Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ

Chương 485: Thiếu Phu Nhân?

Chương 485: Thiếu Phu Nhân?Chương 485: Thiếu Phu Nhân?
Nghe như vật, sắc mặt của Quý Hiên Dật lập tức thay đổi, trong mắt như lóe lên một tia sáng lạnh lùng, chết chóc: "Hôm nay tất cả sơn tặc ở Viên Sơn kia đều phải chết!"
"Đừng giết ta! Đừng giết ta!"
Trên người Quý Hiên Dật phóng ra sát khí rất nặng khiến gã sơn tặc kia bị dọa cho ngồi co quắp trên mặt đất, cả người đều run lẩy bẩy.
"Dẫn đường." Quý Hiên Dật lạnh lùng nhìn gã sơn tặc nói.
"Vâng, vâng..."
Nghe Quý Hiên Dật nói như vậy, gã biết được mình chưa phải chết, sơn tặc này làm sao dám phản kháng, gã lập tức đứng lên, hối hả chạy lên phía trước dẫn đường.
Trong lòng Quý Hiên Dật lo lắng không thôi nhưng trong mắt hắn ta tràn ngập sát khí, một nỗi sợ chưa từng có đang bao phủ lòng hẳn ta.
Lúc này Quý Hiên Dật chỉ có một suy nghĩ trong đầu, nha đầu kia tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nhất định không được xảy ra chuyện!
"Thẩm Bích Thấm, không ngờ ngươi lại may mắn như vậy, thế mà đại đương gia không nỡ giết ngươi."
Mặt mày Lâm Xuân tràn đầy thù hận nhìn Thẩm Bích Thấm, sau đó lại là một trận cười quái dị: "Nhưng cũng chẳng sao, có đôi khi sống còn đau khổ hơn chết, phải làm thứ đồ chơi cho một kẻ ngu ngốc, ha ha ha... Thẩm Bích Thấm, ta sẽ ở Viên Sơn này xem ngươi khổ sở cả đời."
"À, cho dù ta phải gả cho một gả ngốc thì trong tương lai ta vẫn là một thiếu chủ phu nhân, đến lúc đó ngươi chính là thuộc hạ của ta, sống hay chết còn phải chờ một câu nói của ta." Thẩm Bích Thấm hờ hững nhìn Lâm Xuân, trên mặt nàng vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
Tuy trên mặt Thẩm Bích Thấm rất bình tĩnh nhưng bàn tay trong ống tay áo của nàng đã run lên khe khẽ. Đúng vậy, nàng đang sợ hãi, nỗi sợ chưa bao giờ có đang bao phủ trong lòng nàng.
Thế nhưng nàng vẫn hiểu được, sợ hãi cũng vô dụng, hiện tại điều nàng cần chính là bình tĩnh, chỉ có tỉnh táo mới có cơ hội chạy thoát.
Vốn dĩ khi nhìn thấy Lâm Xuân, nàng đã biết mình gặp phải kiếp nạn khó mà thoát ra nhưng không ngờ nửa đường lại gặp phải đại đương gia, đại đương gia kia liếc một cái là có thể nhận ra nàng ngay lập tức, ngay từ đầu ông ta cũng muốn một đao giết chết nàng.
Thế nhưng không hiểu vì sao nhi tử ngốc nghếch của đại đương gia vừa nhìn thấy nàng đã một mực nói muốn nàng làm nàng dâu của hẳn ta, đại đương gia do dự trong chốc lát, sau đó đã thay đổi suy nghĩ, quyết định gả nàng cho thằng ngốc kia.
Dù kết quả thế này cũng là một dạng hỏng bét nhưng nhờ như vậy Thẩm Bích 'Thấm mới tạm thời thoát được một kiếp.
"Tiện nhân này, ngươi cho rằng mình thật sự có thể làm một thiếu phu nhân, ngươi có biết phu nhân trong sơn trại này là thế nào không? Ha ha, chính là món hàng ngàn kẻ gối, vạn kẻ cưỡi."
Lâm Xuân đắc ý nhìn Thẩm Bích Thấm: "Ngươi còn xinh đẹp hơn nương của ngươi, ta chờ xem ngày đó ngươi khóc lóc, cầu xin dưới người ta."
Nói xong, Lâm Xuân lập tức cười to lên.
Thẩm Bích Thấm không hề nghi ngờ lời Lâm Xuân nói, sơn trại chính là một nơi như vậy, nữ nhân chính là công cụ cho bọn sơn tặc trút dục vọng, cũng chính vì vậy mà nàng không thể ngồi yên chờ chết.
Nghĩ đến đây, Thẩm Bích Thấm âm thâm sờ lên ám tiễn trên cánh tay mình, trong này vẫn còn ba mũi tên, ở đây có bốn kẻ trông coi, nói cách khác nàng phải dựa vào sức của mình để giải quyết một tên hoặc phải để cho một kẻ phải rời đi.
"Thiếu phu nhân, xin dừng bước."
Thấy Thẩm Bích Thấm muốn ra khỏi viện, bốn gã sơn tặc phụ trách trông coi nàng lập tức bước lên ngăn cản trước mặt nàng.
"Ta còn chưa gả cho thằng ngốc kia, đừng gọi ta thiếu phu nhân."
Thẩm Bích Thấm tức giận nói: "Con nữa, đại đương gia nói để các ngươi đi theo bảo vệ ta mà không phải bảo các ngươi hạn chế hành động của ta, ông ta nói †a không được ra viện này?" "Chuyện này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận