Đại Huyền Đệ Nhất Hầu

Chương 482: phá giải lân giáp (1) (2) (2)

Chương 482: Phá giải lân giáp (1) (2) (2)
Hắn nhìn Tô Mục, biết rằng nếu bản thân không nói rõ ràng, vậy thì dù có lấy được Âm Dương Vạn Thọ Đan, cũng chưa chắc có thể sống sót rời khỏi Võ Lăng Thành.
"Được, ta nói cho các ngươi biết."
Trầm mặc hồi lâu, Lý Quy Trần rốt cục mở miệng, "Việc này hệ trọng, xin mời cho những người không liên quan lui ra."
"Bên ta đều là người một nhà, nếu như ngươi cảm thấy bọn hắn không thể nghe, vậy thì để bọn hắn ra ngoài đi."
Tô Mục chỉ chỉ những trưởng lão của Thần Nông Bách Thảo Tông.
Những trưởng lão Thần Nông Bách Thảo Tông kia lộ vẻ xấu hổ, bọn họ đều là những Luyện Đan sư nổi danh bên ngoài, cả đời đi tới đâu mà không được người người kính trọng?
Nào đã từng có kinh nghiệm như vậy?
Từng người trong lòng tức giận, nhưng lại không dám phát tác, chỉ đành kìm nén đến đỏ bừng mặt.
Lý Quy Trần thở dài.
Cũng không thể để người của Tô Mục tất cả đều ở lại, mà sư huynh đệ của hắn ngược lại là muốn bị đuổi ra ngoài.
Nếu đã không thể giữ bí mật, vậy thì dứt khoát để bọn hắn biết tất cả đi.
"Nếu các ngươi muốn biết, vậy ta sẽ không giấu giếm nữa, bất quá hậu quả các ngươi tự gánh chịu."
Lý Quy Trần chậm rãi nói, "Ta khi còn nhỏ, từng có một lần kỳ ngộ."
"Không biết các ngươi có bao nhiêu người nghe nói qua Thái Hư?"
Tô Mục cùng Trần Bắc Huyền, Minh Di Hầu, Tấn Hầu bọn người liếc nhau.
Quả nhiên có liên quan tới Thái Hư sao?
Đông Phương Lưu Vân đã từng thoáng nhìn qua Thái Hư, sau đó ánh mắt của hắn liền mù.
Trần Bắc Huyền khống chế Giá Hải Tử Kim Lương, cũng từng nhìn thấy qua Thái Hư.
Chỉ bất quá Thái Hư rốt cuộc là nơi nào, không ai có thể nói rõ được.
"Thái Hư, cũng có thể gọi là Thái Hư thánh cảnh."
Lý Quy Trần căn bản không hề đợi bọn hắn trả lời, mà là phối hợp tiếp tục nói, "Nơi đó là thiên đường của người tu luyện, ở nơi đó tu luyện một ngày, so với chúng ta ở đây một năm."
"Nơi đó thậm chí có người có thể trường sinh bất tử."
"Thương Khung Tông, là thế lực tông môn lớn nhất trong thánh cảnh, thống trị mấy vạn dặm cương vực, cường giả nhiều vô số."
"Ta bảy tuổi năm đó lầm vào thánh cảnh, bị một vị trưởng lão Thương Khung Tông thu làm đệ tử, hắn truyền cho ta thuật luyện đan, hứa hẹn với ta, sẽ có một ngày ta đem môn thuật luyện đan kia tu luyện nhập môn, liền có thể nhập thánh cảnh làm đệ tử Thương Khung Tông."
Kỳ thực, kinh nghiệm của Lý Quy Trần rất đơn giản, chính là một đứa trẻ bảy tuổi ngộ nhập một nơi nào đó, sau đó gặp một lão già râu bạc, lão già râu bạc truyền cho hắn một môn thuật luyện đan, lại vẽ ra một cái bánh lớn cho hắn.
"Cho nên, nam nhân mặc vảy giáp màu đen kia, chính là sứ giả Thương Khung Tông?"
Tô Mục trầm ngâm nói, "Thái Hư thánh cảnh ở đó là dạng gì?"
Khi Tô Mục hỏi, mọi người ở đây đều có thần sắc cổ quái nhìn hắn.
"Tu luyện một ngày, bằng chúng ta tu luyện ở đây một năm, Tô Mục, nói thật đi, có phải ngươi biết cách đi Thái Hư không? Có phải ngươi thường xuyên trốn ở Thái Hư thánh cảnh tu luyện?"
Lâm Thất Huyễn bỗng nhiên lên tiếng, hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người.
Tu vi của Tô Mục tăng lên quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều cảm thấy khó mà tin nổi.
Nếu như dựa theo lời Lý Quy Trần, Thái Hư thánh cảnh tu luyện một ngày bằng bọn hắn ở đây một năm, vậy thì mọi chuyện sẽ vô cùng hợp lý.
"Làm thế nào để đến Thái Hư ta ngược lại thật ra có chút ý nghĩ, bất quá ta xác thực chưa từng đi."
Tô Mục lắc đầu, nhàn nhạt nói.
72 kiện thiên mệnh thần binh kia, chính là cầu nối kết nối Thái Hư thánh cảnh.
"Lý Trưởng lão, ngươi nói tiếp đi."
Tô Mục Đạo.
"Thánh cảnh là dạng gì ta cũng không biết."
Lý Quy Trần nói, "Năm đó ta tuy lầm vào trong đó, nhưng chỉ là thoáng nhìn qua."
"Ta chỉ thấy một mảnh rừng cây vô biên vô tận, cây cối cao tới trăm trượng, trong rừng có tiếng mãnh thú gầm rú."
Bạn cần đăng nhập để bình luận