Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 844: Lộ đoạn tỷ quy (2)





Lâm Chính Thái cáo từ bước đi, Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Vô Kỵ tới đầu tường, nhìn con thuyền trên sông lớn đi xa, Trưởng Tôn Vô Kỵ thấp giọng hỏi: “Điện hạ cảm thấy bọn họ sẽ đáp ứng sao?”
“Ta biết nguyên tắc của Lâm Sĩ Hoằng là tuyệt không dùng chiến thuyền chở quân đội của người khác, nhưng nếu đến lúc nguy cấp, hắn hẳn là sẽ không để ý được tới nguyên tắc này, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đi!”
“Cũng chỉ có thể như thế.”
Lúc này, Lý Thế Dân nhướng mày, lại nói: “Lại gởi thư cho Tương Dương, bảo Khuất lão tướng quân phái người đi Di Lăng nhìn xem, quân đội Ba Thục sao đến bây giờ còn chưa tới?”
Trong mắt Lý Thế Dân có một loại sầu lo khó có thể che dấu, hắn hiểu Lý Hiếu Cung, chưa từng làm chậm trễ chiến cơ, rất có thể là gặp phải việc gì bất trắc, chẳng lẽ là ——
Lý Thế Dân nhớ tới huyện Quân Dương cháy lớn.
~~~~
Lý Thế Dân lo lắng cũng không dư thừa, đại quân của Lý Hiếu Cung bị ngăn cản ở huyện Tỷ Quy đã mười ba ngày, Tỷ Quy huyện thành là một cửa cuối cùng của Tam Hiệp, bên trái là vách đá, bên phải vẫn là vách núi sâu trăm trượng, mà bên dưới là Trường Giang cuồn cuộn, dòng nước chảy xiết, huyện Tỷ Quy trấn giữ trên con đường vách đá này chắc chắn phải qua, đường cái trên vách núi chỉ rộng ba trăm bước, tường thành cao lớn chắc chắn, là một tòa hiểm quan hùng ải danh xứng với thực, một người ngăn vạn người khó qua.
Lưu Lan Thành dẫn chín trăm dũng sĩ thủ vững ở trên tòa hiểm quan hùng thành này, đã mười ba ngày trôi qua, trải qua hai mươi mấy lần công thành thủ thành chiến kịch liệt, Tùy quân thương vong đã gần ba trăm người, nhưng thành Tỷ Quy vẫn sừng sững không ngã, khiến Đường quân khó có thể vượt qua.
“Thùng! Thùng! Thùng!”
Tiếng trống trận của Đường quân lại một lần nữa gõ vang ở trên Tam Hiệp cổ đạo, Lý Hiếu Cung vung chiến đao, “Xông lên cho ta!”
Thành trì hẹp dài, tường thành ngắn ngủn ba trăm bước nhiều nhất chỉ chứa được hai ngàn người tiến công, đây cũng là chỗ làm Lý Hiếu Cung hận thấu xương. Hắn có năm vạn đại quân, nhưng không thể thi triển ưu thế binh lực cường đại, bị mấy trăm Tùy quân ngăn trở mười ba ngày, đã thành sự sỉ nhục vô cùng của hắn, truyền ra chẳng phải làm người trong thiên hạ chê cười.
Hai ngàn Đường quân tinh nhuệ khiêng thang công thành như thủy triều lao lên. Thang công thành của bọn họ rất thô sơ, là dùng cây rừng lâm thời chế tác, năm vạn Đường quân chỉ là nai nịt gọn gàng, toàn bộ lương thảo đồ quân nhu đều là dùng thuyền vận chuyển ra Trường Giang, nhưng khiến Lý Hiếu Cung càng thêm cảm thấy lo lắng là, bọn họ ở huyện Tỷ Quy đã hơn mười ngày, tựa như cũng chưa thấy đội tàu huyện Di Lăng quay về, chẳng lẽ đội tàu đã xảy ra chuyện sao?
Nếu là như thế, vậy sự việc sẽ phiền toái, bọn họ chỉ vận tám vạn thạch lương thực đi qua, lượng lớn vũ khí đồ quân nhu đều còn chưa kịp vận chuyển, hơn nữa mấy trăm chiếc thuyền lớn đó là hắn tốn nửa năm mới từ trong các nhà thuyền lớn đất Thục dùng sức mạnh trưng thu, là mấu chốt bảo đảm hậu cần hắn lần này nam chinh, hắn không hy vọng đám thuyền này lại xảy ra vấn đề gì.
Lòng Lý Hiếu Cung nóng như lửa đốt, hắn hận không thể chắp cánh bay đi huyện Di Lăng nhìn một cái, mà hắn lại không qua được Tỷ Quy huyện thành này, Lý Hiếu Cung quả thực sắp sốt ruột điên rồi, mười ba ngày đó! Bọn họ có thể đã đánh mất chiến cơ, bảo hắn hướng thánh thượng ăn nói như thế nào.
“Không hạ được thành trì, ai cũng không được trở về, nhóm cung nỏ thủ thứ hai lên cho ta!”
Lý Hiếu Cung nổi hung. Vì đánh hạ huyện thành này hắn đã chết trận sáu ngàn binh sĩ, nhưng hắn không đau lòng chút nào, hắn quyết định ngày đêm không ngừng tiến công, không tin mấy trăm người đối phương là làm bằng sắt.
Hai ngàn binh sĩ hò hét lao tới dưới tường thành, tên của Tùy quân như mưa rơi hạ xuống, liên tục thủ thành hơn mười ngày, tên của bản thân Tùy quân đã hao hết, nhưng bọn họ từ trên thi thể binh sĩ chết trận ngoài thành lại chiếm được lượng lớn tên, khiến bọn họ từ đầu tới cuối vẫn duy trì năng lực phòng ngự cường đại.
Tùy quân trên đầu tường chỉ có sáu trăm người, đã chết trận hai trăm hai mươi người, bị thương hơn bảy mươi người, đây cũng là một lần chiến đấu tổn thất thảm trọng nhất của Phong Lôi quân từ khi thành lập tới nay, nhưng so sánh với đối phương thương vong sáu ngàn người, bọn họ vẫn tốt hơn nhiều.
Tùy quân sử dụng đều là binh tiễn, thân tên to nặng, lấy đường vòng cung bắn ra, lợi dụng trọng lực của bản thân rơi xuống, sức xuyên thấu cùng sức sát thương rất mạnh, khiên bình thường cũng không cản được.
Từng lượt binh tiễn từ đầu tường bắn ra. Lúc này, Lưu Lan Thành thấy tiễn trận của Đường quân đã đến vị trí sắp xếp, lập tức hô to: “Tránh né!”
Sáu trăm Đường quân ùn ùn tránh ở dưới lỗ châu mai. Lúc này, ba ngàn cung nỏ thủ Đường quân phát tác, tên như mưa rào bắn về phía đầu tường, loại chiến thuật này Tùy quân đã trải qua vô số lần, đều rõ như lòng bàn tay, Tùy quân sớm trốn tới sau tường, mưa tên đầu tường không có bất cứ hiệu quả sát thương gì, nhưng với binh sĩ công thành lại khác, đây là cơ hội công thành của bọn hắn.
Từng cái thang công thành đặt lên đầu tường, các binh sĩ như đàn kiến bò lên trên...
Đường quân công thành và Tùy quân thủ thành tựa như diễn tập, đã sớm phối hợp thuần thục vô cùng với nhau, lúc Đường quân sắp công lên thành, tên bắn liền dừng lại. Lúc này, Tùy quân tránh ở sau lỗ châu mai xuất hiện, bọn họ bắt đầu phản kích mãnh liệt, cây lăn nện xuống như mưa đá, binh sĩ Đường quân không ngăn được, ùn ùn kêu thảm ngã xuống dưới thành.
Vũ khí của bản thân Tùy quân là chiến sóc, nhưng bởi vì chiều dài chiến sóc không đủ, các binh sĩ đều đổi trường mâu của Đường quân, đâm trái đâm phải, đem một đám binh sĩ sắp đánh lên đầu tường đâm ngã xuống dưới thành.
Thi thể dưới thành đã lấp đầy chiến hào, cực kỳ tanh máu dữ tợn, nhưng ở trong chiến tranh tàn khốc cái này đã là cơm bữa, sẽ không có ai để ở trong lòng, hơn nữa rất nhiều binh sĩ Đường quân ngã ở trên thi thể ngược lại có thể giữ mạng. Sau khi trải qua hai mươi mấy trận ác chiến, hai bên đều dần dần sờ thấu lộ số của đối phương, thương vong đều giảm với biên độ lớn, Đường quân mỗi lần công thành thương vong từ ban đầu mấy trăm người giảm bớt đến hơn một trăm người, mà thương vong của Tùy quân cũng từ hai ba mươi người giảm bớt đến mười người trở xuống.
Thang công thành của binh sĩ Đường quân không nhiều nữa, chỉ có mười cái, nhưng mỗi cái thang công thành đều rất nặng nề, khó có thể phá hỏng, hơn hai mươi binh sĩ Tùy quân dùng xiên dài đẩy một cây thang. Lúc này Tùy quân đặc biệt làm ra xiên sắt lớn, dài đến hai trượng năm thước, nặng hơn bốn trăm năm mươi cân, cần mười mấy binh sĩ mới có thể sử dụng, nó là khắc tinh của thang công thành, lần nào cũng đúng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận