Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân

Chương 1651: Viễn Cổ phạm nhân trả thù

**Chương 1651: Phạm nhân Viễn Cổ trả thù**
Hồ Phi Phi có chiến lực cực hạn rất mạnh.
Chỉ riêng về lực công kích, nàng đã vượt xa những thiên kiêu đỉnh cấp vừa mới bước vào lĩnh vực vô địch, nhưng bởi vì hồn phách của bản thân không bằng Chí Tôn vô địch chân chính, cho nên, Hồ Phi Phi vẫn chưa được tính là hoàn toàn bước vào lĩnh vực vô địch.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn rất lợi hại.
"Hút cho ta!"
Sau khi đánh g·iết những tên phạm nhân Viễn Cổ này, Hồ Phi Phi tranh thủ thời gian thôn phệ bản nguyên của chúng, lớn mạnh bản thân.
Diệp Phong thì hấp thu ác niệm.
Dù sao Hồ Phi Phi cũng là thành viên của Phiếu Miểu tông, tu vi của nàng sau khi tăng lên, cũng sẽ phản hồi lại cho hắn, cho nên, để nàng hấp thu năng lượng của phạm nhân là đủ rồi.
Theo ác niệm tràn tới, nụ hoa trên ác niệm kết tinh dần dần lớn lên.
"Lại g·iết thêm trăm tên phạm nhân, ác niệm tản ra từ bọn chúng hẳn là đủ để dựng dục ra viên ác niệm trái cây thứ hai."
Diệp Phong thầm nghĩ.
Đương nhiên, chỉ là thai nghén, chứ không phải trưởng thành, muốn để viên ác niệm trái cây thứ hai trưởng thành, ít nhất phải cần hàng trăm vị Viễn Cổ Tiên Đế ẩn chứa ác niệm cường đại.
"g·iết!"
Bốn người xé rách hư không, tiếp tục dựa theo chỉ dẫn của la bàn màu đen, săn g·iết đám phạm nhân ở xung quanh.
Nửa ngày sau.
Lại có hơn mười tên phạm nhân bị g·iết, nụ hoa ác niệm so với trước đó đã lớn hơn không ít, nhưng vẫn còn một khoảng cách nữa mới đến lúc nở rộ, cần phải tiếp tục cố gắng.
"Đáng tiếc, hiệu suất không cao."
Diệp Phong rất bất đắc dĩ.
Song sinh Vũ Trụ quá lớn.
Mặc dù số lượng phạm nhân lên tới mười vạn, nhưng lại phân bố rải rác khắp các nơi trong vũ trụ tinh không, mỗi một phiến tinh hệ chỉ có một hai tên, ngẫu nhiên có thể gặp được mười tên tụ tập lại, nhưng đó cũng là chuyện có xác suất rất nhỏ.
"Diệp Phong, đi khu vực khác đi!"
Hạ Dao thấy đám phạm nhân gần đó đã bị g·iết sạch, liền thúc giục Diệp Phong bên cạnh.
"Để ta xem la bàn màu đen trước đã."
Diệp Phong nhìn la bàn, đang muốn khóa chặt những tên phạm nhân gần mình nhất, thì ánh mắt bỗng thay đổi.
"Sao vậy?"
Hạ Dao nhận ra có điều không thích hợp.
Diệp Phong rót linh khí vào la bàn màu đen, khiến cho bề mặt nó tràn ra vô số chùm sáng, đan xen giữa không trung thành một bản đồ tinh không mênh mông.
Trong đó, có tới mười vạn điểm đỏ.
Mỗi một điểm đỏ, đại diện cho một tên phạm nhân.
Những điểm đỏ này vốn dĩ cố định trong một phạm vi nhỏ, cho dù có di chuyển, nhưng cũng sẽ không xuất hiện sự di chuyển trên phạm vi lớn hoặc quy mô lớn.
Nhưng bây giờ, tình huống đã khác.
Trong đó có mấy trăm điểm đỏ, đang nhấp nháy bay về cùng một hướng.
"Bọn chúng dường như đang tập hợp lại." Hạ Dao nhìn ra nguyên do, "Hơn nữa, điểm tụ cuối cùng của bọn chúng dường như là... Thần Châu đại lục?"
"Không sai!"
Diệp Phong nở nụ cười lạnh.
Hắn đã đoán được tâm tư của đám phạm nhân này.
"Bọn chúng muốn ra tay với Thần Châu? Hay là muốn ẩn nấp trong Thần Châu đại lục?" Hạ Dao nhíu mày.
"Chắc là muốn trả thù Thần Châu."
Diệp Phong nói.
Bọn hắn trong khoảng thời gian này đã nhiều lần săn g·iết phạm nhân, tin tức khẳng định sẽ bị những kẻ có lòng dạ biết được, sau đó truyền đến tai của đám phạm nhân này.
Một số kẻ không cam lòng, tất nhiên sẽ xông vào Thần Châu đại lục, san bằng Phiếu Miểu tông.
"Nếu như bọn chúng muốn ra tay với Thần Châu, chúng ta nhất định phải nhanh chóng trở về, tránh cho Thần Châu đại lục bị bọn chúng tàn sát."
Hạ Dao nghiêm mặt nói.
"Ừm, trở về thôi!" Diệp Phong gật đầu.
Mặc dù hắn biết rõ Thần Châu đại lục có vòng phòng hộ đặc thù tồn tại, sẽ không bị đám phạm nhân kia đánh nổ, nhưng nếu như bọn chúng không ra tay với Thần Châu, mà là đối với Phiếu Miểu tông hoặc là những người tu hành ở trên đó ra tay, thì vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Xoẹt!
Bốn người xé rách hư không, biến mất không thấy gì nữa.
...
Bên ngoài tầng tinh không của Thần Châu đại lục.
Mấy trăm bóng người đột ngột xuất hiện, kẻ yếu nhất cũng là Tiên Đế tầng 40, ba kẻ cầm đầu, vậy mà đạt đến Tiên Đế tầng 81, thực lực kinh người.
"Các vị đạo hữu, có chuyện gì sao?"
Không đợi bọn hắn tiến vào Thần Châu đại lục, Lữ Thiên Tôn tọa trấn Thượng Cổ Long Đình liền lên tiếng.
"Không có chuyện của ngươi, cút!"
Một tên phạm nhân cấp Tiên Đế tầng 81 mắng, uy áp cường đại tản ra, ý đồ xuyên thấu tầng khí quyển của Thần Châu đại lục, ép về phía Lữ Thiên Tôn.
"Oanh" một tiếng.
Uy áp của người này vừa mới chạm vào tầng khí quyển, lại bị một loại lực lượng đặc thù nào đó bắn ngược trở lại, khiến cho tên này cùng đám phạm nhân xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Chuyện gì xảy ra?"
Có người trầm giọng hỏi.
"Bất luận kẻ nào cũng không được phép ra tay với Thần Châu đại lục, có thù oán gì có thể tự mình giải quyết, nhưng không được làm hại người vô tội, nếu không, sẽ kích hoạt vòng phòng hộ của Thần Châu đại lục."
Lữ Thiên Tôn cười nói.
Là sinh linh bản địa của Thần Châu đại lục hiện tại, hắn tự nhiên biết rõ vòng phòng hộ của Thần Châu rất mạnh.
"Xem ra, Thần Châu quả nhiên không đơn giản."
Một vị phạm nhân cấp Tiên Đế tầng 81 nhíu mày, vẫy tay với đám phạm nhân bên cạnh, tất cả thu liễm uy áp, bình yên đi qua tầng khí quyển của Thần Châu đại lục, rơi xuống phía trên Linh Diệu vương quốc, lạnh lùng nhìn Phiếu Miểu tông ở cách đó không xa.
"g·iết tới Phiếu Miểu tông!"
"Tất cả mọi người, một tên cũng không để lại!"
"g·iết, g·iết, g·iết!"
Ba vị Tiên Đế tầng 81 cầm đầu toàn bộ bộc phát ra uy áp kinh khủng đến cực điểm, bao phủ toàn bộ Linh Diệu vương quốc, trong đó Phiếu Miểu tông và Bạch Phù thành, tự nhiên cũng bị uy áp đáng sợ bao phủ, làm người ta sợ hãi.
Bọn chúng biết rõ, Diệp Phong khẳng định sẽ trở về.
Cho nên, nhất định phải nắm chặt thời gian.
"Không ổn!"
"Có địch tập kích!"
Tất cả những người tu hành của Phiếu Miểu tông và Bạch Phù thành đều biến sắc, lập tức dựng lên lá chắn phòng hộ.
Trên đỉnh Phiếu Miểu phong.
Vong Tình Tiên Đế nhìn về phía mấy trăm tên phạm nhân này, trong tay nắm chặt một cây kim thêu, tự hỏi có nên lập tức ra tay, đánh g·iết toàn bộ đối phương hay không.
"Dám đến Phiếu Miểu tông giương oai, muốn c·hết sao?"
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, khiến cho đám phạm nhân này biến sắc.
"Sao có thể?"
"Là Diệp Phong!"
"Bọn hắn không phải đang ở sâu trong tinh không săn g·iết những tên phạm nhân khác sao, sao lại nhanh như vậy đã trở lại rồi?"
Đám phạm nhân này kinh hãi.
Trên bầu trời.
Diệp Phong, Hạ Dao, Hỏa Linh Kiều, Hồ Phi Phi đột ngột xuất hiện, phảng phất như đã sớm có mặt ở hiện trường.
"Một tên cũng không để lại, g·iết!"
Diệp Phong chỉ vào đám phạm nhân này, lạnh nhạt nói.
"Không thành vấn đề." Hạ Dao giơ cao Tử Hương Thần Vương Đỉnh, dọa đến đám phạm nhân này hít sâu một hơi, tranh thủ thời gian xé rách hư không, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
Nhưng, bọn chúng vẫn đánh giá thấp Hạ Dao.
Ầm ầm!
Theo Tử Hương Thần Vương Đỉnh rung động kịch liệt, mấy trăm đạo khí tức màu tím phóng ra, đánh trúng chính xác từng tên phạm nhân, khiến cho chúng tại chỗ sụp đổ, ngã xuống tan biến.
"Ha ha, đều là của ta!"
Hồ Phi Phi xông tới, thôn phệ năng lượng nhục thân và năng lượng pháp tắc của chúng, lớn mạnh bản thân.
"Đưa đồ ăn tới tận cửa, không tệ."
Diệp Phong mỉm cười, dùng ác niệm kết tinh hấp thu ác niệm bàng bạc xung quanh, khiến cho nụ hoa ác niệm nhanh chóng bành trướng và nở rộ, tản mát ra mùi thơm nồng đậm.
Rất nhanh, cánh hoa tàn lụi.
Một viên ác niệm trái cây to bằng ngón tay cái thành hình, cũng đang dần dần bành trướng sau khi được ác niệm đổ vào, chẳng bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn chín muồi.
"Mấy ngày tới, nghỉ ngơi trước đi!"
Diệp Phong nói.
"Ừm, không thành vấn đề." Hạ Dao và những người khác gật đầu, trở lại Phù Không đảo của Hỏa Linh Kiều, chỉ có Diệp Phong vẫn đứng giữa không trung, thủ hộ ác niệm trái cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận