Đại Huyền Đệ Nhất Hầu

Chương 309: 13 lang

**Chương 309: Thập Tam Lang**
"Bảy viên?" Tô Mục hơi nhíu mày, khó nhận ra được.
Cung Vương Lý Xuyên là người biết nhìn mặt mà nói chuyện, vội vàng nói: "Thật vậy, Tô đại nhân, trong tay ta cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Ngươi cũng biết, ta chỉ là một vương gia bình thường, hàng năm thật sự chỉ có số lượng mười viên."
Vương gia bình thường? Nếu như không phải đã biết rõ, Tô Mục còn tưởng rằng Cung Vương Lý Xuyên đang khoe khoang.
Lý Xuyên nói ngược lại là lời thật, hắn là vương gia, nghe thì êm tai, nhưng kỳ thật cũng chỉ có vậy.
Loại hoàng tử như hắn, so với người bình thường thì dĩ nhiên là tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng không được vẻ vang như bề ngoài.
Chỉ cần nhìn hắn cẩn thận từng li từng tí, đối đãi với Tô Mục mà cũng có thái độ này thì có thể thấy được.
"Nếu như Tô Mục đại nhân cần, sang năm, phần của ta sang năm cũng đều cho ngươi hết, mười viên! Dù sao Long Nguyên Đan ta ăn cũng là lãng phí."
Cung Vương Lý Xuyên nói, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Hắn thiên phú võ đạo bình thường, tân tân khổ khổ tu luyện hơn mấy tháng cũng không bằng ăn một viên Long Nguyên Đan có hiệu quả tốt hơn.
Hàng năm mười viên Long Nguyên Đan này là số lượng tài nguyên võ đạo không nhiều mà hắn có thể có được để tăng lên tu vi.
Thậm chí có thể nói, mười viên Long Nguyên Đan này là thứ tốt nhất mà hắn có thể lấy ra.
Bất quá nghĩ đến tiền đồ của Tô Mục, mười viên Long Nguyên Đan này cũng đáng.
Nếu một ngày nào đó Tô Mục thật sự thành Thái Bình hầu gia, đến lúc đó hắn nhớ tới tình cũ, che chở cho mình một chút, nửa đời sau của mình liền có thể an ổn không lo.
Thái Bình hầu gia, đây mới thật sự là nhân vật lớn.
Cung Vương Lý Xuyên có chút hâm mộ thầm nghĩ.
Sang năm? Mười viên?
Không nói đến mười viên quá ít, riêng việc phải đợi đến sang năm đã khó mà chấp nhận đối với Tô Mục.
"Cung Vương điện hạ, ta muốn có thêm nhiều Long Nguyên Đan, ngươi có biện pháp nào không? Không cần ngươi tặng không, ta trả tiền."
Tô Mục vừa nói vừa đưa tay vào trong ngực.
Kỳ thật hắn lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong nhẫn không gian.
"Chỗ này là một vạn lượng hoàng kim, xem như tiền đặt cọc, ngươi giúp ta nghĩ biện pháp, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, cần bao nhiêu tiền ngươi cứ ra giá, ta tuyệt đối không trả giá." Tô Mục nói.
Không nói thêm lời nào, hắn liền nhét xấp ngân phiếu vào trong tay Cung Vương Lý Xuyên.
Cung Vương Lý Xuyên nhìn xấp ngân phiếu trên tay, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Một vạn lượng hoàng kim.
Đừng thấy hắn là hoàng tử, cả đời này cũng chưa từng có nhiều tiền như vậy.
Không còn cách nào, phụ hoàng có quá nhiều con, hắn lại không được sủng ái, tuy được phong vương, nhưng ngay cả đất phong cũng không có, hàng năm cũng chỉ có mấy ngàn lượng bạc bổng lộc.
Trong tay hắn lại không có quyền, tự nhiên cũng không có người nào biếu tiền cho hắn, tự mình buôn bán nhỏ lẻ, cũng đều không kiếm được món tiền lớn.
Khi còn ở Tùng Giang Phủ, hắn đã nghe nói Tô Mục bán một món binh khí được ba vạn lượng hoàng kim, khi đó đã làm hắn hâm mộ muốn hỏng rồi.
Bây giờ thấy Tô Mục ra tay đã là một vạn lượng hoàng kim, hắn cuối cùng đã hiểu, đối với một số người mà nói, kiếm tiền vô cùng đơn giản.
Người với người, đúng là không có cách nào so sánh.
Hoàng thân quốc thích Lý Xuyên trong lòng cảm khái nói.
"Ta sẽ nghĩ biện pháp, ta có mấy huynh đệ kinh tế eo hẹp, có thể sẽ nguyện ý bán ra Long Nguyên Đan." Cung Vương Lý Xuyên nắm chặt ngân phiếu, mở miệng nói.
Huynh đệ của hắn rất nhiều, có nhiều người còn không bằng hắn.
"Vậy đa tạ Cung Vương điện hạ." Tô Mục chắp tay nói.
.............
Cầm bảy viên Long Nguyên Đan đi sang một bên, Tô Mục cũng không thèm để ý Cung Vương Lý Xuyên đang hưng phấn đỏ mặt.
Một vạn lượng hoàng kim, đối với Tô Mục mà nói thật sự không tính là món tiền lớn.
Hắn còn cho Tùng Giang Phủ vay chín vạn lượng hoàng kim.
Thiếu tiền, hắn rèn binh khí ra bán là được.
Đúc binh sư và luyện đan sư, đều là những nghề nghiệp kiếm tiền nhanh, tiền đề là tay nghề phải được công nhận.
Thuật đúc binh của Tô Mục, trong hàng ngũ rèn đúc phàm binh, đó chính là đòn giáng cấp duy nhất.
Lấy ra một viên Long Nguyên Đan quan sát một chút, Tô Mục liền đưa nó vào trong miệng.
Tìm Cung Vương Lý Xuyên muốn Long Nguyên Đan là hắn nhất thời cao hứng, Cung Vương Lý Xuyên hẳn là sẽ không nghĩ tới, cho nên khả năng viên Long Nguyên Đan này có vấn đề không lớn.
Lui 10. 000 bước mà nói, cho dù viên Long Nguyên Đan này thật sự có độc, với tu vi và thể phách hiện tại của Tô Mục, độc dược bình thường cũng không thể làm hắn chết.
Trừ khi Cung Vương Lý Xuyên điên rồi, nếu không không có lý do gì lại hạ độc hại hắn.
Đan dược vào miệng, hóa thành một dòng nước ấm chảy thẳng xuống bụng dưới.
Tô Mục nhắm mắt lại vận chuyển Càn Khôn Vô Lượng Chân Nguyên Quyết, chỉ cảm thấy tổng lượng chân nguyên trong cơ thể lại tăng lên một chút.
Ý nghĩ khẽ động, Tô Mục gọi ra bảng hệ thống.
Đem lực chú ý đặt lên trên Càn Khôn Vô Lượng Chân Nguyên Quyết.
Từ Đại Thành đến Viên Mãn, ban đầu cần một triệu điểm.
Trước khi dùng Long Nguyên Đan, bởi vì Tô Mục tự mình khắc khổ tu luyện, một triệu điểm đã giảm xuống còn 960. 000.
Hiện tại, 950. 000.
Nói cách khác, một viên Long Nguyên Đan, giảm xuống trọn vẹn 10. 000 điểm, có thể so sánh với hai ngày tích lũy của Tô Mục.
Nếu là Tô Mục tự mình tu luyện, chỉ sợ phải tốn ít nhất mười ngày nửa tháng mới có thể đạt tới hiệu quả này.
So với Thái Bình Ti Chân Nguyên Đan thì hiệu quả kém hơn một chút, nhưng mạnh hơn Dưỡng Nguyên Đan của Thần Nông Bách Thảo Tông.
Đây là kết luận mà Tô Mục đưa ra sau khi thí nghiệm thuốc.
Kết luận này làm cho Tô Mục trong lòng thầm than, quả nhiên vẫn phải là Thái Bình Ti, ngay cả hoàng gia cũng bị đè ép một bậc.
Bất quá ngẫm lại Đại Huyền hoàng đế hiện tại mềm yếu, việc này hình như cũng không có gì kỳ quái.
Thái Bình Ti quanh năm chiến đấu với yêu ma, nên được hưởng đan dược tốt nhất, tài nguyên tốt nhất.
Kiểm tra xong hiệu quả của Long Nguyên Đan, Tô Mục không chút do dự đem sáu viên Long Nguyên Đan còn lại đều nhét vào trong miệng.
Động tác của hắn lọt vào trong mắt Cung Vương Lý Xuyên ở cách đó không xa, làm cho Cung Vương Lý Xuyên trợn mắt há hốc mồm.
Cung Vương Lý Xuyên nuốt ngụm nước bọt, đối với Tô Mục quả thực là kính như thiên nhân.
Đây chính là sự khác biệt giữa Lý Xuyên hắn và thiên kiêu đương đại sao?
Đây chính là Long Nguyên Đan đó.
Hắn đã từng duy nhất một lần nuốt hai viên Long Nguyên Đan, kết quả suýt chút nữa bạo thể mà chết, sau đó nằm trên giường mấy ngày, máu mũi chảy ra mấy chậu.
Phải là thể phách cường hãn đến cỡ nào, mới có thể chịu được dược lực như vậy.
Dù sao theo hắn biết, những huynh đệ kia của hắn, không có ai dám ăn Long Nguyên Đan như vậy.
Tô Mục một hơi nuốt bảy viên Long Nguyên Đan, nhìn qua ngoại trừ sắc mặt hơi đỏ lên một chút, vậy mà không có chút nào dị dạng.
Cung Vương Lý Xuyên tấm tắc lấy làm kỳ lạ, trong lòng thầm tính toán, nên tìm huynh đệ nào mua Long Nguyên Đan đây?
Tô Trấn Phủ biến thái như vậy, thành tựu tương lai nhất định bất khả hạn lượng, mình nhất định phải ôm chặt cái đùi này mới được.
Suy nghĩ một hồi, Cung Vương Lý Xuyên đã có chủ ý, hắn nhẹ nhàng gọi một thái bình đô úy, thấp giọng nói vài câu.
Thái bình đô úy kia liếc qua Tô Mục đang nhắm mắt, có chút chần chờ.
"Yên tâm, đây là vì Tô đại nhân làm việc, Tô đại nhân khẳng định sẽ đồng ý, ngươi chỉ là thay ta đi một chuyến." Cung Vương Lý Xuyên cũng không nổi giận, bình tĩnh nói.
Đổi thành người khác, bị khinh thị như vậy đã sớm nổi trận lôi đình, nhưng Cung Vương Lý Xuyên lại yếu thế bình thường, riêng tính cách này, đã không phải người bình thường có thể sánh được.
Hoàng gia cơm cũng không dễ ăn.
Thái bình đô úy kia do dự một chút, gật đầu, mang theo tín vật của Cung Vương Lý Xuyên rời đi.
Tô Mục chìm đắm trong tu luyện, cũng không để ý đến những chuyện này.
Hắn vận chuyển Càn Khôn Vô Lượng Chân Nguyên Quyết, đem dược lực của Long Nguyên Đan đều chuyển hóa thành chân nguyên trong cơ thể.
Xem lại số liệu trên bảng hệ thống, Càn Khôn Vô Lượng Chân Nguyên Quyết, từ Đại Thành đến Viên Mãn cần thiết 89 vạn điểm.
Hắn hiện tại có 230. 000 điểm, còn cần 660. 000 điểm nữa mới có thể đem Càn Khôn Vô Lượng Chân Nguyên Quyết tăng lên đến cảnh giới Viên Mãn.
Lục Lục Đại Thuận, con số ngược lại là rất may mắn.
Muốn tích lũy đủ 660. 000 điểm, nếu không có thu nhập nào khác, thì phải cần 33 ngày mới có thể tích lũy đủ.
Hoặc là, nếu có thể có 66 viên Long Nguyên Đan......
Bất quá Long Nguyên Đan cũng giống như Thái Bình Ti Chân Nguyên Đan, đều là vật phẩm khan hiếm.
Cho dù Cung Vương Lý Xuyên muốn giúp hắn, phỏng chừng cũng không mua được nhiều như vậy, có thể mua được hai ba mươi viên đã là không tệ.
Hai bút cùng vẽ, trong vòng một tháng, hẳn là có thể đem Càn Khôn Vô Lượng Chân Nguyên Quyết tăng lên đến cảnh giới viên mãn.
Đến lúc đó hắn chính là tu vi Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong, có thể thử đột phá đến Kết Đan Cảnh.
Kết Đan Cảnh, miễn cưỡng có thể xưng là võ giả cao giai, bất luận ở đâu, cũng có thể xem là cường giả.
Một tháng, rất nhanh.
Tô Mục dằn xuống tâm tình cấp bách.
Hắn mở to mắt, bỗng nhiên, Đông Phương Lưu Vân vội vàng chạy tới.
"Tô Mục, xảy ra chuyện rồi!"
Trong lúc sốt ruột, hắn gọi thẳng tên Tô Mục.
Tô Mục cũng biết, Đông Phương Lưu Vân vẫn luôn không cam lòng ở dưới trướng người khác, luôn muốn cùng hắn ngang hàng, loại hành vi gọi thẳng tên này hắn cũng không để ý.
"Chuyện gì có thể khiến một thiên kiêu đương đại như ngươi hoảng loạn như vậy?" Tô Mục chậm rãi mở miệng.
Phần lớn người của Thái Bình Ti và Giám sát Ti Tùng Giang Phủ đều ở đây, hơn nữa còn có đồng bào từ Thái Bình Ti Tương Châu Châu Phủ chạy tới, nơi này ít nhất cũng có trên trăm võ giả.
Riêng thái bình giáo úy cũng có mười mấy người.
Cho dù có địch nhân, thực lực của bọn họ cũng có thể chiến một trận.
Huống chi, còn có Đông Phương Lưu Vân, Mạc Tuyết Tùng, Dương Chính, những người nổi bật của thế hệ trẻ.
Đến Kết Đan Cảnh cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.
Nếu như những kẻ trộm mỏ sắt kia tự mình nhảy ra thì lại là chuyện tốt, bọn họ đang lo không tìm được manh mối.
"Ngươi xem cái này!"
Đông Phương Lưu Vân đưa tới một tờ giấy trắng.
Tô Mục tiện tay nhận lấy, trên tờ giấy trắng viết hai hàng chữ lớn rồng bay phượng múa.
"Muốn mạng sống của Mạnh Vạn Quân, đêm trăng tròn, một mình đến Ngưu Giác Sơn."
Không có ngẩng đầu, cũng không có ký tên.
Không đầu không đuôi, nhưng Tô Mục rất rõ ràng, đây là muốn một mình hắn đi.
Ở đây, hắn là người chịu trách nhiệm.
Thân phận Cung Vương Lý Xuyên tuy cao, nhưng chỉ là một vật biểu tượng.
Người chân chính quyết định, là Tô Mục hắn.
"Mạnh Vạn Quân bọn họ quả nhiên đã xảy ra chuyện." Tô Mục biểu lộ ngưng trọng, trầm giọng nói, "Đây là từ đâu tới?"
"Một huynh đệ bị người đánh ngất, chúng ta phát hiện thì trên người hắn đã có thêm tờ giấy này." Đông Phương Lưu Vân nói, "Ngưu Giác Sơn cách nơi này ba mươi dặm, làm sao bây giờ? Ta dẫn người mò qua đó?"
Đông Phương Lưu Vân lập công sốt ruột, nhưng bây giờ liên quan đến sinh tử của một thái bình giáo úy, hắn cũng không dám khinh suất, cho nên mới xin chỉ thị ý kiến của Tô Mục.
"Ngươi dẫn người tới, nếu đối phương phát hiện, Mạnh Vạn Quân hẳn phải chết không nghi ngờ." Tô Mục trầm giọng nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi thật muốn đơn đao đi gặp?" Đông Phương Lưu Vân nói, "Đối phương biết thực lực của ngươi, bọn hắn dám làm như thế, không chừng chính là có Kết Đan Cảnh cường giả ở đó chờ ngươi tự chui đầu vào lưới. Ngươi không thể đi chịu chết."
Kết Đan Cảnh Lý Đại Nhân đã chết trong tay Tô Mục, nghĩ lại cũng biết, người ta lại phái người đến, khẳng định không có khả năng phái kẻ yếu.
"Làm gì có nhiều Kết Đan Cảnh như vậy." Tô Mục nhàn nhạt nói, "Ta giết Lý Đại Nhân là dùng kiếm ý của Trần Bắc Huyền, đây không phải là bí mật, đối phương tám chín phần mười cũng biết. Bọn hắn chưa hẳn sẽ phái Kết Đan Cảnh tới. Kết Đan Cảnh đối với bất kỳ thế lực nào mà nói đều là chiến lực cao cấp, tổn thất một người đã là đủ rồi, tổn thất hai người, ai cũng không chịu nổi."
"Đúng vậy, bọn hắn dám phái Kết Đan Cảnh tới, liền không sợ chúng ta cá chết lưới rách, tình nguyện hi sinh Mạnh Giáo Úy cũng muốn lưu lại Kết Đan Cảnh kia sao?" Cung Vương Lý Xuyên nhô đầu ra, liếc qua tờ giấy, thuận miệng nói.
Tô Mục và Đông Phương Lưu Vân đồng thời liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn nhau.
Quả nhiên là hoàng gia tử đệ, cho dù nhìn hiền lành vô hại như Cung Vương Lý Xuyên, cũng có tâm tính bạc bẽo như vậy.
Phản ứng đầu tiên của hắn lại là cân nhắc hi sinh Mạnh Vạn Quân.
Theo một ý nghĩa nào đó, loại ý nghĩ này không thể nói là sai.
Thậm chí có thể nói, đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Tô Mục và Đông Phương Lưu Vân đều không nghĩ tới phương diện này, bọn họ nghĩ đều là làm sao bảo vệ tính mạng của Mạnh Vạn Quân.
Có lẽ đây chính là vì sao người ta là hoàng thân quốc thích, bọn hắn chỉ có thể chém chém giết giết.
"Đêm trăng tròn, còn bảy, tám ngày nữa..." Tô Mục trầm ngâm nói, "Cung Vương điện hạ, Long Nguyên Đan còn bao lâu nữa mới có thể mua được?"
"Bảy, tám ngày khẳng định không kịp..." Cung Vương Lý Xuyên do dự nói.
"Trừ phi ——"
"Trừ phi cái gì?" Tô Mục trầm giọng nói.
"Ta có một hoàng huynh, Túc Vương Lý Thứ, đất phong của hắn ở Dự Châu sát vách Tương Châu, hắn được phong sớm, trong tay khẳng định có không ít Long Nguyên Đan, tính toán khoảng cách, nếu như thúc ngựa, bảy, tám ngày có lẽ có thể đi về một chuyến." Cung Vương Lý Xuyên nói.
"Đông Phương Lưu Vân, ngươi mang Cung Vương điện hạ đi Dự Châu." Tô Mục hơi trầm ngâm, nghiêm mặt nói, "Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, trước đêm trăng tròn, nhất định phải trở về nơi đây."
"Tốt." Đông Phương Lưu Vân suy nghĩ một chút, gật đầu nói.
Lấy tu vi của hắn, nếu như lại tìm một con bán yêu tọa kỵ có cước trình tốt, thì kịp.
Về phần tìm bán yêu tọa kỵ ở đâu, đừng quên, bọn hắn còn có thiên kiêu đương đại của Ngự Thú Tông ở đây.
"Chúng ta bây giờ lên đường, trong vòng bảy ngày, bất luận có được hay không, ta nhất định sẽ trở về." Đông Phương Lưu Vân trầm giọng nói.
"Trên đường cẩn thận, còn nữa, đừng nói cho Túc Vương Lý Thứ công dụng của Long Nguyên Đan, tốt nhất đừng nhắc tới chuyện ở đây." Tô Mục xuất phát từ cẩn thận, dặn dò.
Cung Vương Lý Xuyên và Đông Phương Lưu Vân đều khẽ gật đầu, đạo lý này bọn họ vẫn hiểu.
.............
Ngay lúc Tô Mục nhận thư khiêu chiến, ở một vách núi giống như sừng trâu, Mạnh Vạn Quân bị trói treo ở đó, phía dưới là vực sâu vạn trượng không thấy đáy.
Cách đó không xa, một nam tử có khuôn mặt lạnh lùng ngồi xếp bằng, trên đầu gối đặt ngang một thanh kiếm.
"Nếu có gan ngươi giết ta đi!" Mạnh Vạn Quân hét lớn, "Ngươi cái đồ không có trứng, thả ta xuống, cùng Mạnh Gia Gia đại chiến ba trăm hiệp!"
Nam nhân kia ngẩng đầu, trong ánh mắt không có chút ba động nào nhìn Mạnh Vạn Quân.
"Rơi vào tay ta Lý Thập Tam Lang, ngươi muốn chết cũng không chết được, làm tốt mồi câu của ngươi, sau đó ta sẽ cho ngươi một đao thống khoái, để cho ngươi cùng Tô Mục lên đường." Lý Thập Tam Lang chậm rãi mở miệng, "Còn ồn ào, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận