Đại Huyền Đệ Nhất Hầu

Chương 498: Kim thân tăng lên (2) (2) (2)

**Chương 498: Kim thân tăng lên (2)**
Đợi một thời gian, thật sự làm cho Tô Mục nắm trong tay hoàn toàn Lĩnh Nam Tam Châu, lấy Lĩnh Nam Tam Châu làm căn cơ, Đại Huyền Thái Bình Ti nghỉ ngơi lấy lại sức, tích lũy lực lượng.
Mà yêu đình còn muốn cùng Huyền Đế đấu.
Sẽ có một ngày, khi Thái Bình Ti một lần nữa rời khỏi Lĩnh Nam Tam Châu, có thể tưởng tượng được cảnh tượng rung chuyển trời đất đến mức nào.
Trong lòng Lương Cảnh Lược dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Hắn có một loại cảm giác, nhất định không thể để cho Tô Mục an ổn ở lại Lĩnh Nam Tam Châu như vậy.
Nếu không, không cần bao lâu.
Trong vòng mười năm, bất luận là Đại Huyền hay là yêu đình, chỉ sợ cũng không đỡ nổi binh phong của Thái Bình Ti.
"Quốc sư còn không đi, chẳng lẽ là không muốn đi sao?"
Âm thanh của Tô Mục vang lên bên tai Lương Cảnh Lược, khiến hắn giật mình tỉnh lại.
"Nếu quốc sư không muốn đi, Tương Giang phủ tuy có hơi nhỏ một chút, nhưng dành ra mấy gian nhà tù cho quốc sư vẫn là không có vấn đề."
Lương Cảnh Lược chỉ nghe thấy Tô Mục nói như vậy.
Hắn hừ lạnh một tiếng, "xin miễn thứ cho kẻ bất tài."
Thân thể chậm rãi bay lên không, Lương Cảnh Lược nhìn Tô Mục, âm thanh lạnh lùng nói, "Tô chỉ huy sứ, xin từ biệt."
Lương Cảnh Lược đương nhiên sẽ không ngây thơ nói những lời hung ác gì.
Loại người như hắn, hành động vĩnh viễn nhiều hơn lời nói.
Mắt thấy Lương Cảnh Lược bay lên trời mà đi, Đồ Sơn Hàm Ngọc mấy ngũ giai yêu vật khác cuống cuồng đuổi theo.
Bọn chúng cũng không dám ở lại Tương Giang phủ lâu.
Lương Cảnh Lược và đoàn người vừa mới rời đi, Minh Di Hầu liền xuất hiện trước mặt Tô Mục.
Hắn phất tay đuổi Đông Phương Lưu Vân đi, trầm giọng nói với Tô Mục.
"Ta muốn mượn trảm yêu kiếm trong tay ngươi dùng một lát."
Minh Di Hầu đi thẳng vào vấn đề nói.
Lương Cảnh Lược đã đi, thời gian của hắn không còn nhiều.
Kéo dài lâu, coi như đuổi không kịp Lương Cảnh Lược.
"Mượn trảm yêu kiếm?"
Tô Mục nhìn Minh Di Hầu Trương Tùng Đào, ý niệm trong lòng khẽ động, liền hiểu rõ hắn muốn làm gì.
"Ngươi muốn đi truy sát Lương Cảnh Lược?"
Tô Mục lắc đầu, nói, "Vô dụng, coi như ta đem trảm yêu kiếm cho ngươi mượn, ngươi cũng không g·iết được Lương Cảnh Lược.
72 kiện thiên mệnh thần binh cũng có phân chia mạnh yếu, trảm yêu kiếm uy lực chỉ ở mức bình thường, Hỏa Tiêm Thương trên tay Lương Cảnh Lược lại là loại đỉnh tiêm.
Huống hồ, Lương Cảnh Lược có được thiên mệnh thần binh lâu hơn ngươi, hắn quen thuộc với lực lượng của thiên mệnh thần binh hơn ngươi."
"Cả đời này của ta, số lần lấy yếu thắng mạnh so với ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn."
Minh Di Hầu Trương Tùng Đào nói, "Nếu như ngươi không tin ta, vậy ta sẽ cho ngươi mượn tháp, ta và Tấn Hầu đồng thời xuất thủ, lấy hai địch một, ta không tin còn không g·iết được Lương Cảnh Lược."
"Hầu Gia, không phải ta không nỡ cho các ngươi mượn thiên mệnh thần binh, chỉ là lợi dụng thiên mệnh thần binh để đột phá Phản Hư cảnh, đây chẳng qua chỉ là ngụy cảnh, hậu hoạn vô tận.
Trước kia ta không biết, cho nên đã hại Trần Tông Chủ, hiện tại ta đã biết, tự nhiên không có khả năng lại hại các ngươi."
Tô Mục nghiêm túc nói.
"Không sao."
Minh Di Hầu Trương Tùng Đào nói, "Chúng ta vốn dĩ cũng không còn mấy năm tuổi thọ, coi như cùng Lương Cảnh Lược đồng quy vu tận cũng đáng.
Ngươi cho ta mượn hai kiện thiên mệnh thần binh, ta trả lại ngươi ba kiện, còn lại ngươi không cần quan tâm."
"Không còn mấy năm tuổi thọ?"
Tô Mục nhìn Minh Di Hầu Trương Tùng Đào, trầm ngâm một lát.
Hắn ngược lại là một mực không để ý đến chuyện này.
Minh Di Hầu cùng Tấn Hầu trước đó bị thương, lại phục dụng hồi quang phản chiếu đan, thân thể hao tổn khó mà bù đắp, thọ nguyên đã sớm còn lại không nhiều.
Tô Mục vẫn cảm thấy còn có thời gian, cho nên không nhắc tới chuyện này, ngược lại quên mất chuyện này đối với hai vị Hầu Gia có ảnh hưởng.
Thọ nguyên không còn nhiều, khó trách bọn hắn hơi một tí là muốn liều mạng.
"Hầu Gia, kỳ thật ngài vẫn còn có lựa chọn."
Tô Mục chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận