, có khác gì mấy cô nương lẳng lơ trong xóm hát không? Tròng mắt sắp dính lên người ta đến nơi rồi."
"Mẹ chưa thấy đứa con gái nào không biết xấu hổ như con, vội vàng muốn làm vợ lẽ cho người ta!"
Đỗ Tĩnh Sam lời này là thật mắng có chút khó nghe, Nghiêm Thanh Tuyết gần như lập tức đỏ mắt, nàng ủy khuất che cánh tay bị siết đến tím tái, cắn môi dưới, nhịn không được cãi lại: "Vậy con cũng chưa thấy ai chửi con gái mình là loại gái lẳng lơ cả!"
"Con còn dám mạnh miệng?" Đỗ Tĩnh Sam tức giận giơ tay lên, nhưng lo ngại đang ở ngoài đường, không tiện làm quá rõ ràng, đành phải thu tay về.
Nghiêm Thanh Tuyết nhìn thấy Đỗ Tĩnh Sam giơ tay lên liền theo bản năng rụt cổ lại, đưa tay lên cản, thân thể càng run rẩy, thấy bà ta không đánh xuống, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng không khỏi dịu đi một chút, "Mẹ, con còn không phải không cam lòng sao! Cho nên mới nhất thời hồ đồ..."
"Lại nói, mẹ không phải cũng rất coi trọng Ưng Hoài ca sao? Nếu con có thể cùng anh ấy kết hôn, bất kể có phải là đã từng kết hôn hay không, sau này đối với nhà chúng ta nhất định là rất có lợi."
Nghe vậy, Đỗ Tĩnh Sam nheo mắt, trong lòng hơi dao động, nhưng vừa nghĩ đến việc Lưu Tô Hà cùng Chu Ưng Hoài ngoài sáng trong tối bảo vệ Trình Phương Thu, bà ta vẫn là bỏ đi ý nghĩ đó, sau đó từ trên xuống dưới quan sát Nghiêm Thanh Tuyết một lượt, mày càng nhăn chặt.
"Con còn không biết xấu hổ mà nói, nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho con, kết quả lại không sánh được một người phụ nữ từ vùng quê hẻo lánh ra!"
Lời này vừa ra, sắc mặt Nghiêm Thanh Tuyết lúc trắng lúc xanh, răng nanh gần như cắn môi đến chảy máu.
Đỗ Tĩnh Sam nhướn mày, lạnh giọng nói: "Chết cái tâm đó đi, nó có thể dỗ được Chu Ưng Hoài cưới nó, lại có thể khiến cha mẹ chồng tán thành thân phận của nó, chứng tỏ nó không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn là người có bản lĩnh. Hiện tại lại mang thai, coi như đã đứng vững gót chân, con lấy cái gì mà tranh với nó?"
"Cho dù gia thế Chu gia có tốt, Chu Ưng Hoài có ưu tú, cũng không có quan hệ gì với con. Mẹ thấy con lãng phí thời gian trên người hắn, chi bằng suy nghĩ đến Chu Ưng Thần, con thứ cũng là con, tài nguyên và các mối quan hệ của Chu gia không thể thiếu hắn."
Nói xong, mặc kệ biểu tình trên mặt Nghiêm Thanh Tuyết khó coi thế nào, Đỗ Tĩnh Sam xoay người đi về phía chiếc xe hơi đang đỗ bên đường.
"Nếu con không có bản lãnh kia, không câu được người, thì nên xã giao nhiều hơn với con trai của dì Dương, thằng bé đó một lòng đều hướng về con, là một lựa chọn tốt."
Nghe vậy, Nghiêm Thanh Tuyết siết chặt tay, móng tay để lại những vệt hằn sâu trên mu bàn tay.
Đỗ Tĩnh Sam nói xong, không thấy Nghiêm Thanh Tuyết theo kịp, lập tức không vui nhíu mày, "Còn không mau lên xe?"
"Vâng." Nàng cuối cùng không cam lòng nhìn thoáng qua hướng người Chu gia biến mất, rồi bước nhanh lên xe.
* Xảy ra một sự việc như vậy, tâm trạng mọi người ít nhiều đều bị ảnh hưởng.
Sợ Trình Phương Thu suy nghĩ nhiều, Lưu Tô Hà vội vàng giải thích: "Đỗ gia và Chu gia chúng ta là hàng xóm, quan hệ của thế hệ trước rất tốt, chúng ta là thế hệ sau cũng không thể tránh khỏi qua lại nhiều hơn vài lần."
"Con đừng nhìn mẹ con các nàng có đức hạnh như vậy, con trai lớn nhà hắn ngược lại là một người không tệ, nếu không Ưng Hoài cũng sẽ không chơi với nó."
Lời này của Lưu Tô Hà xem như đã vạch trần không chút che giấu sự chán ghét của bà đối với Đỗ Tĩnh Sam và Nghiêm Thanh Tuyết.
Trình Phương Thu nghe được có chút buồn cười, vội vàng tỏ vẻ mình không nghĩ nhiều.
Chu Ưng Hoài cũng ở bên cạnh bổ sung: "Đợi thêm mấy ngày nữa, anh dẫn em đi gặp, em sẽ biết."
Nói xong, lại ghé sát tai nàng, hạ giọng vì chính mình mà "bào chữa", "Bà xã, anh trong sạch, anh không có quan hệ nam nữ lăng nhăng."
Trình Phương Thu liếc mắt nhìn những người khác, không tiện ở trước mặt nhiều người nói gì, liền gật đầu.
Chu Ưng Hoài nghiêm túc quan sát Trình Phương Thu một phen, thấy nàng không giống như đang suy nghĩ nhiều, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thấy phía trước cửa hàng bán đồ có kẹo hồ lô, liền hỏi: "Có muốn ăn kẹo hồ lô không?"
Lưu Tô Hà ở bên cạnh tức giận vỗ lưng hắn một cái, "Hỏi cái gì mà hỏi? Trực tiếp đi mua hai xâu về đây."
Chu Ưng Hoài nghẹn lời, sau đó vâng dạ, bước nhanh đến phía trước mua mấy xâu kẹo, thấy bên cạnh còn có bán khoai nướng cùng các đồ ăn vặt khác, đều mua một ít.
"Như vậy còn tạm được." Trong mắt Lưu Tô Hà lộ ra ý cười, quay đầu hỏi Trình Phương Thu muốn ăn gì trước, nhìn đống đồ ăn rực rỡ sắc màu, trong lúc nhất thời hoa cả mắt, cười nói: "Cái gì em cũng muốn ăn."
Mang thai chính là như vậy, khẩu vị rất khó chiều, nhìn gì cũng muốn ăn.
"Vậy thì mỗi thứ nếm thử một chút." Lưu Tô Hà cưng chiều bóc vỏ khoai nướng cho Trình Phương Thu, còn sai Chu Ưng Hoài dùng một cái túi để đựng hết rác, lát nữa cùng ném vào thùng rác.
Không khí dịu đi một chút, vừa ăn vừa đi dạo, mấy người đàn ông trong lúc vô tình đã xách đầy đồ, trong đó, trừ quà cho nhà mình, còn có quà chúc tết cho những nhà khác.
Chu gia cùng Lưu gia có rất nhiều họ hàng, bạn bè thân thiết, đến Tết là bận đến mức "chân không chạm đất", mỗi ngày đều có khách không gặp không xong, cơm không tụ không được, thậm chí một ngày có vài bữa tiệc là chuyện bình thường.
Lưu Tô Hà đem những chi tiết cần chú ý, từng cái một dạy cho Trình Phương Thu, điều này đại biểu bà sẽ mang nàng theo, để nàng ra mắt trước mặt mọi người, muốn chính thức giới thiệu thân phận của nàng.
Trình Phương Thu đều nghiêm túc ghi nhớ.
Đi dạo đến giữa trưa, cả nhà đến ăn món vịt quay nổi tiếng ở Kinh Thị, sắc hương vị đầy đủ, ăn đến mọi người đều xuýt xoa, thật không hổ là món ăn đã nổi tiếng bao năm nay.
Trên đường, Trình Phương Thu kéo Chu Ưng Hoài đi một chuyến đến nhà vệ sinh, khi chỉ còn lại hai người, nàng liền lạnh mặt, "nhái" lại giọng điệu của Nghiêm Thanh Tuyết mà gọi: "Ưng Hoài ca."
Nàng vừa mới lên tiếng, Chu Ưng Hoài liền cảm thấy không ổn, quả nhiên giây tiếp theo, tình huống hắn không muốn thấy nhất đã xảy ra, lập tức cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Còn chưa kịp mở miệng, liền nghe nàng nói tiếp: "Ưng Hoài ca, anh nói gì đi chứ, thật sự không muốn đi Hương Sơn sao? Anh trai em cũng ở đó nha..."
Lưu Tô Hà nhìn thấy Nghiêm Thanh Tuyết, trên mặt mang theo ý cười, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của nàng kia gần như dính chặt vào người con trai mình, ý cười nhạt đi không ít.
Ồ, đây là vẫn chưa hết hy vọng.
Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, không giấu được tâm sự, mọi chuyện đều viết hết lên mặt, những trưởng bối như bọn họ nhìn là có thể đoán được bảy, tám phần.
Thế nhưng, bà không thích tính cách của Nghiêm Thanh Tuyết, cũng không cảm thấy nàng xứng đôi với Chu Ưng Hoài, cho nên chưa từng có ý nghĩ tác hợp về phương diện này.
Hiện tại Chu Ưng Hoài đã kết hôn, lại càng không có khả năng có ý gì nữa.
Cho nên Lưu Tô Hà bất động thanh sắc bước lên một bước, ngăn trở ánh mắt của Nghiêm Thanh Tuyết, nhắc nhở: "Thanh Tuyết?"
Nghe vậy, Nghiêm Thanh Tuyết khó khăn lắm mới hoàn hồn, lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, sau đó hai tay nâng má, thẹn thùng nói: "Theo mẹ ta đến nhà dì Dương chơi một lát, cho nên tiện tay sửa soạn một chút, bá mẫu đừng trêu ghẹo ta."
Nói xong lời này, lại lén liếc nhìn Chu Ưng Hoài ở bên cạnh một cái, muốn xem trong mắt hắn có hay không có vẻ kinh diễm, nhưng đáng tiếc là đối phương lại cụp mắt, nàng căn bản không nhìn rõ được thần sắc của hắn.
Thấy thế, trên mặt Nghiêm Thanh Tuyết không khỏi thoáng hiện một tia mất mát.
Ngày hôm qua nàng đã nghe nói Chu Ưng Hoài trở về, nhưng đáng tiếc lúc đó đã quá muộn, nàng đến Chu gia không tiện, liền nghĩ dời đến hôm nay. Vì thế, nàng đã thức dậy từ sáng sớm, đem chính mình từ trong ra ngoài sửa soạn một phen thật tỉ mỉ.
Ai ngờ còn chưa kịp ra ngoài, liền bị mẹ nàng kéo đi thăm hỏi họ hàng. Vừa nghĩ đến việc không lâu trước mẹ nàng tác hợp nàng cùng vị nam đồng chí "tốt gỗ hơn tốt nước sơn" kia, nàng liền thấy một trận ác hàn.
Dung mạo của nàng xinh đẹp, gia thế lại tốt; ánh mắt tự nhiên cũng cao.
Theo nàng thấy, nửa kia của nàng nhất định phải môn đăng hộ đối, quan trọng hơn là tướng mạo không thể quá kém.
Nếu đã xấu xí, dù có tiền, có bản lĩnh đến đâu, nàng cũng không ưa, thử nghĩ mà xem, kết hôn rồi mỗi ngày phải đối mặt với một khuôn mặt xấu xí, lâu ngày, cơm cũng không nuốt nổi, chẳng phải sẽ chết đói sao?
Vì cuộc sống hạnh phúc tương lai, nàng đã sớm bắt đầu xem xét đối tượng thích hợp. Hai anh em Chu gia chính là một trong những người được nàng chọn lựa.
Mà so với Chu Ưng Thần cùng tuổi, nàng càng thích Chu Ưng Hoài lớn hơn nàng vài tuổi, quan trọng nhất là hắn cùng anh trai nàng còn là bạn thân, sau này nếu gả cho Chu Ưng Hoài mà bị ủy khuất, còn có thể tìm anh trai giúp đỡ.
Hạ quyết tâm xong, nàng liền bắt đầu bóng gió đi tìm hiểu Chu Ưng Hoài, càng tìm hiểu lại càng thích.
Hắn không những có diện mạo phù hợp thẩm mỹ của nàng, ngay cả tính cách cũng đặc biệt hợp ý nàng, năng lực cá nhân càng là so với đám "cậu ấm" chỉ biết ăn bám trong giới không biết tốt hơn bao nhiêu lần, quả thực là "hạc giữa bầy gà".
Dần dần, phần thích này liền biến thành phương tâm thầm trao, "phi quân bất giá".
Vài lần theo anh trai tiếp xúc với hắn, không khí đều rất hòa hợp. Nàng còn tưởng rằng hắn đối với nàng cũng có chút ý tứ, liền chuẩn bị chờ hắn từ tỉnh khác điều về Kinh Thị, sẽ bày tỏ tâm ý, sau đó để hai nhà thương lượng chuyện kết hôn.
Ai mà ngờ được, không chú ý một cái, Chu Ưng Hoài lại lặng lẽ kết hôn ở tỉnh khác!
Nghe nói người phụ nữ kia còn là một thôn nữ không có kiến thức gì, nếu không phải Chu Ưng Hoài, cả đời này nàng ta phỏng chừng cũng không ra khỏi thôn được!
Càng tức giận hơn là, trước khi Chu Ưng Hoài chủ động nói cho mọi người, lại không hề có một chút tiếng gió nào, bằng không, làm sao nàng có thể trơ mắt nhìn miếng thịt mỡ đến miệng cứ như vậy bay mất?
Nghiêm Thanh Tuyết cắn môi dưới, nàng không biết người phụ nữ kia đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Chu Ưng Hoài, nhưng theo nàng thấy, hai người môn không đăng hộ không đối cho dù có ở cùng một chỗ, cũng không thể lâu dài.
Nghĩ đến đây, nàng hít sâu một hơi, không khỏi oán trách trừng mắt nhìn Chu Ưng Hoài một cái, rốt cuộc hắn có mắt nhìn kiểu gì? Lại có thể coi trọng...
Suy nghĩ của nàng đột nhiên bị cắt đứt khi nhìn rõ người phụ nữ bên cạnh Chu Ưng Hoài, Nghiêm Thanh Tuyết ngẩn ra, ngơ ngác nhìn, lông mi run rẩy hai lần, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Vợ của Chu Ưng Hoài chẳng lẽ không nên mặc áo bông hoa lớn, tết hai bím tóc, làn da ngăm đen, lộ ra hai cái răng vàng sao?
Sao lại có thể da trắng xinh đẹp như thế? Thậm chí, mỗi một sợi tóc đều giống như được thiết kế tỉ mỉ, tự nhiên lười biếng lại không lộn xộn, ngũ quan xinh đẹp lại càng không thể bắt bẻ, "mày như viễn sơn", trong mắt chứa ánh sao, trong lúc giơ tay nhấc chân đều đẹp như thể từ trong tranh bước ra, làm người ta hoàn toàn không thể rời mắt.
Mong muốn trong lòng khác xa với hiện thực một trời một vực, Nghiêm Thanh Tuyết hô hấp đều nặng nề trong nháy mắt, gắt gao cắn chặt môi dưới.
Nhất cử nhất động của nàng đều quá mức rõ ràng, người ở chỗ này lại không phải kẻ ngốc, tự nhiên nhìn ra được chút gì đó.
"Bá mẫu nào có trêu ghẹo ngươi." So với giọng nói thân thiện ban đầu, giọng nói của Lưu Tô Hà khi nói lời này có chút lạnh nhạt.
Đỗ Tĩnh Sam đi theo sau Nghiêm Thanh Tuyết chậm một bước, trán toát ra hai giọt mồ hôi lạnh, âm thầm trừng mắt nhìn Nghiêm Thanh Tuyết một cái, thế nhưng nàng ta lại như bị ma ám, cứ nhìn chằm chằm người ta không rời mắt, một chút lễ phép cũng không có, quả thực đã quên hết những gì bà dạy dỗ bao năm nay.
Đỗ Tĩnh Sam hít sâu một hơi, vội vàng tiến lên, kéo Nghiêm Thanh Tuyết lại phía sau, sau đó lần lượt chào hỏi mọi người, lúc này mới tự nhiên dẫn đề tài đến Trình Phương Thu, "Vị này là?"
Vừa nhắc tới Trình Phương Thu, sắc mặt Lưu Tô Hà liền hòa hoãn không ít, cười giới thiệu: "Xem trí nhớ của ta này, quên giới thiệu."
Vừa nói, vừa kéo cánh tay Trình Phương Thu, đưa nàng đến trước mặt Đỗ Tĩnh Sam, "Vị này chính là con dâu cả của ta, Trình Phương Thu, đôi vợ chồng son hôm qua vừa đến Kinh Thị, trời quá muộn nên không mang nàng ra chào hỏi mọi người."
"Thu Thu, đây là Đỗ a di."
Trình Phương Thu cong môi, vẽ ra một nụ cười nhẹ nhàng, "Đỗ a di, chào dì."
"Cháu chào dì, ai ôi, lớn lên thật xinh đẹp, dì nhìn đã thích rồi, có rảnh nhất định phải đến nhà chơi a." Đỗ Tĩnh Sam cũng cười, chỉ là ý cười lại không chạm tới đáy mắt, trong ánh mắt dịu dàng mang theo nhiều hơn là đánh giá.
Thấy thế, Trình Phương Thu ý cười không giảm, "Vâng, nhất định rồi ạ."
Chu Ưng Hoài lại nhíu mày, trong mắt thoáng hiện một tia không kiên nhẫn, trầm giọng mở miệng nói: "Đỗ a di, chúng cháu còn có việc, liền không hàn huyên nhiều nữa."
Nghe Chu Ưng Hoài lên tiếng đuổi khách, Đỗ Tĩnh Sam tươi cười cứng đờ, nói: "Vậy được rồi, chúng ta sẽ không quấy rầy các cháu nữa."
Dứt lời, liền muốn kéo Nghiêm Thanh Tuyết rời đi, nhưng Nghiêm Thanh Tuyết lại đột nhiên mở miệng: "Ưng Hoài ca, ngày mai chúng ta đi Hương Sơn, anh có đi không?"
Nói xong lời này, giống như chắc chắn hắn sẽ đi, lại bổ sung: "Anh trai em cũng đi."
Nhiều người ở đây như vậy, Nghiêm Thanh Tuyết lại chỉ mời mỗi Chu Ưng Hoài, tâm tư này của nàng ta đã quá rõ ràng rồi.
Sắc mặt Chu Ưng Hoài càng trầm xuống, đôi mắt sâu thẳm đen như màn đêm, nổi bật khuôn mặt góc cạnh của hắn càng thêm lạnh lùng, trực tiếp cự tuyệt, "Không được, ngày mai anh phải đưa vợ anh đi bệnh viện khoa sản kiểm tra."
"Khoa sản kiểm tra?"
Nghe Chu Ưng Hoài nói vậy, sắc mặt Nghiêm Thanh Tuyết đột nhiên biến đổi, theo bản năng nhìn về phía bụng của Trình Phương Thu, dáng người nàng thon dài, mảnh khảnh, nhìn thế nào cũng không giống như đang mang thai.
Trình Phương Thu tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Nghiêm Thanh Tuyết, nàng thoải mái đưa tay sờ bụng, khóe môi cong lên, ôn nhu nói: "Trước giờ em đều khám thai đúng hạn, bác sĩ nói không có vấn đề gì, nhưng Ưng Hoài không yên tâm, cứ muốn đến bệnh viện ở Kinh Thị kiểm tra lại một lần, em cũng hết cách."
Ngữ điệu là vẻ bất đắc dĩ, nhưng trên mặt lại nhuộm vài phần thẹn thùng cùng hạnh phúc.
Nói xong còn cùng Chu Ưng Hoài nhìn nhau cười một tiếng, cảnh tượng ngọt ngào khiến người xem "chua hết cả răng".
Lưu Tô Hà che miệng cười không ngừng, liếc xéo Chu Ưng Hoài một cái, sau đó hướng về phía Đỗ Tĩnh Sam và Nghiêm Thanh Tuyết nói: "Thai còn chưa đầy ba tháng, liền không nói với bên ngoài."
"A a, thảo nào không nghe thấy tin tức." Đỗ Tĩnh Sam kinh ngạc nhìn Trình Phương Thu, không ngờ bụng nàng lại "mắn" như vậy, vừa mới kết hôn không lâu đã mang thai, địa vị ở Chu gia có thể nói là "nước lên thì thuyền lên", coi như đã ngồi vững vị trí con dâu cả rồi.
"Chúc mừng bà nha, còn trẻ như vậy đã được làm bà nội, không giống như tôi, đến bây giờ con dâu còn chưa có tin tức gì đây."
Nghe vậy, Lưu Tô Hà chỉ cười cười, không đáp lời.
Trong đại viện này ai mà chẳng biết Đỗ Tĩnh Sam bà ta mắt cao hơn đầu, cảm thấy ai cũng không xứng với con trai bà ta, đã từ chối mấy lượt người đến cửa làm mai, thế cho nên bây giờ cũng không ai dám mai mối cho nhà bà ta nữa.
Nguyên nhân không có gì khác, có một bà mẹ chồng như vậy, làm dâu không tốt, khẳng định không tránh khỏi bị hành hạ.
Đều là con gái nhà lành, ai lại nguyện ý chịu ủy khuất như vậy?
"Vậy các cháu cứ bận việc đi, chúng ta cũng về đây." Đỗ Tĩnh Sam thấy Lưu Tô Hà không trả lời, cười ngượng một tiếng, chủ động nhường đường, nhưng Nghiêm Thanh Tuyết lại không nhúc nhích, đứng thẳng giữa đường, cả khuôn mặt là vẻ quật cường và không phục.
Cũng không biết nàng ta đang quật cường cái gì, không phục cái gì, vô cớ khiến người ta khó chịu.
Lần này, không chỉ Chu Ưng Hoài, tất cả mọi người đều trầm mặt xuống, ý vị trong mắt càng sâu xa.
Thấy thế, Đỗ Tĩnh Sam chỉ cảm thấy mất mặt, không để ý đến gì nữa, trực tiếp dùng sức kéo Nghiêm Thanh Tuyết sang một bên, bóp chặt cánh tay nàng, không cho nàng giãy dụa, sau đó cảnh cáo trừng mắt nhìn nàng một cái.
Nghiêm Thanh Tuyết đau đến hít một hơi khí lạnh, biết đây là Đỗ Tĩnh Sam đang ra tối hậu thư, dù không cam lòng đến mấy, vẫn là ngoan ngoãn cúi đầu, không dám mở miệng nữa.
Thẳng đến khi nhìn theo người Chu gia rời đi, không còn thấy bóng dáng nữa, Đỗ Tĩnh Sam mới buông tay Nghiêm Thanh Tuyết ra, hạ giọng mắng: "Đồ mất mặt xấu hổ, nhìn xem vừa rồi con diễn trò kìa, có khác gì mấy cô nương lẳng lơ trong xóm hát không? Tròng mắt sắp dính lên người ta đến nơi rồi."
"Mẹ chưa thấy đứa con gái nào không biết xấu hổ như con, vội vàng muốn làm vợ lẽ cho người ta!"
Đỗ Tĩnh Sam lời này là thật mắng có chút khó nghe, Nghiêm Thanh Tuyết gần như lập tức đỏ mắt, nàng ủy khuất che cánh tay bị siết đến tím tái, cắn môi dưới, nhịn không được cãi lại: "Vậy con cũng chưa thấy ai chửi con gái mình là loại gái lẳng lơ cả!"
"Con còn dám mạnh miệng?" Đỗ Tĩnh Sam tức giận giơ tay lên, nhưng lo ngại đang ở ngoài đường, không tiện làm quá rõ ràng, đành phải thu tay về.
Nghiêm Thanh Tuyết nhìn thấy Đỗ Tĩnh Sam giơ tay lên liền theo bản năng rụt cổ lại, đưa tay lên cản, thân thể càng run rẩy, thấy bà ta không đánh xuống, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng không khỏi dịu đi một chút, "Mẹ, con còn không phải không cam lòng sao! Cho nên mới nhất thời hồ đồ..."
"Lại nói, mẹ không phải cũng rất coi trọng Ưng Hoài ca sao? Nếu con có thể cùng anh ấy kết hôn, bất kể có phải là đã từng kết hôn hay không, sau này đối với nhà chúng ta nhất định là rất có lợi."
Nghe vậy, Đỗ Tĩnh Sam nheo mắt, trong lòng hơi dao động, nhưng vừa nghĩ đến việc Lưu Tô Hà cùng Chu Ưng Hoài ngoài sáng trong tối bảo vệ Trình Phương Thu, bà ta vẫn là bỏ đi ý nghĩ đó, sau đó từ trên xuống dưới quan sát Nghiêm Thanh Tuyết một lượt, mày càng nhăn chặt.
"Con còn không biết xấu hổ mà nói, nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho con, kết quả lại không sánh được một người phụ nữ từ vùng quê hẻo lánh ra!"
Lời này vừa ra, sắc mặt Nghiêm Thanh Tuyết lúc trắng lúc xanh, răng nanh gần như cắn môi đến chảy máu.
Đỗ Tĩnh Sam nhướn mày, lạnh giọng nói: "Chết cái tâm đó đi, nó có thể dỗ được Chu Ưng Hoài cưới nó, lại có thể khiến cha mẹ chồng tán thành thân phận của nó, chứng tỏ nó không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn là người có bản lĩnh. Hiện tại lại mang thai, coi như đã đứng vững gót chân, con lấy cái gì mà tranh với nó?"
"Cho dù gia thế Chu gia có tốt, Chu Ưng Hoài có ưu tú, cũng không có quan hệ gì với con. Mẹ thấy con lãng phí thời gian trên người hắn, chi bằng suy nghĩ đến Chu Ưng Thần, con thứ cũng là con, tài nguyên và các mối quan hệ của Chu gia không thể thiếu hắn."
Nói xong, mặc kệ biểu tình trên mặt Nghiêm Thanh Tuyết khó coi thế nào, Đỗ Tĩnh Sam xoay người đi về phía chiếc xe hơi đang đỗ bên đường.
"Nếu con không có bản lãnh kia, không câu được người, thì nên xã giao nhiều hơn với con trai của dì Dương, thằng bé đó một lòng đều hướng về con, là một lựa chọn tốt."
Nghe vậy, Nghiêm Thanh Tuyết siết chặt tay, móng tay để lại những vệt hằn sâu trên mu bàn tay.
Đỗ Tĩnh Sam nói xong, không thấy Nghiêm Thanh Tuyết theo kịp, lập tức không vui nhíu mày, "Còn không mau lên xe?"
"Vâng." Nàng cuối cùng không cam lòng nhìn thoáng qua hướng người Chu gia biến mất, rồi bước nhanh lên xe.
* Xảy ra một sự việc như vậy, tâm trạng mọi người ít nhiều đều bị ảnh hưởng.
Sợ Trình Phương Thu suy nghĩ nhiều, Lưu Tô Hà vội vàng giải thích: "Đỗ gia và Chu gia chúng ta là hàng xóm, quan hệ của thế hệ trước rất tốt, chúng ta là thế hệ sau cũng không thể tránh khỏi qua lại nhiều hơn vài lần."
"Con đừng nhìn mẹ con các nàng có đức hạnh như vậy, con trai lớn nhà hắn ngược lại là một người không tệ, nếu không Ưng Hoài cũng sẽ không chơi với nó."
Lời này của Lưu Tô Hà xem như đã vạch trần không chút che giấu sự chán ghét của bà đối với Đỗ Tĩnh Sam và Nghiêm Thanh Tuyết.
Trình Phương Thu nghe được có chút buồn cười, vội vàng tỏ vẻ mình không nghĩ nhiều.
Chu Ưng Hoài cũng ở bên cạnh bổ sung: "Đợi thêm mấy ngày nữa, anh dẫn em đi gặp, em sẽ biết."
Nói xong, lại ghé sát tai nàng, hạ giọng vì chính mình mà "bào chữa", "Bà xã, anh trong sạch, anh không có quan hệ nam nữ lăng nhăng."
Trình Phương Thu liếc mắt nhìn những người khác, không tiện ở trước mặt nhiều người nói gì, liền gật đầu.
Chu Ưng Hoài nghiêm túc quan sát Trình Phương Thu một phen, thấy nàng không giống như đang suy nghĩ nhiều, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thấy phía trước cửa hàng bán đồ có kẹo hồ lô, liền hỏi: "Có muốn ăn kẹo hồ lô không?"
Lưu Tô Hà ở bên cạnh tức giận vỗ lưng hắn một cái, "Hỏi cái gì mà hỏi? Trực tiếp đi mua hai xâu về đây."
Chu Ưng Hoài nghẹn lời, sau đó vâng dạ, bước nhanh đến phía trước mua mấy xâu kẹo, thấy bên cạnh còn có bán khoai nướng cùng các đồ ăn vặt khác, đều mua một ít.
"Như vậy còn tạm được." Trong mắt Lưu Tô Hà lộ ra ý cười, quay đầu hỏi Trình Phương Thu muốn ăn gì trước, nhìn đống đồ ăn rực rỡ sắc màu, trong lúc nhất thời hoa cả mắt, cười nói: "Cái gì em cũng muốn ăn."
Mang thai chính là như vậy, khẩu vị rất khó chiều, nhìn gì cũng muốn ăn.
"Vậy thì mỗi thứ nếm thử một chút." Lưu Tô Hà cưng chiều bóc vỏ khoai nướng cho Trình Phương Thu, còn sai Chu Ưng Hoài dùng một cái túi để đựng hết rác, lát nữa cùng ném vào thùng rác.
Không khí dịu đi một chút, vừa ăn vừa đi dạo, mấy người đàn ông trong lúc vô tình đã xách đầy đồ, trong đó, trừ quà cho nhà mình, còn có quà chúc tết cho những nhà khác.
Chu gia cùng Lưu gia có rất nhiều họ hàng, bạn bè thân thiết, đến Tết là bận đến mức "chân không chạm đất", mỗi ngày đều có khách không gặp không xong, cơm không tụ không được, thậm chí một ngày có vài bữa tiệc là chuyện bình thường.
Lưu Tô Hà đem những chi tiết cần chú ý, từng cái một dạy cho Trình Phương Thu, điều này đại biểu bà sẽ mang nàng theo, để nàng ra mắt trước mặt mọi người, muốn chính thức giới thiệu thân phận của nàng.
Trình Phương Thu đều nghiêm túc ghi nhớ.
Đi dạo đến giữa trưa, cả nhà đến ăn món vịt quay nổi tiếng ở Kinh Thị, sắc hương vị đầy đủ, ăn đến mọi người đều xuýt xoa, thật không hổ là món ăn đã nổi tiếng bao năm nay.
Trên đường, Trình Phương Thu kéo Chu Ưng Hoài đi một chuyến đến nhà vệ sinh, khi chỉ còn lại hai người, nàng liền lạnh mặt, "nhái" lại giọng điệu của Nghiêm Thanh Tuyết mà gọi: "Ưng Hoài ca."
Nàng vừa mới lên tiếng, Chu Ưng Hoài liền cảm thấy không ổn, quả nhiên giây tiếp theo, tình huống hắn không muốn thấy nhất đã xảy ra, lập tức cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Còn chưa kịp mở miệng, liền nghe nàng nói tiếp: "Ưng Hoài ca, anh nói gì đi chứ, thật sự không muốn đi Hương Sơn sao? Anh trai em cũng ở đó nha..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận