Đại Huyền Đệ Nhất Hầu

Chương 329: bắt vua

**Chương 329: Bắt Vua**
"Giao nộp nội đan của ngươi ra đây."
Đồ Sơn Hàm Ngọc vừa mới buông Ký S·o·á·i ra, kim thân của Tô Mục đã đi tới trước mặt nó, lạnh lùng mở miệng nói.
"Ngươi có ý gì?"
Đồ Sơn Hàm Ngọc thân thể cứng đờ, âm thanh lạnh lùng nói.
"Ta chỉ đáp ứng tạm thời không g·iết ngươi, cũng không có nói mặc cho ngươi tự do, giao nội đan của ngươi ra, ta có thể cho ngươi một cơ hội nói chuyện, nếu không ngươi bây giờ liền có thể c·hết đi."
Kim Thân lại lần nữa tiến lên một bước, vừa vặn đem Ký S·o·á·i bọn người cùng Đồ Sơn Hàm Ngọc tách ra.
Đồ Sơn Hàm Ngọc: "..."
Nó nheo mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Mục.
Nếu như ánh mắt có thể g·iết người, nó đã sớm không biết g·iết c·hết Tô Mục bao nhiêu lần.
Giao nội đan cho Tô Mục, vậy thì đồng nghĩa với việc sinh t·ử của nó đều nằm trong một ý niệm của Tô Mục.
Một khi Tô Mục b·ó·p nát nội đan của nó, tu vi của nó coi như hoàn toàn phế bỏ.
"Tô Mục, ngươi đừng quá đáng!"
Đồ Sơn Hàm Ngọc giận dữ nói, cho dù là yêu vật chân thân, vẻ mặt của nó hiện tại cũng lộ ra thần sắc ủy khuất.
Tô Mục cười lạnh.
Đều là hồ ly ngàn năm, giả trang cái gì bạch liên hoa.
Ngươi thật sự cho rằng ta tin tưởng ngươi phải không?
Minh Di Hầu Trương Tùng Đào gặp nguy hiểm, có liên quan gì tới ta?
Hắn còn không ứng phó được, ta chỉ là một tên trấn phủ sứ nhỏ bé, đi thì có thể làm được cái gì? Chẳng qua chỉ là dâng thêm một cái m·ạ·n·g mà thôi.
Từ đầu tới cuối, Tô Mục chưa từng d·a·o động qua.
Hắn vừa rồi sở dĩ tỏ thái độ thỏa hiệp, chẳng qua là vì muốn giữ lại m·ạ·n·g của Ký S·o·á·i những người này thôi.
"Quá đáng?"
Tô Mục cười lạnh nói, "Đồ Sơn Hàm Ngọc, ngươi mê hoặc Túc Vương mưu phản, ở Đại Huyền đã làm bao nhiêu chuyện táng tận t·h·i·ê·n lương, chính bản thân ngươi tự biết rõ.
Rốt cuộc là ai quá đáng hơn, chẳng lẽ còn cần ta phải nói sao?
Ta bây giờ không phải là đang cùng ngươi thương lượng, giao nội đan ra, nếu không, c·hết.
Đương nhiên, ngươi cũng có thể thử xem, ngươi có thể hay không từ thủ hạ của ta mà chạy t·r·ố·n."
Ánh mắt của hắn liếc nhìn qua Thái Sử Nhu đang được Đồ Sơn Hàm Ngọc bảo vệ ở phía sau.
"Mang theo nàng, ngươi cảm thấy ngươi có thể t·r·ố·n được sao?"
Trong mắt Tô Mục hiện lên một đạo lệ mang.
Đồ Sơn Hàm Ngọc nghiến răng nghiến lợi.
"Ngọc Nhi, ngươi không phải tìm được 'Hoàng t·h·i·ê·n Hậu Thổ Quyết' thiếu sót sao?"
Thái Sử Nhu sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nói.
Nàng tự cho rằng nói khẽ, kỳ thật ở đây tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.
Sắc mặt của Đồ Sơn Hàm Ngọc tối sầm lại.
Đây chẳng qua chỉ là lý do thoái thác mà nó l·ừ·a gạt Thái Sử Nhu thôi, 'Hoàng t·h·i·ê·n Hậu Thổ Quyết' t·h·iếu hụt là không có hương hỏa nguyện lực thì căn bản là không có cách nào tu luyện được.
Tô Mục chỉ là một tên tứ phẩm trấn phủ sứ nho nhỏ, có thể đem 'Hoàng t·h·i·ê·n Hậu Thổ Quyết' tu luyện tới mức một trượng kim thân đã là cực hạn, trừ phi hắn giống Túc Vương mưu phản, hoặc là hắn tiếp tục thăng quan, nếu không thì 'Hoàng t·h·i·ê·n Hậu Thổ Quyết' của hắn vĩnh viễn không cách nào tiếp tục tăng lên được nữa.
Đây chính là điểm t·h·iếu hụt của 'Hoàng t·h·i·ê·n Hậu Thổ Quyết' của Tô Mục!
Nhưng chỗ t·h·iếu hụt này căn bản vô dụng.
Cho dù sau này hắn không thể tăng lên được nữa, nhưng trước mắt một trượng kim thân này là thật.
Một trượng kim thân này có được chiến lực Kết Đan Cảnh sơ giai, hơn nữa lại không sợ đau đớn, chính mình căn bản là đ·á·n·h không lại a.
"Sư nương, ta nếu là cùng hắn đ·á·n·h nhau, liền không bảo vệ được người."
Đồ Sơn Hàm Ngọc trầm giọng nói, "Lão sư nói rồi, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt. Chúng ta liền tạm thời ủy khuất một chút, ta nhất định sẽ mang ngươi về Yêu Đình."
Nói xong, Đồ Sơn Hàm Ngọc dùng ánh mắt sắc bén đủ để g·iết người nhìn chằm chằm Tô Mục, há miệng phun ra một viên nội đan to bằng nắm đ·ấ·m trẻ con.
Yêu vật Kết Đan Cảnh, kết thành chính là nội đan, viên nội đan này chính là ngưng tụ tu vi của toàn thân nó, nếu vứt bỏ nội đan, nó sẽ mất hết tu vi.
Đây chính là thứ liên quan tới tính m·ệ·n·h của nó.
"Ngươi ——"
Đồ Sơn Hàm Ngọc còn muốn nói thêm vài câu cảnh cáo.
Kim thân Tô Mục đã chộp lấy viên nội đan kia.
Ngay tại dưới ánh nhìn chăm chú của Đồ Sơn Hàm Ngọc, bàn tay của kim thân Tô Mục đột nhiên nắm chặt.
Răng rắc!
"Ngươi dám!"
Đồ Sơn Hàm Ngọc muốn rách cả mí mắt.
Phốc!
Khí tức tr·ê·n người nó lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được uể oải xuống, sau đó nó phun ra một ngụm m·á·u tươi.
Viên nội đan tr·ê·n tay Tô Mục, thế mà đã bị hắn b·ó·p nát.
"Tu vi của ngươi quá cao, như vậy không tốt."
Tô Mục chậm rãi mở miệng nói, "Chi bằng cứ ở lại Chân Nguyên Cảnh, ta sẽ an tâm hơn một chút."
Mặt Đồ Sơn Hàm Ngọc không còn chút m·á·u, tức giận đến toàn thân r·u·n rẩy.
Tr·ê·n đời này sao có thể có loại người gian trá vô sỉ như vậy?!
Chính mình rõ ràng đã giao ra nội đan, hắn vì sao còn muốn làm như thế?!
Chính mình lúc nói chuyện hợp tác cùng Túc Vương, Túc Vương còn chưa quá đáng như vậy.
Chính mình vất vả lắm mới tu thành nội đan a.
Đồ Sơn Hàm Ngọc chỉ cảm thấy tim đang rỉ m·á·u, cảm giác hư nhược tr·ê·n thân, khiến nó hiểu rõ, mình bây giờ đã rớt trở về Chân Nguyên Cảnh.
Vất vả lắm mới tu thành ba cái đuôi, trước đó đã phế đi một cái, rồi vất vả kết đan, giờ lại ngã cảnh.
Đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này, đều là Tô Mục!
Đáng c·hết Tô Mục!
Trong lòng Đồ Sơn Hàm Ngọc hối h·ậ·n, chính mình làm sao lại u mê, tin tưởng Tô Mục chứ?
Biết rõ Tô Mục gian trá ngoan đ·ộ·c, vì sao còn muốn giao nội đan ra chứ?
Ngược lại, Đồ Sơn Hàm Ngọc quên mất rằng, nó không có lựa chọn.
Tài nghệ không bằng người, nó trốn cũng t·r·ố·n không thoát, không giao nội đan ra, nó cũng sẽ phải c·hết ở tr·ê·n tay Tô Mục.
Giờ tuy rớt xuống cảnh giới, nhưng tốt x·ấ·u cũng giữ được một cái m·ạ·n·g.
Đồ Sơn Hàm Ngọc nghĩ tới lời mà mình vừa mới thuyết phục Thái Sử Nhu, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt.
Chỉ cần còn m·ệ·n·h, nỗi n·h·ụ·c ngày hôm nay, rồi cuối cùng sẽ có một ngày, chính mình sẽ đòi lại gấp trăm lần, ngàn lần!
Lần sau, mình tuyệt đối sẽ không mắc phải sai lầm này nữa!
"Tô Mục, ngươi cũng giỏi lắm."
Đồ Sơn Hàm Ngọc nhẫn nhịn nói, "Ta hi vọng ngươi có thể làm người, giữ lời, ta sẽ cho ngươi biết tung tích của Minh Di Hầu Trương Tùng Đào, ngươi thả chúng ta ra."
"Ta chỉ nói tạm thời không g·iết các ngươi, chứ chưa từng nói sẽ thả các ngươi."
Tô Mục nhàn nhạt nói.
"Ngươi ——"
Đồ Sơn Hàm Ngọc tức giận đến lồng ngực phập phồng không ngừng, "Ngươi không sợ ta nói cho ngươi tin tức giả, để Minh Di Hầu Trương Tùng Đào vẫn lạc sao?"
"Ngươi cảm thấy ta quan tâm sao?"
Tô Mục khịt mũi coi thường, k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g nói, "Tin tức mà ngươi cho rằng quan trọng, đối với ta căn bản là không có bất kỳ sức hấp dẫn nào.
Ta không g·iết ngươi, là bởi vì các ngươi còn có ích. Các ngươi tốt nhất nên hi vọng, Lương Cảnh Lược coi trọng các ngươi một chút, nếu không, hai người các ngươi vẫn sẽ phải c·hết."
Hắn còn tính cả Thái Sử Nhu vào.
Thái Sử Nhu thân thể r·u·n nhè nhẹ, trước đó nàng làm sao có thể nhìn ra Tô Mục lại là một ma quỷ như vậy?
Vì sao cảm giác hắn so với yêu vật còn đáng sợ hơn?
"Ngươi ——"
Đồ Sơn Hàm Ngọc giận đến mức không nói nên lời.
Giờ nó đã hiểu rõ, Tô Mục thật sự không quan tâm đến tin tức về Minh Di Hầu Trương Tùng Đào, từ đầu tới cuối, hắn chưa từng thỏa hiệp.
Là chính mình quá ngây thơ rồi, vậy mà lại cho rằng loại người như Tô Mục lại bởi vì người khác mà thỏa hiệp.
Lần sau, ta nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa!
"Tô Mục, ngươi đừng đắc ý, nếu như ngươi muốn dùng chúng ta uy h·iếp lão sư, vậy thì ngươi đã đánh giá thấp lão sư ta rồi. Hai chúng ta, căn bản là không có ý nghĩa."
Đồ Sơn Hàm Ngọc lạnh lùng nói, vừa nói, vừa nháy mắt với Thái Sử Nhu.
Tô Mục tuy chú ý tới động tác nhỏ của nó, nhưng cũng không có vạch trần.
"Phải không? Nếu thật sự không có ý nghĩa, tin tưởng ta, ngươi, và cả ngươi nữa, sẽ c·hết rất thảm."
Tô Mục bình tĩnh nói...
...
Ký S·o·á·i và đoàn người "áp giải" một chiếc xe ngựa.
Bề ngoài, hết thảy đều giống như trước đó.
Trong xe ngựa vẫn là mẹ con nhà kia.
Nhưng hướng bọn họ đi đã p·h·át sinh biến hóa.
Mà tâm tình của đám người Ký S·o·á·i, cũng đã hoàn toàn khác trước.
Trước kia là vì tiền, hiện tại là vì —— m·ạ·n·g s·ố·n·g.
Nhìn bóng lưng đi phía trước, Ký S·o·á·i tâm tình có chút phức tạp.
Nhân vật lớn trong truyền thuyết, ngay tại trước mặt mình, hắn e ngại, đồng thời trong lòng cũng có chút k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
Nói thật, nếu như không phải tình cờ, chỉ sợ cả đời này mình ngay cả cơ hội nói chuyện cùng nhân vật lớn cỡ này cũng không có, chứ đừng nói là thay vị đại nhân này làm việc.
"Đại ca, không phải Dự Châu đã bị phản quân chiếm lĩnh rồi sao? Hắn vì sao muốn hướng Dự Châu đi? Chẳng lẽ là muốn đi bình định?"
Một tên thủ hạ tiến lại gần Ký S·o·á·i, nhỏ giọng thì thầm.
Hôm đó Tô Mục b·ó·p nát nội đan của Đồ Sơn Hàm Ngọc, sau đó liền để Ký S·o·á·i bọn người áp tải Đồ Sơn Hàm Ngọc cùng Thái Sử Nhu đi về phía Dự Châu.
Sở dĩ tìm một chiếc xe ngựa cho Đồ Sơn Hàm Ngọc các nàng, không phải là do Tô Mục thương hương tiếc ngọc, mà là do Thái Sử Nhu là người bình thường, đi bộ quá chậm.
Tô Mục cũng không đến mức tự mình cõng nàng đi.
Dù sao cũng là thê t·ử của Yêu Đình Quốc Sư, Tô Mục sẽ không quá mức n·h·ụ·c nhã đối phương.
Nhất là khi đối phương còn có giá trị lợi dụng.
Thế là mới có tình cảnh hiện tại.
"Không phải bình định."
Giọng của Tô Mục từ phía trước truyền tới.
Khoảng cách gần như vậy, cho dù hắn có nói nhỏ tới đâu, Tô Mục cũng nghe rõ ràng.
Ký S·o·á·i không nhịn được lườm tên thủ hạ một cái, lắm mồm!
"Là muốn đi tìm Túc Vương Lý Thứ phục m·ệ·n·h."
Tô Mục quay đầu, mỉm cười với mấy người.
"Quên nói cho các ngươi biết, ta đây, hiện tại nên được coi là thủ hạ của Túc Vương Lý Thứ."
"Vậy chẳng phải ngươi cũng là phản quân?"
Một thủ hạ của Ký S·o·á·i buột miệng nói.
Ký S·o·á·i không nhịn được che mắt, mấy tên khốn kiếp này, mình thường ngày đối với bọn hắn thật sự là quá tốt, loại lời này, sao có thể nói ra chứ?
Ngươi là muốn đem tất cả mọi người h·ạ·i c·hết sao?
Tuy nhiên, Ký S·o·á·i trong lòng cũng nổi sóng to gió lớn.
Thái Bình Ti đương thế t·h·i·ê·n kiêu Tô Mục, làm phản?
Loại tin tức này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ t·h·i·ê·n hạ đều sẽ chấn động.
Không đúng, không đúng.
Ký S·o·á·i thầm nghĩ, nếu Tô Mục đi th·e·o nghịch tặc, vậy bọn hắn hiện tại đi Dự Châu, còn có thể s·ố·n·g mà trở về sao?
Muốn s·ố·n·g, chẳng phải là bọn hắn cũng phải gia nhập vào đám phản quân của Túc Vương sao?
Bọn hắn chỉ là k·i·ế·m miếng ăn thôi, không cần phải chơi lớn như vậy.
Từ nghịch, thành công còn đỡ, nếu thất bại, đây chính là tội lớn tru di cửu tộc a.
Ký S·o·á·i không dám làm gì Tô Mục, chỉ có thể hung hăng lườm tên thủ hạ ngu ngốc của mình.
Cho ngươi lắm mồm!
Lần này tốt rồi, moi ra được một tin tức quan trọng!
Biết tin tức này rồi, người ta còn có thể thả chúng ta đi sao?
Đã bảo với ngươi bao nhiêu lần, hành tẩu giang hồ, coi trọng chính là quan sát nhiều nói ít!
Trong buồng xe, Đồ Sơn Hàm Ngọc cũng nghe thấy lời Tô Mục nói, tr·ê·n mặt không khỏi lộ ra nụ cười lạnh.
"Họ Tô lại đang gạt người."
Đồ Sơn Hàm Ngọc thấp giọng nói.
"Ngọc Nhi, sao ngươi lại nói hắn đang gạt người?"
Thái Sử Nhu sợ hãi nói.
Nàng tuy là thê t·ử của Lương Cảnh Lược, muội muội của Thái Sử t·h·i·ê·n Bật, nhưng chung quy cũng chỉ là người bình thường, trải nghiệm mấy ngày nay, khiến nàng có chút mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Khuôn mặt mang theo vẻ mệt mỏi kia, ngược lại càng thêm lộ ra vẻ đáng thương.
"Sư nương, họ Tô gian trá vô cùng, người nghĩ xem, nếu như hắn thật sự đã đầu phục Túc Vương, Túc Vương và chúng ta là minh hữu, hắn mang chúng ta đi gặp Túc Vương, đây không phải tự chui đầu vào lưới sao?
Đến lúc đó, ta chỉ cần nói vài câu với Túc Vương, Túc Vương liền sẽ bắt hắn t·h·i·ê·n đ·a·o vạn quả."
Đồ Sơn Hàm Ngọc thấp giọng nói, "Cho nên, hắn căn bản là không có đầu nhập vào Túc Vương.
Ta đoán, hắn hiện tại tám chín phần mười là muốn dùng chúng ta làm cái cớ để gặp Túc Vương, sau đó thừa cơ hành động, bắt giặc bắt vua!"
Đồ Sơn Hàm Ngọc lộ ra vẻ mặt cười lạnh, "Tiểu tặc tự cao tự đại, hắn cho là mình có thể giữa vạn quân bắt được Túc Vương, cứ chờ mà xem, hắn đây là tự mình tìm đường c·hết.
Chờ hắn c·hết, chúng ta liền có thể thoát thân."
Tr·ê·n mặt Thái Sử Nhu lộ ra vẻ suy tư, tuy không hiểu nhiều lắm, nhưng những lời Ngọc Nhi nói hình như rất có lý.
Đi trước đội ngũ, khóe miệng Tô Mục lộ ra một nụ cười.
Đều nói người hiểu rõ ngươi nhất là đ·ị·c·h nhân của ngươi, câu nói này, cũng có mấy phần đạo lý.
Đồ Sơn Hàm Ngọc này quen đùa bỡn lòng người, vậy mà đoán trúng suy nghĩ của hắn.
Bình định, Tô Mục tự nhận là mình thực sự không có bản lĩnh đó.
Mấy chục vạn phản quân, triều đình đại quân cũng đỡ không nổi, sức một mình hắn, có thể g·iết được mấy người?
Thái Bình Ti, vốn dĩ không am hiểu việc giao chiến cùng đại quân.
Kỳ thật Tô Mục giờ hoàn toàn có thể mặc kệ, trực tiếp đến kinh thành Đại Huyền, tổng nha Thái Bình Ti.
Mặc dù hắn - trấn phủ sứ Thái Bình Ti Tùng Giang Phủ này đã làm mất Tùng Giang Phủ, nhưng hắn đã cứu được mấy trăm học sinh của Bạch Lộc Thư Viện Tùng Giang Phủ, lại còn cứu được hơn một trăm người của Thái Bình Ti Tương Châu, công tội bù nhau, nếu như lại tính thêm cả 5000 đại quân của Tuần Huy, hắn có công không tội.
Đây là cách làm ổn thỏa nhất.
Phản quân có làm loạn thế nào, muốn đ·á·n·h tới kinh thành Đại Huyền cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Nhưng đối với Tô Mục, đó lại không phải là lựa chọn tốt nhất.
Hắn tu luyện 'Hoàng t·h·i·ê·n Hậu Thổ Quyết', cần hương hỏa nguyện lực để thăng cấp.
Con đường tắt thu hoạch hương hỏa nguyện lực rất đơn giản, một là làm quan, hai là lăn lộn tà giáo.
Con đường tà giáo chắc chắn không đi được.
Làm quan là chuyện hắn đang làm.
Nhưng chức quan của hắn hiện tại quá thấp, bất kể tốc độ thu hoạch điểm số, hay là tốc độ thu hoạch hương hỏa nguyện lực đều quá chậm.
Hiện tại Túc Vương mưu nghịch, đối với Tô Mục mà nói là một cơ hội.
Nếu thật sự có thể bắt được Túc Vương, công lao này không cần nhiều lời, tối t·h·iểu cũng lại là một đặc t·h·ù công tích.
Đến lúc đó thăng lên chỉ huy sứ không khó.
Hơn nữa, bắt được Túc Vương, nhất định có thể có được sự cảm kích của bách tính Dự Châu, Tương Châu đang bị liên lụy bởi chiến loạn, đây là gì?
Đây chính là hương hỏa nguyện lực!
Nhất cử lưỡng t·i·ệ·n, cớ sao mà không làm?
Chỉ là Tô Mục cũng rõ ràng, bên cạnh Túc Vương luôn có đại quân vờn quanh, muốn tới gần hắn không phải chuyện dễ.
Đồ Sơn Hàm Ngọc và Thái Sử Nhu là một cơ hội.
Sở dĩ Túc Vương dám khởi binh mưu phản, là vì hắn cấu kết với Yêu Đình, Đồ Sơn Hàm Ngọc chính là cầu nối giữa hắn và Yêu Đình.
Huống chi, Thái Sử Nhu còn là thê t·ử của Yêu Đình Quốc Sư Lương Cảnh Lược.
Chỉ cần Đồ Sơn Hàm Ngọc và Thái Sử Nhu xuất hiện ở Dự Châu, vậy thì chắc chắn sẽ có cơ hội nhìn thấy Túc Vương.
Nếu có thể tới gần Túc Vương, vậy thì Tô Mục sẽ có cơ hội.
"Đồ Sơn Hàm Ngọc, ngươi đúng là hiểu ta, ngươi nói xem, để tránh cho ngươi ở trước mặt Túc Vương hồ ngôn loạn ngữ, có phải ta nên g·iết ngươi trước không?"
Giọng của Tô Mục vang lên bên tai Đồ Sơn Hàm Ngọc.
Sau khi tu luyện 'Hoàng t·h·i·ê·n Hậu Thổ Quyết', Tô Mục gần đây cũng nắm giữ được phương p·h·áp dùng tinh thần lực truyền âm.
Thanh âm này, chỉ có Đồ Sơn Hàm Ngọc mới có thể nghe được, Ký S·o·á·i bọn người căn bản không hề hay biết hắn đang nói chuyện.
"Ngươi yên tâm, ta cái gì cũng sẽ không nói, ta sẽ nhìn xem ngươi t·h·iêu thân lao đầu vào lửa, ta sẽ đích thân thay ngươi nhặt x·á·c."
Đồ Sơn Hàm Ngọc hừ lạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận