Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ

Chương 489: Va Chạm

Chương 489: Va ChạmChương 489: Va Chạm
"Pằng..."
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng súng cực kỳ chói tai.
"Đây là âm thanh của súng điểu thương (súng hỏa mai)!"
Mới vừa rồi, Thẩm Bích Thấm nghe nói hình như có quan binh cầm theo súng điểu thương đến đây để tiêu diệt lũ thổ phỉ này, ban đầu nàng còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ có vẻ như đây là sự thật.
Nghĩ đến đây, Thẩm Bích Thấm càng ra sức chạy xuống chân núi.
"Tư Lãnh, chỗ này giao lại cho ngươi, †a lên đó trước."
Nhìn thấy mãi vẫn chưa tấn công lên núi được, Quý Hiên Dật mất kiên nhẫn, quay đầu ra lệnh cho Quý Tư Lãnh xong lập tức một định tự mình chạy đến trên núi trước. "Gia, gia không thể đi một mình được!"
Quý Tư Lãnh đang muốn nói gì thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy như bay về phía bọn họ, trong lòng lập tức vui mừng nói: "Gia, là Thẩm cô nương, đó là Thẩm cô nương."
"Nha đầu."
Nhìn theo hướng mà Quý Tư Lãnh chỉ, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đang chạy về phía này, trong lòng Quý Hiên Dật lập tức cảm thấy mừng như điên, vội vàng dùng khinh công lao về phía Thẩm Bích Thấm.
"Án
Thấm Bích Thấm vốn dĩ đang ra sức chạy đột nhiên bước hụt một bước, khuyu xuống đất, nàng vốn nghĩ muốn đứng lên tiếp tục chạy, nhưng mà lúc này hai chân đã nặng như rót chì, không thể nào nhúc nhích thêm một bước nào được nữa, lúc này Thẩm Bích Thấm mới phát hiện ra chân trái của nàng đã mất cảm giác từ lúc nào.
"Lần này để xem mày chạy được đi đâu."
Xa xa nhìn thấy Thẩm Bích Thấm té ngã, Lâm Xuân nở nụ cười dữ tợn, tăng tốc chạy về phía Thẩm Bích Thấm.
"Pằng pằng."
"Chết tiệt, đằng trước có quan binh!"
"Nha đầu."
Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên vô số tiếng súng, một nhóm thị vệ đi theo sau Quý Hiên Dật từ phía đối diện chạy nhanh về phía này.
Nhìn thấy Quý Hiên Dật và đám quan binh càng ngày càng gần, hai mắt Lâm Xuân đỏ bừng tức giận, không quan tâm gì nữa, mở miệng ra lệnh cho tên sơn tặc phía sau nói: "Bắn tên, giết chết con tiện nhân đó cho tal" "Vút vút..."
Theo lệnh của Lâm Xuân, trong lúc nhất thời vô số mũi tên bay rậm rạp bay nhanh về phía Thẩm Bích Thấm.
Vụ tấn công quá mức đột nhiên, lúc này Thẩm Bích Thấm không hề có chuẩn bị, hoàn toàn không thể tránh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn những mũi tên kia bay về phía mình, trong lòng nàng âm thầm hối hận, có lẽ ngay từ đầu nàng nên trực tiếp giết chết Lâm Xuân trong phòng giam thì hơn, như vậy thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện rắc rối như vậy.
"Nha đầu."
"Thấm Nhi, cẩn thận!"
Đúng lúc này, có hai giọng nói đột nhiên vang lên, một giọng phát ra từ phía sau của Lâm Xuân, một giọng vang lên bên cạnh Thẩm Bích Thấm.
Thẩm Bích Thấm chỉ cảm thấy cả người nghiêng sang một bên, sau đó cả người rơi vào trong một vòng tay ấm áp, một mùi trâm hương quen thuộc xông vào mũi nàng, Thẩm Bích Thấm chỉ ngửi một cái đã nhận ra là Quý Hiên Dật.
"Keng keng keng..."
Ngay sau đó Quý Tư Lãnh từ bên cạnh nhảy xuống chắn trước mặt hai người họ, dừng cây đao trong tay chém vào phát, chặt đứt tất cả những mũi tên đang bay về phía này.
Nhìn thấy lần bắn này không thành công, mấy tên cung thủ kia nhanh chóng rút tên từ trong ống đựng tên ra, định tiếp tục bắn tên thêm lần nữa.
"Xoẹt xoẹt..."
Trước khi những tên cung thủ đó kip giương cung bản, Quý Tư Lãnh đã tiến lên tấn công, hắn lao nhanh về phía trước, xoay đao, nhắm vào cổ họng của những kẻ kia, vung lên một cái xẹt ngang qua cổ họng của chúng.
"Phụt..."
Đao khí lóe lên, đầu của những kẻ bắn cung kia bị hất tung lên trời, máu từ trong cổ phun ra, bắn tung tóe khắp nơi.
"Mày cho rằng mày có thể chạy được sao?"
Nhìn thấy tình hình không ổn, Lâm Xuân đang muốn chạy đi, nhưng lại không ngờ được sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng như từ trong hầm băng ra.
"Phụt...
Lâm Xuân còn chưa kịp định thần lại thì một giây sau đầu và người của hắn ta đã bị chia đôi hai nửa.
"Nha đầu, nàng không sao chứ?" Quý Hiên Dật ôm lấy vai của Thẩm Bích Thấm lo lắng hỏi.
"Ta không sao." Thẩm Bích Thấm lắc đầu, tỏ ý nói hắn đừng quá lo lắng. "Như vậy là tốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận