Đại Huyền Đệ Nhất Hầu

Chương 412: kết thúc (2)

**Chương 412: Kết thúc (2)**
"Nếu như giao "Giá Hải Tử Kim Lương" cho ngươi, ta sẽ mất đi lực lượng bảo vệ tính mạng, trừ khi ngươi nguyện ý tiếp tục bảo vệ ta, cho đến khi tu vi của ta đột phá đến Hợp Thể Cảnh."
"Tiếp tục bảo vệ ngươi? Vậy thì có khác gì hiện tại?"
Hắc Tham Hoa khó chịu nói: "Ta không phải yêu sủng của ngươi!"
"Bây giờ ngươi cũng đâu phải yêu sủng của ta."
Tô Mục nói: "Chẳng qua là ở lại bên cạnh ta, đợi khi ta gặp phải kẻ địch không đối phó được thì ngươi ra tay, giống như bây giờ vậy. Khác biệt duy nhất là, bây giờ ngươi bị ép buộc. Nếu như ngươi đồng ý, vậy ngươi có thể có được Giá Hải Tử Kim Lương."
Hắc Tham Hoa lộ vẻ suy tư, nó luôn cảm thấy Tô Mục cười không có ý tốt, nhưng cụ thể có vấn đề gì thì nó lại nghĩ không ra.
"Hắc Tham Hoa, ngươi nghĩ kỹ xem, trước đây để có được Giá Hải Tử Kim Lương, ngươi đã trông coi ở Đại Hành Sơn Trung bao nhiêu năm? Hiện tại chẳng qua chỉ là bảo vệ ta, so với việc ngươi canh giữ ở Đại Hành Sơn Trung cũng không có gì khác biệt. Xin....mời....ngài....lưu giữ _6Ⅰ9Ⅰ sách Ⅰ đi ( sáu \\\ chín \\\ sách \\\ đi! ) Ta từ khi bước vào võ đạo đến nay cũng không đến mười năm, với thiên phú của ta, tu luyện tới Hợp Thể Cảnh giới nhiều nhất sẽ không vượt quá hai mươi năm. Thời gian hai mươi năm, đối với ngươi mà nói thì đáng là gì?"
Tô Mục tiếp tục nói.
Hắc Tham Hoa gật gật đầu, thời gian hai mươi năm, đối với nó mà nói xác thực chỉ là một cái chớp mắt. Bảo hộ Tô Mục hai mươi năm, sau đó nhận được một kiện thần binh, vụ mua bán này hình như rất có lời.
"Thành giao?"
Hắc Tham Hoa do dự nói.
"Thành giao!"
Tô Mục tiện tay ném Giá Hải Tử Kim Lương cho Hắc Tham Hoa.
"Từ giờ trở đi, ngươi phụ trách bảo vệ nó. Đợi ta đột phá đến Hợp Thể Cảnh, nó sẽ thuộc về ngươi."
Tô Mục nói.
"Ngươi yên tâm, Hắc gia... Hắc ca ta nói lời giữ lời, đã nói cứu, ta sẽ coi trọng."
Hắc Tham Hoa vui vẻ nói.
Ngay lúc Tô Mục thuyết phục Hắc Tham Hoa, mọi người Thái Bình Ti đã áp giải Thần Võ Quân trở về Võ Lăng Thành. Thạch Bân Bân, Lạc Ngọc Hiên đám người đi tới bên cạnh Tô Mục, nhìn Hắc Tham Hoa nằm bên cạnh Tô Mục như mèo lớn, tất cả mọi người đều có chút nghi hoặc.
Sao lại cảm thấy vị đại gia này có chút khác biệt so với trước đây?
Trước kia nó sẽ không ở gần Tô Mục như vậy.
Bây giờ nhìn lại, thật sự có vài phần dáng vẻ biến thành yêu sủng.
"Cao Minh đã đền tội, Thần Võ Quân cũng bị bắt."
Thạch Bân Bân mở miệng nói, "Sau đó làm gì?"
Trên mặt hắn mang theo vẻ hưng phấn. Hắn chưa từng nghĩ tới, sau khi rời khỏi Kinh Thành, thời gian lại đặc sắc như vậy. Sớm biết, hắn đã rời kinh thành từ sớm.
"Thần Võ Quân ép chúng ta rời khỏi Kinh Thành lẩn tránh, hắc, hiện tại ngay cả Đại tướng quân của bọn chúng đều bị chúng ta g·iết c·hết, một thù trả một thù a."
Thạch Bân Bân kích động nói: "Ở trước mặt tát vào mặt bọn chúng, bọn chúng còn không lời nào để nói, nghĩ đến thôi đã thấy thoải mái."
"Ta cảm thấy, việc cấp bách là chúng ta phải thượng tấu trước."
Lạc Ngọc Hiên mở miệng nói, "Thừa dịp Huyền Đế còn chưa nhận được tin tức, chúng ta cần chứng thực tin tức Cao Minh và Trâu Diệu Tông là giả mạo trước. Nếu không, để cho Huyền Đế lên tiếng trước, chúng ta sẽ lâm vào thế bị động."
Nói ra câu này, trong lòng Lạc Ngọc Hiên cũng không khỏi thở dài. Hắn cũng sa đọa rồi, từ bệ hạ biến thành Huyền Đế. Hắn cũng muốn đi trên con đường loạn thần tặc tử đến cùng. Nhưng không có cách nào, hắn không có lựa chọn. Huyền Đế một đạo thánh chỉ liền muốn mượn thần binh của Tô Mục, không mượn liền muốn tàn sát cả thành. Đó căn bản không phải việc mà một quân chủ nên làm. Không phản kháng, chẳng lẽ mặc cho đao của hắn rơi xuống?
"Chuyện này, chúng ta không những phải thượng tấu, mà còn phải làm ầm ĩ đến mức thiên hạ đều biết. Thần Võ Quân là cấm quân của Đại Huyền, xuất hiện tại Kính Châu vốn đã không hợp lý, vây công Võ Lăng Thành lại càng hoang đường. Chỉ cần chúng ta làm lớn chuyện này đến thiên hạ đều biết, cho dù là Huyền Đế, cũng tuyệt đối không dám ra mặt nói chuyện. Nếu hắn dám thừa nhận, người trong thiên hạ có thể mắng c·hết hắn."
Lạc Ngọc Hiên tiếp tục nói.
"Lạc thành chủ, những chuyện này làm phiền ngươi."
Tô Mục mở miệng nói ra, "Nếu như cần Thái Bình Ti phối hợp, Thái Bình Ti trên dưới sẽ dốc toàn lực phối hợp."
Lạc Ngọc Hiên gật gật đầu. Sự tình đã đến mức này, hắn phải đứng cùng một phe với Tô Mục. Nếu nói đến chiến đấu, đương nhiên Thái Bình Ti am hiểu hơn. Nhưng những chuyện đấu võ mồm này, vẫn là Thành chủ Võ Lăng Thành như hắn am hiểu hơn...
Trong phủ Thành chủ Võ Lăng Thành.
Trâu Diệu Tông nhìn t·h·i t·hể trước mắt, mặt xám như tro.
"Ngươi sao dám?"
Toàn thân hắn run rẩy như cái sàng, âm thanh run rẩy nói.
Thần Võ Quân đại tướng quân Cao Minh, trụ cột của Đại Huyền quốc, cường giả Hóa Anh Cảnh cao giai. Cho dù là Thái Bình Hầu gia, cũng không thể nói g·iết là g·iết Cao Minh. Hắn chẳng lẽ muốn mưu phản sao?
"Một tên cuồng đồ giả mạo Thần Võ Quân đại tướng quân, ta có gì không dám?"
Tô Mục nhàn nhạt nói ra, "Trâu Diệu Tông, bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, cùng Cao Minh làm bạn, cùng nhau lên đường. Thứ hai, ngươi vẫn là Công bộ Thị lang của Đại Huyền, nhưng ngươi bị tên cuồng đồ kia bức h·i·ế·p, bị hắn áp chế giả truyền thánh chỉ."
"Ngươi muốn ta giúp ngươi xác nhận Cao tướng quân là giả mạo?"
Trâu Diệu Tông lập tức hiểu ra, sắc mặt trắng bệch nói: "Chuyện này sao có thể!"
"Đường đường quân chủ một nước, hạ chỉ đòi hỏi thần tử thần binh, bực này không biết xấu hổ sự tình, ta nghĩ Huyền Đế hạ thánh chỉ cũng không có thông qua quy trình bình thường."
Tô Mục cười lạnh nói, "Nếu là một đạo mật chỉ, vậy ai có thể chứng minh nó có tồn tại hay không? Chẳng lẽ Huyền Đế còn dám nói với thiên hạ, hắn xác thực không biết xấu hổ tìm thần tử của mình đòi hỏi thần binh?"
Trâu Diệu Tông trầm mặc. Có một số việc, có thể làm, không thể nói. Nếu bọn hắn thuận lợi mang Giá Hải Tử Kim Lương về Kinh Thành, vậy bọn hắn có một vạn phương pháp tô điểm toàn bộ quá trình. Nhưng bây giờ, Tô Mục làm lớn chuyện, Huyền Đế tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cuối cùng kẻ chịu tội chỉ có thể là Trâu Diệu Tông và Cao Minh. Chuyện như vậy, Trâu Diệu Tông thấy cũng nhiều, làm cũng nhiều. Nhưng nếu như theo như Tô Mục nói, hắn đứng ra xác nhận có người giả mạo Cao Minh, bức bách hắn giả truyền thánh chỉ...
"Nếu như ta giúp ngươi, chắc chắn sẽ làm bệ hạ tức giận."
Trâu Diệu Tông trầm giọng nói ra, "Đến lúc đó cũng là một con đường c·hết, nếu dù sao cũng c·hết, ta tại sao phải giúp ngươi?"
"Ngươi không giúp ta, vậy ngươi chắc chắn phải c·hết không nghi ngờ."
Tô Mục nhàn nhạt nói ra, "Nếu ngươi giúp ta làm vững chuyện này, vậy ngươi bất quá là bị người bức bách, có chút bất đắc dĩ, ta tự nhiên sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi."
"Tương Châu Tùng Giang Phủ có một tòa Bạch Lộc Thư Viện, Sơn trưởng Bạch Lộc Thư Viện chính là Chu Cửu Uyên Chu đại nhân. Ta có thể giới thiệu ngươi đến Bạch Lộc Thư Viện làm một giáo viên. Bàn tay của Huyền Đế không với tới nơi đó, làm giáo viên mấy năm, đợi đầu ngọn gió qua đi, ngươi muốn ra làm quan thì cứ làm quan, tự nhiên có thể tiếp tục làm quan."
Trâu Diệu Tông nhìn chằm chằm Tô Mục, hắn hoài nghi Tô Mục đã sớm có dự mưu, nếu không tuyệt đối không thể đưa ra phương án như vậy. Thủ đoạn lô hỏa thuần thanh này, hắn thậm chí cảm thấy đối diện không phải là một người trẻ tuổi, mà là một kẻ giảo hoạt lăn lộn quan trường nhiều năm.
"Hiện tại, nói cho ta biết lựa chọn của ngươi."
Tô Mục nhàn nhạt nói ra.
"Ta còn có lựa chọn sao?"
Trâu Diệu Tông ủ rũ nói, cả người uể oải trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận