Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 508: Tiến quân Thanh Hà





Bạch Cảnh và Lâm Phong là hai đại tướng tâm phúc tả hữu của Quách Huyến, mà Trương Công Cẩn lại là tâm phúc của La Nghệ, bởi vì La Nghệ và Quách Huyến đối địch, quan hệ của Trương Công Cẩn và Bạch Cảnh tự nhiên cũng trở nên ác liệt, Trương Công Cẩn không muốn chào hỏi với Bạch Cảnh liền đứng dậy rời đi.
Bạch Cảnh ngồi xuống bên cạnh La Thành, cười nói:
- Ta muốn cảm tạ công tử đã cứu ta hai lần!
- Tiện tay mà thôi, tướng quân không cần để trong lòng.
La Thành cười cười lại hỏi:
- Có tin tức của Lâm tướng quân rồi sao?
Bạch Cảnh gật gật đầu:
- Có binh sĩ thấy y chết ở trong loạn quân của Cao Sĩ Đạt.
Nụ cười trên mặt La Thành lập tức biến mất, thật lâu sau, y thở dài:
- Lần thất bại này đúng là một đả kích lớn đối với quân U Châu, nếu xử lý không tốt, chỉ sợ quân U Châu khó mà gượng dậy nổi.
Y lại nhìn chăm chú vào Bạch Cảnh nói:
- Bạch tướng quân có tính toán gì không?
La Thành biết rất rõ ràng rằng Bạch Cảnh sẽ không sẵn lòng góp sức cho phụ thân mình, y tất nhiên sẽ không dẫn quân rời khỏi U Châu.
Bạch Cảnh trầm ngâm một chút nói:
- Hầu Quân Tập từng khuyên ta cùng y đi gia nhập vào quân của Lý Uyên.
La Thành ngẩn ra:
- Hầu tướng quân đi gia nhập vào quân Lý Uyên sao?
- Hẳn là vậy đi! Y cảm thấy bản thân không tội mà phải chịu quở trách, liền không muốn dốc sức vì đô đốc nữa, xế chiều hôm trước y khuyên ta đi Thái Nguyên cùng y, tuy nhiên ta cự tuyệt, sau đó ta cũng không có nhìn thấy y, phỏng chừng y đã đi rồi.
- Hiện tại Bạch tướng quân muốn gia nhập vào quân Lý Uyên sao?
Bạch Cảnh cười khổ một tiếng nói:
- Nghe nói quý tộc Quan Lũng rất coi trọng huyết thống, không phải người Quan Lũng thì không trọng dụng, mà ta lại xuất thân là sĩ tộc Hà Bắc, gia nhập vào quý tộc Quan Lũng thì có tiền đồ gì chứ!
La Thành ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Không bằng ta chỉ cho tướng quân một con đường sáng!
- Công tử xin nói!
- Tại sao Bạch tướng quân lại không nghĩ đến xin góp sức cho Trương Huyễn chứ?
Bạch Cảnh do dự chốc lát nói:
- Chỉ là ta và hắn không quen biết, hơn nữa đệ đệ Bạch Tín Dương trong gia tộc của ta đắc tội với hắn, ta sợ hắn không muốn dùng ta.
La Thành khẽ mỉm cười:
- Tướng quân quá coi thường hắn rồi, Trương Huyễn là ai, sẽ để một chút việc nhỏ như hạt vừng của Bạch Tín Dương ở trong lòng sao? Như vậy đi! Ta với hắn rất có giao tình, ta viết một phong thư đề cử tướng quân, tin tưởng hắn sẽ dùng tướng quân.
Bạch Cảnh mừng rỡ khom mình thi lễ:
- Đa tạ công tử!
Sau một lúc lâu nghỉ ngơi, La Thành và Trương Công Cẩn tiếp tục suất quân bắc thượng đi U Châu. Bạch Cảnh thì quyết định không trở về U Châu nữa, y dẫn hai nghìn người đi đường vòng xuôi nam, đi đến quận Thanh Hà.
~~~~
Không lâu sau khi đại quân Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt bắc thượng, Trương Huyễn dẫn một vạn quân đội tiến vào quận Thanh Hà. Hiện tại hắn vừa mới trở về Thanh Châu, việc cấp bách chính là củng cố căn cơ ở Thanh Châu của mình. Một lần nữa khôi phục sự khống chế của mình đối với Thanh Châu, đồng thời khai thông liên hệ với quận Đông Hải.
Vì vậy hắn còn chưa có tính toán tiến công lên Hà Bắc, nhưng hắn lại nhất định phải thiết lập một chiếc cầu ở Hà Bắc. Mà quận Thanh Hà chính là điểm dừng chân thích hợp nhất của hắn.
Mặt khác cùng giữ chức thông thủ Thanh Hà giống hắn, người tiến vào chiếm giữ quận Thanh Hà hiển nhiên là Lý Thành Chương. Về phương diện khác, quận Thanh Hà vẫn là địa bàn của Trương Kim Xưng, dân sinh khó khăn. Nhân khẩu rất thưa thớt, khó có thể nuôi quân. Bất kể là Đậu Kiến Đức hay là Cao Sĩ Đạt cũng sẽ không cảm thấy có hứng thú, tiến đến chiếm giữ quận Thanh Hà không đụng chạm đến ích lợi của bản thân hai người này.
Điều quan trọng hơn là, một khi hắn đứng vững tại quận Thanh Hà này, sẽ không sợ loạn phỉ Hà Bắc tấn công Thanh Châu.
Đương nhiên, tiến vào chiếm giữ quận Thanh Hà cũng phải chú ý, Trương Huyễn cũng không muốn chiếm giữ toàn bộ, từng huyện của quận Thanh Hà đều phải đóng quân, hắn chỉ cần bắt lấy một điểm, mà điểm đó chính là huyện Cao Đường.
Huyện Cao Đường nằm giáp với Hoàng Hà, nước trong sông chảy qua bên cạnh huyện thành, khiến Hoàng Hà và kênh Vĩnh Tế thông thương với nhau, tiến lên có thể xâm nhập vào bên trong quận Thanh Hà, thối lui có thể nhanh chóng tiến vào Hoàng Hà, điều này khiến cho vị trí của huyện Cao Đường vô cùng ưu việt, Vương Thế Sung đã từng đóng quân đội tại đây.
Huyện Cao Đường là một huyện lớn, thành trì chu vi hai mươi dặm, đồng thời cũng là huyện thành trong quận Thanh Hà có vài nơi không bị Trương Kim Xưng tàn sát, nhân khẩu ước chừng hai vạn người, tuy rằng so với số dân cư của một huyện lớn tại Thanh Châu thì không đáng nhắc đến, nhưng đối với quận Thanh Hà tổn thương nghiêm trọng mà nói, số dân trong huyện đã là lớn rồi.
Một vạn đại quân tiến vào trong quân doanh huyện Cao Đường, quân doanh là nơi Vương Thế Sung xây dựng, ở tại thành nam, chiếm chừng hai nghìn mẫu đất, nhiều nhất có thể chứa hai vạn quân đội, quân đội của Trương Huyễn đến được dân chúng huyện Cao Đường nhiệt liệt hoan nghênh, gần như tất cả mọi người đều ra ngoài thành nghênh đón, khua chiêng gõ trống, trên các đường phố đều hoan nghênh tướng sĩ quân Tùy tiến vào huyện Cao Đường, hơn nữa mười gia đình giàu có cùng nhau mở tiệc chiêu đãi Trương Huyễn, tuy nhiên Trương Huyễn lại không có thời gian đi tiệc chiêu đãi, khéo léo từ chối ý tốt của nhóm nhà giàu.
Việc cấp bách hiện tại của Trương Huyễn là thành lập phòng ngự trong huyện thành, trước đó vẫn chưa đạt thành thỏa hiệp với quân phản loạn, đại quân của Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức có thể giết lại quận Thanh Hà bất cứ lúc nào.
Buổi sáng hôm nay, một đám quan viên văn võ đi tuần tra phòng ngự trong thành cùng với Trương Huyễn, Trương Huyễn đi qua vài bước trên đầu thành, cười nói với mọi người:
- Cũng không tệ lắm, tường thành rộng hai trượng, thoạt nhìn coi như vững chắc.
Binh tào tham quân Thôi Nguyên Hàn bên cạnh cười nói:
- Lúc trước Trương Kim Xưng công chiếm các huyện Thanh Hà, quận nha quận Thanh Hà buộc phải dời đến huyện Cao Đường, Dương quận thừa đã từng tu sửa tường thành huyện Cao Đường, tường thành nâng cao năm thước, đại soái nhìn xem, gạch trên tường thành này, trên cơ bản đều là mới đấy.
Trương Huyễn vỗ vỗ từng khối gạch thành kiên cố, lại ló đầu quan sát sông đào bảo vệ thành phía dưới, trong lòng đánh giá một chút, tường thành cao ít nhất hai trượng năm thước, sông đào bảo vệ thành chiều rộng hai trượng, miễn cưỡng có thể phòng ngự rồi.
- Ta nói sao huyện Cao Đường như chuẩn bị chiến tranh, hóa ra là vừa xây mới, vậy cầu treo của cửa thành và sông đào bảo vệ thành thế nào?
Trương Huyễn lại hỏi.
Tôn Giản bên kia khom người nói:
- Thuộc hạ vừa mới xem qua, cũng đều là mới cả, dùng lá sắt bao bọc cửa, có thể chống đỡ lực tấn công nghìn cân.
Trương Huyễn thực hiện lời hứa, bổ nhiệm Tôn Giản làm quận thừa Thanh Hà, bởi vì Trương Huyễn là thông thủ Thanh Hà, trên thực tế liền do Tôn Giản nắm giữ chính vụ quận Thanh Hà, tuy rằng trước mắt chỉ khống chế một huyện Cao Đường, nhưng quân Tùy sớm hay muộn cũng sẽ khống chế toàn bộ quận, vì vậy Tôn Giản cũng thỏa thuê mãn nguyện, muốn làm lớn một trận tại quận Thanh Hà.
Trương Huyễn cũng nhìn ra Tổn Giản thỏa thuê mãn nguyện, liền cười hỏi:
- Tôn quận thừa tính toán làm cái gì trước tiên?
Tôn Giản liền vội vàng khom người nói:
- Đầu tiên thuộc hạ muốn khôi phục trật tự huyện Cao Đường, đồng thời kiểm kê ruộng đất trong phạm vi năm mươi dặm.
- Vì sao phải vội vã kiểm kê ruộng đất?
Trương Huyễn không hiểu hỏi.
- Nếu thuộc hạ đoán không lầm, rất nhanh sẽ có một lượng lớn dân chúng từ các nơi quận Thanh Hà hội tụ tại huyện Cao Đường, nhất là dân chúng bị Vương Thế Sung cưỡng chế rời khỏi quận Thanh Hà, bọn họ nhất định sẽ tìm kiếm chỗ an toàn, huyện Cao Đường có đại soái trông giữ, liền chính là nơi an toàn nhất, thuộc hạ phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị đất thật tốt, để sau kịp thời canh tác lúa mì.
Trương Huyễn gật đầu tán thành, không hổ chính là quan viên do mình cân nhắc, rất có kinh nghiệm, cũng suy xét chu đáo, hắn liền cười nói:
- Nếu cần quân đội hỗ trợ, Tôn quận thừa cứ việc nêu ra yêu cầu.
- Đa tạ đại soái!
Đúng lúc này, một gã kỵ binh từ xa xa hối hả chạy tới, ở dưới tường thành hô to:
- Đại soái, có tình hình cần bẩm báo!
Trương Huyễn thò đầu ra hỏi:
- Chuyện gì?
- Từ phương bắc một đội quân Tùy đi đến, ước chừng hai nghìn người, tướng lĩnh cầm đầu là đại tướng Bạch Cảnh của U Châu, y nói tiến đến gia nhập vào quân đội của Tướng quân!
Trương Huyễn gật gật đầu, ngày hôm qua hắn cũng đã nhận được tình báo, quân đội của Quách Huyến bị quân đội của Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức đánh tan, hầu như toàn quân hai vạn người bị giết, chỉ có mấy nghìn người chạy ra, Quách Huyến cũng chết ở trong loạn quân.
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Trương Huyễn cũng không cảm thấy áy náy, hắn đã phái người đi báo tin cho Quách Huyến, để y không nên tham luyến tiền tài, nhưng Quách Huyến vẫn chết trong sự tham lam của chính mình, chết không có gì đáng tiếc, chỉ đáng tiếc cho hai vạn đại quân tinh nhuệ của U Châu.
Trương Huyễn lập tức quay đầu nói với Bùi Hành Nghiễm:
- Nguyên Khánh hãy thay mặt ta đi nghênh đón Bạch tướng quân đến đi.
- Ty chức tuân lệnh!
Bùi Hành Nghiễm thi lễ, đi xuống thành.
Kỵ tào tham quân Lý Thanh Minh bên cạnh cười nói:
- Thuộc hạ cũng đi! Thuộc hạ với gia tộc Bạch thị rất quen thuộc, có quen biết với Bạch tướng quân.
Trương Huyễn vui vẻ nói:
- Đương nhiên có thể!
Lý Thanh Minh cũng vội vàng đi, nửa canh giờ sau, Bùi Hành Nghiễm và Lý Thanh Minh dẫn Bạch Cảnh đi đến huyện Cao Đường, Trương Huyễn đã chờ ở ngoài cửa thành.
Bạch Cảnh dĩ nhiên cũng nhận ra Trương Huyễn, lúc trước khi Trương Huyễn dẫn dắt Quách Huyến tiêu diệt sào huyệt của Lư Minh Nguyệt ở Tả Hoàng sơn, Bạch Cảnh cũng ở trong đội ngũ.
- Ty chức Bạch Cảnh tham kiến đại soái, nguyện vì đại soái góp sức!
Bạch Cảnh tiến lên quỳ một gối hành lễ nói.
Trương Huyễn vội vàng nâng y dậy, nói lời trấn an, để Bùi Hành Nghiễm trước tiên dẫn hai nghìn quân đang mệt mỏi vào quân doanh nghỉ ngơi, Bạch Cảnh lấy thư đề cử của La Thành ra, Trương Huyễn xem qua rồi cười hỏi:
- Sao Ngọc lang lại không đi cùng Bạch tướng quân?
- Y trở về giao lệnh với phụ thân rồi, y nói sau này sẽ tìm đến đại soái.
Trương Huyễn gật gật đầu, lại hỏi:
- Đến tột cùng Quách đô đốc chết như thế nào? Y có hai vạn quân tinh nhuệ, dù không thể đánh bại Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt liên kết, nhưng ta cảm thấy phá vây hẳn là không có vấn đề gì, làm sao lại thua thảm hại như vậy?
Bạch Cảnh thở thật dài nói:
- Quả thật đã thoát vòng vây, nhưng chỉ sợ đại soái cũng không nghĩ đến, chúng ta lại gặp phải quân Bột Hải!
Trương Huyễn giật mình kinh hãi:
- Bột Hải quân gì chứ?
Dĩ nhiên hắn chưa tình nghe qua đội quân này.
- Khởi bẩm đại soái, chính là quân đội lệ thuộc trực tiếp của Bột Hải hội, ước chừng ba vạn người, trước kia ta cũng đã từng nghe qua, nhưng lần này ta tận mắt nhìn thấy, đội quân này ở ngay trong quận Hà Gian.
Tin tình báo quan trọng đột nhiên tới này khiến lông mày Trương Huyễn nhíu chặt lại, hắn bỗng nhiên ý thức được, chỉ sợ bản thân có điểm thất sách rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận