Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân

Chương 1065: Buông ra nữ hài kia

**Chương 1065: Buông nữ hài kia ra**
Diệp Phong lần theo âm thanh, đến nơi, nhìn lại, phát hiện đây là một con đường nhỏ hẹp nối liền với đại lộ.
Nơi này rộng chừng một trượng, trên đường cơ hồ không có người qua lại.
Cách đầu ngõ vài mét, một nữ hài bị năm tên thanh niên du côn đấm đá túi bụi, trong đó một tên thanh niên, tay đang bị nữ hài kia cắn chặt, làm thế nào cũng không chịu nhả ra.
"A a a, đánh chết nàng cho ta! Cứ tiếp tục như vậy, tay của ta sắp bị cắn đứt rồi."
Tên thanh niên bị cắn cổ tay kêu đau.
Bốn tên du côn thanh niên còn lại tiếp tục đấm đá nữ hài, động tác dị thường hung mãnh, phát ra những âm thanh trầm đục, cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ đánh chết người mất.
"To gan!"
"Buông nữ hài kia ra!"
Diệp Phong thật sự không thể nhìn nổi nữa, giận dữ hét lớn một tiếng.
Mấy tên du côn thanh niên kia lập tức giật nảy mình, sau đó, liền đều nhìn về phía Diệp Phong phong độ nhẹ nhàng, tuấn dật bất phàm, cuối cùng, nhìn về phía túi bạc bên hông hắn.
"Nha a!"
"Lại tới một tên thích xen vào chuyện người khác."
"Các huynh đệ, đánh ngã hắn, cướp hết tiền tài trên người hắn, lại đem con đàn bà thối này bán vào thanh lâu, vậy là có thể kiếm bộn rồi."
Mấy tên du côn thanh niên này cười quái dị.
"Thế nhưng, cứ như vậy, chúng ta sẽ bị quan phủ bắt!" Tên thanh niên nào đó gan nhỏ rụt cổ lại.
Ba ba ba!
Tên thanh niên bị cắn cổ tay một cước đá vào bụng dưới của nữ hài, khiến cho nàng kêu lên một tiếng đau đớn, rốt cục nhả ra.
Sau đó, tên này nhìn về phía Diệp Phong, cười gằn nói:
"Sợ cái gì?"
"Làm xong vụ này, chúng ta sẽ có tiền, sau đó đi đến nơi cách ngoại thành mấy chục dặm, chiếm núi Hắc Phong, dựng một cái sơn trại."
"Tên trại ta đã nghĩ kỹ rồi, liền gọi là Hắc Phong trại, thế nào? Có phải rất bá khí không?"
Nghe được điều này, Diệp Phong trợn to hai mắt.
Hắc Phong trại?
Ta giao! Hóa ra, mấy tên du côn thanh niên này chính là những người kiến tạo Hắc Phong trại, mười năm sau, sẽ bồi dưỡng được thủ lĩnh có đao ý, cùng với tu hành giả có tiễn thuật.
Trong lòng Diệp Phong chấn động mạnh.
"Ta bây giờ đánh chết bọn hắn, có phải hay không liền sẽ không còn Hắc Phong trại nữa?" Diệp Phong nghĩ thầm như vậy.
Nhưng, mấy tên du côn thanh niên này lại không cho Diệp Phong thời gian suy nghĩ, đã nhặt gạch lên, xông tới.
"Ngọa tào! Đến cả gạch cũng dùng tới, gian lận à!"
Thấy thế, Diệp Phong biến sắc, vội vàng tháo túi nhỏ bên hông xuống, ném mười lượng bạc ra ngoài.
"Thật sự là bạc!"
Trong đó hai tên du côn thanh niên bị tiền tài hấp dẫn, lập tức ngồi xổm xuống đất nhặt, mang đến cho Diệp Phong cơ hội.
Sưu!
Diệp Phong mặc dù không thể thi triển tu vi, sức mạnh nhục thân cũng chỉ cường tráng hơn người bình thường một chút, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại rất phong phú.
Hắn một bước dài xông lên, thúc gối kết hợp thúc cùi chỏ, nhẹ nhõm đánh ngã một tên du côn thanh niên.
"Ngươi muốn chết!"
Một tên du côn thanh niên khác cầm gạch đập tới, nhưng Diệp Phong một cước quét ngang, liền đá người này bay ra mấy mét, đâm sầm vào tường.
"Trúng kế!"
Hai tên thanh niên đang nhặt tiền trên mặt đất kịp phản ứng, chuẩn bị đứng dậy, lại bị Diệp Phong vung gạch, đập cho ngất tại chỗ.
"Ngươi ngươi ngươi! Hóa ra là một người luyện võ!"
Tên du côn thanh niên từng bị nữ hài cắn cổ tay kia sợ hãi, đang định quay người bỏ chạy.
"Muốn chạy, đừng hòng!"
Diệp Phong xông tới, đánh ngã tên này, một viên gạch đập cho ngất xỉu, cũng không biết có thể sống sót hay không.
Đến lúc này, Diệp Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hắc Phong trại mười năm sau có hai vị tu hành giả, lấy thân thể phàm nhân khó mà đánh lại, nhưng bây giờ bọn hắn vẫn chỉ là những tên du côn thanh niên bình thường, một viên gạch là xử lý được."
Diệp Phong thầm nghĩ.
"Bọn hắn quen biết người của quan phủ, mau cùng ta đi!" Đúng lúc này, nữ hài trên đất lập tức nắm chặt lấy tay Diệp Phong, khiến cho hắn có loại cảm giác như điện giật.
Giây lát sau.
Con ngươi Diệp Phong đột nhiên co lại, lại không bị khống chế, bị nữ hài lôi kéo, chạy về phía ngoại thành.
"Chớ vội đi a!" Diệp Phong khẩn trương.
Năm người của Hắc Phong trại rốt cuộc chết hay không, hắn còn chưa kịp xác nhận, nếu như không chết, vậy phải làm sao bây giờ?
Mười năm sau, những người này chắc chắn là tai họa.
Thế nhưng, bị nữ hài nắm lấy cổ tay xong, Diệp Phong lại phát hiện hành động của mình không còn bị khống chế, chỉ có thể cùng nhau chạy về phía ngoại thành, rất nhanh liền rời khỏi Phàm Nhân thành.
Trong thành.
Một tên bộ khoái đeo đao đi tới trong hẻm nhỏ, trông thấy năm tên thanh niên nằm trên mặt đất, lập tức giận dữ.
"Tên trời đánh nào, dám ra tay với biểu đệ của ta?"
Tên bộ khoái này giận mắng.
Nếu Thẩm Vũ, Thạch Lỗi, Hàn Vĩnh Huy, Trương Thiên Nguyên bốn người có mặt ở đây, liền sẽ nhận ra tên bộ khoái này.
Người này, chính là thủ lĩnh Hắc Phong trại!
. . .
Ngoài thành mười dặm.
Nữ hài mang theo Diệp Phong chạy đến nơi đây, rốt cục cũng dừng lại, chỉ vào sơn thôn cách đó không xa, nói: "Đến nơi này hẳn là an toàn rồi."
Diệp Phong rất im lặng.
Hắn vốn định tiến hành khảo hạch Hóa Phàm trăm năm trong Phàm Nhân thành, kết quả, hiện tại lại bị nữ hài dẫn ra khỏi thành.
Cứ như vậy, nội dung khảo hạch e là sẽ có biến động.
"Ngươi. . . Đây là có chuyện gì?" Nghĩ đến đây, Diệp Phong nhìn về phía khuôn mặt cô bé bên cạnh, lập tức kinh hãi.
Bởi vì, khuôn mặt nữ hài dường như bị một tầng sương mù bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái, còn tướng mạo cụ thể, thì hoàn toàn không thấy được.
"Ta làm sao?"
Nữ hài khẽ vuốt ve mặt mình, hiếu kì hỏi.
Diệp Phong đang định hỏi thăm, nhưng lại nhíu mày.
Mới vừa vào Phàm Nhân thành, hắn liền gặp người của Hắc Phong trại, lại còn gặp một nữ tử không nhìn rõ dung mạo, hoàn toàn khác biệt với Thạch Lỗi, Huyền Vũ tộc và những người tham gia khảo hạch khác.
Điều này có nghĩa, hắn đã gặp biến số!
Chìa khóa thông qua khảo hạch, có lẽ liền ẩn giấu trên người cô gái thần bí trước mắt này.
"Không có gì, ngươi rất xinh đẹp." Diệp Phong vì không muốn làm cho nữ hài nghi hoặc, chỉ có thể nói như vậy.
"Thật sao?" Mặt nữ hài ửng đỏ.
Tuy nhiên, Diệp Phong không nhìn thấy được cảnh này.
"Những tên du côn thanh niên kia trong Phàm Nhân thành có thế lực rất lớn, ngươi đã giúp ta, tốt nhất đừng quay lại thành nữa, sau này hãy cùng ta ở lại trong làng!" Nữ hài khẽ cười nói.
"Ừm, được." Diệp Phong gật đầu.
Một lát sau.
Hai người đi về phía ngọn núi thôn xóm cách đó không xa.
Trên đường đi, Diệp Phong hỏi: "Sao ngươi lại chạy vào thành, còn bị mấy tên du côn thanh niên kia khi dễ?"
"Ta là một người nuôi tằm, cần vào thành tìm người mua, không may bị mấy tên du côn thanh niên kia nhìn thấy, mới có chuyện sau đó."
Nói đến đây, nữ hài nhìn về phía Diệp Phong, trong mắt dường như có ánh sao lấp lánh, "Hôm nay đa tạ ngươi, nếu không có ngươi ra tay, ta sợ là đã bị bán vào thanh lâu rồi."
Diệp Phong cười cười, nói một cách đầy ẩn ý:
"Ta không quen nhìn những kẻ có được thực lực rồi lại muốn khi dễ kẻ yếu, có thực lực cường đại, thì càng nên giúp đỡ kẻ yếu, chứ không phải lấy mạnh hiếp yếu."
Nghe những lời này, nữ hài tán đồng gật đầu.
"Ta tên là Diệp Phong, còn ngươi tên gì?"
"Ta tên là Vũ Khiết, mưa trong mưa gió, khiết trong băng thanh ngọc khiết." Nói xong, nữ hài khẽ mím đôi môi đỏ.
"Vũ Khiết? Tên rất hay!" Diệp Phong gật đầu.
Không lâu sau.
Hai người tới chỗ sâu nhất của sơn thôn.
Nơi này nằm trong một sơn cốc, phong cảnh tú lệ, hoàn cảnh thanh u, trong cốc trồng lúa nước, ngô, rừng trúc, rừng tùng, cây hồng, cây dâu. . .
Tóm lại, trong cốc có rất nhiều loại thực vật.
"Đây chính là nhà của ta." Vũ Khiết chỉ vào trong cốc.
Diệp Phong nhìn sang, chỉ thấy trong cốc có một gò đất nhỏ cao hơn xung quanh nửa mét, chiếm diện tích một mẫu, tọa lạc trên đó là một tòa viện lạc được xây dựng bằng gỗ, ngói, tre và các vật liệu khác.
Hai tòa phòng trúc, một tòa nhà tranh, ba tòa nhà gỗ.
Xung quanh sân nhỏ, còn có hai vòng hàng rào tre, phía trên bò đầy dây thường xuân và hoa bìm bìm, nở rộ những đóa hoa thơm ngát.
"Thật là một nơi điền viên sơn thủy!"
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phong không kìm được hai mắt sáng lên, trong lòng có một loại cảm giác cực kỳ đặc thù, giống như là đã khởi động được một bí mật gì đó.
Phù phù! Phù phù!
Ngay cả nhịp tim, cũng đột nhiên tăng nhanh mấy lần, khiến cho Diệp Phong hai mắt trắng dã, ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận