Chí Tôn Đặc Công

Chương 1006: Trái tim nhảy vọt

Mười giờ sáng, Tần Dương đứng trên khoảng đất trống trước dãy phòng trò chuyện câu được câu không với Lưu Hiểu Vũ nằm trên võng.Lưu Hiểu Vũ hiển nhiên cảm thấy cuộc sống nơi này rất buồn tẻ, cho nên cô ta đa số thời gian đều nằm trên võng dùng di động để đọc sách hoặc chơi game.Tần Dương có chuyện trong lòng, vừa ứng đối với Lưu Hiểu Vũ, vừa quan sát con đường núi phía xa.Khi trên con đường núi đột ngột xuất hiện một bóng dáng đang chạy như điên thì Tần Dương lập tức đứng dậy, gương mặt thể hiện thần sắc vừa kinh ngạc bất ngờ, vừa khẩn trương đan xen.Lưu Hiểu Vũ nhìn theo tầm mắt của Tần Dương, hai mắt cũng sáng ngời:- Đó là sư công của anh sao?Tần Dương ừ một tiếng:- Ừ.Tần Dương lấy di động ra bấm số điện thoại của Trịnh Lệ:- Trịnh Tông chủ, sư công của tôi tới rồi.- Được, tôi lập tức ra ngay.Tốc độ của Miêu Kiếm Cung rất nhanh, khi Trịnh Lệ đi từ trong phòng ra, Miêu Kiếm Cung cũng đã như ảo ảnh chạy băng băng qua, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tần Dương và Trịnh Lệ.- Sư công...Gương mặt Miêu Kiếm Cung lạnh lùng, trầm giọng nói:- Người đâu?Tần Dương nhìn thần sắc ngưng trọng này của Miêu Kiếm Cung, trong lòng giật mình, đợi tới khi sư công biết bản thân bị lừa, hắn có thể đánh chết mình hay không?Tần Dương còn chưa mở miệng, Trịnh Lệ bên cạnh đã giành nói trước:- Miêu tiền bối, tôi là Tông chủ Thủy Nguyệt tông...Ánh mắt Miêu Kiếm Cung nhìn tới Trịnh Lệ, gấp gáp nói:- Dẫn ta đi gặp bà ấy.Trịnh Lệ mím môi gật đầu:- Miêu tiền bối, mời.Miêu Kiếm Cung đi theo sau lưng Trịnh Lệ, Tần Dương chỉ đành bước nhanh đuổi theo.Miêu Kiếm Cung vừa bước nhanh đi theo, vừa nghiêng đầu hỏi:- Tình huống như thế nào?Tần Dương không dám lộ ra nửa phần manh mối, trầm mặt nói:- Không tốt lắm, sư công tự nhìn xem đi.Miêu Kiếm Cung càng nhíu mày chặt hơn, trầm giọng hỏi:- Sư phụ của con đâu?Tần Dương nhanh chóng trả lời:- Đang trên đường tới.Tần Dương đáp lại câu hỏi của Miêu Kiếm Cung, trái tim tuy cũng đập nhanh hơn mấy phần, e sợ Miêu Kiếm Cung nhìn ra được manh mối gì sẽ quay đầu đi mất.Cũng may tốc độ của mấy người họ đều rất nhanh, chớp mắt đã tới bên ngoài gian phòng của Ngô Vận Nhã. Trịnh Lệ đẩy cửa phòng ra, thò đầu vào khẽ nói:- Ngô Trưởng lão, Miêu tiền bối tới đây rồi.- Vào đi.Miêu Kiếm Cung nghe thấy giọng nói của Ngô Vận Nhã trong nhà, cơ mặt run rẩy hai cái, hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào trong phòng.Khi Tần Dương đang do dự có nên đi vào hay không, giọng nói của Ngô Vận Nhã đã truyền ra ngoài:- Mấy người... đều ra ngoài cả đi.- Được!Tần Dương như được đại xá, nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhỏ, trái tim đập dồn dập.Phải chết rồi, phải chết rồi.Hi vọng có một kết quả tốt, nếu không sợ rằng hắn sẽ thật sự gặp phải tình cảnh vô cùng vô cùng thê thảm đấy.Tính cách của sư công như vậy, hắn và Ngô Vận Nhã nói chuyện với nhau ra kết quả tốt thì còn dễ nói, nếu không vui vẻ tan rã, thậm chí còn động thủ ra tay lần nữa, cuối cùng lửa giận khẳng định sẽ đánh tới người mình...Trịnh Lệ đứng bên cạnh Tần Dương, cảm nhận được Tần Dương đang khẩn trương, thấp giọng nói:- Cậu đang lo lắng sao?Tần Dương cười khổ nói:- Tôi có thể không lo lắng sao, sợ là không chết cũng sẽ bị lột một lớp da mất.Trịnh Lệ an ủi:- Có lẽ hai người họ nói rõ hiểu lầm, nắm tay nhau giảng hòa rồi thì cậu chẳng phải chính là công thần hay sao?Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu:- Công thần không dám nói, chỉ cần không bị đánh, không bị sư công ghi hận là được rồi.Hai người lẳng lặng đứng cách căn phòng không xa, yên lặng cùng chờ đợi.Khoảng qua bảy, tám phút sau, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng quát của Miêu Kiếm Cung.- Cái gì?Giọng nói trong phòng dần nhỏ lại, mười giây sau, cửa phòng nặng nề đẩy ra.Trái tim Tần Dương đập thình thịch.Xong đời.Đàm phán không thành công sao?Sư công nổi giận đi ra, tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì?Hai cường giả Thông Thần điên cuồng đánh nhau?Trước đó hắn sẽ gặp phải tình cảnh như thế nào?Bị sư công tát bay một cái dính lên tường sao?- Miêu Kiếm Cung! Nếu hôm nay ông bước ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ dùng một chưởng đánh chết mình, cho ông phải đau lòng cả đời, ông biết tôi nói được làm được!Tần Dương trơ mắt nhìn Miêu Kiếm Cung bước một chân ra, chân sau ngừng lại, do dự mấy giây rồi lại rụt trở về, cánh cửa đóng sầm lại lần nữa.Tần Dương mở to hai mắt, trái tim như nhảy vọt lên tận cổ họng hoàn toàn không dám thả lỏng.Như vậy là quanh co rồi?Vẫn còn nói chuyện nữa?Tần Dương không kiềm chế được nhìn Trịnh Lệ đứng bên cạnh, lại phát hiện vẻ mặt của cô ta cũng đang khẩn trương, hai người cùng liếc nhìn nhau, dường như cũng thấy được đối phương thở dài.Cuộc nói chuyện trong phòng vẫn còn tiếp tục, lần này thời gian kéo dài lâu hơn, chớp mắt đã trôi qua hai tiếng đồng hồ.Tần Dương không hề sốt ruột chút nào, ngược lại còn có mấy phần vui sướng.Nói chuyện càng lâu càng nói rõ đàm luận càng hòa hợp.Hơn nửa ngày sau, cửa phòng được mở ra lần nữa, Miêu Kiếm Cung đi ra, gương mặt ửng hồng, trông qua có phần kích động.Trái tim Tần Dương một lần nữa nhảy vọt lên, nói chuyện thế nào rồi?Ngô Vận Nhã đâu?Miêu Kiếm Cung tiện tay đóng cửa phòng lại, đi ra bên ngoài, ánh mắt nhìn tới Tần Dương lập tức có mấy phần không tốt.Tần Dương cười, ngượng ngùng hỏi thăm:- Xin chào sư công.Miêu Kiếm Cung lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương:- Lá gan của con cũng lớn đấy, còn dám lừa gạt cả ta.Tần Dương dè dặt nói:- Sư công, con khi đó chẳng phải tới xem tình huống trước đó sao, phát hiện ân oán hai tông môn chúng ta hoàn toàn có thể hóa giải cho nên mới ra hạ sách này, nếu không làm như vậy sư công người cũng sẽ không tới đây, chuyện này vẫn sẽ không được giải quyết.Miêu Kiếm Cung hừ lạnh nói:- Có lẽ sư phụ của con cũng đã biết rồi nhỉ, tên đó căn bản không tới đúng không?Tần Dương ngượng ngùng trả lời:- Đúng, con đã nói với sư phụ chuyện Ngô Trưởng lão không bị thương, người đương nhiên không tới.Miêu Kiếm Cung hừ lạnh nhìn Tần Dương:- Chiếu theo môn quy, lừa gạt bậc trưởng bối phải làm thế nào?Tần Dương bị dọa sợ hãi, mặt dày xin tha nói:- Sư công, con khi đó chẳng phải vì sư môn sao, cũng vì sư công nha, hình phạt này chi bằng... coi như xong?Miêu Kiếm Cung nhìn bộ dạng này của Tần Dương, trong lòng dù trước đó quả thật có tức giận, nhưng giờ phút này cũng không phát tiết ra được, lạnh lùng nói:- Chuyện của con ở đây đã xong rồi, cút nhanh đi, chạy về Trung Hải đi, chớ để ta nhìn thấy con, nhìn thấy con lại càng khiến ta phiền lòng hơn!Tần Dương mừng rỡ vội vàng đáp ứng:- Sư công, con đi ngay, con lập tức đi ngay, chẳng qua... sư công người không đi sao?Vẻ mặt Miêu Kiếm Cung bỗng ửng hồng lên nói:- Con quản nhiều như vậy làm gì, ta đi hay ở chẳng lẽ còn phải báo cáo với con, cút!Tần Dương nhìn gương mặt ửng hồng của Miêu Kiếm Cung, lập tức định thần lại, biết Miêu Kiếm Cung và Ngô Vận Nhã có lẽ đã làm hòa rồi, mặc dù không biết hai người họ có thể quay về tốt như trước hay không, nhưng chung quy cũng không cần phải kêu đánh đánh giết giết như trước nữa.Trái tim luôn nhảy vọt đập thình thịch của Tần Dương cuối cùng đã có thể thả lỏng, cười khà khà nói:- Được, được, được, vậy sư công từ từ ở đây chơi, con phải đi thu dọn đồ đạc lập tức trở về Trung Hải đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận