Đỉnh Cấp Gian Thương: Vô Địch Từ Buôn Bán Vũ Khí Đạn Dược Bắt Đầu

Chương 167: Lâm Văn giác tỉnh năng lực

Chương 167: Lâm Văn thức tỉnh năng lực
Lâm Phong trong lòng lộp bộp một tiếng, hiện tại trăm phần trăm có thể x·á·c định cô nàng này đang hoài nghi hắn.
Vấn đề khẳng định xuất hiện ở chỗ Trần Sơn.
Trần Sơn thật đúng là không đơn giản, mới gặp mặt một lần, liền hoài nghi đến trên đầu mình.
Bất quá bọn họ có lẽ còn không x·á·c định Thương t·h·i·ê·n t·ử chính là mình.
Càng không thể x·á·c định, Thương t·h·i·ê·n t·ử là Phú Năng Giả.
Cũng không biết đây là ý của Linh Linh hay là Trần Sơn, nói càng nhiều, khả năng bại lộ càng nhanh.
Lâm Phong dứt khoát không nói lời nào, giả vờ ngủ rồi.
"Hô hô."
"Có lầm không? Ngủ rồi?"
Linh Linh c·ắ·n răng, cũng không có đ·á·n·h thức Lâm Phong, bởi vì Ninh Thành học viện lập tức sắp đến.
Ninh Thành học viện rất lớn.
Vẻn vẹn lầu ký túc xá đã phân làm 2 khu vực, một là khu vực trong trường, một là khu sinh hoạt ngoài trường.
Chuyên ngành của Lâm Văn được phân đến ký túc xá trong trường.
Linh Linh không có bất kỳ dò hỏi nào, trực tiếp lái xe đến ký túc xá trong trường, điều này làm cho Lâm Phong càng thêm lo lắng.
Chứng tỏ đối phương đã điều tra qua hắn cùng Lâm Văn, hơn nữa còn biết rất rõ vị trí.
"Ngươi đã tỉnh, Lâm Văn lúc này có lẽ đang chơi trò chơi, ta đi lên gọi hắn!"
"Đại tỷ, ngươi thật là bưu a, ký túc xá nam! !"
"Cũng đúng, vậy ngươi đi lên gọi hắn!"
"Đêm hôm khuya khoắt, có b·ệ·n·h à! !"
Lâm Phong hùng hùng hổ hổ đi về phía lầu ký túc xá.
Khoảng thời gian này, ký túc xá nam sinh là náo nhiệt nhất.
Mấy người mới vừa đ·á·n·h bóng rổ xong c·ở·i trần, ồn ào cãi nhau, hi hi ha ha đi về phía phòng tắm.
Lâm Phong đã từng đến phòng ngủ của Lâm Văn mấy lần, bạn cùng phòng của hắn cũng biết hắn.
Không có bất kỳ trở ngại nào, Lâm Phong đã đến phòng ngủ của Lâm Văn.
Hiện tại, trò chơi 'Thiên Hạ' đang rất nổi tiếng trong các trường đại học.
Trong phòng ngủ của Lâm Văn đã có 2 người có mũ bảo hiểm.
Hai người khác mới vừa chơi bóng rổ trở về, nhìn thấy Lâm Phong cũng cười lên tiếng chào hỏi rồi đi làm việc riêng.
Lâm Phong đóng cửa lại, nhìn em trai đang nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, sắc mặt thoáng ngưng trọng.
Không biết nên ứng đối như thế nào.
Ngay cả em trai cũng không biết hắn chính là Thương t·h·i·ê·n t·ử.
Có nên hay không nói cho hắn chân tướng, để hắn phối hợp, nhưng lỡ như bại lộ thì sao?
Nếu như không nói, vạn nhất hắn cũng hỏi đến ID trò chơi của mình, vậy thì càng khả nghi.
Lâm Phong còn đang do dự, tay không tự chủ được mò lấy mũ bảo hiểm của Lâm Văn.
Đột nhiên, một cỗ cảm giác đ·iện g·iật truyền đến.
Lâm Phong theo bản năng muốn thu tay về, nhưng điều làm hắn k·i·n·h· ·h·ã·i là không thể rút tay ra được.
Trong cơ thể phảng phất có một loại lực lượng nào đó đang không ngừng trôi qua.
Tay dần dần dung nhập vào trong mũ bảo hiểm, tựa như có thể chạm đến đầu Lâm Văn.
Thật thần kỳ cảm giác, có điều Lâm Phong sợ Lâm Văn xảy ra vấn đề, một mực phản kháng, suy nghĩ muốn rút tay ra.
Nhưng cỗ lực lượng này đối kháng với sức của Lâm Phong, làm hắn rất th·ố·n·g khổ.
Cũng không biết qua bao lâu, đối với Lâm Phong, dường như là một khoảng thời gian dài dằng dặc.
Đến khi hắn lại lần nữa ổn định lại.
Thì phát hiện mọi thứ quay lại khoảnh khắc vừa rồi, khi hắn chạm vào mũ bảo hiểm.
Lâm Phong trừng to mắt thở hổn hển một hơi thật lớn.
Không làm gì cả, nhưng tr·ê·n thân đã ướt đẫm.
"Vừa vặn. . Đây là chuyện gì p·h·át sinh? ?"
Lúc này, Lâm Văn đột nhiên c·ở·i mũ bảo hiểm xuống, kh·iếp sợ nhìn Lâm Phong.
"Ta đi, ca, anh là Thương t·h·i·ê·n t·ử à?"
Lâm Phong ngây người nhìn hắn một cái, làm gì còn tâm tư quản việc Lâm Văn có biết hay không thân ph·ậ·n của hắn?
Một màn vừa rồi p·h·át sinh quá quỷ dị.
Hắn không có mũ bảo hiểm, liền đăng nhập vào được thế giới trò chơi.
Đồng thời, trong thế giới game, hắn cùng Lâm Văn còn gặp nhau.
Chẳng qua là, lúc đó ký ức có chút mơ hồ.
Lâm Phong không biết cụ thể chuyện gì đã p·h·át sinh.
Vội vàng đè lại sự hưng phấn của Lâm Văn, trầm giọng nói: "Ta không biết p·h·át sinh chuyện gì, thế nhưng phải ghi nhớ, thân ph·ậ·n của ta là bí m·ậ·t."
"A? Vì cái gì?"
Lâm Phong dùng thời gian cực ngắn miêu tả cho Lâm Văn việc mình là Thương t·h·i·ê·n t·ử đã k·i·ế·m được bao nhiêu tiền, thế nhưng cũng đắc tội rất nhiều người.
Rất nhiều người trong bóng tối muốn lấy tính m·ạ·n·g mình, cho nên thân ph·ậ·n này tuyệt đối không thể bại lộ, ngay cả mẹ cũng không được.
Đem sự tình nói nghiêm trọng một chút, Lâm Văn cũng sẽ biết nặng nhẹ.
"Ngạch, biết rồi ca, đ·ánh c·hết em cũng không nói!"
Hai huynh đệ ngồi tại cửa hàng phía tr·ê·n, đều đang điều chỉnh lại nhịp hô hấp.
Lâm Phong thì đang nghi hoặc về sự tình vừa rồi.
Lâm Văn thấp giọng lẩm bẩm: "Em đã bảo mà, anh nói cho em biết vừa mới vào trò chơi liền k·i·ế·m được nhiều tiền như vậy, em đã từng hoài nghi, chỉ là sau đó lại cảm thấy không có khả năng, cái kia Thương t·h·i·ê·n t·ử là ai chứ, đại phú hào, ha ha, không ngờ tới đó chính là anh!"
"Ngậm miệng."
"Ah. ."
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Có lẽ là cảm giác được Lâm Phong nghiêm túc, Lâm Văn cũng không còn đùa giỡn, cau mày nhớ lại.
"Em lúc đầu a, mới vừa cấp 30, học cổ sư cổ trận, bá bá bá, đang chơi rất vui vẻ, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt em!"
"Chờ một chút! ! ! !"
Lâm Phong đột nhiên la lớn.
Lại p·h·át hiện nơi này còn có người khác, vội vàng ngậm miệng.
"Lâm Phong, anh làm sao vậy, dọa em hết hồn!"
Lâm Phong nhìn bàn tay của Lâm Văn, hô hấp cũng đi th·e·o dồn d·ậ·p lên.
Vừa rồi, nếu như không nhìn lầm, tr·ê·n tay Lâm Văn toát ra ánh sáng màu tím nhạt.
Trong phòng ngủ đang mở đèn, không rõ ràng, Lâm Văn vừa hành động vừa nói, nên không chú ý, n·g·ư·ợ·c lại Lâm Phong chú ý tới.
Đè bàn tay của Lâm Văn xuống.
Khẩn trương nói: "Có phải hay không ta vừa chạm vào đầu của ngươi!"
"Đúng vậy a, lão đại, hôm nay anh bị làm sao vậy? Em đây không phải là muốn nói sao? Trong trò chơi, Thương t·h·i·ê·n t·ử cũng chính là anh đột nhiên xuất hiện trước mặt em, đỉnh đầu hiện ID Thương t·h·i·ê·n t·ử, nhưng người lại là anh, anh trực tiếp dùng tay s·ờ đầu em, em tr·ố·n không thoát."
"Vậy có hay không cảm giác d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g?"
"Có n·g·ư·ợ·c lại là có, chính là cảm giác có đồ vật gì đó tiến vào trong thân thể của em!" Lâm Văn ánh mắt đột nhiên biến thành q·u·á·i· ·d·ị: "Mẹ nó, nói thế nào nói xong có loại cảm giác buồn n·ô·n!"
"Ngạch. . Là rất buồn n·ô·n!"
Lâm Phong hít sâu một hơi, trong lòng rối như tơ vò, căn bản không để ý trong lời nói có gì không t·h·í·c·h hợp.
Hắn sắp xếp lại ký ức vừa rồi.
Lúc đó hắn vội vã đến phòng ngủ của Lâm Văn.
Nhìn thấy Lâm Văn đang mang mũ bảo hiểm chơi đùa, đây là lần đầu tiên Lâm Phong nhìn thấy có người mang mũ bảo hiểm chơi đùa ở đời thực.
Khi nghĩ đến việc làm thế nào để báo cho Lâm Văn chuyện liên quan tới Linh Linh, quỷ thần xui khiến thế nào lại s·ờ soạng mũ bảo hiểm một cái.
Cũng chính là lần này, mũ bảo hiểm giống như làm bằng nước bị tay của hắn x·u·y·ê·n qua.
Sau đó. . Sau đó, Lâm Văn liền có năng lực trong trò chơi? ?
Hay là nói, hắn phía trước liền đã có?
Lâm Phong sững s·ờ mà hỏi: "Năng lực trong trò chơi, ngươi có từ khi nào?"
"A? Cái gì trong trò chơi năng lực?"
Lâm Văn mặt đầy mờ mịt.
"Thật không biết?"
"Không biết a, anh đang nói cái gì vậy!"
Nói cái gì, Lâm Phong cũng không biết, việc này không phải càng thêm phiền phức sao?
Cũng chính là nói, hắn đụng phải mũ trò chơi, có thể giúp đối phương thức tỉnh lực lượng trong trò chơi? ?
Lâm Phong đây là lần đầu tiên biết mình có năng lực như vậy.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, có năng lực như thế là chuyện kinh khủng cỡ nào.
Nếu như đem tất cả người chơi, so sánh là 'hấp huyết quỷ' thì hắn chính là thủy tổ của đám 'hấp huyết quỷ' đó, có thể ban cho người chơi năng lực.
Là tốt hay x·ấ·u? Không biết được.
Ngay khi hắn đang tâm loạn như ma, đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
【 Alo, Lâm Phong, cậu làm gì vậy, lâu như thế! 】
【 À, không có gì, chậm trễ một chút, lập tức xuống ngay đây! 】
Cúp điện thoại, Lâm Phong trịnh trọng nhìn Lâm Văn: "Ngươi bây giờ đang có năng lực trong trò chơi, thế nhưng ngươi ghi nhớ, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được sử dụng! Không nên hỏi vì cái gì, chính là không được sử dụng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận