Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân

Chương 1376: Quy Nhất thư viện Vân Thu Thủy

**Chương 1376: Quy Nhất thư viện Vân Thu Thủy**
Đỉnh Phiếu Miểu phong.
Diệp Phong lấy ra một khối Giới Nguyên tử Kim lớn bằng ngón tay cái, cùng một cuộn tơ do thánh tằm sản xuất, còn có các loại vật liệu phụ trợ, ném vào lò rèn.
Ngay sau đó, âm thanh lách cách vang lên.
Trong lúc đó, Diệp Phong còn tìm Cung Thanh Thu cắt ngón tay, lấy ra một chén nhỏ tiên huyết, chia làm chín lần gia nhập vào trong lò rèn, dùng để tế luyện Thánh binh bên trong.
Đằng đẵng bảy ngày sau.
Lò rèn mới chậm rãi mở nắp.
Một dải lụa màu tím tuyệt đẹp từ từ bay lên không, mỏng như cánh ve, rộng một thước, dài ba mét, bề mặt có đường vân phức tạp xinh đẹp, giữa không trung nhẹ nhàng phiêu động, giống như nữ tử phong hoa tuyệt đại.
"Thật là một dải lụa đẹp!"
Cung Thanh Thu tiếp nhận vật này, lập tức hoàn thành nhận chủ, có dũng khí cảm giác quen thuộc không thể chia cắt.
Diệp Phong nói: "Ngươi đặt tên cho nó đi!"
"Vâng." Cung Thanh Thu khẽ gật đầu, trong lòng suy nghĩ, "Gọi nó là Tử Yên Lăng đi!"
"Tử Yên Lăng, không tệ." Diệp Phong gật đầu, đối với năng lực đặt tên của Cung Thanh Thu, hắn vẫn tương đối tin tưởng, không giống hắn, chỉ là kẻ kém cỏi trong việc đặt tên.
"Đi Huyền Châu, đến Quy Nhất thư viện tìm Vân Thu Thủy, hạ chiến thư đi! Thuận tiện nhớ tuyên truyền, còn nữa, Quy Nhất thư viện là thế lực trung lập, các ngươi điểm đến là dừng là đủ."
"Thuộc hạ minh bạch."
Cung Thanh Thu khẽ gật đầu, khoác Tử Yên Lăng lên người, lúc di chuyển nhẹ nhàng lay động, so với dải lụa bình thường còn mềm mại uyển chuyển hơn, tôn lên nàng giống như Nữ Vương trong tiên giới.
Huyền Châu.
Trung tâm của một đế quốc mênh mông trải dài không biết bao nhiêu vạn dặm, có một tòa thư viện to lớn được thành lập từ vài vạn năm trước.
Nơi đây chia làm nội viện và ngoại viện.
Rất ít người biết rõ, bên trong nội viện, còn có một khu vườn hoa tràn ngập thánh uy mênh mông.
Đó là nơi ở của viện trưởng Vân Thu Thủy.
Một ngày này.
Vân Thu Thủy đang trồng hoa trong vườn, cả người nhìn qua giống như nữ tử thanh xuân hai mươi tuổi, dung nhan tuyệt mỹ, dáng người thướt tha, bên người còn có dị tượng kỳ dị.
Đó là một mảng lớn bọt nước.
Nếu có người nhìn kỹ lại, liền sẽ phát hiện, bên trong mỗi một đóa bọt nước đều có dị tượng của một tiểu thế giới, trồng đầy các loại hoa tươi thơm ngát.
Lúc này, có tiếng bước chân tiến đến.
Vân Thu Thủy vẫn đang dùng cuốc nhỏ đào hố trồng hoa, không để ý tới người đến, chỉ nói: "Lạc Ngọc, sao ngươi lại tới đây?"
"Ta không phải Lạc Ngọc."
Âm thanh xa lạ vang lên.
Động tác của Vân Thu Thủy cứng đờ, buông cuốc xuống, theo tiếng nhìn lại, thấy người tới là một nữ tử tuyệt mỹ mặc váy trắng, khoác trên người một dải lụa màu tím.
Luận dung mạo, không thua kém gì mình.
Tu vi, lực lượng ngang nhau.
Đây là lần đầu tiên Vân Thu Thủy trông thấy nữ tử gần gũi với mình như vậy, trong lòng không khỏi tràn ngập kinh ngạc, vui sướng, kích động cùng các loại tâm tình phức tạp.
"Ngươi là?" Vân Thu Thủy hỏi thăm.
"Cung Thanh Thu, thủ tịch trưởng lão Thần Châu Phiếu Miểu tông, đến để đưa cho ngươi một phong chiến thư, nếu có hứng thú, ta muốn cùng ngươi luận bàn."
Cung Thanh Thu vươn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một phong thư tỏa ra mùi thơm, nhẹ nhàng bay qua.
"Người của Thần Châu Phiếu Miểu tông!" Vân Thu Thủy hứng thú, nhận lấy chiến thư.
Trên đó viết mấy hàng chữ xinh đẹp.
"Chữ viết rất tốt, giống như dòng nước nhỏ, lại giống như tiểu thư khuê các, rất xứng đôi với ngươi, ngươi đã nói trong chiến thư, bảy ngày sau chúng ta đánh một trận trên không trung của đế quốc?"
Vân Thu Thủy khép chiến thư lại.
"Đúng." Cung Thanh Thu gật đầu.
"Vì sao muốn cùng ta luận bàn?" Vân Thu Thủy chớp chớp đôi mắt to ngập nước, "Ta cần một lý do."
"Thực không dám giấu giếm, là mệnh lệnh của chưởng môn nhà chúng ta." Cung Thanh Thu chần chừ một lúc, nói ra tình hình thực tế.
"Ta muốn gặp hắn." Vân Thu Thủy cười nói.
Diệp Phong, Phiếu Miểu tông chưởng giáo, thực lực kinh khủng, từng ám sát tộc trưởng Vạn Tộc ở sâu trong tinh không, bộc phát ra chiến lực trên cả Chí Thánh.
Trận chiến kia, Vân Thu Thủy cũng đang theo dõi.
Nàng chưa bao giờ thấy nam tử dũng mãnh như thế, tình cảm ái mộ đối với hắn, sớm đã xâm nhập vào tận xương tủy.
"Ngươi muốn gặp ta?"
Một giọng nói ôn hòa vang lên trong hoa viên.
Vân Thu Thủy lập tức nhìn lại, thấy mấy đạo thân ảnh xuất hiện, thanh niên thẳng tắp cầm đầu toàn thân sáng lên, tuấn dật phi phàm, giống như Thần Vương giáng thế, chính là Diệp Phong.
"Tiểu nữ tử bái kiến Diệp chưởng môn."
Đây là lần đầu tiên Vân Thu Thủy được nhìn thấy thần tượng ở khoảng cách gần, kích động vạn phần, không nhịn được thân thể mềm mại khẽ run, càng phát ra hưng phấn.
Cô gái nào mà không mơ mộng?
Nhìn khắp Tam Thiên giới, những nữ tử ái mộ Diệp Phong, không có vạn ức, cũng có trăm tỷ, viện trưởng Quy Nhất thư viện Vân Thu Thủy, chính là một trong những người ái mộ hắn.
"Vì sao muốn gặp ta?" Diệp Phong hỏi.
"Ngưỡng mộ." Vân Thu Thủy nhìn thẳng vào hai mắt Diệp Phong, khẽ cong đôi môi đỏ, một mặt hoài xuân.
Diệp Phong đỏ mặt.
Hắn xem như đã nhìn ra, đối phương tựa hồ rất ngưỡng mộ mình, mạnh như Hiển Thánh, vốn nên hỉ nộ không lộ, bây giờ lại đem ý nghĩ trong lòng biểu hiện được phát huy vô cùng tinh tế, đủ có thể nói Vân Thu Thủy thích mình đến mức độ nào.
"Diệp chưởng môn có thể... Có thể đáp ứng nô gia hai thỉnh cầu nho nhỏ không?" Vân Thu Thủy vội vàng hỏi thăm, sợ sau này sẽ không còn cơ hội.
"Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của ta là được."
"Ta muốn cùng ngươi đánh cờ! Ngoài ra, ta hy vọng thế hệ trẻ tuổi thiên kiêu của Quy Nhất thư viện chúng ta, có thể đến Thần Châu Phiếu Miểu tông trong truyền thuyết để tham quan."
Vân Thu Thủy cấp tốc mở miệng.
Cùng Diệp Phong đánh cờ, là ngưỡng mộ đối với Diệp Phong.
Tranh thủ cho thế hệ trẻ tuổi của Quy Nhất thư viện cơ hội học tập ở Thần Châu Phiếu Miểu tông, là chức trách viện trưởng thư viện của nàng.
"Ta đồng ý." Diệp Phong gật đầu.
Trước đây, toàn bộ Huyền Châu đều bị Minh Vương Thánh Tông dưới trướng Minh Đế chưởng khống, đại bộ phận thế lực đều là chó săn của Minh Đế, duy chỉ có Quy Nhất thư viện và những thế lực khác có thể duy trì trung lập từ đầu đến cuối, rất đáng quý.
Đối với Vân Thu Thủy, Diệp Phong tự nhiên là tán thưởng.
"Đa tạ Diệp chưởng môn!"
Yêu cầu của Vân Thu Thủy được chấp thuận, trong lòng mừng rỡ, nhìn về phía Cung Thanh Thu, "Bảy ngày sau, ngươi và ta sẽ chiến một trận trên không trung đế quốc, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó, trận chiến này, không chỉ đại biểu cho ta, mà là toàn bộ Quy Nhất thư viện, ta muốn làm tấm gương cho vô số học sinh noi theo."
"Ta cũng không muốn thua, sau lưng ta, là toàn bộ Phiếu Miểu tông." Cung Thanh Thu nghiêm mặt nói.
Một lát sau.
Cung Thanh Thu trở về Phiếu Miểu tông, tiến vào bí cảnh thời gian, làm quen với các loại tác dụng của Tử Yên Lăng.
Chỉ có Diệp Phong một người lưu lại Quy Nhất thư viện.
...
Trong hoa viên, bóng đêm tĩnh mịch.
Một nam một nữ ngồi đối diện nhau bên bàn cờ, đều mặc áo trắng, nam tuấn dật, nữ tuyệt mỹ.
Gió nhẹ thổi tới.
Tóc mai của Vân Thu Thủy khẽ lay động, mang đến cho Diệp Phong đối diện từng sợi hương tóc.
Diệp Phong không hề bị lay động, pha một bình thất thải Ngộ Đạo trà, cùng Vân Thu Thủy đánh cờ.
"Ngươi rất thông minh."
Diệp Phong bỗng nhiên mở miệng.
"Diệp chưởng môn vì sao nói như vậy?"
Vân Thu Thủy ngẩng đầu, khóe môi nở nụ cười, nhìn Diệp Phong dưới ánh trăng, cảm thấy đối phương hấp dẫn đến nhường nào.
Nếu không phải còn có Quy Nhất thư viện to lớn cần quản lý, Vân Thu Thủy cam nguyện vứt bỏ tất cả, chỉ vì có thể ở bên cạnh Diệp Phong làm một nha hoàn thân cận.
"Ngươi tu hành là kỳ đạo, cùng ta đánh cờ, có làm cho tu hành của ngươi tăng lên không ít a?"
Diệp Phong bình tĩnh nói.
Hắn xem như đã nhìn ra, Vân Thu Thủy quá thông minh, nữ tử này ngưỡng mộ mình là thật, muốn ở cùng mình cũng là thật, nhưng, đối phương muốn nhân cơ hội thỉnh giáo mình, cũng là thật.
"Vâng." Vân Thu Thủy gật đầu.
Nàng ngưỡng mộ Diệp Phong, hy vọng có thể ở cùng hắn, nhưng, đó không phải là si mê, mà là hy vọng có thể học được kỳ đạo cao thâm hơn trong quá trình cùng Diệp Phong đánh cờ.
"Ta thành toàn cho ngươi."
Diệp Phong cầm cờ trắng, cùng Vân Thu Thủy cầm cờ đen đánh cờ, trên mặt bàn cờ có chấn động xuất hiện, giống như hóa thành một phương đại thế giới, ẩn chứa đạo vận.
Ánh mắt Vân Thu Thủy ngưng tụ.
Nàng có thể cảm thụ được, mỗi khi Diệp Phong hạ xuống một quân cờ, đều sẽ có đạo vận thâm ảo xuất hiện, bất kỳ một đạo nào, cũng đủ để nàng cảm ngộ hồi lâu, biến sắc, lập tức bắt đầu lĩnh ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận