Đỉnh Cấp Gian Thương: Vô Địch Từ Buôn Bán Vũ Khí Đạn Dược Bắt Đầu

Chương 550: Môi đỏ

**Chương 550: Môi Đỏ**
Lâm Phong vừa mới đóng cửa lại, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng Linh Linh mắng chửi trong phòng.
Cái loại đàn ông gì a, gặp bạn bè gì chứ, không phải là đi tiêu sái đó sao.
"Ta chúc ngươi thu nhập một tháng trăm vạn! !"
"Thật là một lời nguyền rủa ác độc. ."
Lâm Phong cười khổ một tiếng, quay đầu liền nhìn thấy một người đi tới ở hành lang đối diện, là một cô gái rất xinh đẹp.
Tóc dài xõa ngang vai, trên cổ đeo tai nghe.
Làn da trắng nõn không tì vết, đôi môi đỏ rực kia là đẹp mắt nhất.
Khóe miệng từ đầu đến cuối đều mang theo ý bất cần đời, trong miệng nhai kẹo cao su.
Mũi Lâm Phong khẽ nhúc nhích, ngũ giác của hắn rất mạnh.
Có thể ngửi được trên người nàng có một loại hương vị không nói nên lời, không giống như nước hoa, nhưng lại rất dễ chịu.
Cô gái xinh đẹp cứ như vậy đi tới trước mặt hắn.
Lâm Phong sửng sốt một lát, nàng dừng lại, ở khoảng cách gần như vậy, mùi thơm không nồng không nhạt, vừa vặn.
"Ngươi..."
Mới vừa nói xong một chữ "ngươi", đối phương dường như cười mà không phải cười nhìn hắn, chậm rãi lấy thẻ phòng ra.
'Tích —— '
Nghe thấy nội dung Linh Linh mắng hắn.
Cái gì mà vui vẻ a, cái gì mà cẩn thận một chút a, cái gì mà an toàn a. . Đủ thứ hầm bà lằng.
Lâm Phong thoáng cười cười xấu hổ: "Xin lỗi!"
Cô gái không thèm để ý chút nào, khóe miệng lộ ra một tia cười: "Không sao, ngươi muốn vào trong cũng được!"
Lâm Phong lúc ấy cả người đều choáng váng, Việt Đô Thành. . lại thoải mái như vậy sao?
Cô gái nhỏ này, 10 người đàn ông thì 11 người đều thích.
Hắn cũng cảm thấy đẹp mắt, thế nhưng. . việc này có thể tùy tiện vào sao.
"Cái này ¥%&..."
"Cứ gõ cửa bất cứ lúc nào, ta có chút mệt mỏi, đi tắm trước đây!"
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Lâm Phong cảm thấy cổ họng có chút khô khan.
Đúng là yêu tinh tuyệt thế!
Quá mức quyến rũ, dung mạo mỹ lệ này cộng thêm phong cách hành sự phóng đãng như vậy, thật lợi hại!
Đến Việt Đô Thành lần đầu tiên đã được lên lớp.
Lâm Phong lắc đầu: "Báo thù quan trọng hơn!"
Cũng không biết lần này có được tính là báo thù hay không.
Một đời trước, Lâm Phong chỉ là đắc tội Cuồng Tiên Nhân, liền bị hắn phái người xử lý ở trong hiện thực.
Chỉ vì một món đạo cụ!
...
Lâm Phong đi xuống lầu khách sạn.
Đã có một chiếc xe đang đợi ở cửa ra vào.
Đây là xe sang trọng mà Cuồng Tiên Nhân phái tới đón hắn.
Đến bây giờ, Lâm Phong nắm giữ khối tài sản lớn như vậy, đã không còn là thiếu niên quẫn bách khi xưa, có rất ít đồ vật khiến hắn khẩn trương.
Khi đi về phía xe sang trọng, cũng không khỏi khẩn trương lên.
"Không thể nương tay, không cần biết hắn có lý do gì để giết ta, bất kể có phải là một đời trước hay không, ta chắc chắn phải giết hắn!"
Lâm Phong âm thầm tự nhủ.
Khi Lâm Phong đến gần xe sang trọng.
Sớm đã có người đợi ở bên cạnh xe sang trọng, là một người đeo kính gọng vàng, trông rất nho nhã.
Cung kính nói: "Xin hỏi ngài có phải là Lâm tiên sinh không?"
"Đúng, là ta!"
Lâm Phong nói cho Cuồng Tiên Nhân, hắn họ Lâm, còn tên đảo ngược thì không nói.
"Mời ngài!"
Hắn ở trong xe sao?
Lâm Phong có một loại dự cảm xấu, với thân phận của hắn lúc này, Cuồng Tiên Nhân cũng nên xuống xe nghênh đón chứ.
Khi người đeo kính gọng vàng mở cửa xe, bên trong xe trống rỗng.
Trong lòng Lâm Phong cảm thấy mất mát, không vui nói: "Lão bản của anh không tới sao?"
Kính mắt gọng vàng đầy mặt áy náy nói: "Lâm tiên sinh, ngại quá, lão bản đang có cuộc họp rất quan trọng, cho nên không thể đích thân đến được, ngài ấy bảo tôi tiếp đãi ngài trước."
"Ừ, không có việc gì!"
Còn chưa gặp mặt, Lâm Phong đến thăm hỏi với thân phận bạn bè, đối tác làm ăn của hắn, không thể có địch ý quá lớn.
Cuồng Tiên Nhân là một người cẩn thận.
Kiếp trước ở trong thiên hạ, tầm cỡ của hắn có thể xếp vào top 5, nhưng từ đầu đến cuối không có ai biết thân phận chân thật của hắn.
Có thể thấy được là người cẩn thận đến mức nào.
Lâm Phong vốn định làm cho quan hệ với hắn tốt hơn một chút rồi mới tới tìm hắn.
Cái này không vừa vặn, tốt nhất tuyệt đối không nên 'đánh rắn động cỏ'.
Tài xế lái xe, kính mắt gọng vàng ngồi ở ghế phụ, Lâm Phong ngồi ở hàng ghế sau.
Nhìn hai bên nhà cao tầng sa hoa trụy lạc, cũng không nhịn được mà cảm thán, Việt Đô Thành là một thành phố lớn về khoa học kỹ thuật và thương mại, trình độ phồn hoa đứng hàng đầu trên toàn cầu.
"Lâm tiên sinh, xin ngài yên tâm, lão bản của chúng tôi đã an bài tốt tất cả, cam đoan sẽ làm ngài cảm thấy thoải mái như ở nhà."
Kính mắt gọng vàng quay đầu lại, nở nụ cười mập mờ.
Hắn nói những lời này, chỉ cần là đàn ông đều hiểu.
Lâm Phong nhếch miệng lên: "Hả?"
"Dị vực phong tình, rung động đỉnh cao!"
"Vậy lão bản của anh đâu?" Lâm Phong hoàn toàn không có hứng thú, hắn là người có tiền, loại đồ vật này cần người khác an bài sao?
"Tôi tới là để gặp ngài ấy, không phải gặp các bạn quốc tế!"
"Cái này. . . Ngài đừng giận!"
"Tôi không gặp hắn, vậy thì tôi tới đây làm gì? Lão tử là người có tiền!"
Lâm Phong cuối cùng cũng có thể ương ngạnh một lần.
Hắn hiện tại là người có tiền, có tư cách ương ngạnh.
Kính mắt gọng vàng dường như đã quen với đám người có tiền này, dùng ngón trỏ đẩy gọng kính: "Ngài bớt giận, tiếp đãi ngài không tốt, tôi cũng không tiện bàn giao!"
"Hừ!"
Lâm Phong không phải kẻ ngu, thăm dò một phen, biết được buổi tối nay khả năng nhìn thấy Cuồng Tiên Nhân rất nhỏ.
Quả nhiên.
Kính mắt gọng vàng dẫn hắn tới khách sạn cao cấp nhất Việt Đô Thành: Khách sạn Natrix.
Khách sạn này tương đương với Đế Hào quốc tế ở Ninh Đô Thành, đương nhiên, Natrix càng thêm xa hoa.
Dù sao cũng là một thành phố lớn mang tầm quốc tế.
Xe sang trọng ở cửa Natrix có rất nhiều.
Không ít mỹ nữ ngoại quốc, với thân hình bốc lửa, càng thêm mê người dưới sự phụ trợ của lễ phục dạ hội.
Nếu không phải trong lòng có thù, Lâm Phong nói không chừng muốn học ngoại ngữ.
Xe dừng ở cửa chính của khách sạn.
Chiếc xe sang trọng này nói thật, Lâm Phong cũng không biết là nhãn hiệu gì.
Thế nhưng, đám tân khách tự xưng là tầng lớp thượng lưu này lại biết, nhao nhao ghé mắt, khe khẽ bàn tán, suy đoán người trong xe là ai.
Người giữ cửa ân cần hỗ trợ mở cửa.
Kính mắt gọng vàng vừa cười vừa nói: "Lâm tiên sinh, lão bản đã đặt phòng bao tốt nhất cho ngài, bày tiệc mời khách ngài!"
"Lão bản của anh ở trong phòng bao sao?"
"À, tôi mới hỏi qua, lão bản vẫn còn đang bận!"
Lâm Phong nhịn không được nhíu mày: "Anh nói thẳng đi, lão bản của anh có đến hay không, hắn có nể mặt tôi không!"
Kính mắt gọng vàng vẫn luôn ôn hòa cung kính, không dám chậm trễ chút nào: "Lâm tiên sinh ngài lo lắng nhiều quá, lão bản của tôi luôn rất kính trọng ngài, ngài ấy làm xong việc sẽ tới ngay!"
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng biểu đạt bất mãn trong lòng: "Tôi sẽ đợi lão bản của anh ở đại sảnh, nửa giờ, nếu hắn không đến, tôi liền đi, không có ý nghĩa!"
"Cái này. . ." Kính mắt gọng vàng đầy mặt khó xử: "Thế nhưng, lão bản đã an bài tốt hết thảy cho tiên sinh, đều là thứ tốt nhất của khách sạn!"
"Lão tử kết giao bằng hữu, cho dù ăn ở quán ven đường cũng thấy rất vui vẻ, lão tử không coi hắn là bằng hữu, thì toàn bộ khách sạn này có cho ta, ta cũng không hiếm lạ!"
"Đúng, đúng, đúng..."
Lâm Phong quyết đoán đi tới đại sảnh, đặt mông ngồi trên ghế sofa.
Kính mắt gọng vàng rất thức thời đi tới phía sau hắn đứng gác, nhỏ giọng nói: "Ngài thật sự không cần đi lên sao?"
"Cút!"
"Được rồi."
Kính mắt gọng vàng lại có thói quen dùng ngón trỏ vuốt ve gọng kính, vẫn như cũ mặt đầy ý cười, đứng sau lưng Lâm Phong.
Lâm Phong ngón tay nhẹ nhàng gõ lên ghế sofa, nhìn những nam nữ với đủ loại phong thái khác nhau ra ra vào vào ở cửa khách sạn.
Đúng vào lúc này.
Đột nhiên một thân ảnh màu đỏ tiến vào khách sạn.
Lâm Phong nhịn không được, mắt lộ ra kinh ngạc: "Sao lại là nàng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận