Hồng Hoang Từ Ngu Công Dời Núi Bắt Đầu

Chương 338: Tuế Hàn Tam Quân

Chương 338: Tuế Hàn Tam Quân
"Cả gan tà ma to lớn, dám tiến vào Hỗn Độn Thế Giới trộm săn Hỗn Độn sinh linh. Các ngươi mau giao ra Hỗn Độn sinh linh, mau chóng trở về Ma giới!"
Thường tại bờ sông đi, nào có không ướt giày. Tại Hỗn Độn Thế Giới đi săn đại năng nhiều lắm, Phương Dương bọn hắn rốt cục gặp phải chuyện giết người đoạt bảo.
Đối phương là ba vị trong Tử Tiêu Cung, Tuế Hàn Tam Quân, Bạch Tùng Đạo Quân, Hàn Mai Đạo Quân, Lục Trúc Đạo Quân.
Bạch Tùng hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt, tay cầm một cây màu vàng nhạt phất trần, khí chất đạm bạc, lại có vài phần dáng vẻ của thượng thiện nhược thủy (*).
Hàn Mai là một đạo giả trung niên, tướng mạo uy nghiêm, tay nắm một thanh như ý, hương mai xông vào mũi, càng hiển lộ ngạo khí của người này.
Lục Trúc thì là một thanh niên, phong mang tất lộ (**), một thanh trường kiếm màu xanh vác trên lưng.
Bất quá, Phương Dương có thể nhìn ra, ba người đang cố gắng bắt chước một ai đó. Bản thân khí chất, dáng vẻ của bọn hắn không phải như vậy.
Thấy một hồi lâu, trong đầu Phương Dương toát ra một từ "Fan cuồng".
Tuế Hàn Tam Quân này cách ăn mặc thế mà lại không khác Tam Thanh là bao, với ba người tổ hợp: già, trung niên, trẻ tuổi, lão giả cầm phất trần, trung niên nhân cầm trong tay như ý, thanh niên thì vác trường kiếm.
Bọn hắn không những ăn mặc giống Tam Thanh, ngay cả khí chất trên thân cũng bắt chước được bảy phần.
Tình huống như vậy, hắn tại Vận Mệnh đại thế giới đã từng gặp qua rất nhiều.
Một số người truy tinh tộc vì có thể làm cho chính mình trở nên càng hoàn mỹ hơn, càng tiếp cận mình thần tượng, liền đem chính mình ăn mặc thành dáng vẻ của thần tượng, đồng thời bắt chước hành vi thói quen, phong cách nói chuyện của thần tượng.
Phương Dương chắp tay đứng đó, ánh mắt bỗng nhiên đảo qua ba người, châm chọc nói: "Từ lúc nào, Hỗn Độn Thế Giới này cũng thành địa bàn của đám người Tiên Đạo các ngươi rồi? Quản trời quản đất, còn muốn quản cả Hỗn Độn?"
Chỉ là ba gã Chuẩn Thánh sơ kỳ đại năng, coi như hắn chưa tấn thăng Hỗn Nguyên Kim Tiên trung kỳ, cũng có thể đánh lui ba người này.
Lời vừa nói ra, Tuế Hàn Tam Quân đều giận dữ.
Ba người cảm thấy nhận lấy vũ nhục to lớn. Ma Đạo là bại tướng dưới tay Tiên Đạo, khi nhìn thấy ba người bọn hắn là đại năng Tiên Đạo, hẳn là phải nhượng bộ mới đúng.
"Ngươi nói cái gì?"
Cầm đầu Bạch Tùng Đạo Quân gằn từng chữ nói ra.
"To gan, vậy mà lại bất kính với giáo chủ!"
Phương Dương còn chưa lên tiếng, Hoằng Huyền Thiên Tôn liền phóng ra một bước, chắn ngang giữa Tuế Hàn Tam Quân và Phương Dương.
Vèo một tiếng, uy thế vô biên từ trên người hắn phát ra, pháp lực trong nháy mắt cuồng bạo, bạo loạn đại đạo pháp tắc xông ra ngoài cơ thể, làm cho Tuế Hàn Tam Quân sắc mặt đại biến.
"Ngươi... chúng ta không có làm gì các ngươi cả, ngươi, ngươi đừng tự bạo. Đừng, chúng ta sai! Được rồi, xin lỗi! Chúng ta đi, chúng ta bây giờ liền đi!"
Tuế Hàn Tam Quân bị dọa đến lông tơ dựng đứng, mặt không còn chút máu.
Hỗn Nguyên Kim Tiên tự bạo, uy lực có thể nghĩ, bọn hắn có thể không cảm thấy, bọn hắn có thể chịu được uy lực cường đại khi Hỗn Nguyên Kim Tiên tự bạo.
Ba người đối với Hoằng Huyền Thiên Tôn liên tục nói xin lỗi, nói xin lỗi xong cũng mặc kệ Hoằng Huyền Thiên Tôn có chấp nhận hay không, co cẳng liền chạy.
"Người này đơn giản chính là một kẻ điên, vô duyên vô cớ liền muốn tự bạo."
"Không so đo với kẻ điên, chúng ta đi."
"Đi đi đi, nếu ngươi không đi liền không kịp mất."
Ba người tại lúc chạy trốn, cũng không quên dùng thần thức thống mạ Hoằng Huyền Thiên Tôn.
Phương Dương nhìn ba người đào tẩu, vừa không có đuổi theo giết, cũng không để Hoằng Huyền Thiên Tôn đi ngăn cản.
"Giáo chủ, cứ như vậy mà thả bọn họ đi?"
Hoằng Huyền Thiên Tôn không cam lòng gián đoạn tự bạo, đi đến trước mặt Phương Dương hỏi.
Hắn rất muốn tự bạo, pháp thân bộ này hắn một khắc cũng không muốn.
Phương Dương ánh mắt nhìn thẳng phía trước, thản nhiên nói: "Bọn hắn đi không nổi."
Sau đó, Hoằng Huyền Thiên Tôn liền thấy, trong mắt Phương Dương chiếu rọi ra ba đạo bóng dáng màu xám.
Phương Dương bất động, hư không một trận ầm vang, ba đạo lưu quang bay ngược trở về, rơi xuống dưới chân của hắn.
"A!"
Liên tục ba tiếng kêu thảm thiết, Tuế Hàn Tam Quân hiện ra hình thể.
Lúc này ba người, trên thân chi chít quấn quanh lấy một loại đường cong. Đường cong triền miên, đem ba người bao lấy trong một cái kén lớn. Trên mặt ba người đều là thần sắc hoảng sợ, không thể động đậy, ngay cả tròng mắt cũng không thể di chuyển.
Phương Dương ngón tay nhất câu, ba người hóa thành ba đám quang mang, rơi vào lòng bàn tay của hắn.
"Một chiêu?"
Hoằng Huyền Thiên Tôn trong miệng khẽ phun ra hai chữ này, ánh mắt kinh hãi.
Hắn vẫn luôn đứng bên người Phương Dương, nhưng, hắn hoàn toàn không thể nhìn ra Phương Dương làm thế nào xuất thủ.
Phương Dương tự mình giải thích: "Chờ ngươi lĩnh ngộ ra nhân quả pháp tắc, ngươi liền hiểu rõ mọi chuyện."
Hoằng Huyền Thiên Tôn tuy tu luyện nhân quả báo ứng pháp thân, thế nhưng, hắn vẫn chưa lĩnh ngộ ra nhân quả pháp tắc. Vừa rồi, Phương Dương vận dụng nhân quả pháp tắc, làm cho ba người tự mình chui đầu vào rọ.
Ai bảo bọn hắn xuất hiện tại trước mặt Phương Dương, còn ý đồ cướp đoạt bảo vật.
Nơi này là Hỗn Độn Thế Giới, cũng không phải Hồng Hoang. Ra khỏi Hồng Hoang, còn muốn đem những việc trong Hồng Hoang áp đặt ra bên ngoài, người như vậy nếu không bắt, chẳng lẽ để lại ăn tết?
"Giáo chủ, thuộc hạ cho dù là lĩnh ngộ ra nhân quả pháp tắc, cũng không thể làm được như giáo chủ nhẹ nhàng như vậy."
Hoằng Huyền Thiên Tôn cười khổ nói.
Phương Dương khi vẫn còn là Hỗn Nguyên Kim Tiên sơ kỳ, đã có thể ung dung bắt hắn. Hiện tại Phương Dương đã tu luyện tới Hỗn Nguyên Kim Tiên trung kỳ, hắn đều không thể tưởng tượng nổi Phương Dương cường đại đến mức nào.
Hắn suy nghĩ không có sai lầm.
Phương Dương tu thành lực lượng đại đạo sau, pháp lực đã thăng tiến đến một mức độ không thể tưởng tượng. Phàm là những người có cảnh giới thấp hơn hắn, đều không thể thoát khỏi tay hắn.
Bàn Cổ Đại Thần lấy một địch 3000, tuy Phương Dương tu luyện tiên thiên Bàn Cổ pháp tướng không thể so sánh với Bàn Cổ Đại Thần, nhưng cũng dần dần dựa sát vào một nhân vật chân chính.
"Đi, chúng ta tiếp tục đi bắt Hỗn Độn sinh linh."
Mang theo Hoằng Huyền Thiên Tôn vẫn rất có ích lợi.
Vạn nhất gặp được những kẻ hung ác như Côn Bằng lão tổ, Minh Hà Lão Tổ, hắn có thể để Hoằng Huyền Thiên Tôn tự bạo, tranh thủ thời gian cho bản thân chạy trốn.
Người trước trồng cây người sau hái quả, Bàn Cổ Đại Thần không có uổng phí khi bỏ mạng. Bởi vì trận chiến kia, những tồn tại cường đại trong Hỗn Độn đều biến mất, sinh linh của Hồng Hoang thế giới có thể tùy tâm sở dục đi lại trong Hỗn Độn.
Thời gian nhanh chóng đến 2800 năm sau.
Lúc này, Phương Dương tổng cộng thu hoạch được hai cái Hỗn Độn sinh linh: một đóa Hỗn Độn hoa ăn thịt người và một đầu Hỗn Độn Thần Tượng.
Hai cái Hỗn Độn sinh linh này tu vi đều không cao, chỉ có Đại La Kim Tiên tu vi, Hoằng Huyền Thiên Tôn trong nháy mắt liền trấn áp.
"Giáo chủ, có một câu, thuộc hạ không biết có nên nói hay không."
Hoằng Huyền Thiên Tôn muốn đánh trống rút lui.
Bọn hắn tiến vào Hỗn Độn mấy ngàn năm, chỉ bắt được hai cái Hỗn Độn sinh linh cảnh giới Đại La Kim Tiên, thu hoạch thực sự quá ít ỏi.
"Nếu không biết, vậy liền không cần nói."
Phương Dương nhàn nhạt liếc nhìn Hoằng Huyền Thiên Tôn một chút.
Hoằng Huyền Thiên Tôn không quản lý việc nhà nên không biết củi gạo đắt đỏ, Hỗn Độn sinh linh cấp bậc Đại La Kim Tiên thì sao chứ, nếu mang đi đấu giá ở Hoàng Lâu, làm theo có thể đổi được một kiện tiên thiên Linh Bảo.
"Côn Bằng, buông xuống tế phẩm!"
Một tiếng gào thét kinh thiên bỗng nhiên vang lên trong không gian Hỗn Độn, không biết từ không gian xa xôi nào truyền đến. Trong thanh âm, lộ ra vô biên phẫn nộ.
Sau đó, Phương Dương liền thấy, một con đại điểu to lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi vạch phá Hỗn Độn, toàn thân bao quanh trong địa hỏa phong thủy loạn lưu vốn chỉ sinh ra khi khai thiên tích địa, phóng về phía Hồng Hoang thế giới.
"Bạch Trạch, các ngươi mặc kệ cừu hận năm đó, lần nữa đầu nhập vào hậu duệ của Đế Tuấn, ta sẽ không để cho các ngươi được như ý."
Côn Bằng lão tổ đáp lại một tiếng sau, đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng, trong chớp mắt liền vượt qua khoảng cách của một tòa đại thế giới.
Thượng Cổ cự phách, khủng bố như vậy!
(*) Thượng thiện nhược thủy: Đạo của bậc thượng thiện giống như nước. Nước mang lại lợi ích cho vạn vật mà không tranh giành, luôn ở chỗ mà mọi người ghét, nên gần với đạo.
(**) Phong mang tất lộ: bộc lộ hết tài năng, sự sắc sảo ra bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận