Đỉnh Cấp Gian Thương: Vô Địch Từ Buôn Bán Vũ Khí Đạn Dược Bắt Đầu

Chương 645: Định tử chi hẹn

Như Ngọc công tử nhất thời muốn nói lại thôi.
Bất quá hắn không ngăn cản.
Hiện tại Lâm Phong cùng bọn họ trong cùng một đội, cho dù hắn g·iết, cũng coi như Như Ngọc công tử hoàn thành nhiệm vụ.
【 Mọi người chuẩn bị đ·ánh BOSS! 】
【 Lão đại, Thương Thiên Tử thật cùng chúng ta cùng nhau đ·ánh? 】
【 Vậy chiến lợi phẩm chia thế nào? 】
【 Hắn nói hắn toàn bộ không cần. 】
【 Đừng nói nhảm, ta đã nói tốt với hắn rồi, không cần lo lắng, mọi người buff trạng thái cho hắn! 】
Khi Lâm Phong đi về phía BOSS, tr·ê·n người không ngừng tỏa ra ánh sáng.
Các loại BUFF bao phủ tr·ê·n người hắn.
Lâm Phong không để ý, cũng không có ý định đ·ánh BOSS, ngược lại đi thẳng đến trước mặt BOSS.
Mở miệng nói: 【 Chào ngươi! 】
Như Ngọc công tử bất đắc dĩ nói: 【 Thương lão bản, ta thử rồi, nó sẽ không thèm để ý đến ngươi đâu, theo ta thấy thì cứ trực tiếp c·ô·ng kích thôi! 】
Bọn họ đã thử qua nhiều cách rồi, chỉ thiếu mỗi việc cưỡng chế c·ô·ng kích.
Kết quả lại bị Lâm Phong gọi dừng.
Nhưng màn tiếp theo khiến mấy người đều kinh ngạc.
Chỉ thấy con hồ ly đột nhiên nâng chén trà lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt: 【 Ngươi khỏe, mời ngồi! 】
Lâm Phong hơi nhíu mày, rất tự nhiên ngồi xuống đối diện hồ ly.
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm.
【 Lão đại, vừa rồi vì sao lúc chúng ta nói chuyện, nó không có bất kỳ phản ứng nào! 】
【 Có lẽ do lão đại không nói "ngươi khỏe"? 】
【 Chắc là do lão đại vẫn chưa ăn cơm nên thiếu lễ phép rồi! 】
Như Ngọc công tử: 【...】 【 Đừng nói nhảm, chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời đ·ánh BOSS. 】
Lâm Phong ngồi xuống, hồ ly pha cho hắn một ly trà.
Đem chén trà nóng hổi đẩy đến trước mặt Lâm Phong: 【 Đây là trà san hô ta p·h·át hiện. 】
Lâm Phong không khỏi khen ngợi: 【 Có thể uống trà ở dưới đáy biển, không hổ là ngươi! 】
【 Ha ha, tiểu tử rất biết ăn nói đấy, ta biết các ngươi đến đây làm gì, g·iết ta để lấy quân c·ô·ng đúng không! 】
Sắc mặt hồ ly vẫn không hề thay đổi, luôn mang theo nụ cười giảo hoạt.
Khi nó nói câu này, đám người Như Ngọc công tử đều k·i·n·h· h·ã·i.
【 Ghê vậy, đây là BOSS sao? Thông minh dữ vậy? 】
【 Có khi nào là nhân viên đóng vai không? 】
【 Ta đã bảo con BOSS này chắc chắn không tầm thường mà. 】
【 Vấn đề là, nó hình như chỉ đối với Thương Thiên Tử là khác biệt thôi. 】
【 Hừ, BOSS thấy tiền sáng mắt! 】
Lâm Phong và hồ ly đều không để ý đến bọn họ.
Bọn họ có lẽ chưa từng tiếp xúc với những NPC cao cấp hơn.
Trong Đế Đô Thành, có một đám NPC IQ cực cao, Lâm Phong còn phải đấu trí đấu dũng với bọn chúng!
Loại giao lưu rõ ràng này tính là gì!
Ánh mắt hồ ly luôn dán chặt vào người Lâm Phong, vừa cười vừa nói: 【 Ta rất kỳ quái, ta không t·h·í·c·h chiến đấu, ta t·h·í·c·h tiền! 】
【 Chuẩn rồi. . Quả nhiên thấy tiền sáng mắt! 】
【 Ta đã nói rồi mà, trong túi Thương Thiên Tử chắc chắn có rất nhiều tiền, cho nên nó mới để ý đến hắn! 】
Lâm Phong: 【 T·h·í·c·h tiền? Rồi sao nữa? 】
【 Rất đơn giản, chúng ta mỗi người hỏi một câu hỏi, nếu như người nào trả lời không được, ngươi cho ta 100 vạn kim tệ, còn nếu như ta không trả lời được, ta sẽ đưa cái đầu của ta cho ngươi để k·i·ế·m quân c·ô·ng! 】
【 Trò chơi này, định sinh t·ử, gọi là Định Tử Chi Hẹn! 】
Lời nói của hồ ly khiến những người xung quanh chửi ầm lên.
【 Đ·i·ê·n rồi à? 】
【 100 vạn kim tệ? Thiên Hạ đã mặt dày đến vậy rồi sao? C·ô·ng nhiên đòi tiền người chơi à? 】
Như Ngọc công tử cũng nhíu chặt mày: 【 Con BOSS này rốt cuộc giở trò gì vậy? 】
100 vạn kim tệ? Chẳng lẽ định l·ừ·a tiền người chơi?
Hắn mừng vì Thương Thiên Tử đến, nếu không để hắn trả thì hắn thật sự không muốn đâu, chỉ muốn cưỡng chế c·ô·ng kích thôi.
Giờ thì hay rồi, hắn cũng muốn xem thử 100 vạn mua được câu hỏi gì.
Lâm Phong gật đầu nói: 【 Rất có lời, 100 vạn đổi lấy cái đầu của ngươi! 】
【 Ha ha, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh lấy được hay không. 】
【 Được, trước tiên ta hỏi! 】
Hồ ly không quan trọng gật đầu: 【 Đương nhiên có thể, bất quá phải ký kết khế ước trước đã! 】
Ục ục ~~
Vừa dứt lời, trước mặt bọn họ đột nhiên n·ổi lên huyết dịch.
Đúng vậy, huyết dịch phảng phất từ hư không chảy ra, tạo thành những ký hiệu cổ quái trước mặt bọn họ.
Đó là phù văn của đạo sĩ.
Trên trán Lâm Phong và hồ ly, cũng đồng thời bay ra một giọt huyết dịch, tiến vào phù văn bên trong.
Âm thanh hệ th·ố·n·g vang lên.
【 Thiên Tuyệt Sứ Đồ đã ký kết với ngươi: Định Tử Chi Hẹn! 】
【 Định Tử Chi Hẹn: Sau khi ký kết, phải tuân thủ thỏa thuận, nếu không sẽ c·hết! 】
Khế ước đã ký kết xong.
Hồ ly âm hiểm nhìn Lâm Phong: 【 Khế ước đã thành, tu luyện giả, ta không ngại nói cho ngươi biết, ta s·ố·n·g 8888 năm rồi, trêи đời này không có gì mà ta không biết cả, dù là chuyện riêng tư của ngươi, ta cũng có cách biết được, ngươi cứ hỏi đi! 】
Lâm Phong nhún vai, vừa cười vừa nói: 【 Vậy thì không hay rồi ah. 】
【 Ha ha, người trẻ tuổi, không cần nói chuyện kiểu đó, hỏi đi! 】
Con NPC này đúng là ngưu b·ứ·c, ngay cả "nói chuyện kiểu đó" cũng nghe ra được.
Đám người Như Ngọc công tử cũng không khỏi nhìn nhau.
Khẽ bàn luận nói: 【 Ngưu b·ứ·c lớn, đây là một AI trí tuệ đỉnh cao à? 】
【 Vậy nó có khả năng nắm giữ tất cả số liệu lớn, thật sự là có khả năng biết mọi thứ đó? 】
【 Vậy nếu ta hỏi, hôm nay ta ngoáy mũi mấy lần, thì nó ứng phó thế nào? 】
【 Ngạch, cũng đúng, Thương Thiên Tử chắc cũng nghĩ đến rồi! 】
Ánh mắt mọi người đều dồn vào người Lâm Phong, chờ đợi hắn đặt câu hỏi.
【 Câu hỏi của ta, Thiên Tuyệt ở đâu! 】
Lâm Phong không vòng vo với NPC, trực tiếp mở miệng.
Đám người Như Ngọc công tử càng trợn to mắt.
【 Không phải chứ ~ câu hỏi gì vậy, loại này, không phải tùy tiện là trả lời được sao? 】
【 Thiên Tuyệt là ai? Chẳng lẽ là Thương Thiên Tử thích...chứ? 】
【 Ai, không ổn rồi! Thà hỏi ngoáy mũi còn hơn! 】
Bọn họ chê bai câu hỏi của Lâm Phong.
Nhưng phản ứng của hồ ly lại vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Tay nó đột nhiên dừng lại, vẻ mặt chưa từng thay đổi cuối cùng cũng biến sắc, trong động c·u·ồ·n·g phong gào th·é·t.
Ánh mắt hồ ly đầy sát khí nhìn chằm chằm Lâm Phong: 【 Thiên Tuyệt! Tiểu tử, ngươi là ai? 】
Lâm Phong thản nhiên nói: 【 Đây là câu hỏi của ngươi sao? 】
【 Ngươi ~ 】
【 Ta trả lời ngươi, Thương Thiên Tử! 】
Lâm Phong rất ra vẻ đứng lên: 【 Ta, Thương Thiên Tử, người tu luyện đệ nhất thiên hạ, bang chủ Đại Thương Vương Triều! 】
Sau đó chỉ xéo hồ ly.
【 Ngươi, trả lời câu hỏi của ta! 】
【 Ta... 】 Hồ ly luống cuống: 【 Ta không biết! 】
【 Định Tử Chi Hẹn p·h·át động, Thương Thiên Tử chiến thắng! 】
Một khắc sau, phanh một tiếng.
Thân thể hồ ly trực tiếp n·ổ tung, hóa thành huyết vụ, chỉ còn lại một cái đầu lâu!
'Bá bá bá ~~'
Đầu hồ ly lăn xuống dưới chân Lâm Phong.
Đám người Như Ngọc công tử trừng to mắt không thể tin nổi hô: 【 Ch·ết rồi? 】
【 Sao có thể, chỉ đơn giản vậy mà g·iết được? 】
【 Thương lão bản, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? 】
【 A... Đầu của nó là đạo cụ! 】
Mắt Như Ngọc công tử sáng lên, vội vàng chạy tới nhặt đầu hồ ly lên.
【 Ta đi, đa tạ Thương lão bản nha, ngươi thật ngưu b·ứ·c ~~ hai câu nói c·hết BOSS, ha ha, xưa nay người đầu tiên đó nha ~ 】
【 Đúng vậy, Thương lão bản quá ngưu! 】
Đối diện với sự xu nịnh của bọn họ, sắc mặt Lâm Phong lại khó coi.
Trầm giọng nói: 【 Tên vương bát đản này, thà c·hết cũng không nói? Muốn l·ừ·a ta? Nằm mơ! ! 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận