Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 342: Sứ giả mật





Từ sau khi Phi Ưng quân bại trận lui về, những tòa thành bọn họ chiếm đóng trước kia đều bỏ lại, nhưng chỉ có huyện Đông An và huyện Nghi Thủy là không bỏ mà vẫn do quân đội của Trương Huyễn chiếm đóng. Hai huyện thành này nằm ở phía bắc của quận Lang Gia, là cửa chính mà phỉ loạn quận Lang Gia tiến vào quận Hải Bắc và quận Cao Mật nên vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu.
Mặt khác, hai huyện thành này quá sát với phương bắc cho nên dù phản loạn có cướp lại được cũng rất khó bảo vệ được. Tôn Tuyên Nhã cũng đơn giản buông tha cho hai huyện thành này mà lui binh về phía nam, bày bố trọng binh ở Phí huyện và huyện Lâm Nghi chuẩn bị đối phó với đợt tấn công thứ hai của quân Tùy.
Chập tối, Trương Huyễn dẫn đầu năm nghìn quân tới huyện Đông An, cộng với một ngàn quân ở huyện Đông An và huyện Nghi Thủy, Trương Huyễn tổng cộng có bảy ngàn quân tiến vào quận Lang Gia.
Người chỉ huy ở huyện Đông An là thiên tướng Lý Thọ Tiết, thuộc cấp của Uất Trì Cung, cũng là giáo úy đi theo Trương Huyễn từ rất sớm, bao gồm cả Đỗ Vân Tư, Trần Húc, Tào Tự Minh… Tuy rằng triều đình vẫn chưa thăng chức cho họ, nhưng Trương Huyễn đã phong cho họ là thiên tướng, để họ đóng quân một phương. Chẳng hạn, tướng chỉ huy tại Nghi Thủy là Đỗ Vân Tư.
- Ty chức tham kiến tướng quân!
Lý Thọ Tiết ra ngoài thành nghênh đón Trương Huyễn, quỳ một chân theo nghi thức quân đội.
- Lý tướng quân vất vả rồi, không cần đa lễ!
- Đa tạ tướng quân!
Lý Thọ Tiết đứng lên:
- Mời tướng quân cùng ty chức vào thành.
- Gần đây quân địch có động tĩnh gì không?
- Gần đây rất im ắng, thậm chí ngay cả thương nhân cũng không có. Ty chức có thể cam đoan, trong vòng ba trăm dặm không có bất kỳ quân địch nào.
- Nói vậy có vẻ hơi quá rồi.
Trương Huyễn cười nói:
- Tôn Tuyên Nhã không thể không bố trí thám tử, nếu không bọn họ làm sao biết được chúng ta xuất quân xuôi về phía nam.
Lý Thọ Tiết lập tức á khẩu không trả lời được. Lúc này, Uất Trì Cung đi lên trước, vỗ vai y rồi nói sâu xa:
- Không sợ không biết, chỉ sợ cái gì cũng biết. Về sau hãy nhớ kỹ, có sao nói vậy, đừng đoán một cách chắc nịch như vậy.
Lý Thọ Tiết đỏ mặt:
- Ty chức hiểu rồi.
Y lại tiến nhanh vài bước, mau chóng báo cáo:
- Ty chức đã phái ra năm đội thám báo, xâm nhập vào quận Lang Gia trong phạm vi trăm dặm theo năm hướng khác nhau. Đã tuần tra ba lượt, lần tuần tra thứ ba mới trở về ngày hôm qua, cho tới giờ vẫn chưa phát hiện hành tung của giặc.
Trương Huyễn khen ngợi gật đầu. Lý Thọ Tiết này lĩnh ngộ rất nhanh, lập tức hiểu được cách báo cáo thực tế.
Năm nghìn quân Tùy bắt đầu hùng dũng tiến vào huyện Đông An. Huyện Đông An tuy không lớn, chỉ là một huyện thành nhỏ nhưng từ sau khi Trương Huyễn chiếm huyện Đông An thì liền bắt đầu di dân tới quận Bắc Hải. Số dân còn lại không tới trăm hộ khiến cho huyện Đông An hoàn toàn biến thành một tòa quân thành, ít nhất có thể chứa được hai vạn quân.
Quân Tuỳ vào thành liền bắt đầu dựng trại, chôn nồi nấu cơm, các binh lính ai nấy đều bận rộn. Trời tối dần, đúng lúc này, ở phía nam bên ngoài thành lại đột nhiên có một tiểu thương đội tới.
Thương đội này chỉ có năm người, hơn mười con la. Người dẫn đầu đứng dưới thành hô lớn:
- Chúng tôi từ Lâm Nghi tới đây, xin huynh đệ trên thành hãy chuyển lời tới Trương tướng quân, tôi có một phong thư phải giao cho Trương tướng quân.
Lính gác trên thành lập tức cảnh giác, một binh sĩ vội vàng chạy đi báo cáo.
Một khắc sau, tên thương nhân dẫn đầu được dẫn tới trước mặt Trương Huyễn. Người này quỳ xuống thi lễ:
- Vương Thiện của Lâm Nghi phụng mệnh tới đây, bái kiến tướng quân!
Trương Huyễn nhìn thấy một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, không giống người luyện võ, giống như ông chủ của một quán rượu, liền hỏi:
- Ngươi phụng mệnh của ai?
- Chủ công của tiểu nhân là Mạnh Nhượng. Ngài ấy ra lệnh cho tiểu nhân đi lên phía bắc truyền tin.
Vương Thiện lấy ra một phong thư có tên đưa cho Trương Huyễn. Một tên lính chuyển bức thư cho Trương Huyễn, Trương Huyễn cũng không mở ra mà tiếp tục hỏi:
- Tại sao ngươi biết ta đang ở huyện Đông An?
- Hồi báo tướng quân, thật ra tiểu nhân đã sớm đợi ở bên ngoài thị trấn Đông An đợi tướng quân. Hôm nay phát hiện có đại quân vào thành, tiểu nhân liền đoán là tướng quân đã tới.
Trương Huyễn liếc nhìn Lý Thọ Tiết một cái, Lý Thọ Tiết lập tức đỏ bừng cả mặt. Mình đúng là hơi mạnh miệng rồi.
Trương Huyễn mở phong thư ra, không biểu lộ chút thái độ nào, lại hỏi:
- Ngươi còn có lời nhắn gì muốn chuyển tới ta không?
- Khởi bẩm tướng quân, những điều muốn nói chủ công đều đã nói trong thư, tiểu nhân chỉ là người đưa thư.
- Dẫn họ xuống trước đi!
Trương Huyễn khoát tay, lại bảo một thân binh:
- Mau mời Phòng tiên sinh tới!
Không bao lâu sau, Phòng Huyền Linh vội vàng đi vào đại sảnh, khom người thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
- Tham quân, mời ngồi!
Trương Huyễn cười mời Phòng Huyền Linh ngồi xuống, đưa bức thư trong tay cho y:
- Đây là bức thư Mạnh Nhượng vừa mới phái người chuyển cho tôi, mời tiên sinh xem.
- Mạnh Nhượng?
Phòng Huyền Linh hơi ngạc nhiên, chần chừ nhận bức thư. Trong lòng y có chút nghi hoặc. Mạnh Nhượng tại sao lại âm thầm liên hệ với quân Tùy, chẳng lẽ là…
Phòng Huyền Linh mở bức thư ra đọc. Quả nhiên là đúng như suy nghĩ. Mạnh Nhượng đồng ý phối hợp với quân Tùy tiêu diệt Tôn Tuyên Nhã. Điều kiện là để y lui quân về phía nam, rút khỏi Lương quận. Phòng Huyền Linh trầm tư một lát rồi hỏi:
- Tướng quân cẩn thận đây là kế giả đầu hàng?!
Trương Huyễn gật đầu:
- Ta cũng có chút hoài nghi!
Phòng Huyền Linh không trả lời ngay mà đi tới trước bức bản đồ treo trên tường, chăm chú nhìn một lát rồi nói với Trương Huyễn:
- Mời Trương tướng quân xem!
Trương Huyễn đã đi tới, Phòng Huyền Linh nhặt cây gỗ chỉ vào tấm bản đồ nói:
- Từ huyện Lâm Nghi rút về phía nam là tiến vào quận Bành Thành. Nhưng quận Bành Thành đóng quân chủ yếu ở Bành Thành mà không đóng quân ở phía bắc, hơn nữa đều là bình nguyên và đồng bằng. Các huyện lớn như Bái huyện và Phong huyện đều khá giàu có. Sau khi cướp những huyện này xong là sẽ trực tiếp tiến vào huyện Đãng Sơn của Lương quận. Hiện giờ, Lương quận không có nhiều quân đóng trú, cho nên từ ý đồ muốn tiến vào Lương quận của Mạnh Nhượng, tôi cảm thấy vẫn có thể đi thông.
- Ý của tiên sinh là, Mạnh Nhượng thật sự muốn hợp tác với chúng ta?
- Lần trước tôi đã từng nói với tướng quân, Tôn Tuyên Nhã thu nhận Mạnh Nhượng tất gây tai họa. Một núi sao có thể có hai hổ? Hơn nữa, Tôn Tuyên Nhã và Mạnh Nhượng có tính kế thì Mạnh Nhượng cũng không dám viết loại thư này. Một khi đã viết thì giữa bọn họ đã không còn tín nhiệm nữa rồi.
Trương Huyễn khoanh tay, đi qua đi lại, cúi đầu trầm tư một lát rồi lại nói:
- Vậy tiên sinh có cách gì đối phó không?
Phòng Huyền Linh cười nói:
- Cho dù việc này là giả thì chúng ta cũng có thể tương kế tựu kế.
- Tương kế tựu kế như thế nào?
Phòng Huyền Linh thấp giọng nói với Trương Huyễn vài câu. Trương Huyễn chậm rãi gật đầu. Phòng mưu Đỗ đoạn, Phòng Huyền Linh quả là danh bất hư truyền.
Trương Huyễn lập tức viết một bức thư để Vương Thiện mang về cho Mạnh Nhượng. Trương Huyễn lại lập tức viết một bức thư cho Dương Nghĩa Thần đóng quân ở quận Hạ Bì, cho người vòng qua Lỗ quận, đi về phía nam, chạy tới quận Hạ Bì.
Quân Tùy án binh bất động ở huyện Đông An. Trương Huyễn còn cần đợi cho quân của Tần Quỳnh tới hợp lại. Cùng lúc đó, Trương Huyễn phái Trương Thọ Tiết dẫn một ngàn quân đi tới huyện Nghi Thủy tìm chỗ cao xây dựng công sự, tích cực tiến hành dự trữ lương thực chuẩn bị chiến tranh.
***
Ngay tại Tề quận và quận Bắc Hải, ngày hôm sau, quân đội điều động với quy mô lớn. Vương Bạc nhận được thư khẩn cấp do thám tử của Lịch Thành gửi tới. Điều này làm cho Vương Bạc khẩn trương, đồng thời trong lòng cũng có vẻ mong đợi. Nếu gã có thể đánh bại quân Tùy nam chinh, như vậy ở Tề quận, lực lượng của quân Tùy đã bị suy yếu, gã chẳng phải có thể suất quân phản công Tề quận rồi sao?
Vương Bạc đứng trên thành đưa mắt nhìn về phía bắc, trong lòng suy nghĩ mông lung. Từ Thuận Minh, em vợ của gã, ở bên cạnh, cười nói:
- Tỷ phu muốn tiến đánh Tề quận sao?!
- Tuy là muốn vậy nhưng chưa hẳn đã có thể làm được.
Vương Bạc cười cười:
- Vừa phải chuẩn bị để tấn công Tề quận, lại nhất định phải chuẩn bị cho mình một kết quả tốt nhất.
- Tỷ phu nói là Lỗ quận sao?
Vương Bạc lắc đầu:
- Nếu như có thể chiến thắng quân Tùy, ta sẽ đánh thẳng về Tề quận. Nhưng một khi thất bại thì Lỗ quận cũng không trụ nổi, ta sẽ suy xét tới quận Đông Bình, hoặc là đi Ngõa Cương.
Lông mày Vương Bạc nhíu lại:
- Thật ra, điều ta lo lắng nhất vẫn là Mạnh Nhượng. Nếu Tôn Tuyên Nhã vẫn còn tiếp tục trọng dụng y, giữa họ nếu như xảy ra nội loạn, sẽ bị quân Tùy lợi dụng thời cơ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
- Nếu đã như vậy thì tỷ phu hãy viết thư nhắc nhở Tôn Tuyên Nhã đi.
- Ta không biết đã nhắc nhở ông ta bao nhiêu lần!
Vương Bạc thở dài, nghĩ đến sự ngu ngốc của Tôn Tuyên Nhã, không khỏi oán hận nói:
- Tới giờ gã vẫn không chịu nghe lời khuyên của ta, luôn cho rằng ta nhắc nhở là vì ân oán cá nhân với Mạnh Nhượng.
- Nhưng ta thật không hiểu, Tôn Tuyên Nhã tại sao lại tín nhiệm Mạnh Nhượng như vậy? Không nể mặt tỷ phu.
- Vì nữ nhân, nàng không biết đâu! Tiểu thiếp mà Tôn Tuyên Nhã sủng ái nhất chính là muội muội của Mạnh Nhượng. Một khi đã dính đến nữ nhân thì Tôn Tuyên Nhã sẽ u mê.
Từ Thuận Minh trầm mặt không nói. Chính y cũng như vậy. Tỷ tỷ của y không phải thê tử của Vương Bạc sao? Vương Bạc cũng bởi vậy mà phá lệ coi trọng mình. Đương nhiên, thê tử và tiểu thiếp không giống nhau. Mình cũng khác với Mạnh Nhượng.
Im lặng một lát, Từ Thuận Minh lại khuyên Vương Bạc:
- Tỷ phu thử một lần nữa đi! Có lẽ Tôn Tuyên Nhã không biết quân Tùy đã chuẩn bị tấn công về phía nam.
Vương Bạc gật đầu:
- Cũng được. Ta sẽ hết sức khuyên gã thêm lần nữa. Nếu vẫn không được thì chỉ có thể nói là thiên ý.


Bạn cần đăng nhập để bình luận