Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 184.2: Liên quan đến lợi ích





Trong đại trướng lập tức vang lên một mảnh tiếng nghị luận, Tần Quỳnh không hiểu nói:
- Đại soái, năm trước ty chức cũng từng đề xuất thiết lập Quân sử ở quận Bắc Hải, nhưng Đại soái cũng không đồng ý, nói triều đình không cho phép tự tiện uỷ nhiệm Quân sử, vì sao năm nay Đại soái đã không còn lo lắng?
Trương Tu Đà gật đầu nói:
- Năm trước trả lời của Binh bộ là không cho phép biến trá thiết lập quân phủ, mà năm nay sau khi kết thúc cuộc chiến Liêu Đông lần thứ ba, triều đình đã xoá bỏ hết phần lớn Ưng Dương quân phủ. Cho nên thiết lập Quân phủ đã không còn tồn tại, mà điều ta muốn thiết lập là Quân sử. Trên thực tế chính là phái đại tướng đóng giữ, không phải cùng một việc với Quân phủ, ta nghĩ hẳn không có vấn đề.
Giả Vụ Bản cũng cười nói.
- Đại soái, lo lắng của Tần tướng quân là có đạo lý nhất định. Tôi đề nghị hay là không cần dùng chức vụ Quân sử này, để tránh đưa tới phiền toái của triều đình không cần thiết. Hay dùng đại tướng đóng quân là được, Đại soái cảm thấy thế nào?
Tuổi của Giả Vụ Bản còn lớn hơn so với Trương Tu Đà vài tuổi, Trương Tu Đà hết sức kính trọng đối với ông ta, nếu như ông ta nói như vậy, Trương Tu Đà liền cười nói:
- Được rồi! Thì dùng đại tướng đóng quân, để tránh tự tìm phiền toái. Trương tướng quân không có ý kiến chứ!
Trương Huyễn cười nói:
- Ty chức không có ý kiến!
Trương Tu Đà lại nói với mọi người:
- Ta đây sẽ phân phối các vị tướng quân đóng quân…
Trương Huyễn lập tức khẩn trương lên, đây mới là điểm quan trọng đề xuất chia binh đóng giữ của hắn. Trương Huyễn hắn phải đóng giữ nơi đó, nếu như không đúng địa phương hắn muốn, vậy kế hoạch của hắn sẽ hoàn toàn đi tong rồi.
Trương Tu Đà nhìn thoáng qua mọi người, chậm rãi nói:
- Tề quận do ta trực quản, Cổ tướng quân đóng quân ở Lỗ quận, Phí tướng quân đóng quân quận Cao Mật, Tần tướng quân đóng quân quận Đông Lai, Trương tướng quân đóng quân quận Bắc Hải, Vưu tướng quân đóng quân quận Bắc Tề. Phân phó như vậy, tất cả không có ý kiến gì chứ!
Trương Huyễn lập tức nhẹ nhàng thở ra, Trương Tu Đà hoàn toàn dựa theo kế hoạch của mình để tuyên bố.
- Đại soái, tôi có ý kiến!
La Sĩ Tín vội vã giơ tay nói:
- Tôi đóng quân ở cái quận nào?
Tất cả mọi người mỉm cười, không ngờ quên mất gã, Trương Tu Đà cũng cười nói:
- Ngươi đương nhiên là đóng giữ Tề quận, theo bên cạnh ta, nếu không Tề quận binh lực sẽ không đủ!
- Tề quận có Bùi lão gia tử ở đó, tôi chen vào cái gì, không bằng tôi đi theo Trương đại ca hoặc là Tần đại ca. Đại soái thấy như vậy được hay không?
Lúc này, Tần Quỳnh cười nói:
- Đại soái, không bằng sai Sĩ Tín đóng giữ quận Đông Lai đi! Tôi lưu lại Tề quận.
- Gã vẫn chưa đủ lông đủ cánh, làm sao có thể đảm đương một mặt, không được!
Trương Tu Đà không để cho La Sĩ Tín có cơ hội, La Sĩ Tín yên lặng, cúi đầu buồn bực không vui.
Trương Tu Đà trừng mắt nhìn gã, lại nói với mọi người:
- Còn có chúng là Tôn Tuyên Nhã quận Lang Nha, ta quyết định tạm thời không đi tiêu diệt. Một là binh lính mỏi mệt, cần nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Tiếp theo ta nghe nói quận Thanh Hà bên kia diệt phỉ cũng đang bắt đầu rồi. Cho nên chúng ta bên này tốt nhất có thể ổn định, tất cả đi về trước đi! Suy nghĩ thật kỹ kế hoạch đóng quân của mình, có suy nghĩ gì cứ bàn bạc với ta.
Trương Tu Đà đưa mắt ra hiệu với Tần Quỳnh, bảo y ở lại.
***
- Ta biết rằng trong lòng ngươi rất không rõ, tại sao phải mạo hiểm bổ nhiệm Quân sử?
Trương Tu Đà cười nói với Tần Quỳnh.
- Ty chức cảm thấy mạo hiểm rất lớn, người trong triều đình không hồ đồ. Một khi bọn họ nhìn thấy kế hoạch này, bọn họ liền sẽ hiểu rõ Đại soái vẫn là đang lập Quân phủ, hơn nữa có ý đồ xâm chiếm bán đảo Sơn Đông. Ty chức lo lắng Thánh thượng sẽ tức giận ạ!
Tần Quỳnh rất rõ ràng thực chất kế hoạch này, y thật cẩn thận nhắc nhở Trương Tu Đà.
- Đúng vậy! Nhân duyên trong triều đình của ta kém như vậy, không ai có thể thay ta nói tốt, nói bậy ngược lại là một cái bồ lớn. Tuy nhiên ta cũng không dự định báo cáo với triều đình…
- Đại soái, tôi lo lắng là trong triều có người sẽ lấy chuyện này là văn chương…
Không đợi Tần Quỳnh nói tiếp, Trương Tu Đà đã cắt ngang lời nói của y.
- Ngươi nghe ta nói xong đã!
Tần Quỳnh đã trầm mặc, Trương Tu Đà cười khổ một tiếng lại tiếp tục nói:
- Kỳ thật đây là một loại phân phối lợi ích, Thúc Bảo, ngươi nên hiểu rõ.
- Ty chức hiểu được!
- Tất cả mọi người theo ta nhiều năm, lập công rất mệt mỏi, cũng không được triều đình thừa nhận.
Trương Tu Đà cảm thán một hơi thật dài.
- Giống như ngươi và Vưu Tuấn Đạt trong danh sách quân Binh bộ chỉ là Giáo úy. Lão Cổ lý lịch sâu như vậy, cũng chỉ lăn lộn đến Ưng kích Lang tướng. Càng không cần nói La Sĩ Tín, lập công lao lớn như vậy, ngược lại chỉ là một tên Lữ soái. Nói cho cùng, đây là trách nhiệm của ta. Lần diệt phỉ này, tất cả đều lập được công lớn, triều đình có thể thăng quan cho các ngươi không? Ta cũng không ôm bấy kỳ hy vọng nào. Nhưng ta phải cho tất cả một chút chỗ tốt, chỉ có thể chia một chút quyền lực cho tất cả.
- Ty chức hiểu rõ nỗi khổ trong lòng Đại soái, ty chức kỳ thật cũng không phải chỉ duy nhất chuyện này. Ty chức chỉ là…
Tần Quỳnh do dự một chút, hay là nói thẳng nói thật:
- Ty chức chỉ là hoài nghi động cơ của Trương Huyễn, hắn đề xuất cái đề nghị này. Tôi cảm thấy sự tình không phải đơn giản như vậy. Đại soái còn nhớ rõ tôi từng nói hắn có dã tâm không?
Khuôn mặt Trương Tu Đà lập tức trầm xuống.
- Thúc Bảo, cá nhân chúng ta giao tình tuy rằng rất tốt, nhưng công là công, tư là tư. Ta hy vọng ngươi về sau đừng tuỳ ý hoài nghi đại tướng khác nữa. Đặc biệt là dã tâm, loại từ này càng nên nói cẩn thận. Đây là lần cuối cùng, lần sau ta sẽ không tha thứ nữa.
Trong lòng Tần Quỳnh thở dài, chỉ đành áy náy nói:
- Được rồi! Tôi về sau sẽ không nói nữa, chẳng qua tôi vẫn muốn lưu lại Tề quận, Đại soái cũng biết, tôi muốn chăm sóc mẫu thân.
Trương Tu Đà hiểu được tâm tư của Tần Quỳnh, y kỳ thật là không chịu nhận loại phân phối lợi ích này. Trương Tu Đà cũng không miễn cưỡng nữa, gật đầu nói:
- Nếu như đã vậy, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi. Ta điều chỉnh kế hoạch một chút.
Tần Quỳnh cáo từ rời đi, Trương Tu Đà khoanh tay ở trong đại trướng đi qua đi lại. Ông ta trầm tư thật lâu, dặn dò thân binh:
- Đi mởi Trương tướng quân đến cho ta, hãy nói ta có chuyện bàn bạc với y!
Chốc lát, ngoài lều vải truyền đến âm thanh bẩm báo của Trương Huyễn.
- Khởi bẩm đại soái, Trương Huyễn cầu kiến!
- Mời vào!
Màn trướng vén lên, Trương Huyễn bước nhanh đi vào, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến Đại soái!
Trương Tu Đà cười gật đầu.
- Mời ngồi đi!
Trương Huyễn đang cùng Tham quân Lưu Lăng bàn bạc kế hoạch đóng quân quận Bắc Hải. Trương Tu Đà lại có chuyện tìm mình, khiến Trương Huyễn lập tức nghĩ tới việc tăng binh của mình. Đây cũng là mong đợi của hắn.
Trương Huyễn ngồi xuống, có binh lính tiến đến daang trà cho hắn, Trương Tu Đà cười nói:
- Ngươi à đang lập kế hoạch quận Bắc Hải đúng không?
Trương Huyễn gật đầu.
- Ty chức đang suy nghĩ.
Trương Tu Đà lại nói:
- Tần tướng quân không muốn đóng binh quận Đông Lai. Y phải chăm sóc mẫu thân, ta cũng không muốn miễn cưỡng y.
- Vậy Đại soái là dự định để cho Sĩ Tín đóng binh quận Đông Lai sao?
Trương Huyễn lại hỏi.
Trương Tu Đà lắc đầu.
- Gã quá non, khó có thể một mình đảm đương một phương. Ta không suy nghĩ đến gã.
- Kỳ thật Đại soái có thể suy xét cất nhắc vài tên Nha tướng nữa. Nói nếu như tăng cường binh lực, tướng lĩnh tăng thêm là tất nhiên.
- Cất nhắc thì vẫn phải cất nhắc, nhưng không đến mức để đóng quân quận Đông Lai mà cất nhắc đại tướng, đây không phải quy củ làm việc của ta.
Nói đến đây, Trương Tu Đà nhìn Trương Huyễn, cười nói:
- Ta dự định để cho ngươi kiêm quản quận Đông Lai, ngươi có thể tiếp nhận không?
Trương Huyễn hơi ngẩn ra, trong lòng của hắn mừng như điên, nhưng hắn vẫn kiềm chế được. Trên mặt rất bình tĩnh nói:
- Ty chức đương nhiên không có vấn đề, chỉ là có chút lo lắng các đại tướng khác sẽ có lời úp mở. Dù sao thời gian ty chức gia nhập Phi Ưng Quân cũng không dài.
- Điều này ngươi không cần lo lắng, trong lòng tất cả có điều biết rõ, ngay cả Giả Vụ Bản cũng còn thấp hơn ngươi một bậc. Lại nói lần tấn công Cao Mật và Đông Lai này ngươi đều là công đầu. Quyết định của ta cũng không có bất công.
- Ty chức tuân mệnh!
Trong lòng Trương Huyễn hiểu rõ, Trương Tu Đà giao quận Đông Lai cho mình kiêm quản, nhất định sẽ có người không hài lòng, nhưng loại việc phân phối lợi ích này, muốn để cho tất cả mọi người đều hài lòng cũng không thực tế.
- Vậy chúng ta nói thêm về chuyện tăng binh của ngươi.
Trương Tu Đà thấy hắn đồng ý kiêm quản quận Đông Lai, vội chuyển đề tài.
- Ngươi muốn mở rộng binh lực đến năm ngàn, cá nhân ta không có ý kiến, nhưng ngươi hẳn cũng rõ ràng. Mức độ quân đội của ngươi là Binh bộ trực quản, có lợi cũng có khuyết điểm. Ta đồng ý không có tác dụng, cần phải có Binh bộ đồng ý mới được, ngươi suy nghĩ qua vấn đề này chưa?
- Ty chức suy nghĩ qua rồi, ty chức suy nghĩ dùng cách dân đoàn giải quyết, tăng hai ngàn binh sĩ mới không tính biên chế chính thức, chỉ là dân đoàn địa phương, cũng không cần báo lên Binh bộ.
- Ngươi nghĩ vấn đề thật quá đơn giản, dân đoàn chính là thuộc về quan phủ địa phương tới quản hạt, loại biến trá trên mặt giấy này của ngươi giống như không có trở ngại, nhưng một khi tra cứu kỹ hơn, ngươi sẽ có nhược điểm ở trong tay Binh bộ, mạo hiểm rất lớn. Cho dù là giao quân đội của ta cho ngươi thay thế quản lý, cũng là có mạo hiểm.
Trương Tu Đà nhìn chăm chú vào hắn.
- Ngươi muốn tăng binh ta không có ý kiến. Ta sẽ hỗ trợ về mặt quân lương, nhưng mạo hiểm triều đình bên kia ngươi phải tự mình gánh vác.
- Ty chức đồng ý gánh vác mạo hiểm!
Trương Tu Đà gật đầu.
- Ngươi phải đóng binh hai quận, ba ngàn người quả thật không đủ. Vậy ta cho phép ngươi tăng cường quân bị đến năm ngàn. Ta sẽ sắp xếp tốt quân lương và trang bị cần thiết.
- Đa tạ Đại soái ân chuẩn!
Trương Tu Đà cười, ông ta khoanh tay chậm rãi đi đến trước cửa đại trướng, nhìn chăm chú bầu trời đêm sâu thẳm ngoài lều vải. Ông ta cúi đầu thở dài.
- Ta Trương Tu Đà chỉ biết dẫn binh nơi đại trướng, về phương diện đối nhân xử thế kém quá xa, thế cho nên bị triều đình bài xích.
- Tần Quỳnh, Vưu Tuấn Đạt theo ta vào sinh ra tử, lập công vô số, lại chỉ là một Giáo uý nho nhỏ. La Sĩ Tín công huân cao, vẫn chỉ là một Lữ soái. Bọn họ thậm chí ngay cả danh hiệu quan chức cũng không có. Mỗi lần nghĩ đến điểm này, ta vừa khổ sở, cũng vô cùng hổ thẹn. Ta chỉ hy vọng triều đình có thể công bằng hơn, đãi ngộ cần có cho bọn họ.
Trương Huyễn bình tĩnh nói:
- Đại soái là hy vọng tôi suy nghĩ biện pháp sao?
Trương Tu Đà quay đầu lại nhìn chăm chú vào Trương Huyễn, trong ánh mắt tràn đầy thương cảm.
- Ta cũng không phải trao đổi với ngươi, quả thật bởi vì không còn cách nào, chỉ là xin ngươi giúp ta lần này.
- Ta hiểu rõ!
Trương Huyễn nhẹ nhàng gật đầu.
- Tôi có thể hiểu được tâm tình Đại soái, nhất định sẽ làm hết sức.
- Kỳ thật ngươi cũng không hiểu, bởi vì ngươi còn chưa có đi đến địa vị của ta. Đầu năm con của Tần Quỳnh từng hỏi ta. Nó nói, cha của cháu khi nào mới có thể làm tướng quân? Lúc ấy ta đối diện đứa nhỏ khờ dại, nhưng lại không lời để nói, đứa nhỏ nói tướng quân, không phải Nha tướng ta cho phụ thân nó, mà là tướng quân của triều đình.
Trương Tu Đà cảm thán một hơi thật dài, ánh mắt có chút ươn ướt.
- Ta rất hổ thẹn với bọn họ, đứa con khát vọng phụ thân của nó có thể làm tướng quân. Cha già của La Sĩ Tín cũng không cách nói cho hàng xóm biết, con của ông ta vẫn chỉ là một tên Lữ soái. Ta ngày ngày vì thế tự trách, không cách nào ngủ được, ta trời sinh không thích cầu người, nhất là loại chuyện này. Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể giúp đỡ, Trương tướng quân, đây là lần đầu của ta.
Trương Huyễn lẳng lặng gật đầu, hắn đứng dậy thi lễ.
- Ty chức sẽ khắc trong tâm khảm, cáo từ trước.
Đi đến cửa trướng, Trương Huyễn lại dừng bước, quay đầu lại nhìn chăm chú vào Trương Tu Đà nói:
- Ta dự định để cho Nguyên Khánh đóng ở quận Đông Lai, Đại soái đồng ý không?
Trương Tu Đà gật đầu.
- Do ngươi quyết định!


Bạn cần đăng nhập để bình luận