Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân

Chương 47: Lưu Vân Tông đệ tử

**Chương 47: Đệ Tử Lưu Vân Tông**
Theo cơn bão cát mạnh mẽ quét qua, Mặc Oanh và những người khác bị ép phải lùi lại vài chục bước.
Tam trưởng lão của Lưu Vân Tông cũng lăn lộn vài vòng trên mặt đất, bị đá ngầm ven đường đập trúng trán, choáng váng đến cực điểm.
"Trưởng lão!"
Ba vị đệ tử lao tới, đỡ tam trưởng lão dậy, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, phóng thích ra một mặt linh quang thuẫn ở phía trước, chặn đứng bão cát.
Ở một bên khác, trận chiến giữa Diệp Phong và Hắc Văn Xà Yêu đã đến thời khắc kịch liệt nhất.
"Tê!"
Hắc Văn Xà Yêu phun ra một ngụm khí tức hôi thối, muốn hun chết Diệp Phong, sau đó dùng thân thể siết chặt hắn, ý đồ khiến hắn ngạt thở mà chết.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Diệp Phong gọi ra Linh Nguyên Chuông, "Đương" một tiếng nện vào đầu Hắc Văn Xà Yêu khiến đầu rơi máu chảy, cuối cùng cũng phá được phòng ngự.
"Linh khí thật mạnh!"
Hắc Văn Xà Yêu kinh hãi.
"Cơ hội tốt!"
Mặc Oanh khống chế Nghênh Phong Phi Kiếm, một kiếm đâm vào vết thương trên người Hắc Văn Xà Yêu.
Tân Quảng Hiên, Đổng Cường, Bàng Hải Vận ba vị đệ tử tông môn phản ứng cũng không chậm, ba thanh linh kiếm đồng thời đâm ra, ghim vào vết thương của Hắc Văn Xà Yêu.
"Đáng chết!"
Hắc Văn Xà Yêu dùng đuôi quét bay bốn thanh kiếm, thân hình hất lên liền chạy trốn lên mặt sông, máu chảy từ trên đầu xuống, khuôn mặt càng trở nên dữ tợn.
"Cái này mà vẫn không chết?" Đổng Cường trợn trừng đôi mắt nhỏ, kinh ngạc vô cùng.
"Mặc dù da của Hắc Văn Xà Yêu bị đánh phá, nhưng xương cốt vẫn rất cứng rắn, phi kiếm cấp bậc hạ phẩm Linh khí căn bản không phá nổi." Tân Quảng Hiên trầm giọng nói.
"Ta đã ghi nhớ khí tức của các ngươi, chờ ta tấn thăng Yêu Tướng, nhất định phải cho các ngươi biết tay!" Hắc Văn Xà Yêu hóa thành hình thái thân người đuôi rắn, vứt lại một câu ngoan thoại, lập tức trốn vào trong nước, biến mất không còn tăm tích.
Tân Quảng Hiên ba người thở phào nhẹ nhõm, chắp tay về phía Diệp Phong với vẻ mặt cảm kích nói: "Vị đạo hữu này, vừa rồi đa tạ."
Nói xong, sắc mặt hắn có chút đỏ bừng.
Nhất là nghĩ đến trước đó hắn còn ở trước mặt Diệp Phong, nói nhường hắn không cần lo lắng trại chủ Tà Quang trại, trong lòng lại càng thêm xấu hổ, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
"Khụ khụ, chuyện nhỏ!" Diệp Phong khoát tay.
Gào!
Bỗng nhiên, tại khu rừng sâu cách bờ sông vài dặm, lại truyền tới tiếng gầm của Song Sí Cự Ngạc và Lão Nha Cuồng Trư, chấn động đến mức màng nhĩ cũng phải rung lên ong ong.
"Đạo hữu, nhóm chúng ta muốn đi về phía tây, Bạch Phù thành, nếu như tiện đường, không bằng ngồi phi thuyền của chúng ta?" Tân Quảng Hiên hướng Diệp Phong phát ra lời mời.
Diệp Phong vốn muốn cự tuyệt, nhưng phát hiện bởi vì trận chiến lúc trước, mũ rộng vành lụa đen trên đầu đã bị đánh nát, tướng mạo của bản thân đã bị đệ tử Lưu Vân Tông nhìn thấy.
Việc che giấu tung tích, cũng không còn cần thiết.
Quan trọng hơn là, cưỡi phi thuyền, còn có thể tiết kiệm được mấy khối linh thạch lộ phí!
"Nhóm chúng ta cũng đến Bạch Phù thành, tiện đường." Diệp Phong nhảy lên phi thuyền, Mặc Oanh không nói gì, yên lặng đi theo.
Sưu!
Phi thuyền lách qua phạm vi chiến đấu của hai đỉnh phong Yêu Tướng, bằng tốc độ nhanh nhất bay về hướng Bạch Phù thành.
Diệp Phong phát hiện, tốc độ của phi thuyền so với đứng trên phi kiếm còn nhanh hơn, mấu chốt là có thể ngồi uống trà, rất thoải mái.
Sau một phen trò chuyện, Diệp Phong biết được tam trưởng lão của Lưu Vân Tông là nhận được lời mời, mang theo ba nội môn đệ tử là Tân Quảng Hiên đến Bạch Phù thành tham gia trảm yêu đại hội.
Sau khi đến Phong Hỏa thành, tam trưởng lão Lưu Vân Tông liền sai Tân Quảng Hiên ba người đi tiêu diệt thế lực tà ác gần đó, luyện tập một chút, vì thế mới có chuyện bọn hắn phá hủy đỉnh núi của Tà Quang trại.
Về phần tam trưởng lão, là vì phát hiện Lão Nha Cuồng Trư và Song Sí Cự Ngạc đang đại chiến, ẩn núp lại gần, ý đồ ngư ông đắc lợi, kết quả bị đánh thành trọng thương, lâm vào hôn mê.
"Đúng rồi, quên hỏi tôn tính đại danh của bằng hữu? Đến từ môn phái nào?" Tân Quảng Hiên chắp tay nói.
"Diệp Phong, chưởng môn Phiếu Miểu Phái, vị này là tứ đệ tử Mặc Oanh." Diệp Phong nói.
"Hóa ra là Diệp chưởng môn, thất kính thất kính." Nói xong, Tân Quảng Hiên và hai vị đệ tử Lưu Vân Tông khác nhìn nhau, phát hiện bọn họ cũng đều có vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Theo góc nhìn của ba người Lưu Vân Tông, Diệp Phong thực lực mạnh như vậy, ít nhất cũng là người của cao cấp môn phái, nhưng bọn hắn nhớ kỹ, Bạch Phù thành dường như không có cao cấp môn phái nào có tên là "Phiếu Miểu Phái".
Chẳng lẽ, là mới được thăng cấp gần đây?
Ba người chỉ có thể nghĩ như vậy.
Lúc này, Diệp Phong nhớ tới "Kẻ phản bội" Tiêu Phạm Cốc, gã kia khi rời khỏi Phiếu Miểu Phái đã thuận tay cầm theo Huyền Diệp Phi Kiếm.
Chuyện này Diệp Phong vẫn luôn ghi nhớ, thế là hỏi: "Ba vị có biết rõ Thanh Vân Môn không?"
"Đương nhiên là biết, Thanh Vân Môn là nhất tinh cấp tông môn ở chỗ sâu nhất của Thanh Vân sơn mạch, nghe nói công pháp chủ yếu là « Thanh Vân kiếm quyết », chuyên tu kiếm khí, chiến lực rất cao." Bàng Hải Vận chủ động giải thích, giọng nói cũng rất ôn nhu như con người của cô.
"A, thì ra là thế!" Diệp Phong bừng tỉnh.
Hắn xem như đã biết rõ tại sao Tiêu Phạm Cốc lại mang theo Huyền Diệp Phi Kiếm bỏ chạy, dù sao, Thanh Vân Môn chủ tu kiếm đạo, không có kiếm là không được.
Nhưng, đây không phải là lý do để Tiêu Phạm Cốc lấy đi tài sản vốn nên thuộc về Phiếu Miểu Phái!
"Chờ thực lực của ta gần đủ, sẽ đi lấy lại Huyền Diệp Phi Kiếm." Diệp Phong thầm nghĩ.
Bàng Hải Vận vui vẻ hỏi: "Diệp chưởng môn còn muốn hỏi gì nữa?"
"Thực lực của Thanh Vân Môn thế nào?" Diệp Phong hỏi.
"Nghe nói có chín đại trưởng lão, đều là Tụ Nguyên cảnh, chưởng giáo chân nhân của bọn hắn càng đạt đến Tụ Nguyên cảnh lục trọng, tại Nam Giang lưu vực chúng ta cũng coi là cường giả đứng trong danh sách hàng đầu." Bàng Hải Vận nói.
Mười người Tụ Nguyên cảnh có chút mãnh liệt!
Trong lòng Diệp Phong rung động.
Bất quá, chưởng giáo Thanh Vân Môn chỉ là Tụ Nguyên cảnh lục trọng, tầm hơn bốn mươi Lửng Mật, không bằng Lão Nha Cuồng Trư và Song Sí Cự Ngạc.
Nghĩ đến đây, Diệp Phong cảm thấy mình lại có thể.
Sau đó, Diệp Phong tiếp tục nói bóng nói gió, thu được rất nhiều tin tức.
Tỉ như, muốn thăng cấp lên tinh cấp tông môn, ngoài việc chưởng môn nhất định phải đạt tới Tụ Nguyên cảnh tam trọng, còn phải có đủ số lượng linh khí nhất định, có Luyện Đan Các, Luyện Khí Các, Linh Thú Các, hộ tông đại trận và các loại cơ sở công trình khác.
Có thể nói, nhất tinh cấp tông môn có các phương diện đều rất đầy đủ, hoàn toàn vượt trội so với cao cấp môn phái, khó mà so sánh.
Hơn nửa canh giờ sau.
Phi thuyền rơi xuống đỉnh núi Phiếu Miểu phong.
"Nơi này chính là Phiếu Miểu Phái?"
Tân Quảng Hiên nhìn cánh cửa lớn có treo ba chữ to "Phiếu Miểu Phái", phát hiện ở góc phải bên dưới danh tự có một ký hiệu cổ xưa hình dáng lá liễu.
Hạ đẳng môn phái!
Một môn phái có chưởng môn có thể chống đỡ được Hắc Văn Xà Yêu "Nửa hóa hình", vậy mà chỉ là hạ đẳng?
Tân Quảng Hiên và hai vị đệ tử khác đều ngây người.
Theo bọn hắn thấy, Phiếu Miểu Phái ít nhất cũng phải là cao cấp môn phái mới đúng!
Không được thì cũng phải là đỉnh cấp trung đẳng môn phái.
Kết quả lại là hạ đẳng!
Bất quá, ba vị đệ tử không hề có chút khinh thị nào, dù sao, Diệp Phong là ân nhân cứu mạng của bọn hắn.
"Chưởng môn đã trở về!"
Lúc này, Lý Kiều Kiều mang theo Long Thiên Tinh chạy ra, nhìn thấy phi thuyền hoa lệ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Những vị này là đệ tử của Lưu Vân Tông, vị nằm kia là tam trưởng lão, bởi vì một vài sự tình mà bị thương hôn mê." Diệp Phong giới thiệu cho các đệ tử.
"Nhất tinh cấp tông môn Lưu Vân Tông!"
Các đệ tử Phiếu Miểu Phái lộ ra vẻ khác lạ.
Giờ phút này, Bách Biến Thú đang ẩn giấu ở xa xa hóa thành một con kiến lớn màu trắng, vẻ mặt buồn bực.
Nó đã thử vô số loại phương pháp, nhưng mỗi lần vừa đến gần Thiết Trảo Long Ưng đều bị một cánh đánh bay.
Lúc này, nhìn thấy tam trưởng lão Lưu Vân Tông đang nằm trên phi thuyền hôn mê, sắc mặt Bách Biến Thú đột biến.
"Lại là người tu hành Tụ Nguyên cảnh, ta phải nhanh chóng quay về mật báo." Bách Biến Thú lập tức biến thành một con chim nhỏ màu trắng, bay về phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận