Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ

Chương 474: Là Tiểu Phúc Tỉnh

Chương 474: Là Tiểu Phúc TỉnhChương 474: Là Tiểu Phúc Tỉnh
Thẩm Triệu thị cũng xem đến vành mắt đỏ hoe, bà cũng biết về những chuyện Thẩm Bích Ngọc đã trải qua, vẫn luôn đau lòng cho nàng, hiện giờ bà thấy Thẩm Thủ Nghĩa yêu thương Thẩm Bích Ngọc như thế, trong lòng cũng rất vui mừng.
"Đây là tất nhiên."
Lần này Thẩm Bích Thấm rất thống khoái gật đầu, sau đó cười tủm tỉm với Thẩm Thủ Nghĩa,;Phụ thân, hôm nay nhà chúng ta xem như song hỷ lâm môn, thôn trang kia đã giao dịch thành công, đây là khế đất."
"Mua thôn trang thật à!"
Nghe Thẩm Bích Thấm nói vậy khiến Thẩm Kỳ Viễn kinh ngạc thốn lên, nàng tiến đến trước mặt Thẩm Thủ Nghĩa, những người khác cũng hưng phấn tiến lên, chỉ có Thẩm Đại Võ và Thẩm Triệu thị hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Một trăm mẫu đất, Thấm Nhi à, chẳng lẽ phụ thân đang nằm mơ?"
Tiếp nhận khế đất, sau khi đọc rõ nội dung bên trong, vành mắt Thẩm Thủ Nghĩa lập tức đỏ hoe, đôi tay run nhè nhẹ.
Một trăm mẫu đất, nếu là ngày xưa, ông nằm mơ cũng không dám nghĩ, hiện giờ cứ như vậy nằm trong tay ông, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không chân thật.
"Thật sự, trên đó viết rất rõ ràng. Từ hôm nay trở đi, phụ thân chính là đại địa chủ”
Thẩm Bích Thấm cười hì hì nhìn Thẩm Thủ Nghĩa nói,'Thôn trang của nhà mình rất xinh đẹp, chờ phụ thân tịnh dưỡng thân thể xong, tự mình đi nhìn xem."
"Được, được!" Nghe xong Thẩm Bích Thấm nói, Thẩm Thủ Nghĩa khẽ nghẹn ngào liên tục gật đầu.
Tuy Thẩm Thủ Nghĩa là đồng sinh(*), nhưng sau khi kết hôn, mười mấy năm qua đều trồng trọt trên mặt đất, đã nảy sinh tình cảm nồng hậu với vùng đất này, là sự tồn tại mà ông cực kỳ đam mê, hiện giờ nắm trong tay gần trăm mẫu đất, làm sao ông có thể không vui mừng khôn xiết.
(*)Đồng sinhšš#: phàm những ai thi Sinh viên #ñ (Tú tài #2), bất luận tuổi lớn hay nhỏ đều gọi là Nho đồng f§#, theo tập quán gọi là Đồng sinh.
"Thấm nha đầu à, các cháu nói gì đó, sao yêm không hiểu gì?" Thẩm Triệu thị vẻ mặt mờ mịt hỏi.
"Triệu nãi nãi, nhà cháu mua một thôn trang trăm mẫu đất." Thẩm Bích Thấm mỉm cười nói với Thẩm Triệu thị.
"Gì? Trăm... Thôn trang trăm mẫu đất?" Thẩm Triệu thị kinh ngạc đứng lên khỏi chỗ ngồi, cảm thấy cả người sắp ngất đi,'Này này..."
Mân Nam nhiều đồi núi, đồng ruộng vốn dĩ ít, mỗi hộ bình quân năm sáu mẫu, có rất nhiều người chỉ có một hai mẫu, một trăm mẫu đất đối với các hộ nông dân là con số trên trời, chỉ có đại địa chủ mới có thể sở hữu.
"Trọng Thành ca, thật là chúc mừng." Thẩm Đại Võ hoàn hồn xong, lập tức vẻ mặt cao hứng chúc mừng Thẩm Thủ Nghĩa.
"Đầu là công lao của Thấm Nhi, nếu không có Thấm Nhị, cả đời này ta cũng chỉ có thể làm một nông dân, làm gì có thể trở thành địa chủ." Thẩm Thủ Nghĩa vẻ mặt cảm khái.
"Cho nên nói, Thấm Nhi chính là phúc tỉnh nhà các cháu!" Thẩm Triệu thị năm lấy tay Thẩm Bích Thấm, vẻ mặt hiền hoà nói. Từ ngày Thẩm Bích Thấm đưa đồ ăn đến cho bà, bà đã xem Thẩm Bích Thấm như ân nhân và cháu gái mà đối đãi, hiện giờ Thẩm Bích Ngọc lại sắp trở thành tức phụ của Thẩm Đại Võ, hai nhà thân càng thêm thân, Thẩm Triệu thị cũng càng nhìn càng thích Thẩm Bích Thấm.
Thẩm Triệu thị hiểu rõ, nếu không phải Thẩm Bích Thấm mang đến sự thay đổi cho Thẩm gia, với hoàn cảnh nghèo rớt mồng tơi của Thẩm Đại Võ, làm gì có nữ tử nào nguyện ý gả cho hắn, càng đừng nói là một cô nương tốt như Thẩm Bích Ngọc.
"Ha ha ha, đúng vậy, phúc tinh, Thấm Nhi chính là tiểu phúc tỉnh của Thẩm gia chúng ta" Thẩm Thủ Nghĩa nghe Thẩm Triệu thị nói, võ tay lên đùi, tán đồng cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận