Đại Huyền Đệ Nhất Hầu

Chương 484: người thủ mộ (5)

Chương 484: Người thủ mộ (5)
Vấn đề này cũng đáng giá một viên Tử Kim Đan sao?
Sao ngươi không đi thẳng mà cướp đi.
"Ngươi không cần trả lời, nếu lần sau gặp lại hắn, ta trực tiếp hỏi hắn là được."
Tô Mục thuận miệng nói.
"Hắn lại không biết ta."
Yêu vật mèo to lầm bầm.
"Hóa ra giữa các ngươi không quen biết nhau."
Tô Mục "ồ" một tiếng, "Xem ra, ngươi vừa mới khẩn trương như vậy, chỉ là bởi vì thực lực của đối phương rất mạnh?"
"Ngươi mới khẩn trương ấy, con mắt nào của ngươi trông thấy ta khẩn trương?
Miêu gia ta mà phải khẩn trương sao?"
Yêu vật mèo to xù lông nói, "Nhớ năm đó, Miêu gia ta trực diện Thiên Tôn đều mặt không đổi sắc, ta lại sợ một tên người thủ mộ nhỏ bé sao?"
"Ân?"
Tô Mục trong lòng khẽ động.
Một câu nói kia của yêu vật mèo to đã tiết lộ không ít thông tin.
Thiên Tôn?
Chẳng lẽ là cường giả bên trong Thái Hư Thánh Cảnh?
Có thể làm cho yêu vật mèo to nói như vậy, Thiên Tôn kia khẳng định mạnh hơn yêu vật mèo to rất nhiều, nếu không nó sẽ không khoa trương như thế.
Ngay cả việc đứng trước mặt người khác cũng có thể dùng để khoe khoang, xem ra Thiên Tôn kia mạnh hơn yêu vật mèo to không chỉ một chút.
Còn nữa, người thủ mộ!
Tô Mục không ngờ rằng, lại có thể từ trong miệng yêu vật mèo to nghe được cái tên này!
Trước đó khi nhìn thấy tin nhắn của Lý Quy Trần, Tô Mục liền muốn hỏi thăm yêu vật mèo to có biết người thủ mộ hay không.
Khi đó yêu vật mèo to trực tiếp giả c·hết, thậm chí còn không ra giá.
Vậy mà bây giờ nó lại chủ động nhắc tới cái tên này.
Lời vừa ra khỏi miệng, yêu vật mèo to liền ý thức được mình lỡ lời.
Nó hung tợn vò lấy tóc Tô Mục, dùng sức giật xuống mấy sợi.
"Gia gia ngươi, Bát Cửu Huyền Diệu Công còn có thể luyện đến trên tóc sao? Khó nhổ như vậy?"
Yêu vật mèo to hùng hổ nói.
Tô Mục cảm thấy nó đang cố ý đổi chủ đề.
Không tiếp tục công kích yêu vật mèo to nữa, Tô Mục lại rơi vào trầm tư.
Người thủ mộ.
Có thể làm cho yêu vật mèo to phản ứng thái quá như vậy, trách sao Lý Quy Trần lại cố ý nhắc nhở hắn cẩn thận.
Với thực lực như thế, Tô Mục khẳng định không phải là đối thủ.
Tô Mục không phải là một người xúc động, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy Trảm Yêu Kiếm, còn có thể kiềm chế không động thủ, cũng là bởi vì hắn ý thức được, đến cả yêu vật mèo to còn kiêng kỵ, thì nếu như hắn thật sự chất vấn đối phương, kết quả khả năng chỉ có một.
Trảm Yêu Kiếm rơi vào tay đối phương, không biết Đông Phương Lưu Vân bọn họ hiện tại thế nào.
Nếu hắn quá mức xúc động, khi còn chưa rõ nội tình của đối phương đã xung đột, có khi ngay cả cơ hội báo thù cũng sẽ không còn.
"Một viên Tử Kim Đan, nói cho ta biết, người thủ mộ có lai lịch gì."
Tô Mục trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên mở miệng nói.
"Đừng hỏi ta, ta không biết."
Yêu vật mèo to dứt khoát nói, "Lăn lộn giang hồ, dựa vào là thanh danh.
Chuyện Miêu gia ta không biết, ngươi có ra giá cao hơn nữa ta cũng sẽ không bịa đặt."
"Ngươi không biết?"
Tô Mục cau mày nói, hắn đã nghĩ tới việc yêu vật mèo to sẽ giở trò công phu sư tử ngoạm, nhưng không nghĩ tới yêu vật mèo to sẽ nói không biết.
Việc này rất kỳ lạ, rõ ràng nó đã gọi ra tên người thủ mộ, lại nói không biết lai lịch của người thủ mộ, chẳng phải là tự mâu thuẫn sao?
"Ngươi không phải tự xưng không gì không biết sao? Sao ngay cả lai lịch của người thủ mộ ngươi cũng không biết?
Như vậy không phải là làm hỏng thanh danh của mình sao? Làm sao sau này ta còn có thể tin tưởng ngươi được?"
Tô Mục nói.
"Ngươi dùng phép khích tướng đúng không, ngươi thấy ta giống như là dễ dàng mắc lừa vậy sao?"
Yêu vật mèo to khinh thường nói.
"Đây không phải phép khích tướng, ta chỉ là trần thuật một sự thật mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận