Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ

ĐANG TẢI NỘI DUNG... Chương 1016: Tết Thanh Minh

ĐANG TẢI NỘI DUNG... Chương 1016: Tết Thanh MinhĐANG TẢI NỘI DUNG... Chương 1016: Tết Thanh Minh
Trong nháy mắt, tết thanh minh của một năm nữa lại đến, Thẩm Bích Thấm đi theo Thẩm Lâm thị trở lại Thẩm gia thôn tảo mộ, tuy rằng Thẩm Bích Thấm đã biết bọn họ đều không phải là người của Thẩm gia nhưng người ngoài cũng không biết, vì vậy không cần thiết phải tạo thêm phiền toái, mấy người Thẩm Bích Thấm vẫn theo lệ đi bái tế.
Hiện giờ Thẩm gia thôn đã có thay đổi lớn, có nông sản cùng với sản xuất tơ lụa, vì vậy người dân trong thôn cũng dần giàu có lên, thôn trang nhỏ năm đó cũng không ngừng mở rộng, có thể nói là trong thành thì đây chính là thôn giàu có nhất, những cô nương thôn khác đều tranh đấu muốn gả qua đây, vì vậy so với những tức phụ trước đây từng xấu hổ khi gả qua đây thì hoàn toàn trái ngược.
Từ trên núi xuống, trời bắt đầu mưa phùn, chủ tớ Thẩm Bích Thấm đều đang ngồi bên trong xe ngựa, bánh xe đi đường đá phát ra mấy tiếng lốc cốc, trong lòng họ đều cảm khái không thể nói nên lời.
Nhớ năm đó bọn họ không chỉ nghèo khó mà đường trong thôn cũng khó di chuyển, vừa lầy lội lại nhỏ bé, mỗi khi ngày mưa muốn đi xe qua thì bánh xe cũng bị ngập xuống bùn đất không thể đi được, mà hiện giờ đường không chỉ được mở rộng mà còn được trải đá xanh lên, có vẻ vô cùng sạch sẽ.
Con đường này, đương nhiên là do Thẩm Bích Thấm đề xuất làm, muốn làm giàu thì đương nhiên phải làm đường trước, những lời này đã được nghiệm chứng rất nhiều lần, Thẩm Bích Thấm tuyệt đối tin tưởng lời nói này đúng, hơn Nghe vậy Quý Tư Linh cảm thấy không nỡ, nàng ấy giữ chặt ống tay áo của Thẩm Trí Viễn nhưng rất nhanh sau đó, Quý Tư Linh đã khế mỉm cười, nói: "Huynh yên tâm, ta biết phải làm thế nào, cho dù vất vả thế nào, ta đều có thể kiên trì."
"Ừm, nhất định phải chờ ta!"
Thẩm Trí Viễn cảm thấy chua xót, hắn bước lên ôm chặt Quý Tư Linh một lần nữa, nếu thời gian có thể ngừng lại vào lúc này thì tốt biết bao.
"Thẩm công tử ra rồi."
Thẩm Trí Viễn và Quý Tư Linh với đôi mắt ửng đỏ lần lượt bước ra, Lý công công đã chờ sẵn ở giao lộ lập tức bước lên, cung kính nói: "Thẩm công tử, Hoàng thượng bảo ngài đi một chuyến đến gặp Hoàng thượng, còn về phần Quý cô nương thì không thể đi cùng." "Ừm, được."
Thẩm Trí Viễn gật đầu với Lý công công, sau đó quay lại nhìn Quý Tư Linh, lạnh lùng nói: "Quý cô nương, ta đã nói những gì tiểu muội nhà ta dặn, mong rằng cô nương biết quý trọng cơ hội lần này, có thể lấy công chuộc tội."
"Vâng, nô tỳ đã hiểu." Cố gắng kìm nén nước mắt, Quý Tư Linh quỳ gối thi lễ với Thẩm Trí Viễn.
"Quý cô nương bảo trọng, sau này còn gặp lại."
Thẩm Trí Viễn bình thản dặn dò Quý 'Tư Linh một tiếng nữa, sau đó không hề lưu luyến mà quay người theo Lý công công rời đi.
Nhìn theo dáng người thẳng tắp dần dần đi xa kia, Quý Tư Linh chỉ muốn lập tức đuổi theo hắn, thế nhưng nàng ấy phải cố gắng khống chế xúc động, nàng ấy hiểu bây giờ vẫn chưa phải lúc, điều nàng ấy nên làm bây giờ chính là chờ đợi.
"Quý Tư Linh, đi theo ta!"
Chờ Lý công công đưa Thẩm Trí Viễn đi rồi, một ma ma phụ trách hướng dẫn cho Quý Tư Linh mới thản nhiên mở miệng nói.
Thái độ không nóng không lạnh, cũng không có ý muốn làm khó, xem ra Hoàng hậu đã cố ý dặn dò.
"Vâng!"
Rất đương nhiên Quý Tư Linh cũng không thể vì thế mà kiêu căng, nàng ấy vội cung kính thi lễ, thái độ cực kỳ khiêm tốn.
"Ừm, đi thôi".
Thấy Quý Tư Linh thức thời, sắc mặt của ma ma này cũng tốt hơn, bà ấy lên tiếng ròi dẫn nàng ấy rời đi. "Tham kiến Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ mẫu." Nhìn thấy Hoàng thượng, chờ cho tất cả mọi người trong điện đã rời đi, Thẩm Trí Viễn mới bước lên, cung kính hành lễ.
"Hài tử ngoan! Lúc không có người ngoài cũng không cần hành lễ".
Hoàng đế ôn hòa nói, sau đó phẩy tay, bảo Thẩm Trí Viễn ngồi vào một vị trí: "Trời không còn sớm nữa, ngươi cũng không muốn ở lại trong cung cùng dùng bữa, vậy trẫm cũng không miễn cưỡng, chỉ là ngươi hãy nhận lấy khóa ngọc này".
"Khóa ngọc này quá mức quý trọng, tôn nhi không thể nhận".
Nhìn khóa trường mệnh trong suốt, sáng long lanh, Thẩm Trí Viễn có thể nhìn thấy giá trị của nó, đây tuyệt đối là một bảo ngọc có giá trị liên thành.
"Không. Khóa ngọc này chính là vật quan trọng để phụ thân ngươi chứng minh được thân phận của mình nên nhất định ngươi phải mang về, giao cho phụ thân ngươi, bảo hắn giữ gìn cho kỹ." Hoàng đế lắc đầu giải thích.
"Hóa ra là như vậy".
Hiểu được nguyên nhân, đương nhiên Thẩm Trí Viễn không tiếp tục từ chối nữa, hắn nhận lấy khóa ngọc, cất cẩn thận vào ngực áo mình.
"Khóa ngọc này cực kỳ quan trọng, ngươi phải bảo vệ cho kỹ, tuyệt đối không được để mất, càng phải cẩn thận người có ý đồ đoạt mất".
Hoàng đế trịnh trọng dặn dò Thẩm Trí Viễn: "Ngoài ra ngươi phải nhớ tạm thời phải giữ kín bí mật này, kể cả với mấy người Lâm Chấn cũng không được nói".
"Vâng, tôn nhi hiểu." Thẩm Trí Viễn biết tính nghiêm trọng trong này, hắn trịnh trọng gật đầu.
"Được rồi, sắc trời không sớm nữa, ngươi mau trở về đi! Đừng để họ chờ lâu!"
Hoàng đế dặn dò Thẩm Trí Viễn một câu, sau đó nói với Lý công công: "Lý công công, ngươi lấy áo choàng lông chồn tía kia của trẫm ra đây, ban cho tiểu tử này, đoạn đường này hắn đã khổ cực, lại bị bệnh."
"Vâng!"
Nghe vậy Lý công công hơi hoảng hốt, sau đó vội vàng chạy vào trong lấy chiếc áo choàng đó ra.
Chiếc áo này có màu sắc sáng bóng, cực kỳ đẹp, lông tơ dày dặn, sáng óng ánh, tuy nhìn thấy nửa mới nửa cũ là vậy nhưng lại làm hiện ra vẻ đẹp khiến người ta phải giật mình, xem ra chiếc áo choàng này cũng là một cực phẩm.
"Nào, trẫm phủ thêm cho ngươi." Với những vật thế này nhưng Hoàng để lại không hề cảm thấy tiếc, sau khi nhận lấy, y tự mình phủ thêm cho Thẩm Trí Viễn.
Nhìn thấy hoàng đế choàng áo cho Thẩm Trí Viễn, Lý công công đứng một bên đang vô cùng cảm khái, mà nhiều hơn nữa chính là lòng hâm mộ.
Lông chồn tía này được lấy từ trong rừng sâu núi thằm giữa Bạch Trường Sơn và Hắc Long Giang, lông chồn tía vô cùng hiếm, một bộ lông chồn tía còn không đủ xỏ một bàn chân, giống như chiếc áo choàng trên người Thẩm Trí Viễn hiện tại, ít nhất phải hơn sáu mươi bộ mới có thể làm thành, hàng năm tiến cống cũng không nhất định có được một chiếc thế này, tính hết ở Nam Minh, tuyệt đối sẽ không vượt quá mười ngón tay. "Tạ Hoàng Thượng."
Áo khoác vừa mặc lên người thì Thẩm Trí Viễn lập tức cảm thấy khí lạnh quanh người bay hết, ấm áp không thể nói nên lời.
Hắn đương nhiên biết áo khoác này trân quý, được làm từ lông chồn tía này, vừa ấm vừa đẹp, lại không thấm nước, tuyết rơi vào cũng lập tức tự tiêu tan, thứ quý giá như vậy, người bình thường cũng không thể nào thấy được.
Nhưng hắn hiểu đây là Hoàng Đế, người làm trưởng bối muốn biểu đạt sự quan tâm, nên cũng không cự tuyệt mà mỉm cười nhận lấy.
"Được rồi, đi đường cẩn thận."
Vỗ bả vai của Thẩm Trí Viễn xong, cuối cùng Hoàng Đến mới phân phó Lý công công đưa mấy người Thẩm Trí Viễn ra khỏi cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận