Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân

Chương 57: Thanh vọng đáng giá diệu dụng

**Chương 57: Diệu dụng của thanh vọng**
Sau khi Hắc Giáp Vệ bị Diệp Phong treo lên đánh, mặc kệ là thật sự phục tùng hay giả vờ phục tùng, tất cả lúc này đều đứng tại chỗ, trầm mặc không nói.
Diệp Phong thấy vậy, nhảy xuống đài cao.
"Rầm" một tiếng, gạch dưới chân lại bị đạp nát.
Chu Gia Tài há to miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Ngày thường các ngươi tu luyện những loại pháp thuật gì?" Diệp Phong chắp hai tay sau lưng, đi lại trong đám người, thuận tiện hỏi.
Một diễn viên nào đó vội vàng giơ tay, giả bộ suy yếu nói: "Diệp chưởng môn, đám chúng ta tu luyện pháp thuật có 《Trọng Bộ》, 《Thiết Thuẫn Thuật》 và mười mấy loại nhất phẩm pháp thuật khác, mỗi người một khác."
Hơn 300 người Hắc Giáp Vệ, mỗi người ít nhất tu luyện ba môn pháp thuật, phòng ngự, công kích, thân pháp, ít nhất mỗi loại có một.
Nghe được Hắc Giáp Vệ tu luyện có 《Thiết Thuẫn Thuật》, Diệp Phong hai mắt tỏa sáng, nói: "Hôm nay bản chưởng môn cao hứng, trước hết chỉ điểm cho các ngươi một phen về 《Thiết Thuẫn Thuật》. Tất cả những ai tu luyện 《Thiết Thuẫn Thuật》 đều tới đây."
Bị đánh một trận, đám Hắc Giáp Vệ không dám không nghe theo, rất nhanh liền có hơn một trăm người tu luyện 《Thiết Thuẫn Thuật》 vây quanh lại.
"Nhiều vậy sao?" Diệp Phong có chút ngoài ý muốn, thầm nghĩ 《Thiết Thuẫn Thuật》 đúng là một môn pháp thuật phổ biến, rất nhiều người biết, nhưng điều này lại vừa vặn hợp ý hắn.
Diệp Phong chỉ vào một Hắc Giáp Vệ để râu quai nón, tu vi Luyện Khí ngũ trọng, hỏi: "《Thiết Thuẫn Thuật》 của ngươi luyện đến đâu rồi?"
"Giai đoạn tiểu thành." Râu quai nón nói.
Hắn là Luyện Khí ngũ trọng, người tu hành ở giai đoạn này cơ bản đều chỉ có thể đem pháp thuật luyện đến tiểu thành, người có thiên phú cao mới có thể đạt tới đại thành.
"Trước thi triển một phen, sau đó bản chưởng môn sẽ chỉ điểm ngươi, đảm bảo trong hôm nay ngươi sẽ đạt đại thành." Diệp Phong nói.
Đám người nửa tin nửa ngờ.
Hắc Giáp Vệ râu quai nón suy nghĩ một chút, đứng trên đất trống, hai tay bắt pháp quyết, ngưng tụ ra một mặt hộ thuẫn màu đen hư ảo.
"Linh thuẫn tương đối ngưng thực, tiếp cận đại thành, nhưng khuyết điểm vẫn còn rất nhiều, tỉ như nói nơi này, nơi này, còn có nơi này." Diệp Phong từ không gian hệ thống lấy ra một đoạn Thúy Trúc, chỉ ra những chỗ sai sót của Hắc Giáp Vệ râu quai nón.
"Nói có lý có lẽ, nhưng thật sự hữu hiệu sao?"
Đám Hắc Giáp Vệ xung quanh thầm mắng.
Hắc Giáp Vệ râu quai nón chần chừ một lúc, phát hiện Diệp Phong nói vậy mà đều là những vấn đề bản thân gặp phải trong quá trình tu luyện 《Thiết Thuẫn Thuật》, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, vội vàng làm theo.
Ong!
Nửa chén trà nhỏ sau, Hắc Giáp Vệ râu quai nón thi triển ra 《Thiết Thuẫn Thuật》, thuẫn đã vững chắc hơn không ít, vậy mà đạt đến giai đoạn đại thành.
Các Hắc Giáp Vệ khác há to miệng.
Những kẻ thầm mắng Diệp Phong chỉ là nói bừa càng trợn tròn mắt, không nghĩ tới vị Diệp chưởng môn này thật sự có chút bản lĩnh.
"Tông môn thanh vọng giá trị +3."
"Tông môn thanh vọng giá trị +7."
Diệp Phong phát hiện, bởi vì chỉ dạy cho Hắc Giáp Vệ râu quai nón, trong mười mấy giây ngắn ngủi, tông môn thanh vọng giá trị đã tăng mấy chục điểm.
Không bao lâu, nguyên bản thanh vọng giá trị tiếp cận ba trăm, hiện tại đã đạt đến 340, hơn nữa còn đang tăng lên.
"Đã có gần trăm Hắc Giáp Vệ tán thành Phiếu Miểu Phái, không tệ, còn có không sai biệt lắm hai trăm người để phát triển." Diệp Phong mừng rỡ trong lòng, chỉ vào một vị Hắc Giáp Vệ khác cũng tu luyện 《Thiết Thuẫn Thuật》, "Ngươi cũng tới thi triển 《Thiết Thuẫn Thuật》, sau đó ta lại chỉ điểm ngươi."
"Được, đa tạ Diệp chưởng môn." Vị Hắc Giáp Vệ kia vui mừng quá đỗi, vội vàng làm theo.
Thời gian thấm thoát, đã tới gần giữa trưa.
Diệp Phong liên tục chỉ điểm hơn ba mươi Hắc Giáp Vệ, giúp bọn hắn đem 《Thiết Thuẫn Thuật》 từ nhập môn tăng lên tới tiểu thành, hoặc là từ tiểu thành tăng lên tới đại thành, khiến cho các Hắc Giáp Vệ khác sợ hãi thán phục.
Lại thêm trước đó bọn hắn đều bị Diệp Phong đánh cho phục, trải qua việc này, có đến hơn sáu thành Hắc Giáp Vệ công nhận Diệp Phong, tông môn thanh vọng giá trị thuận lợi đột phá 500.
"Đinh, chúc mừng Phiếu Miểu Phái thanh vọng giá trị đột phá 500, mở khóa 'tác dụng hối đoái của thanh vọng giá trị'. Thông tin chi tiết xin vui lòng kiểm tra tin tức liên quan." Âm thanh hệ thống vang lên.
Diệp Phong sửng sốt, chợt nhìn thấy trong tầm mắt xuất hiện mấy hàng chữ màu lam.
【Tông môn thanh vọng giá trị: 507】
【Số lần có thể hối đoái còn lại: 507】
【Hối đoái thuyết minh: Tiêu hao tông môn thanh vọng giá trị, có thể trong nháy mắt đem một môn pháp thuật nắm giữ đến giai đoạn viên mãn; nhất phẩm pháp thuật 50 điểm, nhị phẩm pháp thuật 100 điểm】
Nhìn thấy những dòng chữ này, Diệp Phong hiểu ý nghĩa, nhưng vẫn hơi nghi hoặc.
"Hệ thống, hiện tại ta có 507 thanh vọng giá trị, nếu như ta tiêu hao toàn bộ, vậy để hoàn thành nhiệm vụ thanh vọng giá trị phá ngàn, ta cần tích lũy lại một ngàn thanh vọng giá trị, hay là chỉ cần 493 điểm?" Diệp Phong hỏi hệ thống.
"Chỉ cần 493 điểm." Nói xong, hệ thống lại im lặng.
Nghe đến đó, Diệp Phong không còn bất kỳ nghi vấn nào, có thể yên tâm tiêu hao tông môn thanh vọng giá trị.
Nhưng, nhất phẩm pháp thuật cần tiêu hao 50 điểm thanh vọng giá trị, quả thực có chút đắt, Diệp Phong cảm thấy, nếu như có thể, cố gắng để các đệ tử luyện đến nhập môn, như vậy hắn liền có thể trực tiếp lĩnh ngộ được giai đoạn viên mãn.
Đối với một số pháp thuật mà ngay cả đệ tử trong tông môn cũng khó mà lĩnh ngộ, hoặc là thời gian quá gấp, thì tiêu hao tông môn thanh vọng giá trị để lĩnh ngộ lại tương đối có lời.
Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Phong đối với tàng thư các của phủ thành chủ cảm thấy rất hứng thú.
Về phần Hắc Giáp Vệ, hắn từ sáng tới trưa đã chỉ dạy mười mấy người, nỗ lực đã rất lớn, mà lại thanh vọng giá trị thu hoạch được hơn phân nửa, cũng nên rút lui.
Thế là, Diệp Phong nhảy lên đài cao, nói: "Chư vị, hôm nay dừng ở đây, lần sau gặp lại."
"Diệp chưởng môn đừng đi, ta còn chưa thỉnh giáo ngài!"
"Diệp chưởng môn, ta mời ngài ăn cơm!"
"Diệp chưởng môn, ta có một nữ nhi chưa xuất giá."
Đám Hắc Giáp Vệ lưu luyến không rời.
Ngay cả những Hắc Giáp Vệ cuối cùng còn chưa tán thành Diệp Phong, cũng bỗng nhiên cảm thấy như vừa bỏ lỡ một cơ hội lớn.
Nhưng, Diệp Phong đối với lời của mọi người làm như không nghe thấy, cùng Chu Gia Tài, Tân Quảng Hiên nhảy lên phi thuyền, rời khỏi đại doanh Hắc Giáp Vệ.
"Diệp chưởng môn quá lợi hại, trưa hôm nay, Chu mỗ mời ngài cùng Tân Quảng Hiên đạo hữu ăn cơm." Chu Gia Tài vỗ vỗ lồng ngực, nói.
"Ha ha, không sợ ta ăn hết gia tài của ngươi sao?" Diệp Phong nói đùa.
"Diệp chưởng môn nói đùa, ta là Phó Thống Lĩnh, mỗi tháng bổng lộc không hề thấp, mà lại Chu gia chúng ta cũng là thế gia ở Bạch Phù thành, một bữa cơm vẫn lo được." Chu Gia Tài nghiêm trang nói.
Một lát sau, ba người dừng lại ở trước một tòa kiến trúc năm tầng tên là "Món ăn nổi tiếng", tìm một phòng ở lầu bốn vừa ăn vừa trò chuyện.
Đối với tạo nghệ pháp thuật của Diệp Phong, Chu Gia Tài cùng Tân Quảng Hiên đều bày tỏ bội phục, tại chỗ thỉnh giáo.
"Có lẽ ta là Thiên Tuyển Chi Nhân, cho nên kế thừa ý chí của các tiền bối, phản ánh qua một vài pháp thuật chính là mơ mơ hồ hồ liền hiểu được, thật là kỳ quái!" Diệp Phong thuận miệng nói dối.
Sau bữa ăn, ba người chuẩn bị đến tàng thư các của phủ thành chủ.
Nhưng vào lúc này, trên đường phố lại có một đám người tu hành cưỡi mãnh hổ, vác trường đao, uy phong lẫm lẫm đi qua trước cửa lầu "Món ăn nổi tiếng".
Diệp Phong vừa vặn đứng ở trước cửa, ngẩng đầu, thấy được lão giả khôi ngô tóc trắng, lông mày bạc dẫn đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giờ khắc này, Diệp Phong rõ ràng thấy được kinh ngạc cùng sát ý trong mắt lão giả tóc trắng, sau đó ánh mắt hai người trong nháy mắt lướt qua nhau.
Đợi Diệp Phong hoàn hồn, phát hiện lão giả tóc trắng đã cưỡi mãnh hổ biến mất ở cuối con đường.
"Hắc hắc, chào buổi sáng, xin phiếu đề cử nha!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận