Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân

Chương 52: Hắc Huyền môn chi chiến, Tứ Linh Đao Kiếm Trận

**Chương 52: Hắc Huyền Môn Chi Chiến, Tứ Linh Đao Kiếm Trận**
Trong màn đêm.
Người áo đen thi triển một môn thân pháp thuộc loại pháp thuật.
Nhìn như là dán chặt lấy nóc nhà mà chạy, kỳ thực hai chân lại cách mặt đất, tốc độ rất nhanh, không hề kém cạnh 《 Phong Linh Bộ 》.
Diệp Phong không cách nào thi triển pháp thuật, chỉ có thể chạy trên nóc nhà, thế nên thỉnh thoảng sẽ có mảnh ngói rơi xuống.
May mắn khu vực này mọi người đều đã ngủ say, cho dù có mảnh ngói rơi xuống, người trong nhà cũng chỉ cho là có mèo hoang chạy qua, không quá để ý.
"Đáng chết, rốt cuộc đây là ai, vì sao đáng sợ như thế, giống như là một hình người yêu thú, lực lượng vô cùng vô tận." Người áo đen liếc mắt nhìn về phía sau, phát hiện Diệp Phong càng lúc càng nhanh, dọa đến sắc mặt đại biến, vội vàng gia tốc.
"Đừng hòng trốn!" Diệp Phong quát lớn.
Nhìn thấy trên nóc nhà có một cục gạch, Diệp Phong bước chân quét qua, đá nó sụp đổ, hóa thành một mảnh mảnh vụn bay về phía người áo đen.
Nhưng người áo đen phản ứng rất nhanh, tựa như mang theo né tránh, bỗng nhiên giữa không trung quay người, nhấc bàn tay đẩy ngang, đánh ra một đạo chưởng ấn cao chừng hai mét, mờ mờ màu vàng sậm, chặn lại những mảnh vụn của cục gạch, cũng mượn nhờ lực trùng kích bay ra ngoài mười mấy mét.
"Ôi nha!"
Diệp Phong nhìn người áo đen càng ngày càng xa mình, không nghĩ tới đối phương thao tác lại xảo quyệt như thế, đành phải tranh thủ thời gian gia tốc đuổi theo.
Hai người một đuổi một chạy, kéo dài nửa khắc đồng hồ.
Cuối cùng, Diệp Phong đuổi tới một rừng cây phụ cận ở phía nam thành, nơi này vẫn còn thuộc phạm vi bên trong thành trì, nhưng kiến trúc rõ ràng ít đi rất nhiều, kém xa so với sự phồn hoa ở trung tâm thành.
Người áo đen xông vào một tòa nhà có cửa lớn rộng mở, liền biến mất vô tung, Diệp Phong tranh thủ thời gian đuổi theo, đứng ở trước cửa.
"Hắc Huyền Môn!"
Diệp Phong nhìn tấm biển trên cánh cửa, nhíu mày.
Người áo đen vậy mà đường hoàng trốn vào bên trong Hắc Huyền Môn, chẳng lẽ, người này cùng môn phái này có cấu kết?
Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Diệp Phong vượt qua cửa lớn, phát hiện tiền viện trống không một người.
"Người đâu?"
Diệp Phong cảnh giác xung quanh, phát hiện phạm vi của Hắc Huyền Môn vẫn còn rất lớn, chia làm tiền viện, trung đình và hậu viện ba bộ phận, chiếm diện tích vượt qua mười mẫu.
Nhưng mà, cả tiền đình và trung đình đều không tìm thấy người.
Mãi cho đến khi Diệp Phong đi tới hậu viện, hắn mới phát hiện nơi này trên mặt đất nằm ba mươi mấy người mặc trang phục đệ tử màu đen, tất cả đều là đệ tử Hắc Huyền Môn, hơn nữa đã sớm tắt thở, toàn thân lạnh lẽo.
"Két két két, đuổi theo ta? Vậy thì chịu chết đi!"
Xung quanh hậu viện truyền đến thanh âm khàn khàn lạnh lùng, không cách nào phân biệt được vị trí cụ thể của người kia.
Sau một khắc, những đệ tử Hắc Huyền Môn đang nằm dưới đất bỗng nhiên nhảy dựng lên, thân thể cấp tốc bành trướng thành lang nhân cao hai mét, tản mát ra yêu khí nồng đậm.
Cặp mắt của bọn nó toát ra lục quang, hai tay hóa thành lợi trảo so với tinh thiết còn cứng rắn hơn, như mũi tên nhào về phía Diệp Phong.
"Khởi tử hoàn sinh, hay vẫn là khôi lỗi dị biến chi pháp?"
Diệp Phong nhíu mày, hướng về phía lang nhân đang nhào tới đấm ra một quyền, đánh bay nó ra ngoài, nện vào mấy con lang nhân phía sau.
Lang nhân phòng ngự không mạnh, không ngăn được một quyền của Diệp Phong, mấy hiệp sau, tất cả đều ngã trên mặt đất, dần dần sụp đổ thành tro bụi.
"Mặc dù không biết rõ ngươi là ai, nhưng hôm nay ngươi nhất định phải chết!"
Âm thanh khàn khàn âm lãnh kia lại một lần nữa từ xung quanh truyền đến, không cách nào xác định được vị trí cụ thể.
Diệp Phong nhìn quanh xung quanh, đang chuẩn bị thoát thân, lại phát hiện nơi xa bay tới bốn lá cờ xí sáng lên, đâm xuống bốn góc hẻo lánh của hậu viện.
Ông!
Mặt đất cùng giữa không trung xuất hiện rất nhiều chữ nghĩa cùng đường cong cổ xưa, tinh mịn, xen lẫn thành một tòa trận pháp hộ thuẫn.
Diệp Phong nhảy ra, huy quyền nện vào hộ thuẫn, lại chỉ phát ra tiếng vang, làm cho hộ thuẫn kịch liệt vặn vẹo, nhưng không cách nào đánh vỡ nó.
"Đây chính là vi hình trận pháp 'Tứ Linh Đao Kiếm Trận', Tụ Nguyên cảnh phía dưới đều có thể xóa bỏ, xem ngươi có chết hay không." Thanh âm khàn giọng lần nữa truyền đến.
Keng!
Trong màn đêm, bỗng nhiên có tiếng đao kiếm rung động nổ vang, Diệp Phong ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh linh khí trường đao có lỗ hổng từ trên trời giáng xuống, chém ra đao mang chói mắt.
Diệp Phong nhảy lên, chắp tay trước ngực, kẹp lấy linh khí trường đao, mặc cho nó giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được.
Nhưng chỉ nghe "Bang" một tiếng, một thanh đoản kiếm sắc bén từ phía sau đâm về phía ót Diệp Phong, tốc độ nhanh chóng, vượt qua cực hạn phản ứng của người tu hành Luyện Khí cửu trọng bình thường.
May mắn Diệp Phong đối với nguy hiểm cảm giác rất nhạy cảm, tay phải bắt lấy linh khí trường đao, tay trái lập tức quay lại móc một cái, nắm lấy thanh linh khí đoản kiếm đang đánh lén.
"Sao có thể?"
Kẻ áo đen đang trốn trong bóng tối thao tác "Tứ Linh Đao Kiếm Trận" trợn mắt há hốc mồm.
Hắn nhìn ra được Diệp Phong rất mạnh, nhưng cũng khẳng định ngăn không được tòa trận pháp này, nhưng ai biết, tên biến thái này vậy mà tay không đón dao sắc, thật kinh khủng!
"Mặc dù không biết rõ ngươi trốn ở nơi nào, nhưng ta biết, nhất lực hàng thập hội." Diệp Phong bị đánh đến phát hỏa, gọi ra Linh Nguyên Chung cao hai mét, dùng hai chân kẹp lấy, dùng hết toàn lực ném ra ngoài, đập ầm ầm vào trận pháp hộ thuẫn, phát ra tiếng vang như sấm nổ.
Rầm rầm!
Trận pháp hộ thuẫn nứt ra, trận kỳ cắm ở bốn góc sân nhỏ cũng từ đó gãy lìa, linh khí trường đao và đoản kiếm mất đi khống chế, trở nên không còn lực lượng.
Mà lúc này, Diệp Phong đang ở giữa không trung vừa vặn bắt gặp người áo đen đang trốn ở bên ngoài viện.
"Bắt được ngươi!"
Diệp Phong đem trường đao cùng đoản kiếm trong tay ném ra ngoài, chặt đứt hai chân người áo đen.
"A a!"
Người áo đen kêu đau, từ trong ngực móc ra một tấm da thú phù lục sáng lên, vỗ xuống mặt đất, cả người chui xuống đất, trong nháy mắt liền biến mất.
"Chết tiệt!"
Diệp Phong vừa vặn đuổi tới phụ cận, một cước đem mặt đất giẫm đến lõm xuống thành một cái hố to.
Nhưng đáng tiếc, người áo đen đã chạy mất.
"Các ngươi xem, Hắc Huyền Môn tựa hồ phát sinh đại chiến, mau đi xem một chút a!"
"Đi qua nhìn? Ngươi là chán sống rồi đi!"
Người chung quanh đã bị tiếng vang đại chiến hấp dẫn, phụ cận một đội Hắc Giáp Vệ cũng nghe tin mà đến, nhưng người dẫn đội không phải là Phó thống lĩnh Chu Gia Tài.
"Nơi đây không nên ở lâu!"
Diệp Phong lập tức nhặt lên đoản kiếm cùng trường đao có lỗ hổng trên mặt đất, lại nhặt bốn lá cờ xí ở hậu viện Hắc Huyền Môn, chuẩn bị chuồn đi.
Lúc này, ở phía dưới di hài của một đệ tử Hắc Huyền Môn đã biến thành tro bụi, Diệp Phong phát hiện một mặt kim loại hình vuông có đường vân cổ quái, thuận tay nhặt lên, nhảy qua tường vây, rất nhanh liền biến mất giữa trời chiều.
Không lâu sau đó.
Một đội Hắc Giáp Vệ đến Hắc Huyền Môn.
Cầm đầu là một Phó thống lĩnh Luyện Khí cửu trọng để râu quai nón, hai mắt như đao, dẫn người vây quanh Hắc Huyền Môn, kiểm tra hết thảy nơi này.
"Tên thiên sát nào dám đến Hắc Huyền Môn chúng ta gây loạn a, chưởng môn đâu, các sư huynh đệ của ta đâu?" Nửa khắc đồng hồ sau, một đạo thanh âm trẻ tuổi vang lên trước Hắc Huyền Môn.
Người này là Lý Hàm Tiếu vừa mới từ gánh hát uống rượu trở về, nhìn Hắc Huyền Môn hỗn độn một mảnh, hai mắt trợn thật to, còn tưởng rằng mình đi nhầm nơi.
"Ngươi là đệ tử Hắc Huyền Môn, Lý Hàm Tiếu?"
Phó thống lĩnh râu quai nón kia đi tới, hỏi.
Lý Hàm Tiếu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, có dự cảm không tốt, hỏi: "Trương phó thống lĩnh, Hắc Huyền Môn chúng ta đã xảy ra chuyện gì?"
Trương phó thống lĩnh vỗ vỗ bả vai Lý Hàm Tiếu: "Sau khi kiểm tra, Hắc Huyền Môn bị yêu vật khống chế, ngoại trừ chưởng môn biến mất không thấy gì nữa, các đệ tử khác đều bị 'Yêu Lang hóa', hơn nữa đã bị cường giả bí ẩn xóa bỏ."
"Ngươi... ngươi nói cái gì?"
Lý Hàm Tiếu như bị sét đánh ngang tai, không cười nổi nữa.
Mặc dù vẫn là chưa được đề cử một ngày, nhưng cũng muốn nguyên khí tràn đầy cầu xin một phiếu đề cử. (buồn)
Bạn cần đăng nhập để bình luận