Đại Huyền Đệ Nhất Hầu

Chương 479: ngũ giác phong ấn (1) (2) (2)

**Chương 479: Ngũ giác phong ấn (1) (2) (2)**
"Ta trước kia từng nghe một câu, hôm nay ngươi đối với ta hờ hững lạnh nhạt, ngày mai ta khiến ngươi không với cao nổi.
Miêu huynh, nếu ngươi nguyện ý ra tay, vậy liền có thể nhận được hữu nghị của ta, ngày sau khi ta trở nên mạnh mẽ, ngươi có chuyện cần hỗ trợ, lẽ nào ta lại khoanh tay đứng nhìn?"
Tô Mục bĩu môi, nói, "Ngươi suy tính một chút, có muốn đầu tư vào ta không?"
"Muốn tay không bắt sói ở chỗ Miêu gia? Ngươi còn non lắm."
Yêu vật mèo to giễu cợt nói, "Miêu gia không thể vô công rồi xuất thủ, đây là quy củ.
Quy củ không thể phá.
Cái giá này của ta đã rất rẻ rồi.
Nếu là đổi lại những kẻ kia ——"
Nói đến đây, yêu vật mèo to bỗng nhiên im bặt.
Trong lòng Tô Mục khẽ động.
Yêu vật mèo to không phải đơn độc một mình?
Sau lưng nó còn có một tổ chức nào đó?
Trảm yêu kiếm bên trong triệu hoán trận, là cùng tổ chức kia liên hệ với nhau?
Nó triệu hoán đến đều là những tồn tại bên trong tổ chức kia?
Yêu vật mèo to nếu biết chỉ một câu nói của mình đã có thể khiến Tô Mục đoán được nhiều chuyện như vậy, nó nhất định sẽ không nói nhiều với Tô Mục như thế.
"Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, ta gặp qua quá nhiều kẻ liều mình không bỏ của, cuối cùng bọn hắn đều là người c·hết, tiền không tiêu được."
Yêu vật mèo to tiếp tục nói, "Để mấy tên này chạy thoát, về sau ngươi ăn ngủ không yên.
Vạn nhất bọn hắn lại đi tổn thương người bên cạnh ngươi, chẳng phải ngươi sẽ hối hận không kịp sao?
Chỉ cần bỏ ra một chút đan dược, liền có thể giải trừ những hậu hoạn này, ngươi nghĩ mà xem, có lời biết bao?"
"Đúng là rất có lời."
Tô Mục gật đầu, nói.
"Cho nên, ngươi chuẩn bị mời ta ra tay?"
Yêu vật mèo to xoa tay, kích động.
"Miêu huynh ngươi sống lâu hơn ta, kiến thức cũng nhiều hơn ta, chẳng lẽ ngươi chưa từng gặp qua, có người tiêu tiền rồi mà người vẫn còn sống?"
Tô Mục nhàn nhạt nói, "Ta cũng rất muốn nhờ ngươi ra tay, nhưng ta nghèo rớt mồng tơi.
Ta thật sự là không trả nổi cái giá để nhờ ngươi ra tay.
Hay là, ta thiếu trước? Sau này có tiền ta trả thêm cho ngươi?"
"Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?"
Yêu vật mèo to nói, "Ngươi từ Thần Nông Bách Thảo Tông lừa bao nhiêu thứ ta không biết sao?
Ta đâu phải kẻ mù."
"Chuyện của Luyện Đan sư, sao có thể nói là lừa gạt? Ta giúp Thần Nông Bách Thảo Tông luyện đan, những thứ kia chỉ là thù lao hợp lý của ta mà thôi."
Tô Mục nói, "Với lại, người nhà ta đông, chỉ những thứ này còn chưa đủ, thật sự là không có đan dược dư thừa để nhờ ngươi ra tay."
"Thôi được."
Yêu vật mèo to liếm môi, có chút thất vọng nói, "Đến lúc ngươi tự mình không giải quyết được thì lại tìm ta, nhưng ta sẽ tăng giá đấy.
Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
"Dễ nói. Nếu thật sự đến lúc đó, giá cả có cao hơn ta cũng đành chịu, không phải sao?"
Tô Mục cười nhạt một tiếng, nói.
Ánh mắt hắn nhìn về một hướng, phương hướng kia, chính là nơi mà sáu người tiểu tổ Dạ Kiêu Vệ, Cốt Nhiêu đang đi tới.
Trong quá trình giao thủ với sáu người, Tô Mục đã hiểu rõ tương đối về thực lực của bọn chúng.
Trước đó, Hoang Hài c·hết dưới tay hắn là kẻ yếu nhất trong sáu người, xếp hạng lão Lục.
Mà Huyết Ly, xếp hạng lão Nhị.
Trước đó hắn đánh lén Huyết Ly, vốn cho rằng mười phần chắc chín, kết quả chỉ hủy được huyền binh của Huyết Ly, còn hắn ta lại trốn được.
Sáu người này, xếp hạng càng cao, thực lực càng mạnh.
Mà Cốt Nhiêu, trong sáu người xếp hạng thứ năm, thực lực chỉ mạnh hơn Hoang Hài một chút.
Chọn quả hồng mềm mà bóp.
Trước hết g·iết Cốt Nhiêu, sau đó lại đến Võ Lăng.
Đến lúc đó, đối thủ chỉ còn lại bốn.
Đối mặt bốn đối thủ, dù sao cũng tốt hơn đối mặt năm.
Trong ánh mắt Tô Mục hiện lên một tia s·á·t ý lạnh lẽo.
Dưới chân nổ vang, cả người hắn bay vút lên trời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận