Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ

Chương 78: Tranh Chấp

Chương 78: Tranh ChấpChương 78: Tranh Chấp
"Các người đang làm gì?" Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Bích Thấm chỉ cảm thấy lửa giận đã bốc lên đến đỉnh đầu.
"Khụ khu."
"A, nương, người làm sao vậy?"
Thẩm Bích Thấm vừa hô lên, Thẩm lão thái đang ăn như hổ đói bị giật mình mà nghẹn lại, mặt mo nhăn nheo của bà ta cũng vì nghẹn mà đỏ bừng, mắt không ngừng trợn trắng lên.
"Đại bá nương, bà, các người đang làm gì? Có phải nên có một lời giải thích không?" Thẩm Bích Thấm không để ý đến Thẩm lão thái đang mắc nghẹn, nàng cố kìm nén lửa giận, mặt mày lạnh băng nhìn hai người họ.
"Giải thích cái gì? Nha đầu chết tiệt nhà ngươi còn không nhìn thấy bà của ngươi đang nghẹn đây sao? Còn không mau rót nước lại đây!" Thẩm Lý thị vừa gào lên trách mắng Thẩm Bích Thấm, vừa ra lệnh, vừa vỗ lưng cho Thẩm lão thái.
"Ha ha, người đến nhà ta vụng trộm ăn đồ của nhà ta đến mức nghẹn còn bảo. ta rót nước cho? Đại bá nương, người đối xử với ăn trộm cũng tốt quá đó!" Thẩm Bích Thấm vẫn đứng yên không động đậy, nàng thờ ơ nhìn hai người họ. Bà già này có thể nghẹn mà chết luôn thì càng tốt."
"Ngươi... Khụ khụ khụ! Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói ai ăn trộm? Lão nương đánh chết ngươi!"
Thế nhưng ông trời lại không nghe thấy nguyện vọng của Thẩm Bích Thấm, Thẩm lão thái quả thực đã nuốt được vật bị nghẹn xuống, sau khi thở lại được thì chuyện đầu tiên bà ta làm chính là câm nhánh cây lên muốn đánh về phía Thẩm Bích Thấm. "Bà, cháu cũng không giống phụ thân và nương tùy ý để bà đánh chửi, nếu bà còn ra tay một lần nữa cũng đừng trách cháu gái không nể mặt." Thẩm Bích Thấm dễ dàng tránh né được nhánh cây của bà ta, nàng lạnh lùng nói.
"Ngươi, con nha đầu chết tiệt này còn dám động tay với ta, con nhà đầu chết tiệt không có giáo dục. Vợ lão đại, bắt nó lại cho ta, hôm nay lão nương phải đánh chết nó mới được." Thẩm lão thái tức giận đến mức cả người đều run lên.
"Ngươi, nha đầu chết tiệt kia, ta xem thử hôm nay ngươi tránh thế nào!" Thẩm Lý thị phấn phấn khởi, bà ta lập tức xắn tay áo lên muốn nhào đến chộp Thẩm Bích Thấm.
Thẩm Bích Thấm nhanh nhẹn né đi, vì cơ thể này vẫn còn quá yếu nên nàng không thể đối phó trực tiếp với kiểu đàn bà mập mạp như như Thẩm Lý thị.
“Thả ta ra, thả ta ra!" Thẩm Bích Thấm vừa mới né tránh được thì đã nghe thấy tiếng Thẩm Kỳ Viễn la to, Thẩm Lý thị lại không nhắm vào Thẩm Bích Thấm mà trước bắt lấy Thẩm Kỳ Viễn.
"Nha đầu thối, nếu ngươi không ngoan ngoãn đến chịu phạt. Nương, đánh tiểu tử thối này cũng giống vậy." Thẩm Lý thị đắc ý cười nói.
"Không sai! Nha đầu chết tiệt kia, ngươi mau ngoan ngoãn quỳ xuống cho lão nương, nếu không lão nương có thể đánh chết tiểu tử thối này!? Thẩm lão thái bước đến, mặt mày đầy vẻ hung ác, nói.
"Tứ muội, muội mau chạy đi! Không cần quản ta, muội mau chạy!" Nghe Thẩm lão thái nói, Thẩm Kỳ Viễn không ngừng giấy giụa, quát to lên.
"Ngươi im miệng cho lão nương, tiểu tiện chủng!”
Nghe Thẩm Kỳ Viễn nói, Thẩm lão thái đã trực tiếp vung roi lên mặt Thẩm Kỳ Viễn, một vết máu đã xuất hiện trên gương mặt trắng nõn, vô cùng chói mắt.
Thẩm Kỳ Viễn bị Thẩm lão thái đánh bất ngờ nên cả người vẫn còn sững sờ, máu trên mặt bắt đầu chảy xuống, nhỏ xuống trước ngực hắn.
"Bà già trộm cắp này, bà đáng chết!" Nhìn thấy cảnh này Thẩm Bích Thấm tức muốn rách cả mí mắt, nàng nhào thẳng đến chỗ Thẩm lão thái.
"Lần này ta xem ngươi trốn đi đâu." Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm xông đến, Thẩm Lý thị đã lập tức buông Thẩm Kỳ Viễn ra mà bắt lấy Thẩm Bích Thấm, bà ta chỉ cần dùng một tay đã có thể trói chặt hai cánh tay của Thẩm Bích Thấm.
"Ta xem hôm nay ngươi tránh thế nào! Nương, người mau ra tay!" Sau khi giữ chặt được Thẩm Bích Thấm, Thẩm Lý thị phấn khởi nói với Thẩm lão thái.
"Ngươi lại chạy đi! Đánh chết ngươi, nha đâu chết tiệt, lão nương đánh chết ngươi!" Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đã bị giữ chặt, Thẩm lão thái lập tức dùng nhánh cây đánh vào lưng Thẩm Bích Thấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận