Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ

Chương 273: Trái Tim Rung Động

Chương 273: Trái Tim Rung ĐộngChương 273: Trái Tim Rung Động
"Đây là sương sáo ướp lạnh sao? Hình như không giống với trước đó lắm?" Quý Hiên Dật nhanh chóng phục hồi lại tinh thân, có chút khó hiểu nhìn về phía Thẩm Bích Thấm.
"Mùi vị của hai loại này thực ra rất giống nhau, chỉ là bây giờ đã có cửa hàng, món ăn cũng cần khác so với trước đây, cho nên tôi đã bỏ chút công sức vào việc trang trí."
Thẩm Bích Thấm mỉm cười giải thích với Quý Hiên Dật: "Làm như vậy có thể giúp thực khách đồng thời thể nghiệm cảm giác hưởng thụ về mặt vị giác và thị giác."
Thực ra, nếu rắc thêm một ít đậu phộng giã nhỏ lên trên thì ăn sẽ thấy ngon hơn, có hương vị rất đặc biệt.
Chỉ tiếc hiện tại Nam Minh mặc dù cũng có đậu phộng, nhưng chúng chưa được phổ biến, là một đồ vật rất quý hiếm, nàng nhớ kiếp trước, mãi cho đến cuối thời kỳ Càn Long, đậu phộng vẫn là món ăn hiếm có trong yến tiệc, vì vậy bây giờ cho dù nàng muốn mua cũng không mua được.
"Thẩm cô nương quả nhiên là người huệ chất lan tâm (*chỉ người có phẩm đức nghe cao nhã, thanh khiết), vậy mà lại có thể kết hợp các kỹ năng nấu ăn vận dụng vào làm món điểm tâm ngọt, thật sự khiến người cảm thấy bội phục." Sau khi Quý chưởng quầy nghe xong những lời kia của Thẩm Bích Thấm, ông ấy lập tức lên tiếng tán thưởng.
Là chướng quầy của một tửu lâu, Quý chưởng quầy tất nhiên hiểu rõ tiêu chí để đánh giá một món ăn, chỉ có món ăn đầy đủ sắc, hương và vị mới là món ăn ngon nhất.
"Quý chưởng quây quá khen rồi." Thẩm Bích Thấm mỉm cười nói.
Phong thái bình tĩnh ung dung, không khiêm tốn cũng không siểm nịnh, thái độ không kiêu ngạo không khép nép như vậy khiến Quý chưởng quầy lại lân nữa cảm thán, vị Thẩm cô nương này cho dù về phương diện tâm tư hay làm người xử thế đều cực kỳ sắc bén, đây thực sự là điều một tiểu cô nương 9 tuổi có thể có được sao?
"Thấm Nhi, đây là món ăn mà ngươi mới nghiên cứu ra sao? Hình như gọi là bánh trứng hấp đúng không?” Vẻ mặt của Quý Tư Linh tràn đây mong đợi nhìn bánh trứng hấp, hỏi Thẩm Bích Thấm.
"Đúng vậy, đây là loại điểm tâm mới của cửa hàng chúng tôi, các vị nếm thử xem, sau đó giúp tôi đưa ra đánh giá." Thẩm Bích Thấm nói xong thì quay sang chớp mắt với Thẩm Trí Viễn một cái, nói: "Nhị ca, nhanh cắt bánh kem chia cho mọi người thưởng thức đi."
"À, được "
Thẩm Trí Viễn lập tức nhận ra ánh nhìn trêu chọc trong mắt của Thẩm Bích Thấm, biết Thẩm Bích Thấm đang tạo cơ hội cho mình lấy lòng mỹ nhân, Mặc dù trên mặt nóng như lửa đốt, nhưng vẫn lấy hết can đảm chia bánh kem cho mọi người.
"Cảm ơn ngươi nhé " Lúc chia đến lượt Quý Tư Linh, nàng ấy lập tức ngẩng mặt lên vui vẻ nói cảm ơn với Thẩm Trí Viễn.
"Khách... khách sáo rồi!" Thẩm Trí Viễn bị nụ cười kia làm rung động, trái tim lập tức đập lỡ một nhịp, ngay cả nói chuyện cũng thành nói lắp.
"Khụ, nhị ca, chúng ta ăn bánh kem đi."
Nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng này của nhị ca nhà mình, trong lòng Thẩm Bích Thấm nói thầm, ngại ngùng đến mức này, thì biết bao giờ mới có thể ôm được mỹ nhân về nhà?
"Ừm, Thấm Nhị, này... món điểm tâm này... Biết nói sao nhỉ, lúc ăn vào sẽ không thấy ngọt quá, nhưng lại rất thơm, đặc biệt còn rất mềm, ẩm, khi ăn xong, cổ họbg cũng không bị khô chút nào, điều quan trọng là sau khi ăn nó xong trong miệng vẫn còn lưu lại một dư vị rất đặc biệt."
Quý Tư Linh trợn tròn hai mắt, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc: "Khiến người ta ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa, ta chưa từng ăn một loại điểm tâm nào đặc biệt như vậy đấy, rất ngon!"
"Tâm Vũ tiểu thư quá lời rồi, không khoa trương đến mức vậy đâu." Nhìn dáng vẻ khoa trương của Quý Tư Linh, Thẩm Bích Thấm không nhịn được cười nói.
"Không phải thế, nó thực sự rất ngon, Tam đường ca, Quý chưởng quầy, hai người nói món ăn này ngon hay không ngon?” Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm nghỉ ngờ phán đoán của mình, Quý Tư Linh lập tức hỏi hai người Quý Hiên Dật và Quý chưởng quây. "Quả thực rất ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận