Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 280: Khoa cử yết bảng





Sáng hôm sau, liên tiếp những tin tức trọng đại khiến cho thành Lạc Dương vốn không yên tĩnh lại càng thêm náo nhiệt, Vũ Văn Hóa Cập dẫn quân tiến hành lùng bắt ngày đêm ở trong thành Lạc Dương, đã bắt đi mười mấy tên có thân phận không rõ ràng trong vài khách điếm và tửu quán.
Có người nói bọn chúng là lũ loạn phỉ nằm vùng, cũng có người nói bọn chúng là thám tử của Bột Hải Hội, và còn có rất nhiều cách nói khác nữa.
Nhưng rất nhanh, lại có một tin tức mới được truyền ra, Nguyên đại tướng quân Nguyên Mân đã rút kiếm tự sát ở trước cửa phủ, mà Nguyên Mân lại là hậu duệ hoàng tộc Bắc Ngụy, gia chủ Nguyên thị, là nhân vật đầu não của quý tộc Quan Lũng, sự tự vẫn của lão không nghi ngờ gì nữa đã gây ra ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với thế cục giữa quý tộc Quan Lũng và Đại Tùy, các lời phỏng đoán liên tục nổi lên.
Hơn nữa người cưỡng ép lão tự vẫn lại là Vũ Văn Hóa Cập, điều này liền khiến người khác liên hệ hai sự việc lại với nhau, giữa việc lùng bắt trong đêm và việc Nguyên Mân tự vẫn liệu có mối quan hệ gì với nhau không?
Nhưng kết quả khiến người khác không thể ngờ tới được là, Vũ Văn Hóa Cập hai lần lộ diện lại trở thành hồng nhân của Lạc Dương, từng có lúc Vũ Văn Hóa Cập vẫn luôn lấy hình tượng công tử phóng đãng lăn lộn trong Lạc Dương.
Không ngờ hiện nay lắc mình một cái đã trở thành Vũ Văn tướng quân, dẫn binh bức chết đại tướng quân Nguyên Mân, thật sự khiến người khác không thể tin nổi, lẽ nào là lãng tử quay đầu, nhất thời mọi người bàn luận sôi nổi, nhưng những người biết sự tình cũng hiểu, e là thời gian của Vũ Văn Thuật đã không còn nhiều nữa rồi.
Song, theo việc khoa cử chính thức yết bảng vào giữa trưa, luận điểm thảo luận của thành Lạc Dương nhanh chóng rời đi, Nguyên Mân và Vũ Văn Hóa Cập rất nhanh đã bị ném qua một bên, vầng sáng đẹp đẽ của việc khoa cử yết bảng đã nhanh chóng cướp đi tầm mắt của mọi người, không ngừng có tiếng hoan hô vang lên ở từng phố lớn ngõ nhỏ của Lạc Dương.
Danh sách 2000 người được dán đầy ngoài bức tường của Quốc Tử Giám, hơn vạn sĩ tử chen chúc nhau trước bức tường, liều mạng căng mắt tìm kiếm tên của mình, tiếng người ồn ào, cảm xúc dâng trào, khiến cho Quốc Tử Giám chen chúc đến nỗi con kiến cũng chui không lọt.
Trong Văn Khúc tửu lâu nằm ở Nam Thị, những sĩ tử có tên trong bảng đến ngồi trước để ăn mừng, trên lầu dưới lầu đều ăn uống linh đình, tiếng cười nói không ngớt.
Trong một nhã gian ở lầu ba, mười mấy đệ tử sĩ tộc Hà Nam đang tụ tập uống rượu chè chén với nhau, người đứng đầu là Thôi Văn Tượng đang vô cùng hưng phấn. Y vốn thi không được tốt, nhưng lần mở rộng tuyển chọn năm nay đã vớt một mạng của y, khiến cho y cuối cùng cũng có thể có tên trong 2000 người trúng tuyển.
Cùng trúng tuyển với y còn có mấy người đệ tử sĩ tộc Hà Bắc khác, tuy rằng mười mấy người trong phòng đa phần đều không trúng cử, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc bọn họ bày rượu chúc mừng Thôi Văn Tượng.
- Tiểu đệ kính huynh một ly!
Bạch Tín Dương nâng ly lên cười nói:
- Chúc Văn Tượng huynh sau khi lên bảng vàng sẽ rước nàng vợ đẹp về nhà.
Mọi người đều cười rộ lên. Ai cũng biết là Thôi Văn Tượng đang liều mạng theo đuổi nữ nhi của Lư Trác Lư Thanh, đó chính là đệ nhất mỹ nhân được các thế gia Hà Bắc công nhận, mọi người đều reo hò:
- Trai tài gái sắc, lương duyên trời ban, Văn Tượng cần phải nắm chắc đấy, đừng để mất đi cơ hội.
Thôi Văn Tượng vui vẻ đến mắt cũng híp cả lên, nâng ly lên uống cạn, y theo đuổi Lư Thanh đương nhiên là vì sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng, điều quan trọng hơn là y muốn trở thành người kế thừa vị trí gia chủ của Thôi gia, việc liên hôn với đích nữ của Lư gia sẽ trở thành trợ thủ đắc lực để y giành được vị trí người kế thừa vị trí gia chủ.
- Cảm ơn sự hậu ái của các vị, Văn Tượng nhất định sẽ không để mọi người phải thất vọng, nhất định sẽ sớm ngày ôm mỹ nhân về!
Mọi người cùng cười vang, tầm mắt của Thôi Văn Tượng nhìn thoáng qua thấy Lý Thanh Minh cười có phần miễn cưỡng, y đột nhiên nhớ lại Lý Thanh Minh từng nói ‘Nhân tài Thôi thị không phải dựa vào là thứ hay là đích tử’ đây rõ ràng là đang châm chọc mình vô tài.
Thôi Văn Tượng nhướng mày, cười nói với Lý Thanh Minh:
- Lần này Thanh Minh không may mắn bị rớt, thật ra ta cũng rất buồn, nhưng hi vọng Thanh Minh sẽ không nản lòng, sang năm làm lại!
Lý Thanh Minh mỉm cười:
- Nói thật là tuy hai ngày nay những sĩ tử trúng cử đều vô cùng cao hứng, nhưng e là thêm mấy ngày nữa, rất nhiều người sẽ muốn khóc.
Mọi người không hiểu ý của y, đều hỏi:
- Thanh Minh,lời này là ý gì?
Lý Thanh Minh nâng chén rượu lên, thong dong nói:
- Rất đơn giản, trúng cử thì dễ, làm quan thì khó, 2000 người trúng cử, triều đình có thể có chức quan cho 2000 người hay sao?
Thôi Văn Tượng lắc đầu:
- Lời này của Thanh Minh sai rồi, ta nghe nói lần này thánh thượng quyết định mở rộng chọn gấp mười lần chủ yếu là do muốn bổ sung vào quan viên địa phương, để tiện cho triều đình khống chế các địa phương, trong thên hạ có hơn một ngàn huyện, mỗi huyện hai người, kỳ thật 2000 người cũng không nhiều.
Lý Thanh Minh khẽ thở dài:
- Văn Tượng nghĩ việc này quá đơn giản rồi, không nói xa gì, chỉ nói về Hà Bắc chúng ta thôi vậy! Văn Tượng có nguyện ý đến quận Thanh Hà không? Còn các quận Bột Hải, quận Hà Gian, quận Tín Đô, quận Bình Nguyên, quận Thượng Cốc tuy rằng có nhiều chức nhưng nếu như để Văn Tượng huynh là huyện lệnh, Văn Tượng huynh có nguyện ý đi hay không?
Mọi người đều trầm mặc, những nơi mà Lý Thanh Minh vừa nói đều bị loạn phỉ khống chế, bọn đầu lĩnh thổ phỉ như Đậu Kiến Đức, Cao Sĩ Đạt, Cách Khiêm, Lư Minh Nguyệt, Ngụy Đao Nhi... mới là kẻ thống trị của những quận này, quan viên được triều đình bổ nhiệm hoặc là chạy trốn, hoặc là bị giết còn không thì đầu hàng.
Sắc mặt Thôi Văn Tượng mấy lần thay đổi, lạnh lùng nói:
- Lấy địa vị của Thôi thị Bác Lăng, chắc Thôi Văn Tượng ta sẽ không đến nỗi lưu lạc đến bước này đâu!
Lý Thanh Minh cười ha hả:
- Ta đương nhiên không phải nói Văn Tượng huynh, ta chỉ nói 2000 người trúng cử, triều đình căn bản sẽ không có nhiều chức vụ như vậy, đến khi đó tăng sư thì nhiều cháo trắng thì ít, ắt hẳn lại là một cuộc cạnh tranh khốc liệt đây. Đương nhiên với địa vị và gia thế của phụ thân Văn Tượng huynh, những việc nhỏ này căn bản không cần phải nghĩ đến, nhưng những đệ tử hàn môn thì sẽ khó nói đây!
Sắc mặt của Thôi Văn Tượng càng khó coi hơn, y vẫn cảm thấy Lý Thanh Minh là đang châm chọc mình dựa vào gia thế của phụ thân, ngay lúc này, cửa đột nhiên mở ra, chỉ nghe thấy Lư Khánh Nguyên vội vã tiến vào:
- Các vị, thật có lỗi, ta đến trễ!
Lư Khánh Nguyên đến lập tức đánh tan bầu không khí lúng túng ở trong phòng, Thôi Văn Tượng vội vàng nhường chỗ ngồi bên cạnh mình chào nói:
- Khánh Nguyên, ngồi chỗ này với ta này!
Thôi Văn Tượng là một người thực tế, nếu y đang theo đuổi Lư Thanh vậy thì Lư Khánh Nguyên này sẽ là anh vợ tương lai, sao y có thể không lấy lòng được.
Hơn nữa tin tức của Lư Khánh Nguyên khá linh thông, từ chỗ của y có thể nghe ngóng được một số tin tức quan trọng, cho nên Thôi Văn Tượng đối với vị biểu huynh Lư Khánh Nguyên này cũng vô cùng nhiệt tình.
Lư Khánh Nguyên cởi ngoại bào ra ngồi xuống, Thôi Văn Tượng rót cho y một ly rượu cười nói:
- Có tin tức tốt nào nói với bọn ta hay không?
Mọi người đều dỏng tai lên, Lư Khánh Nguyên uống một ngụm rượu rồi cười nói:
- Tin tức ư! Quả là có một chút, chẳng qua là ta nghĩ mọi người đều đã biết rồi, vậy thì không cần nói nhiều nữa.
- Khánh Nguyên, đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói ra nghe xem!
Mọi người đều cười thúc giục.
- Được rồi! Vậy ta nói với mọi người vậy.
Lư Khánh Nguyên hạ thấp giọng nói:
- Ta nghe nói Lại bộ vô cùng bất mãn với lần mở rộng trúng cử này, nhưng vì ý của thánh thượng, họ chỉ đành giận mà không dám nói gì, theo một tin đồn, trước mắt Lại bộ chỉ có thể bảm đảm được số chức quan của 1/10 người.
- 1/10?
Mọi người đều kinh ngạc hô lên:
- Như vậy không phải là chỉ có 200 người được an bài chức quan thôi sao? Vậy 1800 người còn lại thì sao?
Lư Khánh Nguyên vội vàng nói:
- Các vị, đây chỉ là tin đồn, không thể xem là thật, ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài, nếu không tội này ta gánh không nổi đâu.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng mọi người vẫn nặng trịch, lúc trước Lý Thanh Minh cũng đã nói, căn bản là triều đình không có nhiều chức vị như vậy, tuy rằng biết là không thể giải quyết toàn bộ, nhưng làm thể nào cũng không ngờ tới được là chỉ giải quyết được 1/10 số người trúng cử, đây quả thật là quá đả kích rồi, nếu không giải quyết được, vậy cho nhiều người như vậy trúng tuyển để làm gì?
Thôi Văn Tượng lại không hề lo lắng, y là đích tử của Thôi thị Bác Lăng, phụ thân của y lại là Công bộ Thị Lang, cho dù số chức quan ít hơn đi nữa thì vẫn có phần của y, lúc này điều y quan tâm hơn là thái độ của Lư Trác đối với mình, điều này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc y đến cầu hôn có thành công hay không.
- Khánh Nguyên, hai ngày nay cô phụ của ta có ở nhà không?
Thôi Văn Tượng làm bộ lơ đễnh hỏi.
- Thật không khéo, hôm qua gia phụ đã đi Trường An thị sát Thái học, e là trong một tháng đều không ở nhà.
- Ồ.
Thôi Văn Tượng cười gật đầu, nâng ly rượu lên cười nói:
- Nào! Ta kính Khánh Nguyên một ly.
~~~~
Dòng sóng nhiệt từ khi khoa cử yết bảng vẫn chưa hề giảm đi trong thành Lạc Dương, khi xế chiều Thôi Văn Tượng đã đến Lư phủ, y mang đến mấy chục cuốn Hồ lụa, gấm vóc và một cặp bình sứ men xanh Việt Châu, y rất hiểu sở thích của cô mẫu và cô phụ, cô mẫu thích Hồ lụa thượng hạng mà cô phụ thì lại thích sưu tầm đồ sứ.
Thôi Văn Tượng ở trong nội đường chờ chốc lát, Lư phu nhân Thôi thị liền dưới sự vây quanh của mấy a hoàn đi vào nội đường, Thôi Văn Tượng vội vàng tiến lên thi lễ:
- Tiểu chất Văn Tượng bái kiến cô mẫu.
Lư phu nhân vô cùng thích đứa cháu ruột này, luôn một lòng muốn gả con gái cho y, tuy là con gái không nguyện ý cho lắm, nhưng thái độ của nữ nhi vốn không quan trọng, mấu chốt là trượng phu của bà cũng không quá tán đồng với việc liên hôn giữa hai nhà Thôi Lư, điều này khiến Lư phu nhân mấy ngày này vô cùng buồn bực.
Bà thấy đứa cháu nho nhã lễ độ, liền không kiềm nổi mặt mày rạng rỡ cười nói:
- Thi cử thế nào rồi?
- Hồi bẩm cô mẫu, tiểu chất đã lọt vào bảng vàng, không làm cho cô mẫu thất vọng.
- Rất tốt, quả thật không khiến ta phải thất vọng.
Thôi Văn Tượng vội mở hộp quà, cười nói:
- Đây là chút tâm ý tiểu chất hiếu kính với cô mẫu và cô phụ, xin cô mẫu đừng ghét bỏ.
- Quà của cháu sao cô cô lại đi chê chứ?
Lư phu nhân bước lên đánh giá, trong lòng bà rất hài lòng, không phải là do món quà, mà do tấm lòng hiếu thảo của Thôi Văn Tượng, đương nhiên bà biết cháu bà muốn gì, liền cười nói:
- Ngồi xuống đi! Cô muốn nói với cháu về việc của biểu muội cháu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận